Hồi nãy anh Porsche làm chuyện điên khùng gì vậy? Đây là suy nghĩ duy nhất của cậu nhóc đang ngồi xị mặt tại bàn ăn. Không những vậy, còn vuốt má của mình liên tục bởi sự tiếp xúc ấm áp của chóp mũi lướt qua. Nó rõ ràng tới mức khó chịu. Và cậu tin rằng gò má của mình nhất định là đỏ lắm chắc luôn.
"Không tốt chút nào. Tại sao anh phải chọc Dear chứ? Vui lắm hay sao?". Chỉ biết lầm bầm với bản thân bởi cảm giác không nói rõ thành lời được. Cậu thừa nhận rằng cái trái tim không biết điều nó đang đập mạnh kiểu cực kỳ hạnh phúc vì được gần gũi với người thầm thích. Nhưng một lòng khác thì không nhịn được mà cảm thấy rằng...
Đâu phải đồ chơi đâu! Chọc được chọc hoài! Một hồi tính tiền phí bị chọc luôn đó.
Dáng vẻ của người càm ràm, ngồi nhăn mặt giống như có ai làm mất lòng, làm cho người vừa đi tắm và bước vào với bộ dạng quần short và áo thun màu sậm chau mày một chút. Đôi mắt sắc bén hiện rõ sự ngạc nhiên rồi quay qua nhìn thức ăn trên bàn.
"Ơ, đợi anh ăn cơm cùng hả?"
"Chắc là đợi anh dạy bài tập về nhà quá.". Nói mỉa vào mặt luôn. Từ lúc trở về từ trường đại học hồi chiều tới giờ cậu không có đợi gì hết nhé, không có đợi gì hết! Ngoại trừ bữa trưa thì một hạt cơm cũng chưa rơi vào bụng nữa. Bỏ công suy nghĩ như người biết phép cư xử, tới ở nhà người ta mà ăn trước, nhốt bản thân vào trong phòng thì cũng không tốt. Nhưng khi gặp câu hỏi này, ngày mai đi ăn cơm với thằng Sun thì hơn.
Miệng thì mỉa mai vậy đó, nhưng Dear vẫn đứng dậy khỏi ghế, bước thẳng tới tủ lạnh, lấy ly ra rót nước mát lạnh mà bản thân thích thành 2 ly. Rồi đặt lên bàn bên cạnh 2 đĩa thức ăn mà người con trai to như con trâu trợn to mắt.
Cảm ơn đi chứ. Nếu không phải là Daranpat, kiếm người như vậy không có dễ đâu đó.
Mặc dù hơi hờn vì bị chọc ghẹo hồi nửa tiếng trước, nhưng thân hình nhỏ con vẫn khoanh tay một cách tự tin rằng bản thân nhất định sẽ được nhận lời khen, không nhiều thì ít.
"Ơ, rồi đồ ăn mà anh mua đâu?"
"Hả!" Đúng là chỉ có 1 từ lọt ra từ miệng. Chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn vào mắt của người đòi hỏi, tìm đồ ăn mà mình mua, ngang nhiên làm lơ 2 đĩa cơm chiên công thức đặc biệt được đặt nổi bật tráng lệ trên bàn luôn.
Người ta bỏ công làm chừa phần cho đó. Anh không định hỏi là làm món gì luôn hay sao?
Suy nghĩ của người trề môi vào mặt đối phương. Không thèm quan tâm rằng đó là anh trai nhà bên cạnh mà mình rất kính yêu. Chỉ biết buông người ngồi xuống ghế, cầm lấy đĩa cơm của mình mà nó đặc biệt hơn đĩa còn lại bởi việc được bỏ thêm 1 trứng chiên nữa. Rồi múc cơm vào miệng trong khi nói với bản thân rằng không có dỗi đâu đó, không có dỗi cái gì hết.
"Trong tủ lạnh."
Câu trả lời làm cho người nghe chau mày một chút. Nhưng thay vì Purin bước đi mở cửa tủ lạnh, thân hình cao lớn lại buông người ngồi xuống cái ghế còn lại. Rồi kéo đĩa cơm mà đáng lẽ là của mình tới trước mặt, đôi mắt sắc bén hiện lên ánh suy xét.
"Có chắc là ăn được không?"
