Nhà ăn phía dưới tòa nhà học hôm nay nhìn có vẻ đông đúc sinh viên tới mức gần như không còn chỗ trống. Trong khi đó, 3 người bạn thân (mà Dear nói thẳng rằng: Tôi thật sự trốn tụi nó không khỏi rồi) đang ngồi ở một bàn cùng 2, 3 người bạn học cùng môn. Và hôm nay nó lạ ở chỗ thằng công tử thích ăn hủ tiếu nhưng cứ ngồi nhìn chằm chằm điện thoại tới nỗi để cho tô hủ tiếu của nó hết nở rồi lại nở.
"Shin-chan, mày không ăn hả?". Tới nỗi nhịn không được mà mở miệng hỏi. Bởi vì cậu đã quất hết nửa đĩa cơm rồi, nó mới ăn được chắc cỡ một miếng quá. Còn thằng Sun thì không cần hỏi tới, hôm nay bị cái gì đó không. Vừa ăn vừa nhìn trái nhìn phải cứ như là đang kiếm ai vậy đó.
"Ăn chứ, chỉ là tao đợi nó nở ra trước."
"Hửm?"
"Ơ, mày không biết hả? Ăn lúc nóng nóng được một cảm hứg, ăn lúc nở nở, ngấm nước cũng được một cảm hứng đó."
Đôi khi, tôi thật sự không hiểu cái tính nghệ sĩ của nó chút nào hết.
Shin-chan trả lời với vẻ mặt không cảm xúc rồi cất điện thoại vào túi khi thấy bạn bè nhìn qua, rồi cầm đũa lên gắp sợi hủ tiếu vào miệng sau khi đã để cho cả tô hủ tiếu hết nóng. Tai thì nghe thấy tiếng của đứa bạn cùng bàn quay qua hỏi.
"Ờ, tụi mày có nghe tin lễ hội Hoa khôi - Nam khôi khoa không? Họ sắp tổ chức vào thứ Hai này rồi đó. Lớp mình định làm trò "Chàng trai nhỏ té nước" đó."
(Trò này nếu ai từng xem phim "Love Sick" sẽ biết. Bên phía tổ chức sẽ có cho 1 người ngồi lên cái ghế đặc biệt trên thùng nước. Người chơi sẽ được phát cho quả bóng ném vào một cái bia, cái bia này được xem như là công tắc của cái ghế. Nếu ném trúng cái bia, cái ghế bất ngờ hạ xuống làm cho người ngồi trên đó té xuống nước)
"Hửm?". Kì này, Dear quay ngoắt qua nhìn một cách tò mò. Cái chuyện lễ hội Hoa khôi - Nam khôi thì cũng từng nghe thấy một chút. Là như vầy, khoa Kỹ thuật trường này, vì lý do sinh viên nó đông quá, thế nên phải chia lớp sao cho trộn lẫn sinh viên của các ngành lại với nhau. Và khi tuyển chọn Hoa khôi - Nam khôi (như thằng Sun nó đã đem kể cho nghe hồi tuần trước) thì sẽ chọn đại diện của từng lớp lên dự thi và sẽ có sự phán xét, đại khái vậy. Và còn có vụ làm gian hàng kiếm tiền cho lớp, cứ như là lễ hội đặc biệt của riêng khoa Kỹ thuật vậy. Nhưng mà nói thật nhé, lớp này chơi... "Chàng trai nhỏ té nước".
"Mày, "Chàng trai nhỏ té nước" ấy hả? Kiếm ở đâu ra?". Thật sự không nhịn được mà hỏi tới, rồi làm vẻ mặt ớn lạnh. Mày đi kiếm mấy đứa bóng thân trâu té nước còn dễ hơn. Không thì gorilla lông rậm, đầy lớp luôn.
*Mặp*
Nhưng rồi thằng con lai lại nhích tới khóa cổ cậu lại ngang xương luôn. Khóa như vậy là có hờn rồi đó. Nhưng nó lại chơi nói lớn tiếng...
"Mày đi soi gương đi, Dear. Mày sẽ thấy... chàng trai nhỏ vừa đúng luôn đó."
"Thằng Shin-chan kia!!!". Dear quay qua quát lớn. Mẹ nó, tụi mày lại nữa rồi. Cứ thích nhồi nhét cho tao thành chàng trai đáng yêu gì gì đó. Và điều đó làm cho thằng con lai nhún vai.
"Thôi mà mày. Thừa nhận sự thật đi. Nếu cho chọn chàng trai nhỏ ngồi trên thùng thì mày không thoát nổi đâu, tin tao đi.". Nghe đồn là mày ở khác lớp tao đó, chơi bói tương lai tới nỗi người nghe làm vẻ mặt ớn lạnh, lắc đầu lia lịa ý nói rằng tao tuyệt đối không chịu ngồi làm cái bia cho tụi nó ném như vậy đâu đó.
"Hahahaha, mày khoan hãy tin thằng Shin. Người sẽ ngồi đó phụ thuộc vào người ném nữa. Tao đã thì thầm hỏi anh chị khóa trên rồi. Tránh được thì tránh. Mày đừng đi ngang gian hàng lớp mình, cái tụi canh chừng gian hàng nó gặp ai chỗ đó nó cũng bắt vào hết. Nghe đồn anh Berm, ông nội cùng mã số mày còn từng ngồi trên thùng nữa mà, bởi vì đi lầm đường lạc lối. Năm đó người ta toàn nói là "Khổng lồ té thùng" đó mà.". Lời nói làm cho người nghe thở một hơi thật lớn, rồi truyền ánh mắt giống như muốn xông vào bóp cổ thằng con lai, mà lúc này nó đã quay trở lại ăn hủ tiếu với dáng vẻ công tử nữa rồi.
Chọc tao có vui lắm không? Tao thật sự muốn hỏi tụi mày ghê vậy đó.
"Nhưng mà tao nghĩ năm mình, lớp mình, thằng Sun sẽ được làm đại diện của lớp.". Vừa nói vừa hất mặt về phía người nhiều bạn mà lúc này lại không xen vào tám chuyện như mọi khi, ngoài việc đang ngước cổ tìm kiếm cái gì đó. Không nghe những gì người khác nói nữa là.
"Ờ, vậy tụi tao đi nhé. Chiều nay gặp lại.". Nói xong, đứa bạn ngồi ăn cơm chung với nhau liền tách ra đi dẹp đĩa, làm cho Dear quay qua nhìn thằng Sun đang đứng ngồi không yên một cách lạ lùng.
"Hừ, ghen người yêu đi mày. Nó sắp làm Nam khôi khoa đó."
Lại nữa rồi, thằng Shin-chan! Mày đi ở chung với cặp đôi Thủy thủ mặt trăng được rồi đó.
"Ghen cái m..."
*Vụt*
"Tụi mày, lát tao quay lại nhé.". Chưa kịp há miệng ra chửi cho đã, thằng Sun ngồi im lặng từ lâu liền đứng vụt dậy lên một cách tốc hành, quay qua nói lia lịa, trước khi chạy đi một hướng khác. Để lại mọi thứ sau lưng, làm cho những người còn đang ngồi quay qua nhìn mặt nhau.
"Nó gấp cái quái gì vậy?... Ới, mày đừng có mà quay ngược trở lại chuyện cũ. Mày đó, rốt cuộc định chắc là sẽ không vào họp cổ động hả? Còn nhiều đợt lắm đó.". Khi e rằng thằng Shin-chan sẽ lái trở lại chuyện bạn thân có ý với nhau lần nữa, Dear liền hỏi sang chuyện khác. Mà lần này thằng con lai vẻ ngoài bảnh bao thở dài một hơi rồi đưa muỗng lên húp nước.
"Shin-chan, đừng có trốn chứ. Mày vào đi, tin tao. Mỗi ngày không bao nhiêu tiếng đồng hồ. Một tháng là hết rồi.". Dáng vẻ của đứa bạn không quay qua nhìn mặt làm cho cậu phải nhắc lại lần nữa. Nói thẳng nhé, thật sự lo cho nó lắm. Đã biết sẵn rồi rằng họp cổ động chỉ có 1 năm. Cậu không muốn đứa bạn lúc nhìn lại thì nghĩ rằng bản thân đã sai lầm mà bỏ lỡ.
Và điều đó làm cho Shin-chan quay qua nhìn đứa bạn lần nữa... Đôi mắt to của người bạn mới mà cậu thừa nhận rằng cậu thân thiết với tụi nó nhanh lắm. Có thể là vì sự điên khùng của thằng Sun nhưng thỉnh thoảng lại nghiêm túc. Hoặc có thể là vì thằng Dear, đôi mắt của nó chưa bao giờ không có từ "thật lòng" hết. Đôi khi lại khờ khạo tới nỗi không ngạc nhiên chút nào khi mà đứa bạn còn lại phải luôn chăm sóc.
Trong ánh mắt của gay chính hiệu như cậu, thằng Dear có lẽ là gay đó. Nhưng thằng Sun... không chắc.
Và thực tế thì, lần đầu tiên đi tới chào tụi nó cậu cũng nghĩ rằng tụi nó "phải". Ít ra cũng đỡ phải khó xử khi về sau biết được rằng cậu chưa từng thích con gái về mặt yêu đương lần nào trong đời.
"Hừ hừ, lo cho anh Shin à, bé Dear?". Thế là không khỏi chọc nó một chút. Thằng bạn nhỏ con trước mặt nhăn mặt với cậu, đảo mắt qua lại một cách chán chường. Nhưng nó cũng quay qua gật đầu.
"Ờ, tao lo cho mày. Có vấn đề gì thì cứ nói cho nhau nghe."
Thấy chưa? Lý do cậu lại thân thiết với tụi nó. Đâu thấy cần phải khổ sở gì thay cậu đâu, nhưng thằng Dear nó cứ như vậy.
Suy nghĩ làm cho Shin im lặng một lúc. Cái tô hủ tiếu sợi bánh đã nở hết ứ cổ điên khùng mà cậu nói là muốn ăn đó đã bị đẩy ra. Nói thẳng là bây giờ thật sự nuốt không vào. Dùng thời gian quyết định một chút trước khi thở dài một cách não nề.
"Mày có muốn nghe chuyện của tao không?"
"Nếu mày muốn kể thì mày cứ kể ra đi. Tao nghe được.". Câu trả lời mà đã được ngờ trước sẵn rồi, làm cho người cảm thấy giống như bị cái gì đó đè nặng lên tảng thịt ở trong ngực tới nỗi không thở được cảm thấy đỡ hơn một chút. Nhưng vẫn làm ra vẻ giống như không phải chuyện hệ trọng gì, mặc dù nói về chuyện...
"Tao đang bị người yêu cắm sừng."
"Hửm?". Thề rằng thằng Dear mắt nó to hơn nhiều cô gái mà không cần phải đeo kính giãn tròng. Thì tại bây giờ nó trợn tròn mắt như không ngờ tới, tới nỗi không nhịn được mà bật cười với dáng vẻ của nó, trước khi nói với giọng điệu phiền lòng.
"Ờ, mày nghe không lầm đâu. Bây giờ tao đang là con trâu... Mày cũng giống tao là thi thẳng vào đây phải không? Khi làm xong vụ xác nhận, đóng tiền xong xuôi, hơn nữa tốt nghiệp lớp 12 xong tao rảnh, thế là bay về ở Nhật 2 tháng. Bởi vì khi đó đúng lúc bà ngoại tao không khỏe nên bà muốn tao tới gặp mặt. Thế là tao đi qua đó ở, không có về đây. Rồi tao có đứa người yêu, quen nhau hơn 1 năm rồi. Hừ, lúc tao sắp bay đi thì khóc lóc ỉ ôi, kêu tao gọi điện nói chuyện mỗi tối, kêu tao nhắn LINE suốt. Tao cũng ok và tao cũng làm được nữa. Cho tới khi 2 tuần trước khi trở về...". Shin mỉm cười một cách thương hại bản thân vì đã sai lầm tin tưởng khuôn mặt ngây thơ và giọng điệu nũng nịu của người mà chính mình gọi là... người yêu nhất.
"Anh Shin, Focus phải học thêm mỗi ngày luôn. Mẹ nói là nếu vào đại học không được thì bị xử lý nặng chắc luôn. Chính vì vậy, nếu Focus không bắt máy cuộc gọi của anh thì có nghĩa là em đã gục ngã trên chồng sách rồi đó."
"Hừ hừ, rồi không sợ rằng nếu không bắt máy thì sẽ bị anh xử lý sao?"
"...Anh... Đừng nói như vậy chứ.". Đúng vậy, lúc đó đáng lẽ cậu nên thấy ngờ ngợ, một chút thôi cũng tốt. Đó không phải giọng điệu mắc cỡ, không phải giọng điệu giận dỗi. Nó giống như giọng điệu của người đang khó xử chuyện gì đó rất nhiều. Mặc dù đã từng quan hệ với nhau biết bao nhiêu lần, nhưng Focus chưa bao giờ với cậu kiểu như vậy lần nào.
"...Rồi người yêu tao khó mà liên lạc được. Lần nào lần nấy gọi tới cũng đều nói là học nặng, mệt, muốn ngủ. Rồi tao như con trâu nữa, lo lắng cho người ta muốn điên. Muốn về Thái nhưng cũng lo cho bà ngoại. Và thay vì khi tao trở về Thái, cái người khóc lóc sẽ nhanh chóng ra gặp mặt tao, lại viện ra biết bao nhiêu cái cớ. Hừ, tao về Thái gần cả tháng, tao gặp mặt nó mới có 1 lần. Nhưng bạn tao... người bạn từng lập ban nhạc với tao lại có thể đi ngủ với người yêu tao mỗi ngày.". Giọng điệu được nói ra không có cảm xúc, tới mức người nghe sợ thay.
Mặt thằng Shin bây giờ bất động dữ lắm. Mặt dù bình thường nó đã trầm tĩnh sẵn rồi, nhưng nó không hề cư xử đáng sợ tới như vậy. Hơn nữa nụ cười ở khóe miệng cho cảm giác giống như... thương hại, khinh rẻ chính mình.
"Shin..."
"Nghĩ rồi thấy cũng lạ ghê mày. Mặc dù rõ ràng đứa bạn này của tao là người giúp tao sáng tác bài hát cho người yêu của tao, miệng nó nói là thương như em trai, nhưng bây giờ kìa... Mày tin không? Tao lái xe đi theo cho tới khi thấy tụi nó dẫn nhau lên phòng căn hộ. Tụi nó chắc không ngồi chơi, ngồi kèm nhau học hành trên phòng đâu. Giờ này ngủ với nhau được bao nhiêu đợt rồi không biết."
"Vậy là mày không rảnh mỗi buổi chiều..."
"Ờ, tao đi bắt gian tình.". Shin nói với giọng trầm tĩnh rồi quay qua nhìn đứa bạn mà bây giờ nó đã nghẹn lời rồi. Khuôn mặt trắng trẻo tái nhợt đi. Miệng há ra rồi ngậm lại giống như muốn nói lời an ủi nhưng nói không nên lời. Nhưng đôi mắt thật lòng đó đang nói với cậu rằng... Nó đang buồn lòng cùng với cậu.
"Shin, tao... tao cũng không biết nên an ủi mày thế nào, nhưng mà tao hiểu mày đó. Tao cũng từng bị thất tình, dù cho không có bằng mày đi chăng nữa. Nhưng người tốt như mày, kiếm người tốt hơn được chắc rồi.". Dear nói với giọng điệu nghiêm túc, làm vẻ mặt xìu xìu cứ như nó là người bị bỏ, làm cho người nghe đang cảm thấy đang ứ nghẹn trong lồng ngực phải thở dài não nề.
"Mày biết không? Mày là người an ủi tệ hại nhất mà tao từng biết đó.". Lời mà Dear không hề la lối lại. Tâm trí chỉ nghĩ rằng nên giúp bạn thế nào. Và cậu thật sự không biết nên an ủi thế nào mà.
"Hey, đừng căng thẳng chứ. Vậy tối nay đi uống rượu với nhau không? Hay là bây giờ mày muốn ăn cái gì? Mày cứ nói với tao, để tao đi mua cho.". Mà người không biết an ủi bắt đầu kiếm chuyện khác cho đứa bạn làm. Mặc dù không thích uống rượu nhưng cũng nhanh chóng đề xuất. Hơn nữa còn liền cầm lấy bóp tiền chuẩn bị mua cái gì đó an ủi người thất tình. Dáng vẻ làm cho Shin lặng đi một chút.
"Dear!"
"Sao? Sao? Mày muốn ăn cái gì? Cứ nói với công tử Dear này đi. Tao có thể biến ra cho mày.". Nhanh chóng nói một cách hăng hái. Và điều đó làm cho Shin mỉm cười tươi.
"..."
2 ánh mắt nhìn nhau trong im lặng. Dear nhìn một cách tập trung, sẵn sàng làm mọi thứ để cho đứa bạn cảm thấy đỡ hơn. Nhưng...
"Tao giỡn."
"Hả!!!"
*Tụp*
Dứt lời đứa bạn, người nghe liền hét vang vọng khắp nhà ăn. Bóp tiền vuột ra rơi xuống đất, miệng há hốc, nhìn người bắt đầu quay sang đem đĩa cơm của thằng Sun ăn thay rồi. Và rồi thằng con lai nói một cách đơn giản.
"Ờ, những gì tao kể cho mày nghe, tao giỡn hết đó. Thì tại mặt mày nhìn muốn chọc."
*Mặp*
"Thằng Shin chết tiệt, mày đi chết đi!!! Mày biết không? Tao sắp khóc luôn rồi đó. Thằng nghiệp chướng! Thằng khốn nạn! Thằng xấu xa! Tao lo lắng cho mày muốn chết, thằng con lai nghiệp chướnggggg!!!". Chỉ vậy thôi, Dear liền xông tới bóp cổ làm cho cái người đang ngồi ăn cơm suýt nữa đã phun cơm ra, rồi lắc lư thật mạnh kiểu như trả thù. Hai gò má thì đỏ gắt với sự xấu hổ.
Tao dễ lừa lắm hay sao mà mày lại đi lừa cho chơi chơi như vậy chứ!!!
"Ối, mày thôi đi! Mày định gϊếŧ tao hả!". Tới nỗi Shin hét vang lên, kéo thân mình ra khỏi đứa bạn nhỏ con mà sức không nhỏ như người mặc dù khuôn mặt vẫn mỉm cười tươi, làm cho người thù hận càng nhe nanh múa vuốt, muốn đem nguyên cái ly nhét vào miệng nó luôn. Và điều đó làm cho Shin chỉ biết bật cười rồi ra hiệu bằng tay rằng mày ngồi xuống giùm đi. Thế là người nổi nóng ngồi mạnh xuống, suýt nữa đã đưa chân lên đạp thằng xấu xa này một cái.
Hồi nãy nghe rồi hết hồn luôn, thằng điên này.
"Thôi mà, dù nó chỉ là chuyện đùa, nhưng mà mày tin tao đi... Tao tuyệt đối sẽ không bao giờ giành đồ của bạn bè.". Cuối câu, Shin nói một cách nghiêm túc, làm cho người nổi nóng nghiên sang nhìn rồi giọng điệu hầm hầm.
"Mày đừng có mà quay ngược trở lại chuyện này, nếu mày đang có ý định nhồi nhét thằng Sun cho tao nữa. Tao gả cho mày đó, mày đem đi làm gỏi nấu canh cái gì cũng là chuyện của mày. Đừng có mà đụng vào tao.". Nói điệu mỉa mai với nó luôn. Biết ngay là nó nhất định sẽ quay ngược trở lại chuyện này. Và thay vì nó sẽ chịu làm vẻ mặt ủ rũ xuống một chút và đã giỡn quá đáng, nó lại nói rằng...
"Ờ, mày cũng bắt đầu thông minh hơn rồi đó."
Chắc chết quá! Tại sao tao phải là bạn với 2 cái loài này vậy trời!
Bực bội với chính mình rồi cúi mặt cúi mũi ăn cơm tiếp, mà không biết rằng thằng con lai bên cạnh mình quay qua nhìn rồi mỉm cười một chút. Cái thứ ứ nghẹn ở trong lòng ngực được giải tỏa một cách nhanh chóng. Và quyết định rằng có khi, cậu không nên để cho mọi chuyện vướng mắc giữa chừng. Nhưng có một điều cậu biết vào hôm nay.
Thằng Dear không có an ủi tệ hại như đã nói đâu.
************************************
"Anh Ryu ơiiiiii!"
Nghiệp chướng!
Tiếng hét gọi tên vang lên từ sau lưng, làm cho người vừa mới bước ra khỏi nhà ăn càng sải rộng chân bước nhanh hơn, nghiến chặt răng một cách bực bội. Nếu như có thể đem đầu đập vào tường hoặc là độn thổ được, cậu đã làm rồi đó.
Thay vì mày làm ra vẻ không nhìn thấy, mày chạy theo tao để làm cái gì vậy!!!
Suy nghĩ của Ryu khi mà vừa ló mặt vào trong nhà ăn, quét ánh mắt tìm bạn bè thì lại chạm phải thằng nhóc nghiệp chướng mà hôm trước nó say tệ hại lắm. Và cậu cũng không biết rằng tại sao phải bỏ chạy, có thể là vì không muốn gϊếŧ nó cho chết giữa nhà ăn.
"Anh Ryu, anh gấp gáp đi đâu vậy? Nói chuyện với nhau trước đi."
Không nói gì hết!
Suy nghĩ thôi chưa đủ, sải chân cho rộng hơn trước nữa. Nhưng thằng nhóc ghẹo gan sau lưng cũng không chịu thua, bởi vì nó mỉm cười ở khóe miệng rồi làm vẻ mặt ngây thơ, chạy theo chặn đầu lại phía trước.
Thì... thiệt là! Tao rào trước chờ anh ấy từ lúc bước vào nhà ăn luôn đó. Vừa thấy anh Nat, bạn anh Ryu cái thôi, biết ngay... một hồi cũng tới.
"Tại sao anh lại trốn em vậy?"
*Ngoắt*
"Tao không có trốn.". Ryu quay ngoắt lại nhìn với sự không hài lòng. Chân đang bước thật nhanh liền đứng lại một cách bực bội khi mà thằng nhóc trước mặt không chỉ bước tới chặn mặt, nó còn dang 2 tay ra giống như định dồn vào đường cùng. Thế là cậu phải căng mắt lại với đối phương, cố gắng phủi đi chuyện điên rồ đó ra khỏi lòng. Nhưng có vẻ như giọng điệu như vậy làm cho thằng nhóc điên này mỉm cười tươi.
"Vậy anh nói chuyện với em trước đi. Em đợi anh gần nửa tiếng đồng hồ rồi đó."
"Đợi tao làm gì?". Ryu nheo mắt nhìn một cách không tin tưởng. Bởi vì tự tin rằng lát nó sẽ ghẹo gan cậu gì đó nữa chắc luôn. Nhưng Sun lại bật cười nhẹ rồi đưa tay tới lung lay dây đeo túi xách của cậu.
"Em cầm cho nhé, anh Ryu."
"Mày xía vào đồ của tao làm gì? Tao có tay, tao tự cầm được.". Người nghe chau mày lại, nghiêng người né, hơn nữa còn giữ túi lại. Cảm thấy thằng nhóc ghẹo gan này hôm nay là lạ. Và điều đó làm cho Sun lén nhìn gò má trắng trẻo đỏ lên một chút bởi vì ra sức bước rộng suốt quãng đường phải bật cười.
Tiếng cười làm cho người đẹp trai sẵn rồi lại càng đẹp hơn.
"Em định đền đáp cho anh đó. Hôm thứ Sáu anh là người chở em về phòng phải không?"
*Kực*
"R... Rồi sao?". Nhưng rồi, người tài giỏi trong mọi tình huống lại cà lăm đột ngột khi sự việc nhục nhã của cuộc đời chạy vào trong đầu. Hơn nữa quay mặt đi nhìn hướng khác. Nói với chính mình rằng cái vụ mà trái tim đập mạnh như vậy là bởi vì giận tới nỗi không kiếm được chỗ giải thỏa. Và sẽ rất là tốt nếu thằng nhóc này quên đi chuyện hôm đó.
"Thế nên em tới cảm ơn đó ạ. Mặc dù anh bỏ em lại tắm muỗi phía trước khu trọ đi chăng nữa. Hên là bác chủ khu trọ tới đánh thức vào 4 giờ sáng, không thì xấu hổ với thiên hạ chết luôn.
"Đáng đời mày rồi."
"Hả? Anh nói gì đó?". Lúc thằng nhóc trước mặt than thở một cách đáng thương (đối với người khác) và đáng đạp (trong ánh mắt của cậu) tới nỗi cậu lỡ miệng nói ra, làm cho đối phương nhướn mày lên, hơn nữa còn chau vào nhau.
"Mày tới gần làm cái gì? Tránh xa cái chân tao ra!!!". Tới nỗi Ryu phải quát lại khi mặt của nó sắp tới gần hơn nữa. Tay thì đẩy đầu của em khóa dưới hết sức, làm cho Sun bật cười lớn tiếng. Tay thì xoa đầu cho gọn gàng lại, tay còn lại thì bỏ vào túi, kiểu mà người nhìn lại càng thấy không ưa hơn. Thì bởi vì nhìn nó có vẻ bảnh hơn cậu lúc làm tư thế này chắc cũng được 10 lần quá.
Dáng vẻ của đàn anh lùi ra xa 2 bước làm cho người cố tình rào trước lắc đầu một chút, rồi hỏi câu hỏi làm cho người nghe nghẹn lời.
"Tại sao anh không nói chuyện đàng hoàng với em một chút đi chứ?"
Mày nói để làm nhớ tới chuyện ngày hôm đó làm cái quái gì!!!
"M... Mày nhớ?". Ryu thề rằng miệng nó run. Và điều đó làm cho người nghe nhướn mày một chút, làm vẻ mặt ngây thơ một cách khéo léo với kiểu mà nên trao tặng Bức tượng vàng.
(Bức tượng vàng: một giải thưởng về diễn xuất)
"Nhớ cái gì vậy anh? Nhớ được rằng anh uống rượu công tử lắm, nhớ được rằng anh pha rượu cho em uống hay là nhớ được rằng anh chở em về khu trọ? Rồi có chuyện gì nữa ta..."
"Thì chuyện mà mày h...". Tới nỗi Ryu lỡ miệng một cách bực mình, trước khi nuốt lại vào trong họng khi thấy thằng nhóc mặt trắng làm vẻ mặt thắc mắc. Kết luận với chính mình trong lòng rằng nó không nhớ được chuyện tối đó chắc luôn. Và điều đó làm cho Sun giơ nắm đấm nên gõ xuống bàn tay còn lại, mà cậu nhìn làm sao cũng thấy đáng đạp.
"À, em nhớ được rằng anh tự xưng là "anh", rồi gọi em là "Sun"."
*Kực*
"Nhưng em chỉ nhớ được bấy nhiêu thôi."
Haizzzz...
Suýt nữa đã thở một hơi với sự nhẹ nhõm mặc dù cũng không có gì hết. Bị người say thơm má cũng bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy là lạ. Hơn nữa còn không đối mặt với thằng nhóc này được nếu nó nói rằng nhớ được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu, cái người nhìn có vẻ nghiêm túc hơn mọi khi liền làm vẻ mặt như chú chó ủ rũ.
"Nhưng tại sao anh Ryu không chuyện với em kiểu đó nữa vậy? Đáng tủi thân quá đi mà. Anh nói chuyện với thằng Dear đúng dễ nghe. Nói chuyện dễ nghe với em chút đi.". Dáng vẻ của nó như trẻ nhỏ làm nũng mẹ, làm cho người nhìn đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy cái chân, nhưng không khỏi đáp lại.
"Đó là em cùng mã số của tao. Còn mày là ai?"
"Là đàn em trong lòng anh được không ạ? Hoét hoét!". Tự biên tự diễn tới nỗi người nghe nghẹn lời. Không ngờ rằng nó sẽ nói điều như vậy. Nhưng một lúc sau, gò má trắng trẻo liền sậm màu, răng thì cắn chặt.
Mày nói chuyện đàng hoàng với tao không được bao nhiêu câu, mày đã quay trở lại ghẹo gan tao rồi phải không!
"A, giỡn thôi anh. Giỡn thôi! Không dám chơi hàng cao cấp đâu. Nào, anh Ryu, em thật sự tới giúp cầm túi xem như cảm ơn vì đã chở về phòng. Em là người không thích thiếu nợ ai, hay là anh muốn em đi theo ghẹo gan anh liên tục như vậy...". Không cần tát
nước sông Mê Koong, sông Mun, sông Chi, sông Nan hay cái gì nhiều hơn thế, túi xách màu trắng nhãn hiệu nổi tiếng đã được ném tới trước mặt nên phải gấp rút đón lấy.
"Mau chóng trả nợ của mày cho xong, rồi đi tránh xa cái chân của tao đi. Tao tự mình xách được.". Nói một cách bực bội. Mỗi lần gặp thằng nhóc này cậu đều lên máu hết. Vừa nói vừa vuốt tóc một cách bực bội rồi quay người trở lại nhà ăn, làm cho người phía sau mỉm cười tươi, thế là nhanh chóng bước dài, tiến tới sát tấm lưng. Sau đó thì nhích tới thì thầm bên tai.
"Rồi không muốn có người chăm sóc hay sao, anh Ryu?"
"Mày đem cái mặt tới gần tao làm gì vậy? Chết tiệt! Tránh xa ra!". Tới nổi lông tóc trên cổ dựng đứng khi giọng nói trầm trầm của nó thì thầm bên cạnh. Và khi quay lại càng gặp sống mũi cao thon thì cậu càng chỉ biết quát vào mặt, co chân bỏ đi suýt nữa không kịp, trợn mắt một cách bực mình mặc dù... gò má đỏ lên.
"Em sợ em không nghe thấy đó mà, nên phải thì thầm bên cạnh.". Nói rồi nhướn mày thêm 2 cái, nhìn cái người có lẽ chỉ biết giơ chân lên đạp vào ngực cậu giống mấy ngày trước. Nhưng anh Ryu chỉ gồng chặt nắm tay rồi quay người bước nhanh trở về nhà ăn, mà cậu chỉ có thể bước theo chầm chậm. Thế nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cái gì đó... phía sau cổ.
Phía sau cổ lộ ra khỏi mái tóc ngắn màu nâu nhạt. Và bây giờ đuôi tóc nón chẻ ra 2 bên tới nỗi nhìn thấy cổ trắng trẻo, đột nhiên người ghẹo gan liền sinh ra một cảm giác... muốn hôn.
Nếu mút thì có để lại dấu không ta? Suy nghĩ mà Sun đuổi ngay ra khỏi đầu. Một tay xiết thật chặt dây túi xách. Biết rõ rằng lỡ như mà làm thiệt, từ dáng vẻ của vết chân ngày hôm đó, có thể anh ấy sẽ rút dao, tua vít, máy khoan để đâm cậu thành lỗ lỗ luôn. Thế là gấp rút bước chân nhanh lên một chút, để ghẹo gan đối phương suốt đường đi, làm cho tiếng quát và lời thô lỗ thay phiên nhau bay qua bay lại dày đặc.
Nhưng mà hôm nay Sun không nhịn được mà cảm thấy rằng...
Anh Ryu cũng... khá là dễ thương đó.
************************************
"Anh Bas, thứ Bảy này tới quán của anh nữa đi, Focus muốn đi."
"Hahaha, thứ Bảy này có học thêm mà không phải sao? Tính cúp hay sao?"
"Ôi, đi buổi chiều cũng được. Thứ Bảy Focus chỉ học tới trưa thôi."
"Ok, ok, vậy tan học... SHIN!!!"
2 người đang đi ôm cổ nhau tới phía sau quán sữa ở cách trường dạy thêm không xa cho lắm liền cứng đơ người khi thấy người đứng dựa vào chiếc xe môtô ngầu ngầu là ai. Đặc biệt là người đang mặc áo sinh viên làm ra vẻ như là thấy ma. Trong khi cậu nhóc trong bộ đồ học sinh thì run rẩy cả người một cách thấy rõ.
"A... Anh Shin!"
"Sao rồi, Bas? Và cả...". Shin tiến tới đứng thẳng người, nhìn người yêu của mình có vẻ như định trốn phía sau lưng bạn của cậu. Hơn nữa còn tránh ánh mắt của cậu, mặt tái nhợt. Và càng giật mình hơn khi cậu bẻ ánh mắt qua nhìn thẳng.
"Sao nói là hôm nay ba tới đón mà?"
"Hey, tao có thể giải thích, Shin! Chuyện là... tao... tao...". Bas không biết nên biện minh thế nào, nên chỉ có thể gồng chặt nắm tay khi thấy người bạn đứng mỉm cười lạnh lùng ở trước mặt. Tay còn lại thì đẩy thân người của người mà cậu mang tiếng là "giành lấy" ra sau lưng thêm một chút. Cảm giác tội lỗi cuộn trào vào trong lòng. Trong khi chàng con lai chỉ rặn mỉm cười.
"Muốn tao nghe cái gì? Cách thức mày chơi tao trên giường ấy hả?"
"Anh Shin!!!"
"Sao?... Người học nặng đâu rồi? Người mà ba mẹ giữ kỹ tới nỗi ba mẹ lúc nào cũng phải đi đón đâu rồi? Anh thấy chỉ có người đi theo thằng Bas lên phòng cho nó chơi thôi..."
"Mày đừng nói với Focus như vậy!". Bas chen vào một cách không hài lòng trước khi vấp lại khi thấy ánh mắt của người mà bây giờ chỉ có thể là "bạn trong quá khứ" nhìn tới. Nhưng vẫn nói với giọng điệu vững chắc khi em nó đang làm vẻ mặt như sắp khóc.
"Mày đừng nói như vậy. Là lỗi của tao. Tao là người giành lấy từ mày. Tao mới là người mày nên giận. Đừng để em nó phải đau khổ bởi vì sự ích kỷ của t..."
*Pặc*
Chưa kịp nói ra cho tới hết, nấm đắm lỗ mãng đã va thẳng vào mặt tới nỗi lảo đảo suýt té, trước khi nấm đắm thứ 2 và 3 kéo theo tới, cùng với tiếng quát vang vọng của Shin gần như vang khắp con hẻm.
"Rồi mày không nghĩ rằng tao cũng biết đau sao, thằng khốn!!! Đây là người yêu của tao. Mày có nghe không? Đây là người yêu của tao.". Shin gằng giọng với người bạn đã nằm xuống trên mặt đường rồi ném nấm đắm tới thẳng vào mặt, kiểu mà đối phương không kịp phản ứng. Cậu bùng nổ cảm xúc vào trong giây phút đó, mọi sự đau khổ, mọi sự thất vọng bởi hành động của 2 người mà cậu tin tưởng làm tổn thương cậu không thương tiếc.
*Pặc*
Hành động mà có vẻ như chỉ có mình Shin là người giải tỏa cơn giận trong khi đối phương chỉ biết hất ra. Thế là người sợ hãi liền lao tới, nắm lấy cánh tay của người yêu cũ thật chặt, hơn nữa còn nước mắt đầy mặt.
"Anh Shin... hức... Focus cầu... xin... đừng làm tổn thương anh Bas... Lỗi của em... hức... là do em dễ dãi... Em xin lỗi... Giận em... nhưng đừng tổn thương... đừng tổn thương anh Bas.". Focus quỵ xuống đưa tay lên vái người trước mặt, nước mắt đầm đìa, miệng run rẩy khi nhìn người đã thay thế anh Shin được một lúc lâu.
Có thể là trước khi anh Shin đi Nhật.
"Đừng làm mà... Đừng... em cầu xin...". Tiếng van nài cùng với nước mắt chảy liên tục làm cho Shin buông bàn tay đang nắm cổ áo của đứa bạn. Đôi mắt hung hiểm tới mức đáng sợ quét qua nhìn, trước khi ném nấm đắm tới người nhắm chặt mắt một cách chấp nhận số phận.
*Kực*
Nắm đấm chỉ cách khuôn mặt một chút. Thế là Focus từ từ mở mắt ra, thấy người mà bản thân từng yêu, yêu tới nỗi cố gắng làm cho anh ấy để ý đã đứng lên. Và người đáng lẽ nên đấm cậu lại đưa tay tới đặt trên đầu. Và người đáng lẽ nên mắng cậu, đáng lẽ nên quát vào cậu thật lớn lại chỉ nói rằng...
"Chúc Focus may mắn."
Dù cho là lúc nào, anh Shin vẫn luôn là người tốt bụng của cậu.
"Huhuhu, Focus xin lỗi! Focus xin lỗi... xin lỗi...". Tiếng khóc vang khắp con hẻm làm cho người đi ra xa chỉ biết gồng chặt nắm tay. Thân hình cao lớn ném thân mình lên xe. Bàn tay bị rách ở khớp ngón tay hơn nữa còn lem luốc vết máu đấm vào vô lăng thật mạnh.
"Chết tiệt!!!". Giọng trầm quát lên. Và rồi Shin úp mặt vào vô lăng của xe, cầm lấy điện thoại của mình lên, cho tới khi nó hiện lên cái tên mà cậu lưu lại bằng tiếng Nhật. Nhìn nó một chút trước khi dùng ngón tay nhấn xóa nó đi.
Cùng với... giọt nước mắt đầu tiên rơi ra từ cả 2 bên mắt.
Hết rồi... người mà cậu từng yêu.
------------ End Chap 10 ------------