Tiêu Ngữ không để ý thấy ánh mắt mờ ám của hắn, suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Ân, có một người nọ, hắn đi đến một cái quán nọ ăn mì, gọi một bát mì gà, đến khi tiểu nhị bưng bát mì lên, hắn lại gọi bát mì gà, sau đó khi mì gà được bưng lên, hắn lại nói hắn muốn ăn mì xào, mì xào được đưa đến nhưng hắn lại nói hắn muốn ăn một bát mì sườn heo, mì sườn heo được mang đến nơi hắn lại nói hắn muốn ăn mì bò, cuối cùng hắn mới ăn hết sạch bát mì bò”. Hắn thấy Hạ Vô Ưu cùng mọi người hiếu kỳ nhìn hắn mà không có bất luận tiếng cười nào, nuốt ngụm nước bọt xuống, thu hết dũng khí tiếp tục kể: “Ân, rồi sau đó tiểu nhị mới đưa cho hắn sổ ghi nợ, người nọ ngạc nhiên nói: ‘ sổ ghi nợ? sổ ghi nợ cái gì?” Tiểu nhị vừa nghe xong liền tức giận, người ăn một bát mì bò, đương nhiên phải trả tiền, mì bò này ngươi dùng mì sườn heo để đổi lấy a, tiểu nhị nói mì sườn heo cũng phải trả tiền a, ngươi còn nói đổi mì gà thành mì sườn heo, hai người liên tục nói đến khi nói đến mì trứng gà, tiểu nhị nghĩ thầm nhìn người như thế kia mà lại là kẻ ăn quỵt, ngay sau đó liền nói mì trứn ga cũng phai trả tiền, kết quả người này liền hét lớn:

“Mì trứng gà? Mì trứng gà chẳng phải ta đã để ngươi mang đi sao?’. A ha ha…”Tự hắn cười châm biếm, cả gian nhà vẻ mặt không có chút gì là thấy buồn cười.

Hạ Vô Ưu khụ khụ hai tiếng, cười nói: “Vậy sau đó thì sao?”

“ Không có sau đó”. Tiêu Ngữ tức giận rống to hơn: “Truyện cười này chỉ có như vậy, chỉ đến đấy là hết, các ngươi… các ngươi…” Hắn tức đến đỏ mặt, các người tốt quá a, cho dù truyện cười mình kể thật sự không có hay, nhưng cũng đừng có dùng cái vẻ mặt chán ngắt thế chứ, dù gì cũng phải cười vài tiếng cho mình giữ thể diện a.

Bỗng nhiên một hồi tiếng vỗ tay vang lên, ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Vô Ưu đang cố gắng làm ra bộ dạng cười to: “Ân, ha ha ha, buồn cười, truyện cười này thật quá buồn cười, các người có thấy đúng không? Ân?” Hắn vừa dứt lời, mọi người liền “ hắc hắc … ha ha… hắc hắc hắc… ha ha ha…” cười ha hả phụ họa.

Mặt Tiêu Ngữ lại càng đỏ hơn, lớn tiếng hét: “Không cần phải giả mù sa ma, hừ, ta biết ta kể không hay, quên đi quên đi, các ngươi ai kể hay thì kể đi”.

Hạ Vô Ưu vội vã trấn an nói: “Không đúng không đúng, Tiêu Ngữ, truyện cười ngươi vừa kể thật rất buồn cười a, chuyện người cãi nhau như thế này trẫm chưa bao giờ được nghe qua a, ha hả, buồn cười, thật sự rất buồn cười…” Hắn đang nói bỗng nhiên ngừng lại, nhãn thần cũng trở nên sâu xa hơn, mọi người liền biết hắn là đang suy nghĩ, lập tức tất cả đều ngừng cười, trong phòng lúc đó ngay cả tiếng chiếc kim rơi cũng có thể nghe rõ, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ tội danh quấy rầy suy nghĩ của hoàng thượng sẽ ập lên đầu mình, đến lúc đó sao có thể không bị chém chết.