*Mặp*
"Thì anh đi ăn cái mà anh mua đi. Không cần phải ăn đâu. Lát em đem đổ cho con Toob phía trước căn hộ ăn cũng được.". Kì này người nhét cơm vào miệng liên tục trở nên tức giận, ngẩng mặt lên ngay lập tức rồi cầm lấy đĩa trong tay của đối phương kéo về phía mình. Nói với giọng hờn mát, kiểu mà làm cho người nghe cảm thấy rằng... giỡn quá mức rồi.
"Anh cũng đâu có nói rằng anh sẽ không ăn đâu.". Vừa nói vừa níu giữ đĩa trông tay trong khi Dear thì đang kéo về. Thì ai đời mà bỏ công điều chỉnh tâm lý cho can đảm để gọi điện cho chế Dream hỏi rằng anh Porsche thích ăn cái gì. Khi không biết thì làm món ưa thích của mình thay vào đó. Muốn cho người ta ấn tượng đó, nhưng có vẻ như sự cố gắng đã trở nên tan tác.
"Thì anh nói rằng sẽ ăn cơm mà anh mua mà.". Câu hỏi của nhóc nhỏ đang làm đôi mắt hờn dỗi, làm cho người nghe từ từ mỉm cười. Đôi mắt sắc bén bớt sáng đi khi nhìn cơm chiên trong tay mà bản thân đang cầm chặt.
Cậu thừa nhận là mình ngạc nhiên, thừa nhận là không hề nghĩ rằng nhóc này sẽ làm gì đó cho cậu. Và khi được nhận thì... cảm thấy vui.
"Anh chỉ hỏi vậy thôi, đâu có biết là đứa nhóc nào đó quanh đây sẽ thể hiện tay nghề đâu.". Nói với giọng điệu yếu bớt, làm cho chú chó con nhe nanh đe dọa mới nãy bình tĩnh một chút. Bàn tay cầm lấy cái đĩa chịu buông ra, để cho Purin kéo đĩa về đặt trước mặt như cũ.
"Hay giận dỗi quá vậy.". Purin nói rồi đưa tay tới vò cái đầu tròn nhè nhẹ, làm cho chủ nhân cái đầu nghiêng người né, rồi liếc nhìn cậu kiểu mà nhìn cũng đủ biết là đang làm giá một chút.
"Em đâu có dỗi đâu."
Ờ, triệu chứng của nhóc nhỏ không hề dỗi đâu nhỉ!
Purin nghĩ trong lòng một cách buồn cười. Nhìn người đang khoanh tay, trề môi với cậu. Khuôn mặt trắng trẻo mà cậu nhiều lần vô tình xem rằng dễ thương liền xị ra. Đôi mắt tròn tròn mà cậu xem là giống như nhóc chó con hay làm nũng mà cũng muốn cắn chủ nhân sao sao đó không biết. Thế nhưng cậu cũng chịu à ờ trước đã.
Mắc công một hồi nó dỗi nặng hơn nữa.
"Rồi nghĩ gì mà làm chừa phần cho anh vậy?"
"À, tình cờ là mẹ dạy dỗ đàng hoàng. "Ở nhà người ta đừng ở không, nặn tượng bò, tượng trâu cho con người ta chơi" đó anh. Nhưng anh không có con, mà thân bằng con trâu, thế nên em nghĩ rằng nấu cái gì đó đãi chắc cũng bù đắp cho nhau được.". Dear nói cứ như vẫn chưa hết giận. Nếu hỏi câu hỏi này ngay từ đầu thì chắc là sẽ nói rằng cố ý làm chừa phần cho đó, tới ở nhà anh thấy cũng ngại. Nhưng mà làm màu quá thì trả lời như vậy đó.
Em nó đang chửi tao là trâu phải không ta?
Suy nghĩ làm Purin bật cười nhẹ, nhìn cậu cún nhỏ con quay lại ăn cơm của mình tiếp. Cậu cũng bắt đầu cầm muỗng lên múc cơm vào miệng, trước khi đôi mắt sắc bén ánh lên rõ ràng sự hài lòng.
Tay nghề nó giỏi đó chứ.
"Đây là ở nhà bị Dream sai đi nấu cơm mỗi ngày luôn phải không?"
"À, chế Dream nói mình là người phụ nữ thời đại mới. Thức khuya, dậy sớm, không biết nấu ăn, việc nhà cũng không biết làm. Thế nên công việc nặng đổ lên đầu người đàn ông thời đại mới nằm dưới cái bàn chân của chị gái như Dear đây.". Và có vẻ như khi được múc món ưa thích (như trứng chiên) vào miệng, Dear đã trở nên đủ cao hứng để kể chuyện trong khi gật đầu lia lịa, làm cho người biết rõ tính cách bạn của mình bật cười.
"Hơn nữa, giống như chế Dream đã nói với anh đó. Cổ họng Dear là cổ công tử. Tự mình nấu tốt hơn ở chỗ chắc chắn rằng không ăn phải bột ngọt quá mức cần thiết. Và thực tế thì Dear cũng không có xấu hổ với ai rằng mình thích nấu ăn đâu. Nếu như không kẹt ở chỗ bạn bè nó đều vào khoa Kỹ thuật, Dear còn nghĩ chơi chơi rằng muốn học nấu ăn luôn đó.". Vừa nói vừa mỉm cười khi mà điểm bắt đầu của việc thích vào bếp của cậu đến từ chị gái yêu dấu.
Chế ấy muốn ăn cái gì đều ném hết qua cho em trai. Hơn nữa, ba mẹ cũng không có ở nhà nên phải nấu cho sống sót qua ngày. Nhưng nấu đi nấu lại, thế mà lại thích luôn chứ.
"Chịu không?"
"Hửm?". Tự nhiên anh Porsche nói lên một cách đơn giản, làm cho cậu ngẩng mặt lên nhìn vào mắt.
"Anh cho đi học thêm, chịu không?"
Dear khựng lại ngay lập tức khi anh trai to con đang nói với dáng vẻ nghiêm túc, làm cho trái tim nhảy nhót một cách không thể nào tin được. Cảm giác giống như... anh Porsche đang để tâm tới sở thích của cậu.
"Thôi anh. Đi học thiệt chắc chỉ toàn con gái. Nấu chơi chơi đi vậy. Hơn nữa... ngại với anh lắm. Cho em đi học gì chứ.". Nói với giọng yếu yếu kiểu làm cho Porsche mỉm cười. Nụ cười với ánh mắt long lanh của anh ấy làm cho người nhìn đứng hình, không biết nên làm sao. Hơn nữa, bàn tay to được đưa tới trước mặt, thế là cậu suýt nữa đã nghiêng đầu né, nhưng kịp ngăn bản thân mình lại.
Dear thừa nhận rằng bản thân cứng đơ người khi bàn tay đó sờ vào khóe miệng của cậu, rồi cầm lấy hạt cơm nhỏ bám lên chỗ đó từ hồi nào không biết một cách nhẹ tay. Đôi mắt sắc bén nhìn tới truyền đạt rõ sự thương yêu người ăn cơm vung vãi như con nít. Và rồi chàng trai nói với giọng điệu nghiêm túc hơn.
"Anh không muốn Dear e ngại với anh... Dù thế nào thì chúng ta cũng giống như người một nhà mà."
Đừng hỏi rằng trái tim người nghe đập mạnh tới cỡ nào. Nó mạnh lắm. Mạnh tới nỗi suýt nữa đã xuyên ra khỏi lồng ngực. Biết rõ rằng anh Porsche nói như vậy bởi vì tụi mình cùng nhau lớn lên, bởi vì ba mẹ tụi mình thân thiết với nhau. Nhưng trái tim người nghe muốn suy nghĩ sâu xa hơn vậy... thật sự xa hơn vậy rất nhiều.
"Trong phòng cũng vậy. Tới ở cùng nhau như vậy không cần e ngại anh. Anh biết có thể là Dear khó chịu khi mà Dream ép buộc tới ở. Xem như là tới ở bầu bạn với anh đi vậy... Khó chịu gì thì cứ nói. Cứ xem như mình là một nửa chủ nhân của căn phòng.". Purin nói với nụ cười, trước khi rời ra tiếp tục ăn cơm của mình, làm cho cậu nhóc nhỏ con có vẻ như đã bị nốc ao bởi lời nói của người anh trai to con đang cúi đầu xuống chầm chậm.
Chắc chết! Dear, tại sao mày lại vui tới như vậy chứ?
"Cảm ơn nhé anh Porsche.". Lời cảm ơn mà người nghe chỉ mỉm cười lại, rồi xử lý món ăn đơn giản nhưng lại làm cho bầu không khí giữa 2 người đỡ hơn trước rất nhiều.
Cơm trên đĩa càng ngày càng hết dần trong khi sự im lặng bao trùm lấy khắp cả phòng. Và chắc nó sẽ cứ như vậy cho tới khi hết đĩa, nếu không phải bởi vì Purin ngẩng mặt lên.
"Dear!"
"Dạ?". Người to con mỉm cười lại trước khi mở lời làm cho người nghe lặng đi.
"Xưng là Dear với anh giống như trước đi. Anh thấy khá là dễ thương.". Nói xong, người nói liền nâng ly nước lên uống rồi đem đĩa của mình đặt vào bồn rửa chén. Để cho người nghe chỉ biết im lặng như vậy cùng với cảm giác mà cậu thừa nhận thẳng thắng với chính mình rằng... Mẹ nó, mắc cỡ quá!
"À, một chuyện nữa.". Nhưng trước khi chân dài đưa cái thân hình cao kều ra khỏi nhà bếp thì Purin đã khựng chân lại ngay tại khung cửa, cùng với việc quay qua và mỉm cười cho cậu.
"Cái mà anh mua đó, anh đã hỏi Dream rằng Dear thích ăn cái gì. Để ăn vào buổi sáng đi vậy.". Vừa nói xong cái, người con trai to con gây nên tội lỗi nặng nề liền bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng. Để lại cho người bị "làm hại" chỉ biết ngồi yên như khúc cây.
Anh Porsche gây nên tội lỗi dữ lắm... Thật sự đã gây tội rất nhiều với trái tim của chàng Daranpat này.
"Anh Porsche đúng xấu xa.". Chỉ nói được nhiêu đó khi bước đi mở tủ lạnh rồi nhận ra rằng 3 món ăn trong bịch bao gồm canh bí, thịt giòn xào cải rổ và cá lóc xào cay. Và đó là món ruột của cậu đứng sau trứng chiên thịt bằm lận đó.
Anh Porsche đúng xấu xa... Vì đã làm cho thằng nhóc này yêu anh nhiều hơn trước nữa rồi.
************************************************
Tình hình giữa 2 người bị nữ quỷ (?) đem tới ở với nhau có vẻ tốt hơn dần dần. Mặc dù không có ngồi ăn cơm tối với nhau mỗi ngày bởi vì không người này thì cũng người kia bận việc. Nhưng ít ra cũng được nói chuyện với nhau mỗi ngày, cho tới khi gần cuối tuần.
*Cốc* *Cốc*
"Vào đi anh... Aaa, mày lại gϊếŧ tao nữa rồi, thằng nấm tươi!". Trong khoản thời gian chiều tối, sau khi học xong, ăn cơm với tụi thằng Sun tới no nê, sinh viên năm nhất có cuộc sống cực kỳ rảnh liền kết nối internet, đánh DotA với bạn bè hồi trung học phổ thông một cách máu lửa, trong khi tiếng gõ cửa vang lên lớn tiếng.
Vì vậy, cảnh tượng mà Purin thấy là cậu nhóc nhỏ con mà hôm nay ở trong cái quần đá bóng màu trắng cùng áo bóng rổ (không biết rằng sao mà có thể ghép bộ mặc với nhau được) đang ngồi bấm chuột thật mạnh. Đôi mắt tròn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt. Ngay cả việc liếc mắt qua nhìn cũng không.
"Anh Porshce có việc gì? Đợi chút nhé, sắp hết ván rồi.". Dear lên tiếng nói mà không quay qua nhìn dù chỉ một chút, nên người nghe chỉ mỉm cười. Thân hình cao kều liền quét mắt nhìn phòng ngủ mà từ lúc đem cho nhóc nhỏ, cậu vẫn chưa vào xem lần nào hết. Rồi quay lại về phía giường ngủ màu xanh da trời sáng sủa.
"Anh ngồi đợi ở đây nhé!"
"Ừm, ừm.". Cái người trả lời không có nghe câu hỏi đâu. Và Purin cũng xem như là cho phép. Thế là đương sự liền ngồi lên cái giường êm ái trong khi nhìn một bên khuôn mặt của cậu em trai nhà bên cạnh.
Dear lớn lên rồi dễ thương nhỉ?
Purin muốn ném suy nghĩ của bản thân vào thùng rác. Nhưng đôi mắt sắc bén cũng không thể nào rời khỏi khuôn mặt nghiêm túc khi chơi game của Dear được, khi mà cậu nhóc nhỏ mà cậu nói đã được 18 tuổi hồi 2 tháng trước... như thế nào nhỉ... gò má trắng trẻo, đôi mắt to to, mũi đang vừa đủ và khi nhìn cái miệng... màu tươi hơn nhiều người phụ nữ mà cậu từng cặp nữa kìa làm cho càng nhìn thì lại càng thấy sự khác biệt giữa 2 chị em.
Dream, bạn của cậu phải nói là xinh đẹp, trong khi Dear phải nói là... dễ thương.
Mấy đứa nhóc con trai thời nay môi đỏ tới như vậy luôn hả ta?
Purin hỏi bản thân một cách khó hiểu. Đôi mắt sắc bén nhìn đôi môi màu tươi đang mấp máy giống như chửi đứa bạn cùng team không ngừng nghỉ. Rồi có được câu trả lời rằng thằng Lexus em trai của cậu cũng đâu có đỏ như vậy. Và cái quan trọng nhất, tại sao cậu lại cảm thấy rằng... nó cuốn hút.
Có thể chỉ là sự thương yêu của người lớn dành cho trẻ con.
Chàng trai nói với chính mình trong im lặng, khi cảm thấy rằng miệng của mình đang nhếch lên từng chút một với dáng vẻ của thằng nhóc nghiệm game, mà mới nãy vừa cười tươi cứ như được món đồ vừa ý, sau đó vào phút tiếp theo thì liền xị mặt giống như có ai đạp vào đuôi làm cho sự thương yêu càng xông vào lồng ngực.
"Thắng rồi! Thấy chưa! Gặp tụi tao all một chút thôi mà, mấy thằng gà ơi!". Cho tới khi trò chơi danh dự (?) kết thúc, người đang ngồi ở bàn học liền quay ghế tới chỗ người đang ngồi đợi trước đó cứ như vừa mới nhớ ra. Đôi môi mỉm cười tươi một cách cao hứng, làm cho trái tim người nhìn hơi co giật một chút.
Nào là câu nói lọt ra khỏi cái miệng màu tươi đó nữa.
"Anh Porsche có gì với Dear không?"
(Từ "có gì với (nhau)" đôi khi dùng để nói tránh cho từ "quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ")
Người nghe khựng lại ngay lập tức với câu nói không suy nghĩ gì của đối phương. Và có vẻ như người nói vẫn chưa kịp nghĩ ra rằng đã hỏi cái gì bởi vì vẫn đang cười tươi vui vẻ bởi việc chơi game. Làm cho Purin im lặng đi một chút, trước khi mỉm cười rộng. Bàn tay to vỗ nhẹ lên nệm êm bên cạnh.
"Tới đi. Dear đã mời gọi anh vậy mà, làm sao mà anh từ chối được. Chưa từng với con trai phải không? Để anh làm nhẹ nhẹ."
"!!!"
Cảm xúc của người hỏi liền đảo ngược lại từ lòng bàn tay sang mu bàn tay. Đôi mắt đã tròn sẵn rồi lại càng muốn lồi ra ngoài gấp đôi. Đôi môi há hốc. Não bộ bắt đầu làm việc nặng khi nhìn nụ cười tươi của người ngồi khoanh chân trên giường của mình một cách nghẹn lời.
Khoan đã, lúc nãy tao hỏi anh Porsche cái gì ta... Hey!!!
"Bộ điên hả? Dear không có rủ anh làʍ ŧìиɦ!!!"
"Ơ, vậy hả?". Cái người trả lời ơ vậy hả làm vẻ mặt kiểu đáng ghét cực kỳ, kiểu mà người mời gọi mà thật sự không biết gì muốn ném con chuột vào mặt. Gò má trắng trẻo bắt đầu đỏ lên mà không biết là giận hay là xấu hổ. Nhưng có một điều chắc chắn... lỡ nhìn về phía cái giường ngang xương luôn chứ.
Không có nhé! Không có mời gọi nhé! Không có muốn! Không có... dù chỉ một chút, thật đó!
"Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy? Vào đây chọc điên Dear chơi hay sao?". Khi mà không cãi lại gì được thì hỏi lớn tiếng che giấu trước đã. Tuyệt đối không thể nói ra rằng bây giờ cảm thấy thế nào và nghĩ thế nào với việc anh Porsche chơi trả lời câu hỏi gây nổi da gà như vậy.
Và có vẻ như câu hỏi đó làm cho Purin nhớ ra. Thế là thân hình cao lớn đứng dậy khỏi giường ngủ êm ái rồi nắm cánh tay của cậu nhóc. Sau đó liền ra sức kéo, làm cho người ngồi trên ghế trượt đứng dậy đi theo một cách khó hiểu.
"Lúc đầu anh định vào hỏi rằng Dear rảnh hay không. Nhưng mà khi đã chơi game xong rồi thì chắc là rảnh nhỉ. Anh nhờ cái này chút đi.". Nói xong liền bước đi dẫn trước ra khỏi phòng ngay lập tức, làm cho người nhất định phải rảnh chau mày một cách khó hiểu, nhưng cũng chịu bước đi theo. Thế nhưng vẫn không khỏi quay lại nhìn giường của chính mình.
Hay là lúc nãy tao nên trả lời rằng... "thử không anh Porsche" ta?
************************************************
"Anh Porsche, dầu nó chảy rồi."
"Thì nắm đàng hoàng đi. Đừng vuốt nó xuống như vậy."
"Dear cầm nó chặt rồi, nhưng mà nó to quá mà."
"Thì đây nè, cầm lấy như vậy. Chưa từng hay sao?"
"Thì chưa từng chứ gì! Anh tưởng rằng Dear từng làm chuyện như vậy hay sao!"
"Chưa từng thì hôm nay từng đi."
Dear muốn hét lên một cách khó chịu trong khi 2 tay thì cố gắng cầm nắm cái cây dài bằng cách dùng toàn bộ đầu ngón tay để bịt đầu lại chặt nhất có thể. Khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu đỏ hồng bởi vì sự nóng nực từ hoạt động đã làm hơn 15 phút. Áo bóng rổ cỡ to mặc thoải mái bắt đầu áp sát vào cơ thể nhỏ nhắn. Trong khi đôi mắt thì phải nhìn người có khuôn mặt ở gần ngay trong gang tấc... người đang cúi xuống gần với cái ống dài trong tay.
Ôi, tao muốn điên. Rốt cuộc không phải chỉ là Dear không biết làm. Dear hỏi chút, anh đó, biết làm không!
"Anh Porsche, chỉ việc thay một cái vòi sen, tại sao phải nhờ Dear giúp chứ?"
Đúng vậy. Vào lúc này, 2 chàng trai đang chụm đầu trong phòng tắm lớn của căn hộ và đang... thay vòi sen.
Vòi sen nó hư từ mấy ngày trước. Nhưng chủ nhân căn phòng không có thời gian xử lý, nhờ vả vào phòng tắm bên ngoài, thay phiên nhau dùng với Dear cho tới tận ngày thứ Năm. Và có vẻ như anh Porsche bắt đầu chịu không nổi với việc phải đem quần áo ra ngoài phòng để thay, thế là đương sự nói rằng... phải thay nó vào ngày hôm nay.
"Thì nước nó phun ra, nhờ tới giúp đè chặn nó lại một chút. Thôi mà, giúp anh một chút.". Purin đang cúi đầu ở chỗ đầu ống màu bạc đã được tháo vòi sen, nói một cách đơn giản, trong khi cố gắng quay cái đầu vòi sen mới vào. Làm cho chàng Kỹ sư tương lai nhịn không được mà hỏi.
"Rồi tại sao anh không gọi thợ của căn hộ lên? Căn hộ cỡ này, nhất định phải có thợ riêng chứ?"
"Thôi, chỉ thay vòi sen đâu có khó đâu. Thợ ở đây có 2 người thôi. Nếu mọi phòng đều hư vòi nước cùng lúc, thử tính xem rằng họ phải làm việc nhiều tới cỡ nào. Anh tự làm được thì không muốn sai họ lên xem đâu. Mấy bác ấy đã già nữa. Cúi cúi, ngẩng ngẩng, đau lưng cái thì lại tội lỗi ở mình nữa."
Thiệt chứ! Anh nói riết có vẻ em trở thành người xấu luôn rồi đó. Nghe đồn rằng mua phòng này mấy chục triệu. Chỉ việc gọi thợ lên chắc không có tội lỗi lắm đâu.
Dear chỉ có thể lầm bầm với chính mình khi nhìn người ướt đẫm mồ hôi cả khuôn mặt. Bàn tay to thì quay quay, đẩy đẩy cái vòi sen rắc rối vào nữa. Trong khi bản thân có nhiệm vụ nắm lấy đường ống.
"Được rồi, chắc là dùng được rồi.". Mãi cho tới khi vật lộn xong với nó thì phải tốn nhiều phút sau đó. Và có vẻ như chàng doanh nhân trẻ hài lòng với thành quả của bản thân không ít. Bởi vì anh Porsche mỉm cười rộng trong khi vươn thẳng người. Đôi mắt sắc bén liền quay qua nhìn máy làm nước nóng của mình.
"Đâu thử xem."
"Anh mở nước đi.". Dear nói rồi quay ống vòi sen xuống sàn, để cho người bên cạnh quay đi xoay núm mực nước trước khi quay ngược trở lại. Thế nhưng... im lặng.
"Ơ, sao lại vậy ta?". Triệu chứng im lặng và rụt cổ hoàn toàn của vòi sen trong tay, làm cho Dear chỉ biết kêu lên một cách bực bội. Nóng lắm đó, hiểu không? Nếu được thì xin nằm hóng máy lạnh chơi game thì hơn. Trong khi tay thì lúc lắc ống cao su thật mạnh, cứ như mong rằng nó có thể dùng được.
Bộ dạng làm cho Purin nhìn về phía máy làm nước nóng lần nữa, trước khi ánh mắt bị vấp lại ở chỗ... van khóa nước.
"Ờ, ra là anh quên mở cái này.". Tiếng lầm bầm mà Dear chưa kịp nghe thấy. Bởi vì cậu nhóc đang quay vòi sen về phía mặt của mình bằng ánh mắt gây sự.
"Chừng nào mày mới dùng được đây..."
*Phụt*
*Xà*!!!
"Aaa... Khẹc, khẹc... Aaaaaaaaa... T... Tắt nước!! Tắt nướcccccccc... Khẹc khẹc!". Chưa kịp được la lối với cái vòi sen rắc rối, dòng nước mát lạnh đã phun vào mặt một cách nhanh chóng. Và có vẻ như người cầm bất ngờ tới nỗi không biết nên làm gì, nên chỉ biết để cho nước phun vào mặt như vậy. Hơn nữa còn kêu la ầm ĩ, làm cho Purin quay ngoắt lại nhìn một cách kinh ngạc. Thế là phải gấp rút quay người tắt nước đi.
"Hey, Dear! Sao rồi!"
"Khẹc, khẹc... A... Anh thử để cho nước phun vào mặt đi... Khẹc, khẹc...". Câu hỏi mà thân hình nhỏ nhắn chỉ biết ho sặc sụa, trong khi cảm thấy rằng anh Porsche kéo vòi sen ra khỏi tay. Thế là chỉ biết cúi mặt xuống ho tới nỗi đỏ mặt. Tay còn lại đưa lên quệt dòng nước chảy hết vào miệng vào mũi.
"Đâu, cho
anh xem chút.". Triệu chứng đó làm cho Purin di chuyển tới gần hơn rồi đẩy mặt cho ngẩng lên.
*Kực*
Thế nhưng người to con phải im lặng ngay lập tức, khi được thấy nhóc nhỏ lúc mặt đỏ gắt, đôi mắt tròn chứa đầy những giọt nước bởi sự rát mắt. Cái mũi nhỏ nhỏ cũng đỏ lên. Và thứ quan trọng nhất có lẽ không khỏi... đôi môi hơi chu ra.
Đôi môi mà Purin đã thắc mắc từ hồi nãy rồi, rằng tại sao nó lại đỏ tới như vậy.
"Có sao không?". Giọng trầm nói một cách nhỏ nhẹ rồi đưa tay tới quệt dòng nước trong suốt ra khỏi gò má trắng trẻo một cách nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người bị đỏ mắt nói với giọng điệu hơi run một chút.
"Không, anh Porsche. Dear rát mắt. Rát mắt lắm, lúc nãy nước vào mắt chắc luôn.". Vừa nói vừa chớp mắt lia lịa, ra vẻ định đưa tay lên dụi nó theo thói quen. Nhưng lại làm cho Purin nắm lại cái tay trước.
"Đừng dụi, một hồi viêm mắt giờ... Chớp mắt mạnh mạnh đi.". Lời ra lệnh mà Dear làm theo một cách dễ bảo. Chỉ biết là nó rát dữ lắm luôn. Chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, để cho nước mắt theo cơ chế sinh học của cơ thể chảy ra, loại bỏ bất cứ cái gì để cho hết khó chịu, mà không biết rằng tay của mình vẫn nằm trong bàn tay to.
Không nhận ra rằng bây giờ cơ thể gần gũi nhau nhiều tới mức nào nữa kìa... Nhiều... tới mức cảm nhận được hơi thở.
Nhưng trong khi Dear không nhận ra, Purin lại cảm thấy một cách rõ ràng. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía nhóc nhỏ mà lúc này cả người ướt đẫm. Mái tóc ướt xõa lên cạnh gò má. Giọt nước mắt trong suốt nho nhỏ chảy xuống khỏi đôi mắt của cậu chó con như bị té nước, đang thúc đẩy cái gì đó bên trong trái tim.
Cái gì đó mà có thể là sự thắc mắc rằng... ngoài việc môi đỏ ra... nó còn mềm tới cỡ nào, thế là phải... chứng minh.
*Phụp*
"!!!"
Sự tiếp xúc ấm áp áp xuống làm cho người đang rát mắt trợn tròn mắt. Trái tim suýt nữa đã ngừng đập. Nước mắt đang chảy có vẻ như đã dừng lại cứ như đã khóa vòi nước. Đôi mắt lờ mờ bởi cái rát thì mở to và rồi được thấy... người đang... hôn cậu.
Anh Porsche... hôn.
Nụ hôn mà Dear nên vùng vẫy, chống trả tìm kiếm tự do cho chính mình, nhưng cả cơ thể lại cứng đơ giống như người bị sốc tột cùng trong khi để cho người con trai to con hôn mạnh mẽ lên bờ môi. Điều mà cậu biết vào lúc này chắc là chỉ có... môi của anh Porsche ấm... mềm... và đang làm rung động cả trái tim.
Nụ hôn mà không có sự tấn công sâu sắc. Chỉ là nụ hôn áp lên để yên như vậy rồi từ từ mím lấy môi dưới của cậu, trong khi cảm nhận được rằng cơ thể cao to ép sát vào hơn nữa. Và Dear vẫn tiếp tục đứng cứng đơ cứ như không thể nhận biết được gì, nếu không phải bởi vì Purin từ từ rời ra một cách chậm rãi.
Trong khi... muốn tiếp xúc nhiều hơn như vậy nữa.
Cả 2 đôi mắt nhìn vào nhau trong im lặng, trước khi Purin nói ra một cách nhỏ nhẹ.
"Anh... xin lỗi."
Lời xin lỗi cứ như gọi sự tỉnh táo của người đứng yên trở lại lần nữa. Cả 2 tay đẩy lồng ngực rộng một cách hết sức. Và trước khi Purin nói ra lời gì, Dear đã quay người rồi bước ra khỏi phòng tắm một cách nhanh chóng để cho người còn lại vô tình đứng yên như vậy.
"Mày đã làm cái gì vậy, Porsche?". Chàng trai chỉ biết hỏi chính mình với giọng gay gắt, trong khi đưa tay lên vò đầu với sự khó hiểu. Chỉ biết rằng lúc nãy, lúc ở gần thì cậu muốn hôn. Thế là cậu làm theo ý mình mà không hề nghĩ tới hậu quả kéo theo dù chỉ một chút.
Nhưng vậy rồi làm sao mà nhìn mặt nhóc này được nữa.
Suy nghĩ làm cho cậu muốn chửi thề ra lớn tiếng với hành động bốc đồng của chính mình. Chỉ biết đổ lỗi rằng bởi vì không có qua lại với ai suốt 3, 4 tháng vừa qua, khi thấy nhóc Dear ở trước mặt thì cậu... vô tình.
Nhưng là sự vô tình làm cho Purin biết được một chuyện.
Miệng của em trai nhà bên cạnh mềm... thật sự rất mềm.
------------ End Chap 5 ------------