Tao nên bắt đầu... thế nào đây? Vào lúc này, thằng chó con , đứa nói rằng sẽ "tấn công" đang đứng gãi đầu rẹt rẹt ở phía sau cái ghế salon lớn. Đôi mắt tròn nhìn chàng trai cao ráo đang ngồi xem phim điều tra vụ án nổi tiếng của Mỹ một cách tập trung. Và chắc chắn sự tập trung mà nó đã gom góp từ trong phòng tắm đang bay mất đi từng chút một.
"Anh Porsche... xem gì vậy?"
"Criminal minds, xem cùng không?". Purin ngẩng mặt lên ngay lập tức, nhìn người đang chống người trên ghế salon, đưa mặt tới gần. Khuôn mặt nét cạnh được tô điểm một chút nụ cười.
"Ơ... Ừm, xem cùng, xem cùng.". Và rồi người định khiêu gợi chỉ có thể ờ ừ trước, rồi ngồi lên cùng một cái ghế salon. Khóe mắt liếc qua nhìn người bên cạnh mà lúc này có vẻ quá là tập trung, càng vào lúc nội dung đang tới chỗ tìm thấy kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái như vậy nữa chứ.
Có nên đợi anh Porsche xem xong trước không ta?
"Anh Porsche... chương trình tiếp theo là chương trình gì vậy?"
"Thì vẫn là Criminal minds đó. Người ta đem cả tuần ra chiếu lại. Anh vừa mới có thời gian ngồi xem."
Trời phật! Cả tuần! Mày không còn gì để chiếu nữa nên mới đem cả tuần ra chiếu lại, phải không!
"Dear có định xem gì không? Hay là định chơi game? Anh vào xem trong phòng ngủ cũng được."
"Kh... Không có, anh... Không có định xem gì.". Người có ý đồ chỉ biết lắc đầu, nhúc nhích người qua lại. Muốn tựa vào thì cũng kì, muốn nhích tới thì cảm thấy vẫn còn dây thần kinh xấu hổ, thế là chỉ biết vò đầu thật mạnh, bực bội với chính mình.
Lẳng lơ đi mày, lẳng lơ đi chứ!!!
Hét lên với chính mình lớn tiếng, nhưng lại không thể lẳng lơ nổi, bởi vì mỗi lần lẳng lơ đều là anh Porsche rót lời ngọt trước, nhưng giờ kêu bắt đầu trước... đem Daranpat đi chặt đầu rồi xiên que đi bêu rếu trước thị chúng đi. Dù lẳng lơ cỡ nào thì vẫn còn con trai nguyên cây mà.
"Bị gì vậy? Không ở yên được từ lúc nãy rồi?". Và rồi ngay lúc quảng cáo, Purin để ý thấy dáng vẻ lạ lùng của chó con đang vò đầu giống như có rận bám vào thì liền đưa tay lên ôm quanh vai, rồi kéo về phía mình, làm cho Dear giật nảy người, mở to mắt.
"Bị gì vậy? Nhìn mặt anh rồi làm vẻ mặt như thấy ma."
"Kh... Không có... Ma gì mà đẹp trai dữ vậy chứ?". Và rồi người định tới cám dỗ liền lắc đầu thật mạnh, gấp rút nói bằng miệng lưỡi run rẩy, làm cho người nghe nheo mắt lại một chút, nhìn gò má trắng trẻo ửng đỏ lên rồi mỉm cười nhạt.
"Đang khen anh?"
"Không lẽ khen chó ở đâu chắc?"
"Nói chuyện không êm tai gì hết."
"Hứ". Chỉ việc người to con giả vờ nói giọng hung dữ, người cố gắng vượt qua chính mình chỉ biết rên trong họng, quyết định vùi mặt vào trong vòng tay ấm áp như không muốn thấy đối phương thấy mặt của mình. Thì tại bây giờ nóng giống như lửa đốt vậy đó.
Có hiểu không? Làm nũng kiểu có mục tiêu muốn make love nó khó hơn làm nũng dẫn đi ăn cơm bên ngoài đó... Khác nhau xa luôn.
"Bị gì vậy? Hôm nay cư xử kỳ lạ. Hay là đang giận anh chuyện Pattie?". Câu hỏi làm người nghe chỉ biết lặng đi rồi lắc đầu, đem trán chà lên lồng ngực rộng khi hình ảnh của cô gái thân hình đẹp đó chạy vào trong đầu, hình ảnh làm cho chú chó con hít một hơi thật sâu.
"Hửm?". Nhóc nhỏ đưa tay lên ôm lại, làm cho người đang chú ý tới màn hình trước mặt phải rời mắt qua nhìn ngay vào lúc Dear lầm bầm nhỏ tiếng.
"Không có giận. Dear đã nói là không có nghĩ gì hết. Chỉ là... muốn làm nũng.". Người nghe chỉ biết nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng chỉ một lúc sau thì nhếch miệng cười tươi, siết chặt cái ôm bằng cả 2 tay.
"Làm nũng đi, anh thích Dear làm nũng. Khá là dễ thương."
"Thiệt không?"
"Ừm, giống như thấy chó phốc nhảy lên ngồi trên đùi."
Ơ? Tao lại là chó nữa rồi. Rồi anh có hứng với chó không vậy!
Dear chỉ có thể lén nhe nanh với ngực áo của đối phương. Muốn ngoạm cho đã răng luôn vì bị so sánh với loài chó chỉ giỏi sủa. Bỏ công so sánh rồi thì so với Siberian thì sẽ không trách câu nào đâu. Và khi càng liếc lên nhìn rồi thấy anh Porsche quay lại chú ý tới hình ảnh trên màn hình tiếp, người định cám dỗ liền... mất tự tin.
Đầu tư vừa tựa vừa vùi như vậy mà còn chưa nổi hứng với tao nữa hả trời!
Suy nghĩ của người cắn răng, tưởng đâu sẽ giống như tiểu thuyết mà tụi Thủy thủ mặt trăng thích đọc. Ai nói cái tụi thụ nó đem người tới gần, nói giọng nũng nhịu, cư xử đáng yêu thì tụi công nó sẽ ào tới giống như sói rừng thấy mồi chứ? Tao tới ngồi gần, đem đầu chà chà, đem tai áp sát, lại còn tắm rửa tới nỗi mùi xà bông nồng nặc luôn... Thế quái nào mà lại ngồi yên vậy?
Hay là vì tao không có ngực... Chắc không đâu.
Sự tự tin vào lúc này đã tuột dốc kiểu mà nếu như là game, chắc nó đang kéo từ màu xanh lá xuống còn màu đỏ một cách liên tục, thế là chỉ biết hít một hơi thật sâu.
Tới thì tới vậy.
Cuối cùng, Dear liền vùi mặt vào cái cổ của người to con luôn, gom góp kiến thức (thật ra là lúc anh Porsche làm cho) rồi thổi hơi thở ấm áp phà vào cổ, giả bộ như vùi mặt vào rồi lấy miệng áp vào làn da ấm.
Ừ, người anh Porsche lại thơm giống như mùi nắng rồi.
*Mặp*
"Đừng mà Dear, anh nhột."
Hả!!! Tao khiêu gợi mày muốn chết, nói là nhột!!!
Nhưng rồi bàn tay lớn liền sờ vào cái đầu tròn tròn và đẩy cho tựa vào ngực như trước. Có vụ nói với giọng dữ dằn giống như chó con làm sai nữa chứ, làm cho người cố gắng khiêu gợi chỉ biết há hốc mồm một chút, nói mày tao với người to con ngay lập tức, rồi cái ống tự tin... liền tuột xuống kiểu mà nghe thấy tiếng cảnh báo bíp bíp trong đầu luôn.
"Anh Porsche..."
"Đợi chút nhé Dear, sắp bắt được hung thủ rồi."
Bípppppppppppp!
Và cuối cùng, ống đã vỡ cái xoảng cùng với tín hiệu cảnh báo máu của nhân vật vang lên dài dằng dặc, cho thấy rằng... game over.
Tao chịu hết nổi rồi!!!
Suy nghĩ làm Dear đẩy người ôm ra hết mình, sau đó cầm remote lên bấm tắt tivi rồi nhảy xuống ngồi trên sàn phía trước ghế salon. Mặt đỏ gắt bởi sự giận dữ cho thấy lý trí đã mất sạch, chỉ còn cảm xúc mà thôi.
*Mặp*
"Định làm gì đó, Dear?"
"Ngồi yên đi, anh Porsche khùng!". Khi người to con hỏi, Dear đang quỳ gối giữa 2 chân Purin liền nói với giọng gắt gỏng. Hai tay cố gắng kéo quần ngủ của anh Porsche ra và điều đó làm cho bàn tay lớn đặt lên cái đầu tròn tròn.
"Dear...". Purin gọi bằng giọng nhẹ nhàng làm người đang bận rộn với việc kéo quần xuống khỏi cái hông thon ngẩng mặt lên bằng sắc mặt gượng gạo. Đôi mắt tròn ánh lên sự tủi thân, hơn nữa còn làm vẻ mặt như sắp khóc khi đem bản thân mình so sánh với người yêu cũ của đối phương.
"Bị sao vậy?"
"Anh Porsche, hỏi thật. Dear thiếu sức quyến rũ dữ lắm hay sao? Một chút cũng không có nữa, phải không? Ngay cả dâng mình tận nơi như vậy, anh còn không có cảm giác gì với Dear nữa... Một chút cũng không có phải không!". Giọng điệu nửa trách móc nửa tủi thân của chú chó con đang ngồi bệt trên sàn phía dưới làm cho người nghe suýt nữa đã để lọt ra nụ cười.
"Ai nói..."