Một lúc lâu sau, khóe miệng Hạ Vô Ưu xuất hiện một nụ cười, hắn liền “hắc hắc” cười châm biếm vài tiếng, mới lẩm bẩm: “Không sai, cãi nhau, trẫm liền cãi nhau với bọn hắn một trận, hừ, tưởng dựa vào địa vị nguyên lão trong triều là có thể tham dự vào việc riêng của trẫm sao, cứ chờ đấy, trẫm sao có thể để các ngươi điều khiển được”. Hắn đứng dậy, biểu tình thoạt nhìn vui mừng không gì sánh được, kéo Tiêu Ngữ lại hôn lên mặt hắn, cười nói: “ Tiêu Ngữ, ngươi thực sự là tri âm của trẫm a, một cái truyện cười cũng có thể giúp trẫm gỡ bỏ được vấn đề khó. Y Đức, trong những đồ Xa Ngõa quốc tiến cống hôm qua có mười viên minh châu, năm bình hương lộ, ba mươi dạ nhiễm xa ban cho Sơn Thủy cư”. Nói xong liền nói với Tiêu Ngữ: “ Trẫm còn có việc, không ở cùng ngươi được nữa, ngươi cùng nô tài của ngươi tiếp tục chơi đùa đi”. Nói xong đi ra cửa, suy nghĩ một chút lại quay đầu nói: “Đúng rồi, truyện cười vừa rồi thực sự rất hay, ha hả, ha ha ha…”

Mặt Tiêu ngữ lần thứ hai lại tức đến đỏ bừng, hừ một tiếng nhẹ nhàng nói: “ Dối trá, rõ ràng lúc ta kể truyện thì không cười, bây giờ còn nói buồn cười, hừ, đế vương quả nhiên đều là kẻ dối trá”.

Duyên Hỉ tiến đến cười nói: “Tiêu Ngữ, nếu nghĩ hoàng thượng dối trá, ngươi còn vì cái gì muốn giúp hắn cười? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ vui mừng khi thấy hắn mặt ủ mày chau, như thế hắn sẽ không còn tâm tư để tuyên triệu ngươi nữa”.

Tiêu Ngữ sửng sốt, nhíu đôi lông mày: “ Ta thật không ngờ nó lại ra như vậy, ta chỉ vì hoàng thượng nói ra câu nói kia, hắn đã nói hắn không thích người khác so với hắn còn vui sướng hơn. Duyên Hỉ, chuyện này không chỉ làm ta thấy rõ sự độc tài của hắn, mà còn cho thấy hoàng thượng dù thế nào vẫn chỉ là một con người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố, buồn vui khổ tâm các loại tâm tình a, cảm giác hắn thường ngày ở vị trí cao cao tại thượng, có lẽ cũng rất cô đơn a, vì vậy ta không kiềm chế được mà kể truyện cười kia”. Suy nghĩ một chút lại ảo não nói: “Duyên Hỉ, ngươi vừa rồi chỉ là dọa ta thôi, đêm nay… đêm nay hắn sẽ không triệu ta, hắn còn bận xử lý chính sự, còn phải an ủi Tuyết phi, ha hả, dù thế nào cũng không đến phiên ta a”.

Duyên Hỉ cười nói: “ Theo lý mà nói thì đúng như vậy, nhưng bây giờ ta cũng không dám đảm bảo với ngươi nữa”. Bọn họ ở trong phòng nói chuyện, không ai chú ý tới Hạ Vô Ưu đang đứng như ngây dại ở của sổ. Xuyên qua cửa sổ nhìn người nọ đang vì chuyện tối nay có bị triệu thị tẩm nữa hay không mà lo lắng như một đứa trẻ, miệng hắn không khỏi nở một nụ cười chân thật, rồi mới xoay người dời đi.

“Chủ tử, ngọc bội không lấy về nữa sao?” Y Đức đứng chờ hắn: “Nô tài đã nói hôm nay dây thắt lưng không chặt, nhưng người lại tức giận không muốn chờ lâu, rốt cuộc bây giờ bị rơi rồi”.

Cùng lúc đó, Lạc Cầm phụ trách việc quét dọn bỗng nhiên thấy chỗ Hạ Vô Ưu ngồi có một miếng ngọc bội khắc hình con rồng tượng trưng cho hoàng tộc, vội vã nhặt lên giao lại cho Tiêu Ngữ, một bên nói: “ Tiêu Ngữ, cái này là của hoàng thượng, bị rơi ở đây, đêm nay ngươi đến thị tẩm thì đưa lại cho hắn”. Vừa dứt lời, Tiêu Ngữ đã bị cái miệng quạ đen của nàng tức giận không được ho khan đứng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện