Em biết là nhà anh giàu lắm, nhưng cái chiếc Aston Martin đẹp đẽ như vậy thì có giàu quá không vậy!!!
Trong bãi đậu xe của căn hộ cao cấp, cậu nhóc nhỏ con đang há hốc mồm bên cạnh chiếc xe có nguồn gốc từ Vương quốc liên hiệp Anh đẹp đẽ. Chiếc xe mà ai cũng biết rằng nếu không phải đại gia có tiền dư dả, ai mà lại chịu trả tiền mấy chục triệu để mua về. Nhưng vào lúc này, cái tên chủ nhân chiếc xe đẹp này lại chỉ mặc quần dài, áo thun cổ tròn màu trắng và... dép xỏ ngón.
Ờ, biết là anh đẹp trai rồi. Nhưng cách ăn mặc của anh đáng lẽ chỉ nên lái chiếc xe Nhật Bản vài trăm nghìn là đủ rồi đó.
"Hừ hừ, cái gì? Con gái anh đẹp, phải không nào?"
Ờ hở, xe siêu ngầu, anh ấy gọi là con gái.
"Xe anh?"
"Ừm, mượn tiền ba mua rồi làm việc trả góp mỗi tháng. Và dự là cỡ 20 năm nữa mới trả hết nợ.". Purin nói một cách cao hứng, tay thì mở khóa xe rồi gật đầu với cậu nhóc nhà bên cạnh đang vuốt vuốt ve ve xe của cậu như chưa từng thấy bao giờ. Mặc dù nghe tin rằng nhà nó ở cạnh nhà cậu, chỉ bước qua cái hàng rào là đã thấy showroom xe cỡ nhỏ của ba cậu ta rồi.
"Ôi, anh đừng có mà nói xạo với em. Bác Sak mua cho anh chứ gì? Em biết mà. Ngay cả thằng Lex than thở với em mỗi ngày rằng bị so sánh với anh, không phải là con yêu của ba, bác Sak còn cho nó mọi thứ. Rồi con trai cả rất ư là hoàn hảo như anh, bác Sak mà không mua cho sao?". Dear nói rồi trề môi lúc đưa mông vào ngồi lên chiếc xe đẹp với sắc mặt siêu phê.
A... Da thật, mùi thơm. Thật là đã mông quá mà!
"Rồi em biết gì nữa?". Purin hỏi vì quan tâm tới việc thằng em trai nó đem cậu đi nói xấu gì nữa. Và điều đó làm cho người đang nhắm mắt phê, hít mùi ghế của chiếc xe mấy chục triệu kể một cách cao hứng.
"Nó nói rằng anh là con yêuuuuuuu của bác Sak luôn vậy đó. Làm cái gì cũng tốt hết mọi thứ. Không giống nó, học cho qua mức trung bình là giỏi rồi. Nó nói rằng chắc là tài sản của gia đình, bác Sak nhất định sẽ đem cho anh hết mọi thứ. Thế nên dạo này nó lên kế hoạch nũng nịu bác Nee, cư xử như đứa trẻ rất ngoan. Nó nói bộ trang sức của bác ấy cũng đủ làm cho nó sống sót mà không cần phải làm việc rồi."
Chuyện kể làm cho người nghe bật cười. Không ngờ rằng em trai lại sinh ra cảm giác tủi thân ba, cũng thấy nó nói giỡn như vậy nhiều năm rồi. Rồi ai nói ba không yêu thương nó? Gửi tiền cho nó ăn chơi phung phí biết bao nhiêu rồi.
"Vậy thì nói với nó là đừng có hy vọng gì hết. Để anh làm nũng mẹ thật nhiều, một hột trang sức cũng không rơi vào tay nó được đâu.". Lời nói làm cho người nghe quay qua trợn to mắt, trước khi thấy người lái xe bằng một tay, tay còn lại thì chống tay kiểu siêu đẹp trai.
"Anh đừng có keo vậy chứ."
"Anh giữ định kiến: ai nhanh thì người đó được."
"Đó là em trai anh đó."
"Rồi sao?"
"Anh Porsche!!!" Người rất lo lắng cho đứa bạn rằng sẽ không có tài sản kế thừa nào rơi vào tay bởi vì người quanh đây lên kế hoạch gom hết rồi, chỉ có thể kêu lên như không tin vào tai của mình. Đôi mắt hiện lên ánh giận thay bạn. Trong lòng liền nghĩ tối nay sẽ kết nối mạng mách thằng Lexus rằng anh nó ra vẻ định hốt hết tài sản một mình.
Dáng vẻ đó làm cho Purin liếc mắt nhìn một chút rồi đưa tay tới đẩy đầu nhè nhẹ.
"Nói giỡn mà, nhóc này thiệt dễ lừa nhỉ!". Purin nói một cách buồn cười, làm cho người nghe há hốc mồm. Thằng anh trai nhà bên cạnh càng bật cười, vỗ vô lăng thì cậu càng cắn răng thành tiếng.
"Thôi mà, anh chỉ muốn biết rằng Dear có thay đổi chút nào hay không thôi."
"Rồi nó liên quan gì tới việc anh đem chuyện này ra nói chứ?"
"Hừ hừ! Thì anh muốn biết chứ gì. Và anh đã biết được...". Purin quay qua nhìn vào mắt người nhìn cậu chằm chằm, trước khi bật cười một cách yêu thương cậu nhóc nhỏ con không ít khi cậu đã có được câu trả lời.
"...Em vẫn tốt bụng không hề thay đổi. Lo lắng bởi vì chuyện của người khác y như trước.". Người to con hơn nói một cách buồn cười, trước khi bàn tay dài đặt lên cái đầu tròn tròn. Và cậu bắt đầu cảm thấy rằng đặt lên như vậy cho cậu cảm giác thích một cách không tả được. Có thể là vì tóc của cậu nhóc nhỏ con vừa mượt vừa mềm như lông của con Toob.
Lời nói làm cho Dear nhìn lại chằm chằm mặc dù trái tim đang đập mạnh. Và phải đập mạnh hơn nữa khi người lái xe quay qua mỉm cười với cậu.
"Mãi mãi là trẻ ngoan nhé, Dear!"
Câu nói làm cho người nghe chỉ biết quay mặt tránh, nhìn ra ngoài cửa sổ mặc dù đang lầm bầm nhẹ.
"Anh Porsch đúng điên!". Nói ngắn gọn trong khi vành tai đang đỏ lên, tới nỗi người lái xe liếc ánh mắt qua nhìn với nụ cười. Sau đó thì điều khiển xe vào quán ăn mà cậu nhắm tới mà không hề suy nghĩ gì. Khác với cậu nhóc ngoan đang thốt vang trong lòng rồi nói với chính mình rằng...
Không tốt chút nào! Tao muốn trở thành trẻ ngoan của anh Porsche dữ lắm luôn! Làm sao đây? "Anh, anh ! Anh không sợ con gái anh bị vết nhơ hả?"
Sau khi ngồi bình tĩnh tâm trí bởi vì từ "trẻ ngoan" của anh trai nhà bên cạnh được một lúc lâu thì Dear đưa tay tới kéo tay người bạn cùng phòng rồi liếc nhìn chủ nhân chiếc xe đẹp mà đem đậu tránh ở trong hẻm. Nếu hẻm nó rộng hơn như vậy thì cậu không có trách gì. Nếu xe mà đi ra cùng với một chiếc xe máy, chắc sẽ cào chiếc Aston đẹp đẽ trầy chắc luôn.
"Vết nhơ? Có ai định cưỡng bức xe anh hả?"
Chắc chết ! Anh Porsche thích ghẹo gan tôi lắm hay sao vậy?
Cậu nhóc chỉ có thể lén trề môi khi đối phương hỏi với nụ cười tươi. Một tay thì móc vào túi mà nhìn thế nào cũng thấy đẹp tới mức muốn nhìn chằm chằm thật lâu. Tới nỗi đôi mắt tròn quay mặt tránh đi hướng khác rồi lắc đầu.
"Không có gì! Em chỉ nói nhảm nhí vậy thôi.". Nói rồi trề môi thêm một chút, làm cho người nhìn không nhịn được mà bật cười. Đôi mắt sắc bén nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng khoanh tay quay mặt về hướng khác. Biết là Dear nó có ý gì, nhưng mà thích lúc nó làm vẻ mặt như vậy.
Khá là dễ thương.
*Mặp*
"Không sao đâu, hẻm quanh đây không có nhiều xe cho lắm. Đi thôi, anh đói rồi."
Anh đói rồi thì liên quan gì với việc lấy tay ôm cổ em chứ!
Cậu nhóc chỉ có thể giật nảy người khi tay của đối phương thực hiện việc khóa cổ cậu lại rồi kéo vào người. Giọng trầm nói một cách buồn cười rồi ra sức kéo tới quán ăn cỡ vừa ở cách đó không xa lắm. Thế nhưng sự ấm áp tới mức nóng rực vì sự gần gũi thân thể lại làm cho người bị ôm suýt chút nữa cứng đơ.
Đừng làm ra vẻ giống như chưa từng được ai ôm cổ vậy chứ Dear! Thằng Sun cũng làm, thằng Ae cũng làm, thằng Pound nữa. Cả nhóm bạn ai ai cũng từng ôm cổ mày hết mà. Rồi cái trái tim điên khùng, mày thôi đập mạnh như vậy giùm đi!
Miệng chửi trái tim của chính mình, nhưng chân lại bước theo sức kéo của đối phương một cách dễ bảo. Cảm thấy được gò má nóng lên một cách vô phương chống đỡ. Mặc dù đã cố gắng không để ý, mặc dù đã cố gắng không nghĩ gì, nhưng mùi thơm nhàn nhạt lại thoang thoảng chạm vào chóp mũi tới nỗi phải hít vào.
Anh Porsche có mùi hương giống... ánh nắng nhẹ... Ánh nắng ban cho sự ấm áp tới mức cảm thấy bản thân nhẹ lâng.
Suy nghĩ của người liếc mắt lên nhìn người đang nhìn về phía trước. Trước khi mà... nụ cười hiện lên từng chút một.
Anh Porsche, em thích anh thật đó.
Dear nói với bản thân trong lòng. Biết rằng đầu của mình đang tựa về phía đối phương nhiều hơn một chút nữa. Để cho cơ thể giãn ra cho người con trai to con dẫn vào quán ăn và cảm thấy rằng trái tim... Bản thân cậu lại không ngăn cấm nó giống như hôm trước.
Muốn thích anh Porsche lắm thì để cho nó thích luôn đi. Tôi làm gì mà cấm được trái tim không biết điều của mình được chứ.
"Ở đây thức ngăn ngon, không quá đắt nữa. Cấp dưới ở nhà máy họ giới thiệu anh. Anh từng tới 1, 2 lần thì liền thích. Hơn nữa, nó cách trường đại học của Dear có một chút thôi. Biết cũng không mất mát gì. Sau này, anh chị cùng mã số dẫn tới đãi thì có thể gọi món đắt tiền chọc tụi nó.". Ngay khi vào trong quán thì anh Porsche liền đi dẫn trước vào bên trong, đi ngang qua nhiều bàn có nhóm lớn thanh thiếu niên. Có thể đảm bảo cho lời nói của bản thân rằng ở đây có nhiều sinh viên. Và điều đó làm cho người đi cúi mặt cúi mũi đi theo, không nhịn được mà nói.
"Rồi anh không sợ em sẽ gọi món đắt tiền hả?". Lời nói làm cho Purin quay qua nhìn rồi nói lời làm cho người nghe đỏ mặt mà không biết là giận hay xấu hổ.
"Không đâu, anh tin rằng Dear sẽ gọi món như thường lệ."
Món thường lệ mà những người thật sự thân thiết sẽ biết rằng Daranpat thích ăn nhất.
"Có khi em thích món khác rồi."
"Hừ hừ!"
Lại tới nữa rồi, 2 cái tiếng hừ này. Chờ đó! Tao sẽ gọi món đắt nhất của quán luôn, chờ xem!!!
Miệng nói như vậy nhưng khi nhân viên tới nhận gọi món, thứ đầu tiên thoát ra từ miệng của Daranpat làm cho Purin bật cười vang tới mức bàn khác quay qua nhìn trong khi người gọi thì chỉ có thể đỏ gắt cả mặt. Thì món mà cậu gọi đó...
"Cho em... trứng chiên thịt bằm ạ."
Bộ sai hả? Thì đó là món ăn ưa thích từ nhỏ tới lớn mà. Cãi đi! Ai mà chưa từng ăn trứng chiên thịt bằm. Ôi zời!
Chiếc xe sang trọng chạy vào con trường phía trước trường đại học nổi tiếng của Thái Lan. Trong khi "búp bê trang trí trước xe" đã no nê với trứng chiên thịt bằm, cứ mở miệng khen suốt bữa ăn rằng nó tuyệt vời lắm làm cho Purin cũng muốn hỏi rằng nó khác nơi khác chỗ nào, đang bám lấy cửa kính xe như thằn lằn. Đôi mắt tròn nhìn quét nhìn khắp tìm kiếm tòa nhà mà ngày mai cậu nên tới từ lúc trước 8 giờ.
"Có chắc là đường này không?". Purin hỏi cho chắc ăn khi mà trường đại học của cậu nhóc nhỏ con nó rộng lớn chiếm cả một khu vực. Và điều quan trọng là cái tòa nhà khoa Kỹ thuật nổi danh đâu phải chỉ có một tòa nhà, tách ra biết bao nhiêu là tòa nhà. Quan trọng là... nó được xây mỗi tòa nhà một phương.
"Chắc chứ anh. Thì chúng ta vào đường chính... Đây nè, em đang xem bản đồ đây.". Người dẫn đường liền nói một cách tự tin khi cúi mặt xuống xem bản đồ trường đại học qua chiếc điện thoại yêu thích. Ngón tay thì phóng to tới mức thấy rõ luôn rằng tòa nhà mà mình đang kiếm nằm ở đâu. Nhưng mà lái xe loanh quanh 3 vòng rồi mà vẫn chưa tìm ra kia kìa.
"Rồi em không nhớ hả? Lúc thi phỏng vấn phải biết chứ."
"Hứ, em được phỏng vấn ở tòa nhà trung tâm mà, anh Porsche. Hơn nữa còn là lúc xác nhận nhập học hồi tuốt tháng trước, từ đó em không có tới lần nào nữa.". Vừa nói vừa gãi đầu rẹt rẹt giống như không biết rằng bản thân nhìn nhầm chỗ nào. Thì nhìn rồi, ngắm rồi mà vẫn không tìm ra được tòa nhà. Hay là nó được xây bên trong, chỗ mà xe không chạy qua được?
Câu trả lời của cậu nhóc đang nhìn chằm chằm điện thoại tới nỗi mắt muốn rớt vào trong màn hình điện thoại, làm cho Purin rẽ xe vào bên đường. Mà người cố gắng kiếm tòa nhà vẫn chưa ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, cùng lúc miệng thì lầm bầm.
"Rẽ trái vào trong, khi gặp ngã tư thì rẽ trái lần nữa. Tòa nhà phải nằm ở chỗ này chứ."
"Đâu, cho anh xem chút."
*Ngoắt*
*Chụt*
*Kực*
Dear chỉ biết cứng đơ. Đôi mắt mở to như kinh ngạc tột cùng. Bởi vì chỉ mới ngẩng mặt lên đã thấy rằng người bên cạnh nhích tới gần thì trái tim đã suýt rớt ra khỏi lòng ngực rồi. Nhưng mà này, anh ấy lại đưa mặt tới gần sát, muốn xem chung bản đồ thôi chưa đủ, bàn tay to còn gác lên ghế mà cậu ngồi giống như đang ôm nhau. Và hơn cả thế nữa... miệng của cậu quay qua va thẳng vào gò má của anh Porsche.
Im... phăng phắc.
Khắp cả khoang hành khách rơi vào sự im lặng ngay khi bờ môi màu đỏ tươi chạm vào gò má thô ráp. Và người đem miệng áp vào má cậu cũng muốn đổ lỗi rằng cái xe sang trọng này nó quá tốt, tốt tới mức không nghe thấy ngay cả tiếng của máy lạnh thổi vào người. Im lặng tới mức nghe thấy tiếng hơi thở nhè nhẹ của người cũng bị đứng hình không kém gì.
Tôi... thơm má anh Porsche.
Suy nghĩ đó không hề gọi lại được thần trí của Dear dù chỉ một chút, khi mà đôi mắt đang giao tiếp với đôi mắt sắc bén trên một phần của khuôn mặt đang được che giấu bởi màn tối của khoảng thời gian ban đêm, càng làm cho anh Porsche trở thành người con trai giàu sức hút tới nỗi quên cả hít thở.
Nhìn tới mức quên mất rằng đang làm cái gì.
"Anh... Porsche..."
Giọng nói được phát ra không khác gì tiếng mơ màng gọi lại thần trí của người bị gọi và lui khuôn mặt ra trước đã. Bởi vì Purin chỉ mỉm cười rồi nói một cách hài hước.
"Bị gì vậy? Thơm má anh một cái mà đứng hình luôn rồi hả?"
"Kh... Không có.". Dear lắc đầu thật mạnh trong khi nhìn người lui ra trước với khuôn mặt nóng rực. Mừng vì đèn đường không sáng cho lắm. Ít ra cũng che giấu được màu gò má trên mặt một chút cho thấy rằng cậu đang cảm thấy thế nào trước khi mở lời một cách yếu ớt.
"Em... xin lỗi.". Đó là lời xin lỗi mà người nghe quay qua nhìn giống như không hiểu. Khuôn mặt sắc sảo liền trao nụ cười tốt bụng cho cậu như trước, không hề thay đổi.
"Em xin lỗi chuyện gì? Anh chưa thấy Dear làm gì sai hết.". Purin nói một cách đơn giản trước khi cúi mặt cầm lấy Iphone chiến hữu của nhóc nhỏ lên xem với dáng vẻ bình thường, giống như 2 phút trước không có gì xảy ra trước khi giọng trầm bật cười nhẹ.
"Làm sao mà tìm ra được chứ, nhóc nhỏ? Nhìn bản đồ trường đại học ngược đầu như vậy. Chưa kịp vào học đã thả gà rồi.". Purin nói trong khi đưa điện thoại trả cho người bên cạnh. Và chủ nhân thì nhận lại chiếc điện thoại mặc dù đang mím chặt môi. Và nếu như là mọi khi thì có lẽ sẽ muốn biện minh cho sự ngơ ngơ của mình một chút, nhưng mà nhất định không phải lúc này.
Lúc mà trái tim... nó run tới như vậy...
"Ừm... Là do em ngáo.". Nói xong thì tiếp tục cúi mặt cúi mũi nhìn điện thoại của chính mình, không còn quan tâm nữa rằng tòa nhà học đang nằm ở chỗ quái quỷ nào, khi mà trái tim đang đập mạnh tới nỗi sợ rằng người bên cạnh sẽ nghe thấy.
Thế giới này thật bất công! Tại sao chỉ có mình tao rung động như vậy chứ? Đúng vậy, có thể là tao đã từng thơm má biết bao nhiêu người rồi. Miệng cũng từng hôn con gái rồi. Nhưng mà nó không thể nào sánh với việc đem nó chạm vào gò má của anh ấy... Thế giới này cực kỳ bất công!
Suy nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể cúi mặt im lặng, chọt điện thoại liên tục, để cho cả xe chỉ có sự im lặng bao trùm. Trong lúc đó, người ra vẻ giống như không có gì thì lại suýt nữa không cản được cánh tay định đưa lên chạm vào ngực trái. Lông mày sậm chau vào nhau như không hiểu chính mình.
Hồi nãy mày nghĩ cái gì vậy, Purin? Tại sao tự nhiên lại... muốn hôn.
Purin chỉ có thể đuổi đi suy nghĩ ra khỏi lòng, xem rằng bản thân chỉ vẩn vơ quá mức mà thôi. Thì làm sao mà cậu có thể có ý quá đà với người mà bản thân xem là em trai được chứ?
Có lẽ say trứng chiên thịt bằm của nhóc nhỏ chắc luôn.
Buổi sáng ngày đầu tiên của việc vàc học đại học. Có lẽ nhiều người sẽ không ngủ được bởi sự hồi hộp. Nhưng không phải đối với cậu Daranpat, người đem xác của bản thân ra khỏi chỗ ngủ với tình trạng 2 mắt thâm quầng mà không cần phải nói cũng biết rằng tối qua gần như không ngủ được. Trong đầu cứ nghĩ lẩn quẩn chuyện đã xảy ra.
"Ááááá! Tại sao mày lại đem miệng đi thơm má ấy chứ!"
*Phụp*
Và rồi người ngồi yên như búp bê hết pin liền cầm gối lên đánh xuống giường ngủ. Gò má sáng mịn thì đỏ gắt lên ngay lập tức khi chỉ mới nghĩ tới lúc ở trên xe lần thứ bao nhiêu rồi không biết, thế nên phải đem đầu đập thật mạnh xuống gối. Hơn nữa còn mắng chính mình như đang rất giận.
*Phụp*
"Mày điên!"
*Phụp*
"Mày thôi nghĩ tới đi chứ!"
*Phụp*
"Ôi, thằng cha Porsche kia! Đi ra khỏi đầu của em liền đi!"
*Phụp*
Cuối cùng, cơ thể vừa bật dậy liền buông mình xuống nằm dài trên giường lần nữa một cách hết sức lực sau khi đem đầu đập xuống gối hết lần này tới lần khác. Đôi mắt thì mơ màng nhìn trần nhà phía trên khi mà dù làm thế nào thì hình ảnh tối qua cũng không dễ dàng chạy ra khỏi đầu.
Nhớ rõ ngay cả nụ cười của anh Porsche lúc làm ra vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra.
"Chỉ là tình cờ... Nó chỉ là tình cờ mà thôi."
Cuối cùng thì cứ suy nghĩ cũng chỉ làm trễ nãi mà thôi. Đương sự liền bật dậy đứng bên giường với bộ dạng không khác gì zombie, đi tới cầm lấy bộ đồ sinh viên đã được ủi từ lúc ở nhà rồi lếch chân ra bên ngoài phòng ngủ để dùng phòng tắm cỡ vừa của căn hộ. Còn phòng cỡ lớn thì chắc chắn rằng ở trong phòng ngủ lớn của chủ nhân căn hộ này rồi.
"7h15". Miệng lầm bầm với chính mình, ước lượng sơ thời gian phải tới được trường đại học không quá 8 giờ. Bởi vì tìm ra tòa nhà học cũng đâu có nghĩa là sẽ tìm ra được lớp học đâu. Tay thì cầm lấy bàn chải đánh răng được xiên trên tường và bóp kem đánh răng lên.
*Xà*
Tiếng nước vang vọng khắp phòng tắm sang trọng giống như lọt ra từ tạp chí trang trí nội thất. Trong khi Dear đang đánh răng với bộ dạng lừ đừ, mắt thì nhìn bóng phản chiếu của người con trai đầu xù nhỏ trong trong bộ đồ đá bóng quá cỡ một cách thương hại bản thân.
Con gái nói chia tay một ngày là hết, nhưng khi thơm má con trai thì lại nghĩ nhiều tới nỗi không ngủ được.
"Haizzz". Thở dài như trời sắp sập một hơi nữa rồi nâng ly hứng đầy nước lên súc miệng. Thực hiện việc vệ sinh khoang miệng xong thì chuẩn bị cởϊ áσ đá bóng cỡ lớn ra khỏi người, nếu không phải bởi vì...
*Păng!* *Păng!* *Păng!* *Păng!*
"Dear!!!! Hey, Dear mở cửa cho anh chút."
*Kực*
Ôi, anh Porsche! Cho em xin suy nghĩ trong im lặng lúc tắm chút đi mà. Tối qua cứ nghĩ chuyện của anh tới nỗi không nghĩ được gì được rồi!
"Nhanh lên đi, anh rát mắt!"
Hửm?
Thế nhưng, lời nói thoát ra từ miệng của người gõ cửa phòng tắm liên tục làm cho người nghe chau màu rồi quay đi mở cửa phòng tắm một cách thắc mắc. Và cảnh tượng thấy được làm cho người không ngủ được tới mức trợn to mắt.
"Hahahaha! Anh Porsche! Anh làm cái gì vậy nè?"
"Hey! Không có mắc cười đâu đó. Anh rát muốn chết rồi đây."
Khi mà cảnh tượng mà cậu thấy trước mặt là người con trai to con cả người chỉ có chiếc khăn lông được quấn bừa quanh eo. Ok, có thể là nó thu hút ánh mắt hơn những chỗ khác. Nhưng bây giờ nó không bằng bọt trắng trắng đầy đầu của người trước mặt đâu. Bây giờ anh Porsche chơi nhắm một bên mắt, tay thì cố gắng quệt bọt dầu gội đầu chảy vào mắt làm rát. Cả người những giọt nước bám đầy làm cho cậu biết là đang tắm.
"Tránh, tránh, tránh! Cho gội đầu cái."
"Hey!!!". Rồi người bật cười phải kêu lên vang vọng khi anh Porsche đẩy cả cậu, cả bản thân vào trong phòng tắm với nhau. Miệng thì nói một cách cáu kỉnh không ngớt.
"Vòi sen phòng anh bị cái quái gì không biết. Đang tắm rửa thì nước hết chảy, rồi lại hết chảy lúc đang gội đầu nữa. Cho anh dùng vòi sen phòng này chút...". Vừa kể vừa cố gắng đi mở một bên mắt bước vào phòng để tắm và làm cho người đang bật cười bắt đầu im thin thít.
"Ờ, vậy anh dùng thoải mái đi. Lát em tắm sau.". Nói rồi chuẩn bị chạy nạn ra khỏi phòng bởi vì cảm thấy thế này là quá gần nhau rồi.
*Mặp*
"Khoan hẳn đi, giúp anh gội đầu trước đi. Dầu gội vào hết 2 mắt rồi. Mẹ nó, không nhìn thấy gì nữa...". Vừa nói Purin vừa thốt lên chửi một cách bực bội. Thế nhưng bàn tay to lại nắm tay của cậu nhóc nhỏ con thật chặt, không cho ra khỏi phòng tắm trước.
"Heyyy! Thôi, tự mình tắm đi chứ!"
"Giúp anh trước đi!"
"Không chịu đâu!!!". Lắc đầu một mực từ chối với giọng điệu cứng rắn và còn rút tay ra khỏi sự đeo bám nữa, thế nên Purin lúc đầu cũng ra vẻ không buông, đành phải thở dài rồi chịu buông tay.
"Ờ, anh tự tắm cũng được. Cái dầu gội đầu chết tiệt này cứ chảy vào mắt hoài.". Chửi nhỏ nhẹ với chính mình và còn cố gắng quết dầu gội ra khỏi mặt. Nhưng nó lại càng làm chảy vào mắt tới nỗi nước mắt sắp chảy rồi. Chân dài cố gắng đưa cơ thể của mình vào trong tủ kính, thế nên người cố gắng trốn tránh bắt đầu thấy có lỗi.
Mày đừng làm ra vẻ như anh Porsche định kéo mày vào ăn trong nhà tắm chứ! Chỉ là anh ấy xin sự giúp đỡ thôi mà.
"Haizzz, em giúp anh cũng được.". Cuối cùng cũng...
Vừa nghĩ vừa nắm cánh tay của đối phương rồi kéo vào trong tủ kính với nhau, cố gắng an ủi lòng mình rằng bởi vì tội nghiệp người đang bực bội cực kỳ nhưng không thể nào làm gì được. Một tay thì cầm lấy vòi sen lên.
"Nhắm mắt rồi cúi đầu xuống.". Vừa ra lệnh cũng vừa không nhịn được mà tủi thân nổi ám ảnh của mình bởi vì sinh ra đã lùn đó mà. Nhưng có vẻ như lần ngày, người hay ghẹo gan cậu lại chịu cúi đầu một cách ngoan ngoãn.
"Cảm ơn nhiều!"
"Ừm, thấy bộ dạng của anh rồi thì thấy tội nghiệp."
"Tới cỡ đó?"
"Đáng lẽ nên chụp lại cho anh xem.". Vừa nói vừa thực hiện việc xịt nước vào đầu của đối phương trong khi Purin chà
đầu thật mạnh. Cảm giác bực bội cực kỳ bởi vì thức dậy gặp cái vòi sen chết tiệt đó được cải thiện một chút. Nghe thấy giọng trong vắt của cậu nhóc nhà bên cạnh làm vẻ như không sẵn lòng giúp. Nhưng nó lại đưa tay ra giúp vò bọt dầu gội cho cậu một cách nhẹ tay.
"Anh ngẩng mặt lên một chút, để xịt cho.". Purin làm theo một cách dễ bảo và người giúp thì nín thở một lúc khi đưa tay tới vuốt bọt trắng trắng dính đầy mặt. Sau đó thì đưa ngón tay tới vuốt vuốt chỗ khóe mắt của đối phương mà đối phương than thở rằng rất rát từ sáng tới giờ một cách nhẹ tay nhất có thể.
Nhưng nếu hỏi, Dear có mắc cỡ không? Chắc chỉ trả lời được rằng... rất mắc cỡ.
"Đỡ hơn chưa anh?". Giọng hỏi bắt đầu run rẩy rồi, bởi vì tay đang đặt lên trên khuôn mặt của đối pương giống như tiếp xúc từng bộ phận một và làm cho người trả lời nói với tiếng cười.
"Đỡ hơn nhiều lắm luôn. Giữ yên vòi sen chút đi Dear."
"Heyyy, anh! Em ướt!". Purin nói rồi dùng 2 tay vuốt mặt của mình thật mạnh tới nỗi nước văng tung tóe sang người cố gắng tránh xa, thế nên áo đá bóng bắt đầu ướt nhẹp và áp sát vào cơ thể. Giọng trong veo liền lên tiếng chống đối.
"Ơ, anh xin lỗi... Ôi, đỡ quá.". Người nói thấy đỡ hơn mở mắt lên lần đầu tiên sau khi gặp tác dụng của dầu gội mà cậu thề với chính mình là sẽ đổi nhãn hiệu ngay ngày hôm nay. Khuôn mặt sắc sảo lắc thật mạnh theo thói quen. Và điều đó làm cho người đang đứng chỉ cách một gang tay hết hồn tới nỗi vòi sen lắc qua lắc lại.
*Xà* *Xà* *Xà*
"Hửm?"
Kì này cả người cầm vòi sen, cả người vừa mới mở mắt ra chỉ biết quay qua nhìn cùng lúc ngay khi dòng nước từ vòi sen xịt vào cái thứ gì đã đó đã ẩm ướt ngay từ đầu. Và khi nó ướt nhiều hơn, từ lúc đầu đã quấn bừa sẵn rồi, bây giờ chiếc khăn lông mà Purin đem quấn quanh người liền... rơi xuống đất.
"Heyyyyyyyyyyy!"
Chỉ vậy thôi là Dear đã hét vang khắp cả căn hộ, trong khi đôi mắt tròn... nhìn chằm chằm về phía cái thứ được lộ ra từ sáng sớm không rời mắt.
Ááááááá! Cái này là nòng súng cỡ lớn đây mà!!!!
------------ End Chap 3 ------------