"Thì đây nè, Dear tới "khiêu gợi" anh tận nơi, tại anh không làm gì Dear hết vậy! Làm đi chứ, làm đi! Ừ đó, Dear đâu phải cô Pattie đó đâu!". Cuối cùng, người nổi nóng cũng nói ra mục đích của việc vùi vùi, tựa tựa cho bằng được. Hơn nữa còn để lộ ra triệu chứng ghen dữ dội. Và người nói có nhận ra không... Không hề, cứ nhìn bằng đôi mắt đỏ làm cho Purin suýt nữa đã mỉm cười.
"Anh không làm, không phải bởi vì Dear không giống Pattie, mà là anh đang đợi xem Dear định cám dỗ anh thế nào thì đúng hơn."
"Thì đang cám dỗ đây nè!!!... Hửm? Khoan đã."
Ơ... Khoan đã, anh Porsche nói cứ như... biết.
"Hey!!! Anh Porsche biết là Dear... ơ... Dear cám dỗ..."
"Từ lúc vùi mặt vào ngực anh rồi. Ai đời mà đem cái mũi đẩy đẩy chỗ cái cổ. Đây suýt nữa chịu không nổi, đem lột sạch từ mấy phút trước rồi đó, nhưng muốn biết chó con của anh làm được tới cỡ nào."
Kỳ này, người cám dỗ ỉu xìu cực kỳ, há hốc mồm một chút, nhìn vào đôi mắt sắc bén ánh lên rõ sự biết tỏng, nào là nụ cười mà cậu tự nhiên muốn mua về giẫm đạp chơi đó nữa. Và khi nghĩ được như vậy thì Dear hết sức, úp mặt vào bắp tay của đối phương, hơn nữa còn lầm bầm với chính mình.
"Thiệt không nên mà. Xấu hổ muốn chết rồi.". Vừa nói vừa liếc mắt lên nhìn anh Porsche một chút nữa cùng gò má đỏ ửng.
"Anh, hỏi thật... Dear hỏi thì cũng kỳ, dù sao Dear cũng là con trai. Nhưng... ơ... anh Porsche... muốn... ừm... có gì đó với Dear không?"
"Muốn... và rất muốn."
Chỉ vừa dứt câu hỏi, Purin liền nói với giọng vững chắc. Bàn tay lớn xoa tóc nhóc nhỏ thật nhẹ rồi lướt xuống chạm vào gò má trắng trẻo đang đổi màu, khuôn mặt nét cạnh nhếch nên một chút.
"Tại sao anh lại không muốn làm gì với người mà anh yêu chứ?"
Người nghe đứng hình ngay lập tức, nhìn vào đôi mắt sắc bén ánh rõ sự nghiêm túc. Trái tim liền đập thình thịch trong lồng ngực. Mặt nóng rực lên, tới nỗi chỉ biết cúi mặt xuống. Và rồi ánh mắt liền thấy cạp quần đang xộc xệch tuột ra khỏi hông, tới nỗi thấy hàng lông nhạt ở dưới rốn đó.
Hình ảnh làm cho người nhìn nóng mặt rồi nói với giọng nhỏ nhẹ.
"Dear... làm cho anh nhé?". Purin suýt nữa đã phản đối theo kiểu người con trai có cái tôi lớn, thích làm cho đối phương suиɠ sướиɠ bởi vị tình của cậu hơn. Nhưng khi thấy dáng vẻ mắc cỡ, lại còn nín thở mở miệng nói, giọng trầm thấp đành đáp lại.
"Tới đi."
Khi nghe thấy tiếng cho phép, Dear từ từ kéo quần ngủ nhờ vào sự hợp tác của chủ cái quần. Và rồi khuôn mặt trắng trẻo lại càng đỏ hơn tới mức không tìm ra được màu cũ khi thấy sự cố gắng tệ hại của cậu không hề uổng phí. Ít ra... anh Porsche cũng đang nổi hứng hơn một nửa.
Mặc dù cả đời chưa từng muốn sờ vào của ai hết, nhưng bây giờ Dear đang dùng 2 tay cầm hạ bộ to lớn một cách cẩn thận. Liếc mắc nhìn chủ nhân của bộ phận to lớn mà lúc này vẫn không nói gì rồi bắt đầu dùng 2 tay vuốt ve theo độ dài.
"Ức...". Anh Porsche rên nhè nhẹ trong họng, làm cho người làm bắt đầu có động lực hơn một chút. Hai tay càng cử động tuốt mạnh hơn một chút, hơn nữa còn tiến tới quỳ gối trên thảm trải, đôi mắt nhìn sự to lớn từng chui vào trong cơ thể một cách nể phục rằng làm sao cậu có thể chịu đau được khi nó tiến vào.
Có thể bởi vì ngoài đêm đầu ra, anh Porsche chưa từng làm cho đau.
Tới thì tới, anh Porsche từng làm cho tao, tại sao tao làm lại không được!
*Phụp*
Và rồi người đỏ mặt đỏ tai quyết định cúi mặt xuống, đưa đầu lưỡi màu tươi ra liếm nhè nhẹ ở phần đầu, làm cho anh Porsche cứng đơ cả người. Khóe mắt thấy cơ bụng nó cứng lại thành từng tảng. Tiếng gầm vang lên làm cho cậu nghe thấy.
"Dear... nếu không muốn làm... thì không cần cũng được."
"Không... sao, anh Porsche còn làm cho Dear được, tại sao Dear làm cho anh Porsche không được chứ?". Chú chó con chỉ biết lầm bầm với chính mình, dùng đôi môi thử liếm theo độ dài. Hai tay giúp nâng đỡ lấy, cùng lúc liếc nhìn cơ bụng của anh Porsche nữa.
Anh Porsche thấy thích phải không?
Suy nghĩ của người đang có thêm chút động lực để há rộng miệng, dùng đôi môi chiếm lấy phần đầu khấc nhè nhẹ, dùng hành động thay lời nói... rằng sẽ làm cho anh. Và điều đó làm cho Purin suýt nữa đã mỉm cười nếu không phải...
"Ối!"
"Anh Porsche, đau hả? Hey! Dear... Dear..."
"Anh không sao. Không cần hoảng, chỉ cần đừng để trúng răng là được."
"À... ừm, ừm...". Purin đau nhói, chỉ biết nói một cách an ủi. Bàn tay lớn xoa mái tóc mềm thật nhẹ, làm cho sắc mặt của người đã tái mặt trở nên tốt hơn một chút. Không muốn làm giảm đi động lực của đứa nhóc đã thể hiện ra rằng cố gắng tới mức nào để trao hạnh phúc cho cậu. Và điều đó làm cho Dear há miệng ra rồi dùng môi bao trùm lấy lần nữa.
"Như vậy đó... Tốt rồi.". Khi được nhận lời khuyên, Dear bắt đầu nhận lấy bộ phận to lớn vào sâu thêm từng chút một, nhích người tới gần thêm một chút, hai tay giúp chuyển động theo nữa, đầu lưỡi thì càn quét khắp độ dài mà không cảm thấy ghê tởm dù chỉ một chút.
Nếu là người khác, Daranpat có thể thề rằng sẽ chạy đi ói rồi đánh răng, súc miệng diệt trùng cỡ 20 lần, nhưng khi là anh Porsche...
Chỉ việc anh Porsche rên nhè nhẹ, tao đã nóng hết cả người rồi.
"Tốt... Bé ngoan...". Cùng lúc đó, Purin đang nhìn khuôn mặt đỏ đỏ của người đang cúi mặt ở trên con trai của cậu, đôi môi màu tươi chụm lại, đôi mắt tròn đẫm nước mắt trong suốt, những sợi tóc phủ bên gò má, sắc mặt gợϊ ȶìиɦ tới nỗi rạo rực hết cả lên. Càng vào lúc Dear rời ra rồi nhấn xuống lại lần nữa liên tục...
...Hình ảnh càng làm người nhìn cảm thấy rằng nó... khiêu gợi và sεメy hơn bất cứ ai.
Không phải là chưa từng có ai oral sεメ cho cậu. Có và còn nhiều nữa là đằng khác. Nhưng chưa từng có ai làm rồi có vẻ ngây thơ, đáng yêu và ẩn chứa sự quyến rũ nóng bỏng tới nỗi làm cho cậu phải kiềm cảm giác muốn đẩy khuôn mặt đó xuống nhận lấy con trai của cậu sâu hơn như vậy nữa.
Dear vẫn chưa quen... mắc công thở không được.
"Ưʍ... ah... Tốt rồi... bé ngoan...". Purin nói một cách bình tĩnh, dùng bàn tay hơi run một chút vuốt ve gò má ẩm ướt thật nhẹ. Cắn răng tới mức gân nổi lên khi chú chó con vẫn di chuyển chậm rãi, làm cho cậu phải nói với giọng khàn.
"Nhanh một chút nữa, được không Dear?". Lời yêu cầu làm cho Dear nhìn tới bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn gật đầu, cùng lúc tăng nhịp độ trong việc ngậm mút cho mạnh hơn một chút, làm cho người được nhận tê cả người. Một bên tay cứng đơ, nắm chặt lấy rìa ghế salon. Đôi mắt sắc bén nhắm lại khi cơn sóng suиɠ sướиɠ đang được phục vụ bởi đôi môi màu đỏ mà cậu hôn mỗi ngày.
"Ah... Dear... ưʍ...". Tiếng rên trầm thấp làm cho người quỳ gối càng tăng nhịp độ nhanh hơn trước, nhuần nhuyễn hơn trước, tới mức đẩy bộ phận to lớn vào tới cổ họng đang mở rộng ra. Đôi môi thì chụm lại khi đang cảm nhận được mùi vì gắt ở trong họng.
Tại sao tao lại thích giọng anh Porsche lúc rên trầm trầm như vậy nhỉ?
Suy nghĩ làm cho Dear càng nhích tới gần sát vào hơn. Hai tay đặt lên trên bắp đùi rồi cử động khuôn mặt ra vào, tới nỗi người được nhận suýt nữa đã phát cuồng.
"Ư... Ưʍ...". Tiếng rên nhẹ vang trong họng của chó con.
*Mặp*
"Ức!". Dear giật mình khi anh Porsche nắm cổ cậu rồi trở thành người đẩy thân mình vào trong khoang miệng ấm như không chịu nổi nữa. Việc nhấn sâu vào trong suýt nữa làm cho Dear sặc, nhưng vẫn chịu cử động theo lực dẫn của người sắp tới đích đến trong vòng không bao nhiêu giây nữa.
*Phụp* *Phụp* *Phụp*
"Ưmmmmmmm!". Purin nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng, giải phóng ham muốn vào trong khoang miệng ấm và làm cho người nhận mùi vị lạ trong họng ho lớn tiếng, rời ra khởi hạ bộ to lớn ngay lập tức, đôi mắt tròn đầy ấp nước mắt.
"Dear...ha... Anh xin lỗi. Lúc đầu không định phóng ra trong miệng, nhưng chịu không nổi.". Người thở gấp nói một cách hối lỗi lúc nắm lấy vai người ho liên tục, kiểu mà Dear chỉ lắc đầu mạnh.
"Dear không sao..."
Và rồi khi đôi mắt của cả 2 đan vào nhau, ai nấy đều khựng lại. Và Purin liền mỉm cười.
*Mặp*
"Ư!". Người to con kéo chó con về phía mình ngay lập tức, hôn lên đôi môi màu tươi, đầu lưỡi nóng bỏng chen vào nhận lấy mùi vì gắt từ dịch của mình, cùng lúc kéo Dear lên ngồi trên đùi. Cả 2 tay bàn tay lớn kéo quần đá banh ra một cách nhanh chóng, làm cho nó xuống tới đầu gối.
"A... Anh... Anh Porsche...". Dear chỉ có thể rên bằng giọng run rẩy. Muốn cúi xuống nhìn cũng không kịp với người kéo cậu vào trong vòng tay, bàn tay lớn chui vào trong qυầи ɭóŧ để tiếp xúc với bộ phận nhạy cảm làm cho cả cơ thể tê dại.
"Anh mừng vì Dear rỉ ra tới cỡ này."
Người nghe cắn môi chính mình. Muốn la lối nhưng cũng không trốn được sự thật rằng bây giờ cậu đang ướt đẫm hết cả lên. Và đầu ngón cái chỉ vừa mới đè lên phần ngọn thì cậu chỉ biết ôm chầm lấy anh Porsche.
Và thế, cái qυầи ɭóŧ được kéo xuống cùng một chỗ với quần đá banh và bàn tay lớn đang tuốt lên xuống theo độ dài, hơn nữa còn ôm lên đôi môi đỏ không ngừng, làm cho tiếng hôn vang vọng khắp căn phòng rộng, tiếng rên vang ra từ họng của người đang nhột hết cả lên.
"Anh Porsche... ức... Đ... Á!". Người nói là đừng lại là người đơ hết cả thân mình để đón nhận khi đầu ngón tay dài đang chui vào trong con đường chật hẹp. Tiếng thở gấp vang vọng, chỉ biết vùi mặt vào bờ vai rộng. Cảm thấy không hề đau chút nào bởi sự ham muốn đã vọt lên trần nhà như vậy.
Thừa nhận rằng dùng miệng làm cho anh Porsche làm cho cậu nổi lên du͙ƈ vọиɠ.
Sau đó Dear bị đẩy xuống làm cho lưng áp vào ghế salon êm ái. Hai chân bị kéo cho dang rộng ra, theo sau là thân hình cao to lao xuống bao trùm lấy đôi môi lần nữa. Bàn tay lớn đang nhấn vào trong con đường chật hẹp, mở rộng con đường để đón nhận thứ khác to lớn hơn, một bàn tay khác thì luồn vào trong áo để khều đầu núm mềm thật mạnh.
"A... Á... Anh Porsche... hứ...". Dear thở gấp ôm chặt lấy cổ đối phương khi cái hông đang chuyển động theo nhịp điệu của ngón tay đang chen vào.
"Sướng không?"
"Ức... Đừng có... mà hỏi... hứ... nhột muốn chết rồi đây... Đừng có mà hỏi..."
"Vậy cho vào bây giờ luôn được không?". Câu hỏi làm người nghe đỏ ửng cả mặt trước khi giật nảy mình khi đầu ngón tay nhấn vào điểm du͙ƈ vọиɠ bên trong làm cho cậu rên lớn.
"Ư... ư... Vào... Vào đi...". Lời cho phép làm cho Purin rút ngón tay ra trước khi đem 2 chân gác lên vai, đôi mắt sắc bén sáng rỡ khi nhìn bộ dạng gần như trần trụi cả thân của người phía dưới.
Hình ảnh khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt to tròn đọng mảng nước trong suốt, hơn nữa còn lim dim khiêu khích du͙ƈ vọиɠ, đôi môi màu đỏ thì sưng lên, lại còn hơi chu và phát ra tiếng rên trong họng, nào là đầu núm mềm mại đang căng cứng lên kêu gọi sự tiếp xúc của cậu, thế là phải nhấn ngón tay xuống nhè nhẹ làm cho thân hình nhỏ nhắn uốn éo. Và quan trọng là... con đường chật hẹp đang siết chặt cứ như mong muốn cái gì đó tiến vào lấp đầy tới mức cậu chịu không nổi.
Mặc dù Dear là con trai, nhưng cậu thấy Dear đẹp hơn, ngây thơ hơn, đáng yêu hơn Pattie không biết bao nhiêu lần... Đáng yêu... tới mức muốn "yêu" thật mạnh.
"Aaaaaaa!!! A... Anh Porsche... C... Chật... hư... chật... ức...". Hạ bộ to lớn vừa mới nhấn vào trong sự chật hẹp thì Dear đã rên lớn. Hai tay quờ quạng dọc theo ghế salon trước khi nắm được cái gối êm rồi cấu ngón tay xuống. Giọt nước mắt trong suốt chảy dài 2 gò má bởi cảm giác nhộn nhạo chạy dọc từ phía dưới cho tới khắp cơ thể.
"Đáng yêu... Tại sao lại đáng yêu... như vậy, Dear..."
"Á!!!"
Purin gầm lên trong họng, quyết định đẩy cơ thể vào một lần một cho tới tận cùng và điều đó làm cho chú chó con kêu lớn, hất mặt lên cao, da dẻ run bần bật trong khi con được ấm áp phía dưới đang siết mạnh làm cho Purin suýt nữa phát cuồng, hai tay thì nắm lấy khớp gối nhỏ để nâng nó cao hơn.
*Phập*... *Phập*
"Hư... Nhột... Dear... nhột... á...". Nhóc nhỏ chỉ biết kêu lên với giọng run rẩy khi cây lửa nóng rực đang di chuyển bên trong người. Một tay cấu vào gối trong khi một tay khác thì đưa lên che mặt một cách xấu hổ vào lúc đèn sáng tỏ như vậy. Và điều đó làm cho người cắn chặt răng di chuyển thân người chầm chậm, đưa tay lên kéo bàn tay nhỏ ra.
"Đ... Đừng nhìn..."
"Cho anh nhìn đi. Có biết rằng bây giờ Dear xinh... xinh tới mức nào không...". Lời khen mà bình thường chó con không đời nào vui mừng, thế nhưng khi thấy khuôn mặt nét cạnh hiện rõ sự ham muốn và đôi mắt hoang cuồng thì cậu lại xấu hổ... rất xấu hổ, xấu hổ tới mức chỉ có thể ngoảnh mặt quay về hướng khác.
*Phập* *Phập* *Phập* *Phập*
"Ức... á... Anh Porsche... hư... Đ... Đừng nhìn... Dear... xấu hổ... ư... Mặt Dear nhất định là có vẻ... khó nhìn lắm chắc luôn...". Nhóc nhỏ càng lắc đầu qua lại khi sự to lớn đang va đập vào bên trong mạnh bạo hơn. Cố gắng quay mặt tránh đi, càng vào lúc anh Porsche đang nhìn chăm chú khuôn mặt uốn éo bởi sự suиɠ sướиɠ như vậy nữa. Và điều đó làm cho mắt Purin sáng lên, trước khi...
"Aaaa... Chỗ đó... a... nhột... chỗ đó... ah...". Tới nỗi Dear vùng vẫy khi bộ phận to lớn va đập vào điểm dụng vọng bên trong, chỉ có thể ngước mặt lên để cho nước mắt chảy xuống.
"Chỗ này hả?"
"A... ư... Ch... Chỗ đó... Mạnh... mạnh nữa...". Tiếng kêu cầu xin làm cho Purin gầm nhẹ trước khi là cử đông cơ thể vào trong sự ấm mềm thật mạnh. Ánh mắt chỉ nhìn chăm chú khuôn mặt đáng yêu mà lúc này có vẻ khiêu gợi, giống như sự đổ dầu vào lửa. Cái hông thon chuyển động mạnh hơn cùng lúc đưa tay tới bợ cái mông mềm mại để có thể đưa thân mình vào sâu bên trong hơn.
"Kh... Không chịu nổi... Hôn Dear... Hôn...". Lời cầu xin làm Purin đáp xuống đôi môi màu tươi, mà phân
thân dưới thì không hề có vẻ gì là nhẹ hơn. Và điều đó làm cho tiếng rên vang ư ưng từ cổ họng. Bàn tay nhỏ quờ quạng, cấu móng vào tấm lưng rộng.
Những giọt mồ hôi lớn càng chảy đầy gò má cả 2 nhiều hơn, thế là Purin kéo mạnh áo bóng rổ của chú chó con ra, để cho làn da trần trụi của cả 2 cọ xát và nhau. Tiếng da thịt va chạm vào da thịt vang vọng theo sự nóng bỏng đang ra vào không ngừng nghỉ.
Không lâu sau Dear nhắm nghiền mắt, rên lớn tiếng, giải phóng mọi sự ham muốn ra đầy bụng của cả 2, thế là Purin rút ra.
*Mặp*
"Aaaaa!!!". Người nhỏ con bị lật xuống cái ghế salon êm ái, chỉ có thể nhổng người ra sau khi sự nóng rực lại chen vèo lần nữa tới nỗi nhột cả người, chỉ có thể đáp lại sự ham muốn của người to con vẫn chưa tới cuối con đường. Cả người giật bắn khi đầu ngón tay khều đầu núm mềm mại rồi bóp nhẹ.
"Ức... ah... Dear... Dear... Ưmmmmmm.". Sau đó, Purin liền gầm lớn. Hai tay nắm lấy phần hông lúc tăng tốc chuyển động, giải phóng mọi dục vào vào trong con đường chật hẹp làm cho nó chảy ra đầy đôi chân thon trắng trẻo.
Chú chó con buông người nằm xuống ghế salon một cách kiệt sức, cùng lúc đó chàng trai to con nằm chống xuống theo. Hai tay ôm lấy cái eo nhỏ thật chặt, vùi khuôn mặt nét cạnh vào cái cổ ẩm ướt bởi mồ hôi.
"Anh Porsche... héc... héc...". Người vùi mặt vào gối gọi tên, hơn nữa còn thở gấp nặng nề, làm cho người ôm chặt rên đáp lại trong họng.
"Dear... không có... héc... tệ phải không?". Câu hỏi làm cho người nghe suýt nữa bật cười. Nhưng bàn tay lớn lại lướt lên chạm vào hạt nhỏ nhỏ ở lồng ngực, đôi môi ấm hôn nhẹ lên tấm lưng.
"Không tệ và tốt lắm luôn."
"Vậy... có tốt hơn... cô gái đó... không?". Người hỏi chỉ biết nhằm nghiền mắt. Xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn muốn biết, thế là nghe thấy tiếng cười hừ hừ ở phía sau. Và rồi phải giật nảy mình khi đầu ngón tay dài đang khều điểm nổi trên ngực cứ như đùa bỡn.
"Nếu muốn biết...". Giọng trầm thì thầm ở bên tai rồi ngoạm lấy vành tay nhỏ thật nhẹ.
"...Cho anh "ôm" thêm lần nữa rồi anh sẽ nói."
Lời thương lượng rất ư là thất thế làm cho Dear muốn la lối rằng vẫn chưa hết mệt. Nhưng khi đối phương cử động rồi sắp xếp cho cậu nắm lấy thành ghế salon thì cơ thể lại làm theo một cách ngoan ngoãn, như muốn hỏi ra thêm 1 câu nữa.
Kiểu như... Dear... ưʍ... Dear cũng có cái tốt cho anh ham muốn đúng không?
Nhưng chắc chắn, chỉ bấy nhiêu thôi là đã xấu hổ tới mức không biết nên xấu hổ thế nào nữa rồi. Thế nên chỉ có thể cất giấu câu hỏi trong lòng. Bởi vì ít nhất, anh Porsche cũng thích cậu dùng miệng cho.
Và nếu như hỏi Purin thì người to con chắc sẽ trả lời tốt nhiều lắm... nhiều tới mức muốn làm một đống chuyện luôn, nhưng phải từ từ tiến tới, sợ rằng cậu nhóc sẽ hết hồn. Hừ hừ!
****************************************
"Mày cút xéo khỏi phòng tao được rồi đó!"
"Kìa, anh Ryu. Cho em qua đêm ở đây không được hả? Nhé? Nhé? Đi mà, người yêu dấu của bé Sun."
"Yêu dấu mẹ gì chứ! Về đi, tao không muốn thấy mặt mày!"
Cùng lúc đó, khu vực trước phòng của anh cùng mã số xinh đẹp, Sun đang vừa van xin, vừa nài nỉ, vừa dụ dỗ để cho đối phương chịu cho cậu vào phòng. Nhưng anh Ryu lại làm vẻ mặt giống như định gϊếŧ cậu cho chết. Và rồi cái nguyên nhân thì không cần phải điều tra... hoàn toàn là do cặp đôi Thủy thủ mặt trăng.
Chứ còn cái gì nữa. Khi mà chế Dream về, anh Porsche về và cả anh Tawan (gọi hỏi rằng có về được không và phía cậu khẳng định là tự về được), thế nên mọi người đi nhờ chiếc BMW đẹp đẽ của thằng Shin-chan về lại thành phố. Suốt quãng đường chỉ toàn tiếng nói chuyện léo nhéo của em gái cậu và thằng con lai. Còn anh Ryu ấy hả? Ngồi teo lại sát một bên cửa. Hơn nữa còn quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Và khi thằng Shin-chan vừa vòng xe chở 2 bé gái về, tụi nó liền tạm biệt người anh trai mới, không còn xem anh trai cũ ra gì. Nhưng trước khi vào nhà, cả 2 đứa quay qua đưa tay lên vái chào anh Ryu. Và rồi Janjao nói rằng...
"Anh Ryu, cho Janjao xin LINE anh Ryu nhé!"
Ngay cả người bên cạnh còn khó hiểu, nhưng vẫn chịu cho một cách ngoan ngoãn trước khi con bé ranh mỉm cười ngọt và để lại trái bom.
"Vậy gặp lại sau nhé. Lần sau kêu anh Sun dẫn anh tới ăn cơm với nhà Janjao nhé... Có vẻ mẹ muốn gặp mặt."
Và ánh mắt của mặt trăng chị có vương lại một chút gian manh, tới nỗi cậu e sợ trong lòng... Sợ rằng nó đã biết mẹ nó rồi. Anh Ryu đã tái mặt rồi, chỉ có thể gật đầu và ngồi im lặng suốt quãng đường. Tới nỗi thay vì để cho thằng Shin chở cậu về phòng, nó xuống mẹ cùng một chỗ với anh Ryu luôn.
"Chúc mày may mắn."
Tao bắt đầu ghét cái câu này của mày rồi. Ờ, mày đâu có rơi vào trường hợp như tụi tao đâu!
"Anh Ryu giận em ạ?... Đừng giận nhé. Em xin lỗi nhé, anh Ryu.". Chính vì vậy, bây giờ phải đem mánh làm nũng ra, cố gắng bước tới gần, nếu không phải anh Ryu giơ chân lên.
"Tao không có giận mày và đi về được rồi. Tao muốn ngủ!". Miệng nói không giận, nhưng mắt đúng đáng sợ, làm cho Sun lưỡng lự chỉ một chút trước khi giả vờ thở dài.
"Em xin lỗi... Chắc anh... không chia tay với em phải không?"
"Nếu mày không về phòng mày ngay bây giờ thì tao chia tay chắc!". Anh Ryu đưa ra tối hậu thư, làm cho người nhìn cực kỳ muốn xông vào cưỡng bức liền luôn. Bây giờ bày đặt hung dữ, khi ở trên giường thì rên ngoéo ngoéo giống như mèo.
"Về cũng được ạ. Nhưng trước khi đi, em muốn nói với anh Ryu rằng...". Sun ngẩng mặt lên nhìn vào mắt, trước khi mỉm cười tươi.
"...Em cực kỳ thích anh luôn đó.". Tới nỗi Ryu nghẹn lời hoàn toàn, để cho Sun nhân cơ hội đó cúi mặt tới gần thật nhanh.
*Thơm má*
"Tối nay em sẽ gọi điện good night nhé.". Nói xong, người sợ rằng Ryu kịp phản ứng liền chạy vèo tới trước cửa thang máy ngay lập tức, làm cho Ryu đứng hình suýt nữa đã đưa tay lên sờ gò má. Nhưng bởi vì thằng nhóc nghiệp chướng ở cách đó không xa, nên cậu giơ ngón giữa lên thay vào đó rồi đi ầm ầm vào trong phòng giống như nổi nóng cực kỳ.
*Phụp*
Nhưng chỉ vừa mới bước chân vào phòng, Ryu liền đặt mọi thứ đã mua ở phía trước tivi, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho người nào đó.
"Chị Ran, chị Ran, chị Ran! Chị Ran giúp bé với. Bé nên làm thế nào nếu như phải đi ăn cơm ở nhà có bé gái vậy?". Chỉ mới nghe thấy tiếng chị gái, Ryu liền để lọt ra xưng hô rất ư là dễ thương khi ở cùng mấy chị, mà nếu thằng Sun nghe thấy chắc sẽ phóng ào tới ngay.
[Hửm? Em của chị có người yêu rồi?]
"Kh... Không... Không... Thôi mà... chị Ran giúp bé chút đi. Bé nên làm thế nào mới lấy lòng được bé gái vậy?". Và rồi cái người miệng thì nói cực kỳ ghét thằng nhóc nghiệp chướng đó hỏi chị gái với giọng run run, trong lòng chỉ nghĩ tới một chuyện.
Nếu phải đi tới nhà thằng Sun thì nên làm thế nào để người nhà bên đó thích ta? Ôi, tao căng thẳng!
Và rồi người sĩ diện đưa tay lên vuốt mặt mình thật mạnh một cách căng thẳng. Và chắc đã quên nghĩ tới việc... Sao nói không muốn làm người yêu nó, khi em nó mời tới nhà thì lại căng thẳng như vậy chứ!
------------ End Chap 35 ------------