"Cố lên! Môn cuối cùng nữa thôi là được đi chơi rồi!"

Dù Dear muốn đem đầu ụp vào gối rồi ngủ tới chết thế nào, nhưng cái mùa thi thổi tới cứ như sóng thần cuốn đi đám cứ chơi bời vu vơ suốt cả học kỳ xuống biển đã làm cho cậu ưỡn ngực cố gắng. Hai mắt nhìn những chữ cái trên chồng tài liệu lớn, cho tới khi người làm việc xong rồi không nhịn được mà đứng bật cười ở trước phòng.

Bây giờ trong khoảng thời gian thi... tách phòng ngủ tạm thời.

"Uống ly sữa ấm không Dear?"

"Thôi, mắc công một hồi Dear ngủ.". Cậu nhóc nói trong khi không hề ngẩng mặt lên khỏi đống giấy mà bản thân chăm chú suốt hơn tiếng đồng hồ. Và điều đó làm cho Purin đề xuất lựa chọn mới.

"Bánh không? Miệng không rảnh để cho tỉnh táo."

"Thôi, mất tập trung.". Người tập trung vẫn giỏi, có thể tách thần kinh ra để trả lời đối phương. Nhưng người to con vẫn không hề có dáng vẻ định đi đâu, chỉ đứng chống tay ở khung cửa.

"Cần anh xoa bóp cho không? Để cho hết mệt."

*Ngoắt*

Mắc gì mà dính dữ vậy!

"Hừ hừ, thấy em làm vẻ mặt căng thẳng khá là dễ thương.". Purin nói cùng với nụ cười, nhìn nhóc nhỏ đang nhe nanh với cậu, hơn nữa còn vẫy tay đuổi đi nữa. Nghe đồn lúc bình thường dính chặt lấy chủ mà. Và rồi điều đó làm cho Dear nhăn mặt, hếch mũi.

"Vào ngồi nhìn luôn không? Đứng chỗ đó quấy rầy sự tập trung của Dear làm gì?". Thế là nói móc họng luôn. Còn ấy Porsche ấy hả? "Cảm ơn vì đã mời."

Muốn ngoạm cổ chủ nhân cho chảy máu chết luôn!

Dear nhe nanh trong lòng, nhìn người con trai to con đi tới buông người ngồi xuống giường cậu (mà cả tháng này cậu chỉ về ngủ trong tuần thi mà thôi). Chỉ ngồi không thì không trách gì hết, nếu không phải bởi vì anh Porsche nhìn tới cùng nụ cười nhạt, không hề quay sang hướng khác.

"Anh có việc gì không vậy? Dear muốn học bài."

"Không có vợ ngủ không được."

Dạo này lúc nào cũng mạnh miệng!

Dear chỉ biết nghĩ trong lòng, trong khi da gò má nóng lên tới đáng sợ. Thế nhưng dạo này sức đề kháng đã bắt đầu vững mạnh, thế nên cậu mỉm cười khiêu khích rồi nói lớn tiếng.

"Vậy ngưng làm vợ chồng cỡ 1 tuần nhé anh."

Thế mà tao vẫn thừa nhận là vợ anh Porsche nhỉ?

"Không sợ trong khoảng thời gian này anh sẽ có vợ nhỏ hay sao?"

"Thử đi, Dear sẽ cắn tới bầm tím rồi hất ra cho bay da thịt luôn!". Gò má phồng phồng, mặt hờn hờn, mắt rực lửa xứng với lời đe dọa của chú chó con làm cho Purin bật cười một cách thích thú. Thân hình cao ráo liền di chuyển tới gần trước khi đặt tay lên cái đầu tròn tròn rồi lắc qua lại.

"Ngày mai thi xong, muốn đi ăn mừng ở đâu không?". Chàng trai hỏi cùng với giọng dịu đi. Thấy cặm cụi với bài học cả tuần, suýt nữa đã ghi chú dán đầy lên tường nhà luôn rồi. Và điều đó làm cho người học bài không kịp liền để lọt ra nụ cười.

Người yêu ai vậy? Dễ thương ghê. Thi xong có vụ ăn mừng nữa.

"Không anh. Dear muốn về ngủ, ngủ thật đã liên tục 12 tiếng luôn."

"Là chó con hay là gấu koala?". Chàng trai buồn cười chọc, tưởng đâu nhóc này sẽ nhe nanh với mình, nhưng không hề. Nó lại cười tươi, ngẩng mặt nói, lại còn nhướng mày nữa.

"Dear dù là chó hay là gấu thì cũng đều đáng yêu trong mắt anh thôi."

Vậy thì cậu chịu thua Dear một lần chắc không sao.

"Kìa, kìa, anh Porsche đỏ mặt. Dear nói đúng chứ gì? Dear đáng yêu phải không? Là chú chó đáng yêu hay là chú gấu ngủ nhiều gì thì anh cũng thích...". Khi được nước, chú chó khờ liền kéo anh Porsche tới gần, 2 tay giơ lên vòng quanh eo rồi áp mặt lên bụng đối phương, làm nũng hết mình theo kiểu người đã biết anh Porsche chịu thua cái gì.

Thấy chưa? Trò làm nũng mà ngay cả nữ quỷ còn bị khuất phục, nếu không thành công thì anh Porsche sắt đá quá mức người thường rồi.

"Hừ, hừ, sao mà không thích được, vợ mà. Là chú chó thì cũng tốt đó, làm theo mọi điều mà anh nói. Là gấu ngủ nhiều cũng tốt, anh muốn thử sàm sỡ em khi ngủ lâu rồi."

Hửm? Sàm sỡ khi ngủ?

Dear ngẩng mặt lên nhìn vào mắt ngay lập tức. Và rồi cái ánh mắt long lanh đó liền làm cho đấm vào bụng anh Porsche ngay lập tức, bật người ra khỏi vòng tay, cảm thấy không an toàn hết nào ấy không biết. Đừng nói nghe lời là việc chủ nhân kêu ở trên thì cứ cưỡi, kêu ở dưới thì cũng chiều, tư thế nào cũng ok hết, chỉ có nhiệm vụ sủa... à không... rên mà thôi nhé?

"Bậy bạ. Dear sẽ mách bác Sak rằng anh cực kỳ biếи ŧɦái."

"Tốt, để cho cả nhà biết rằng Dear là gì với anh."

Hờn! Lại cãi thua nữa rồi!

Dáng vẻ của người quay lại nhìn sách vở như trước làm cho Purin vò cái đầu tròn thật nhẹ cứ như đang dỗ, cúi người thơm gò má trắng thật mạnh trước khi nói ra mục đích mà bản thân tới quấy rầy cậu nhóc đang chuẩn bị thi như vậy.

"Cho anh ngủ phòng này nhé?"

"Sao anh hứa rằng lúc thi sẽ không..."

"Chỉ nằm ngủ thôi. Muốn thấy mặt... ok không? Tới lúc thi xong thì em cũng bỏ anh đi chơi mà thôi.". Purin nói chen vào ngay. Biết rõ rằng Dear cũng đang lo lắng. Tuần này hạn chế "làm bài tập về nhà", bởi vì chỉ bấy nhiêu thôi thì chú chó của cậu đã đọc sách tới xù đầu luôn rồi. Và nhóc nhỏ cũng sợ cậu giận nữa.

Cái vụ muốn không thì chắc chắn có, nhưng cậu không phải trẻ con để mà giận bởi vì bị cấm hoạt động trước khi ngủ đâu. Chỉ là... bàn tay thấy cô đơn một cách là lạ. Mọi khi có cơ thể mềm mại nằm ôm, nằm cọ ở bên cạnh.

"À, chỉ ngủ thôi thì ok. Còn chuyện đi chơi và chuyện hết học kỳ Dear phải về ở nhà..."

*Chụt*

"Chuyện này để sau hẳn bàn. Học bài sắp không kịp rồi kìa.". Trước khi được nói tiếp, đôi môi ấm áp đã chạm vào thái dương. Giọng trầm thấp nói một cách thấu hiểu, làm cho người nghe đuổi đi chuyện mà cậu lo lắng. Không phải chuyện đi chơi đâu khi mà anh Porsche không hề có ý định cản nữa là. Cái chuyện lúc hết học kỳ thì đúng hơn.

Hết học kỳ thì cũng muốn về nhà. Nhưng mà tận 1 tháng lận đó... Kệ nó đi, thi xong hẳn bàn.

Dear gạt chuyện này ra khỏi lòng rồi quay lại tập trung vào nội dung bài học trước mặt, trong khi Purin nằm ngả lưng ở trên cái giường êm, đôi mắt thì cứ ngắm nhìn tấm lưng nhỏ nhắn cùng nụ cười nhạt.

Đôi khi, việc ngồi ngắm nhóc nhỏ như vậy cũng khá là đã đó.

******************************* 

Dear suýt nữa đã quên đi người ở cùng phòng luôn vào lúc ngước đầu lên khỏi trang sách rồi nói với bản thân rằng: Đủ rồi, nếu tao không làm bài được thì người khác cũng không làm được thôi (chuyện học thì tự tin hơn 100%). Sau đó thì uốn éo qua lại, nhưng khi vừa quay lại thôi... người nói rằng tới để nằm ôm đã ngủ trên giường mất rồi.

"Gì vậy chứ? Dear học bài muốn chết, anh lại nằm ngủ thoải mái để cho người ta ganh tỵ chơi nữa.". Lầm bầm với chính mình trước khi nở nụ cười nhạt.

Mọi khi chính cậu là người ngủ trước, còn anh Porsche vẫn còn ngồi làm việc chưa xong. Đôi khi nằm ngủ luôn trên ghế salon, thế mà sáng thức dậy lại ở trên giường cùng với anh Porsche. Nói thật nhé, dù cho ở cùng một phòng, nhưng cả tuần nay gần như không có nói chuyện với nhau. Cậu thừa nhận rằng... cực kỳ cô đơn luôn.

Chính vì vậy, người cô đơn liền đi tới tắt đèn rồi bước lên giường. Lúc đầu định chỉ nằm ngủ không thôi, nhưng cái tâm trạng gì đó không biết làm cho cậu nhích nhích tới gần vòng tay.

"Muốn ôm Dear lắm mà, cho ôm cũng được.". Miệng nói như vậy, nhưng gò má lại nóng hổi, bởi vì bàn tay đã kéo tay anh Porsche đặt lên gối, đặt đầu gối lên, tay con lại thì đem ôm quanh eo của mình rồi vùi mặt vào lồng ngực ấm áp. Và giống như chó con vậy đó, khi gặp cái gì đó ấm ấm thì liền lấy đầu... cọ cọ.

Không hề, không hề muốn anh Porsche ôm gì hết, một chút cũng không có. Chỉ là thấy đồng cảm với người nghiện chó con, thế nên cho ôm làm phước mà thôi.

Suy nghĩ quá là khác biệt với hành động, bởi vì cậu nhóc đã dùng 2 tay ôm chặt lấy cái eo thô, vừa vùi vừa tựa vào lồng ngực ấm áp một cách thích thú. Kiểu mà nếu như có ai hỏi thì chắc sẽ mạnh miệng (ở trong lòng) rằng... đây là chồng tao, chỉ một mình tao được làm nũng, người khác không được đụng.

"Thì tại Dear là chú chó giữ kỹ chủ mà."

Cuối cùng, đứa nhóc chuẩn bị thi cũng đã ngủ trong khi có chủ nhân vòng tay dính sát vào đầu. Còn những chữ đã học thì... để tới phòng thi rồi hẳn vắt não đi vậy.

******************************* 

"Thần linh ơi! Dù cho trại chó, trại mèo thì con cũng không trách, nhưng đừng đạp con xuống hồ cá ạ!"

(Cá = Fish, dùng để chỉ điểm F)

Ngay khi Dear ra khỏi phòng thì thấy thằng Nam khôi khoa mà lúc này đã mất hình tượng, đang giơ tay lên vái thần linh đất trời. Cách đó không xa, thằng Shin đang ngồi đọc tạp chí trang trí xe, trong miệng thì nhai bánh rộp rộp, không hề quan tâm cái loài đang kêu ca ở bên cạnh, tới nỗi Dear cười lớn.

"Mày làm được chứ gì?". Thằng Shin quay qua hỏi thăm.

"Ít ra tao không có vào lớp học để ngồi ngủ."

"Đau quá!". Cái người vào lớp học ngồi ngủ giơ tay lên ôm ngực, tái mặt, gục cổ, vai cụp, kiểu mà làm cho Dear hơi chau mày một chút. Bởi vì mọi khi thằng Sun làm bài thi được hay không thì nó đều cười tươi rạng rỡ, không hề căng thẳng gì hết.

"Ờ, ờ, kệ đi. Mãi cho tới khi kết quả thi ra thì còn tận mấy tuần. Để chừng nào ra rồi tao hẳn căng thẳng.". Và rồi người căng thẳng (xin thề rằng không tới 5 phút) liền ngẩng mặt lên ngay lập tức. Và dường như thái độ thắc mắc của Dear đã làm cho Shin nói ra một cách đơn giản.

"Anh Ryu dọa rằng nếu nó được điểm F thì đừng đem cái mặt tới cho anh ấy nhìn thấy nữa."

"Dọa cái ngỗng gì chứ? Cỡ như anh Ryu là nói thật làm thật đó. Tao đã hứa rằng sẽ không đem điểm F trang trí cho bảng điểm. Nhưng mà mày có hiểu không? Tao chỉ cần không bị đuổi học là tao đã hài lòng rồi."

"Sự hài lòng của mày thấp nhỉ?". Dear cười lớn, kiểu mà thằng bạn nhướng mày cho.

"Nhưng mà nhu cầu của tao cao."

"Thằng quần! Chuyện đó tao không muốn biết!". Khi đứa bạn vừa nói xong, người mà dạo này bắt đầu theo kịp người ta liền chửi ngay tức khắc, cảm thấy tội nghiệp anh cùng mã số của mình thế nào ấy.

"Tính sao đây tụi mày? Thi xong đi đâu? Đám còn lại tụi nó kéo nhau đi tới quán rượu rồi đó. Tụi mày có định đi theo không?". Shin đóng cuốn tạp chí đang đọc ngay lập tức rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi đợi thằng lùn mà nhóm hay ngồi. Và điều đó làm cho Sun cười tươi, đặt tay lên cái đầu tròn tròn của đứa bạn thân.

"Cỡ như thằng Dear chắc sẽ có bữa tối sang trọng từ anh Porsche."

"Hớ, đừng tưởng chọc tao thì tao sẽ mắc cỡ. Tao đã nói với anh Porsche rằng tao sẽ ăn mừng bằng cách ngủ như chết suốt 12 tiếng đồng hồ.". Người không mắc cỡ nói trong khi gò má hơi nóng một chút, cố gắng ra vẻ cứng cỏi giống như muốn nói... Cứ chọc đi, chọc tới chết tao cũng không trở thành đối tượng cho tụi mày cười nhạo nữa đâu.

Dáng vẻ làm cho Shin cúi mặt xuống thì thầm bên tai.

"Ngủ thì coi chừng nhé mày..."

"Coi chừng cái quái gì!!!". Tới nỗi người nghe giật nảy mình, nhớ tới chuyện tối qua có người nói rằng sẽ sàm sỡ cậu khi ngủ, hơn nữa thằng Shin lại còn cười hừ hừ, nhìn bằng ánh mắt gian manh tới nỗi nóng cả thân người cả gò má.

"Coi chừng... "hồn ma chiếc mền" to con chơi trò "nhện nhún trên trần nhà" ở bên trong quần mày đó."

Thằng Sun nắm lấy cổ đứa bạn rồi cúi xuống thì thầm nói ở bên tai lần nữa, kiểu mà làm cho Dear nóng hết cả mặt, vùng vẫy ra khỏi cánh tay của nó rồi quay ngoắt qua nhìn 2 cái đứa lại đang hợp sức lần nữa. Thật muốn hỏi rằng chọc tao có vui lắmg không vậy? Nhưng bởi vì hỏi nó không biết bao nhiêu lần, câu trả lời thì vẫn như cũ.

"Chờ xem. Tao sẽ mách anh Porsche.". Chỉ ngón tay vào mặt cả 2 đứa tụi nó, nghĩ tới việc đem idol của thằng Sun ra để đe dọa cho nó sợ. Nhưng không hề, nó cười lớn.

"Mày bao nhiêu tuổi rồi vậy? Có vụ mách nữa."

"Bởi vậy tao mới nói. Coi chừng nó đi theo người đem kẹo tới dụ."

Hứ, tao hờn tụi mày!

Dear chỉ biết nhe nanh, cảm thấy bản thân giống như con mồi giải tỏa căng thẳng cho tụi nó thế nào ấy không biết. Nhưng rồi ánh mắt liền quay qua thấy ai đó bước tới, thế là một ý tưởng liền vụt lên trong đầu. Đôi mắt hờn mát liền sáng lên rồi liếc nhìn thằng đầu đỏ.

"Ủa? Anh Oat! Tới tìm thằng Shin-chan ạ?"

Tiếng cười liền tan biến ngay lập tức, kiểu mà cả Sun cả Shin đều quay qua nhìn một hướng. Thế là thấy cựu trưởng nhóm giáo dục đang làm vẻ mặt căng thẳng, ra vẻ giống như không dám chắc rằng có nên bước tới hay không, làm cho người không biết gì hết (cũng chỉ mình nó là không biết thôi) chạy tới, hơn nữa còn giơ tay lên vái chào.

"Sao rồi Dear?". Oat mở lời chào hỏi đàn em mặt mũi đáng yêu trước mặt. Mặc dù đáng lẽ cậu nên muốn gặp Dear, nhưng hôm nay cậu thừa nhận rằng cảm thấy ngột ngạt không ít. Khóe mắt liếc nhìn đứa đàn em khác đang đi tới một cách chậm rãi, không hề thể hiện sự đáng ngờ gì giữa cậu và nó.

Từ lúc xảy ra chuyện đã qua được mấy tuần rồi. Cậu không thấy Shin cứ như nó cố tình không ló đầu ra cho cậu thấy. Chuyện của thằng Max thì đã lặng đi rồi. Mặc dù đáng lẽ nên an tâm, cậu lại bực bội một cách không tả được. Và hôm nay là ngày thi cuối cùng của đám năm nhất.

Không gặp hôm nay... có nghĩa là sẽ không gặp cả tháng nữa.

"Tới tìm thằng Dear hả anh? Hết học kỳ rồi mà nhỉ?". Nhưng rồi thằng Shin-chan lại đặt tay lên cái đầu tròn tròn của đứa bạn thân, hơn nữa còn nói vu vơ, có vụ nhếch nụ cười ở khóe miệng giống như biết tỏng nữa.

Thái độ bình thường tới mức Oat muốn kéo nó tới hỏi, nhưng cậu lại đè nén cái cảm giác điên rồ đó rồi quay qua hỏi đứa đàn em khác.

"Làm được không Dear?"

"Cũng tạm được ạ. Em nghĩ chắc thần linh không nhẫn tâm đạp em xuống hồ cá đâu."

"Đừng có nói móc tao.". Sun chen vào ngay lập tức, làm cho người trung gian cảm nhận được sự bất thường khi mà lúc nãy còn đang cười ha hả, nhưng khi anh Oat xuất hiện thì... thế quái nào lại u ám lạ lùng.

"Ờ, anh có việc gì với thằng Dear không? Tụi em đi gấp, định đi mua đồ chuẩn bị đi chơi..."

"Hey, Sun!". Dear chỉ biết gọi đứa bạn một cách can ngăn khi mà hôm nay nó có vẻ thể hiện sự đối địch với đối phương một cách thấy rõ, mà Dear không hề biết rằng Sun đang liếc nhìn đứa bạn còn lại mà lúc này đang làm vẻ mặt trầm tĩnh tới mức bản thân còn thấy hơi sợ.

"Tôi có việc với Shin."

Đừng nói chỉ có chủ nhân cái tên khựng lại, ngay cả 2 đứa bạn còn lại cũng lặng đi ngay lập tức. Dear im lặng rồi nghĩ rằng: Thấy chưa, tao đoán đúng rồi. Nhưng Sun lặng đi bởi vì không ngờ rằng đối phương sẽ nói thẳng ra, càng làm cho sự nghi ngờ nhân lên gấp bội.

Hai người này bị gì vậy?

"Có chắc là không phải thằng Dear không?"

"Chananon!"

"Anh định gọi tên thật của em mỗi lần không hài lòng phải không?". Shin đã định thần lại được và nói một cách thoải mái, đưa tay khoanh lại, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương cứ như đang tìm kiếm sự thật ở trong đó. Và Oat thì chỉ thở dài nặng nề, kiềm nén lại sự bực bội.

Thái độ có vẻ lạ đi, không giống đàn anh tốt bụng như mọi lần làm cho Dear cảm thấy kỳ lạ.

"Ok, anh có việc với thằng Shin. Vậy đi thôi Dear, tao gấp. Người yêu tao sắp bay về Chiang Mai vào ngày mai rồi, tao phải đi đèo bồng.". Mọi khi chắc Dear sẽ vỗ đầu và nói mày định đèo bồng cái gì. Nhưng bầu khi khí kỳ lạ của 2 con người làm cho cậu chỉ biết gật đầu mạnh.

"Đi đi. À, Shin-chan! Chuyện thời gian tập trung tao sẽ gọi điện báo mày sau nhé.". Khi thấy tình thế không hay, mặc dù muốn nhiều chuyện tới cỡ nào nhưng vẫn phải chuồn thôi. Chính vì vậy, Dear quay qua vái chào anh Oat một cái, kiểu mà đối phương gần như không rời mắt khỏi chàng trai đầu đỏ đang nhìn vào mắt nữa là, chỉ gật đầu đón nhận một chút.

Khi bước ra xa được khỏi 2 người đó, chàng Daranpat liền quay ngoắt qua hỏi đứa bạn thân ngay lập tức.

"Hai người đó có chuyện gì với nhau vậy mày?". Và ngay cả đứa hợp cạ với thằng Shin-chan mà vẫn chỉ nói rằng...

"Tao cũng muốn biết."

******************************* 

"Có việc gì với em? Hay là định tới nói rằng đã thích em rồi?"

Khi 2 đứa bạn đi đủ xa để không nghe thấy, Shin liền nhếch miệng cười, hỏi bằng giọng điệu thư thả, làm cho đối phương nghiến chặt hàm,cảm thấy bực bội một cách không tả được khi mà nó làm như chuyện đã qua chỉ là chuyện chơi đùa.

"Tại sao lại tránh mặt tôi?"

"Anh có tự luyến quá không vậy, anh Oat? Em mà tránh mặt ấy hả?... Phải nói rằng trước đây em cố tình đem cái mặt tới cho anh thấy thì đúng hơn.". Không hề có sự khựng lại, bởi vì Shin đã trả lời ngay lập tức, làm cho người nghe lặng đi. Bởi vì cậu cũng vừa mới biết rằng trước đó thường hay gặp nhau không phải là sự tình cờ... Nó cố ý.

"Vậy bây giờ tại sao lại không làm như vậy?"

"Chắc là chán rồi. Có được rồi mà."

*Mặp*

"Ngưng nói năng giống như mọi chuyện là chuyện vui chơi giùm đi!". Oat kéo mạnh cổ áo đối phương tới gần. Và điều đó làm cho người nghe chỉ cười nhạt, nâng tay lên gỡ bàn tay đang siết cổ áo và kéo ra.

"Em không hề vui chơi. Nhưng khi mà em đã có thể làm cho bản thân nằm trong sự chú ý của anh thì phần còn lại, em chỉ cần đợi xem chừng nào anh sẽ quên được bạn em thôi. Và nếu không được thì những gì đã đầu tư xem như kết thúc... Và vào lúc này, nó phụ thuộc vào anh, không phải em.". Shin nói một cách bình tĩnh, nhìn vào mắt đối phương trong im lặng, làm cho Oat gồng chặt nắm tay.

"Tại sao cậu lại thích làm như tình yêu là một trò chơi?"

"Bởi vì đối với em, tình yêu không phải là định mệnh, không phải 2 người nhìn vào mắt nhau thì sẽ vừa ý nhau. Kinh nghiệm dạy cho em rằng nó sẽ kết thúc thế nào, thế nên em cần người mà mình dám chắc rằng khi đã yêu rồi thì sẽ yêu thật sự. Khi mà em dám chắc rằng anh là kiểu người đó thì phải đầu tư làm mọi việc để có được anh... Chỉ vậy thôi."

Không hề có sự che giấu, nói hết mọi thứ mình nghĩ tới nỗi người nghe lặng đi.

"Như vậy là cậu cũng không hề yêu tôi.". Lời phán xét rằng Shin lựa chọn cho qua loa làm cho người nghe bật cười.

"Anh muốn nghĩ thế nào thì xin mời... Nhưng theo như thỏa thuận cũ, chừng nào anh hết yêu thằng Dear thì em sẽ cho anh chịu trách nhiệm.". Shin nói một cách đơn giản, nhưng thay vì quay người rời đi, chàng đầu đỏ lại là người kéo áo đàn anh tới gần rồi áp môi vào.

Nụ hôn mà Oat muốn đẩy ra một cách giận dữ, nhưng cậu lại trở thành người kéo mạnh cổ chàng con lại tới gần rồi chèn ép sát sao cứ như đang giải tỏa sự bực bội của bản thân sao cho nhiều nhất có thể.

Nụ hôn mà ai nấy đều giải tỏa tâm trạng sâu kín trong lòng. Sau đó Shin rời ra và dùng mu bàn tay lau miệng.

"Em sẽ nói cái này cho anh biết...". Nói rồi di chuyển tới thì thầm bên tai.

"...Khi em free sεメ, em không hề hôn."

Nói xong, Shin liền quay người về hướng khác và bước đi. Tay siết tạp chí trang trí xe chặt hơn một chút. Thế nhưng sắc mặt không hề thay đổi dù chỉ một chút. Bởi vì vào lúc này, trái tim mà cậu nghĩ rằng từng đau bởi vì người đã bỏ cậu mà đi lại đang thổn thức bởi vì nụ hôn dữ dội lúc nãy.

Có cảm giác từ lúc nào... Có thể là từ ngày mà cậu xin thằng Dear.

Cùng lúc đó, Oat vẫn đứng lặng ở chỗ cũ cùng với biết bao cảm giác đang đánh nhau ở trong lòng ngực. Cậu không hiểu cảm giác của chính mình, không biết rằng đã quên Dear được chưa và không biết rằng lúc hôn Shin, tại sao lại cảm thấy thổn thức nhiều tới như vậy.

Như Shin nói, cậu cần thời gian để khám phá xem trái tim của mình rốt cuộc đang cần cái gì.

******************************* 

Hết học kỳ... cụm từ linh thiêng đối với mọi người bao gồm học sinh, sinh viên hay người làm việc.

Hết học kỳ... tới lúc dành cho việc nằm vỗ bụng chơi game ở nhà.

Hết học kỳ... tới lúc đi làm thêm kiếm tiền.

Hết học kỳ... tới khoảng thời gian đi chơi một cách thỏa thích.

Hết học kỳ... thiên đường đối với giao thông bởi vì việc kẹt xe giảm đi một nửa.

Nhưng hết học kỳ đối với chàng Daranpat...

"Dear, rửa cửa lưới cho xong rồi lau sàn trước nhà nữa đó!"

Thiên đường mà tác giả nói tới ở đâu chứ?

Dear suýt nữa muốn nằm ăn vạ. Lúc đầu định về phòng nằm ngủ suốt 12 tiếng đồng hồ, nhưng kết quả lại có ác quỷ đứng đợi ở trước phòng cùng lúc chỉ tay ra lệnh dọn dẹp đồ về nhà. Khi vừa về tới thì lại bị ra lệnh nấu ăn (cứ như ăn mừng vì chế Dream có lại được người ở), ngủ chưa tới 7 tiếng (chỉ hơn nửa thời gian định trước 1 tiếng thôi đó các bạn) thì danh sách việc làm dài thoòng tới mức giấy vệ sinh mà người ta quảng cáo là đặc biệt dài còn ghi không hết đã được dán ở trước cửa phòng.

Quét nhà, lau nhà, giặt rèm cửa, giặt ga trải giường, rửa cửa lưới, làm vườn, hút bụi ghế salon... và còn biết bao nhiêu blah, blah, blah.

Tao là nam chính truyện này hay là nàng lọ lem vậy? Kỳ này chồng tao

tưởng hay còn không đấu lại chị gái tao nữa là!

Dear chỉ biết than vãn trong lòng lúc leo lên tháo lưới cửa của cả căn nhà xuống rửa. Không phải là nghe lời đâu, nhưng mà chế Dream là người giữ tiền ăn vặt, nói là không làm việc thì khỏi phải lấy tiền. Rồi không lấy tiền... thì lấy tiền ở đâu mà đi chơi đây bạn.

"Chế Dream, hỏi thật đó. Chế ở nhà chế làm được những chuyện gì vậy!"

"Làm việc kiếm tiền cho mày đi học."

"Papa và mama cũng gửi tiền về mà!"

"Vậy cái tài khoản ngân hàng của mày mà hàng tháng tiền tăng lên, tăng lên đó, mày định nói là mày tự để dành phải không?"

Ờ, tao không cãi nữa cũng được.

Chú chó con chỉ biết trề môi, không cãi được. Mặc dù đã có tài khoản cá nhân giữ tiền riêng từ lúc ba mẹ đi làm ở Anh rồi, nhưng mà tài khoản tiền gửi cố định mà cả 2 vị sinh thành chuyển tiền cho hàng tháng từ lúc 1 tuổi vẫn ở trong tay chế Dream. Và giờ người luôn chuyển tiền cho còn là ai được nữa... chính là nữ quỷ này đây.

Đây không có muốn kể đâu đó, nhưng thật ra tiền tiêu vặt mà cậu có được, một nửa chế Dream sẽ trừ vào tài khoản tài gửi cố định giùm và rồi lấy tiền của bản thân ra thêm vào cho cậu hàng tháng cho bằng lại như cũ, còn chưa tính sự thật rằng tiền học phí... chế Dream cũng trả cho, bởi vì lý do đưa ra cho ba mẹ rằng...

"Mama giữ lấy đi, để khi Dream được thừa kế thì nhìn cho nó nhiều nhiều."

Lý do quái gì không biết nữa, giống như trù ẻo ba mẹ. Nhưng người độc miệng chắc chỉ muốn nuôi em đi học mà thôi.

Hay thật ra chế ấy đang tạo công ơn với tao ta?

"Dear, rửa lưới xong thì vào đây gặp chế một chút."

"Vâng, vâng. Em sẽ làm hết mọi mệnh lệnh luôn ạ... Chờ qua đầu tháng đi.". Cuối câu lầm bầm với chính mình, bởi vì thật ra cũng không dám đâu. Tới khi xử lý hết mọi cửa lưới trong nhà xong xuôi thì liền uốn éo đi vào gặp người nhìn chằm chằm màn hình như mọi ngày.

"Cần Dear đi giao hàng hả chế?"

"Không, chế cho lính đi giao rồi.". Chế Dream rời mắt khỏi trang web rồi ngoắt tay gọi em trai tới gần.

"Ngày mai đi chơi rồi phải không?"

"Ừm". Dear gật đầu thật mạnh trong khi lau mồ hôi trên mặt. Cảm thấy nhẹ nhõm khi được bước vào phòng máy lạnh mát mẻ.

"4 ngày nhỉ? Ờ, vậy phải nhanh chóng thử."

"Thử gì vậy chế?"

"Ngồi im lặng và đừng có hỏi.". Ok, im cũng được.

Suy nghĩ của người ngồi trên cái ghế salon sạch sẽ và nhìn người đi lên lầu. Nhưng đợi tới đợi lui chế Dream vẫn chưa xuống, thế nên người mệt mỏi lại còn ngủ chưa đủ giấc (chỗ nào?) bắt đầu phê ngủ, mắt lờ mờ, cảm thấy lạnh lạnh ở chân, cho rằng bản thân đã ngủ mất rồi vào lúc chị gái vỗ vai thật mạnh.

"Được rồi, xong xuôi. Dùng được đó chứ."

"Oápp! Dùng được cái gì vậy, chế Dream...". Dearm lim dim mở mắt một chút trước khi cúi xuống nhìn rồi trợn to mắt vào lúc chị gái đang dùng ngón tay vuốt nhẹ bắp chân của cậu. Và khi vừa nhìn kỹ...

"Hey, chân tao!!!"

Đừng trách là cậu bậy bạ, nhưng mà cái đám lông chân đã ít sẵn rồi bây giờ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại cái chân trắng trẻo, mịn màng, không tì vết. Nhìn kế cái chân một chút, bằng chứng vẫn còn đầy trên miếng giấy làm cho phải banh mắt ra nhìn chị gái.

"Chế Dream làm gì chân Dear vậy? Tại sao lại làm vậy!!!"

"Ơ? Đi chơi biển thì phải cạo bỏ lông chứ, sai chỗ nào?"

"Nhưng Dear là con trai mà!!!"

"Thì tại chế đang tìm chuột thí nghiệm mà."

"Hả!". Dear chỉ biết há hốc mồm, nhìn chị gái đang cười thỏa mãn và hài lòng với chân của cậu tột cùng. Và rồi trải nghiệm rất ư là ủy khuất liền chạy vào trong đầu. Mỗi lần chế Dream có hàng mới thì đều thử nghiệm với cậu. Cái đà này là có được kem nhổ lông miễn phí chắc luôn.

"Thôi mà. Dù trai hay gái thì chân rậm rập cũng không thuận tai thuận mắt đâu. À, mày muốn khiêu gợi thằng Porsche không?". Nhưng rồi câu nói sau liền làm cho Dear chớp mắt lia lịa. Thật ra đây không có lẳng lơ nhé, nhưng mà nghe đồn rằng lần cuối cùng cậu khiêu gợi, cái kết là bộ dạng thê thảm cực kỳ. Và dường như thái độ hứng thú của cậu đã làm cho chế Dream quay qua cầm lấy cái gì đó.

"Chế chôm từ tủ quần áo của Porsche trong lần cuối cùng vào phòng mày. Cầm lấy mặc đi, bên dưới chỉ cần mặc mỗi cái boxer thôi là đủ.". Mặc dù ngơ ngác tới mức ngáo ra mặt, nhưng vẫn chịu nhận món đồ trong tay chị gái để giũ ra xem.

"Áo sơ mi anh Porsche đây mà."

"Ờ, chó con bỏ túi như mày mà mặc thì chắc ngắn vừa đủ tới bắp đùi. Bảo đảm nó nóng người liền luôn."

"Điên hay sao vậy? Dear không mặc đâu!!!". Kỳ này tới nỗi thằng Dear la lớn, hai gò má đỏ gắt. Chỉ tưởng tượng hình ảnh bản thân mặt cái áo sơ mi to to, ngắn vừa tới bắp đùi, đây không hề thấy nó sεメy đâu đó, gớm con mắt muốn chết. Chị gái nhất định là đã đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mới kêu ăn mặc như vậy!

"Mặc hay không mặc là chuyện của mày. Đem nó theo đi biển. Lông chân cũng đã cạo rồi, thử một lần thì có lỗ lã gì đâu!". Khi quát qua thì Darinpan liền quát lại, hơn nữa còn chỉ ngón tay ra trước nhà.

"Mày cãi với tao, vậy mày lau trước nhà xong chưa? Có tính lấy tiền tiêu vặt không!"

"Lấy!". Miệng nói ngay lập tức rồi quay người định đi làm việc tiếp, nhưng ánh mắt lại nhìn cái áo trong tay, thế là đổi hướng đi lên tầng 2 của căn nhà. Không phải là người dễ bị xúi đâu đó, chỉ là... cởi cái áo thun ra rồi đem áo anh Porsche mặc vào... chỉ vậy thôi.

"Aaaaa! Không phải sự thật!". Chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương thì Dear đã quỵ uống, hai tay ôm đầu của chính mình, mắt liếc lên trời nghĩ rằng mình đã làm cái quái gì vậy. Thì tại cái người được phản chiếu trong gương đó... mặc vừa đúng tới bắp đùi luôn.

"Khoan đã, rồi tại sao tao phải đem áo theo chứ? Tao đi với bạn, anh Porsche đâu có đi cùng đâu."

Suy nghĩ làm cho Dear bắt đầu thấy ngờ ngợ điều gì đó.

---------- End Chap 65---------- 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện