"Chế Dream, còn 3 ngày nữa là bắt đầu học kì rồi đó."

Vào ngày trời đẹp mát mẻ, một chàng trai đi qua đi lại một cách đau đầu quyết định mở cửa phòng ngủ của chị gái yêu dấu, bước vào một cách nhanh chóng. Rồi cái giọng cho là trầm cũng không trầm được nói ra một lần rồi hết vì e ngại rằng cô gái đeo kính đang tập trung cao độ trước cái laptop chiến hữu sẽ đem chiếc dép trước mặt ném tới, vì cái tội làm phiền vào thời gian làm việc.

Thế nhưng cơ thể mỏng manh trong bộ đồ áo thun cũ kỹ và quần ngắn lại hạ mắt kính xuống rồi dùng đôi mắt to tròn ngược với dòng máu Trung Hoa chính gốc nhìn về phía đứa em trai duy nhất.

Cậu nhóc nhỏ con cao cỡ cỡ nhau đang cười khô khan ở trước mặt.

"Ơ, vậy hả? Sắp bắt đầu học kì rồi hả? Tưởng đâu tuần sau."

Câu trả lời làm cho Dear hay Daranpat tới mức ngớ ra. Đôi môi mà khi mẹ sinh ra đã cho nhiều quá mức tới nỗi màu nó rất ư là tươi lầm bầm nhỏ nhẹ.

"Tao biết ngay mà."

*Páp*

"Ôi, tại sao chế lại đá Dear?"

"Người ta gọi là đạp, thằng em yêu dấu! Rồi sao? Mày bắt đầu học kì thì liên quan gì với chế? Muốn chế giảm bớt tuổi ngồi học chung hay sao?". Sau khi đạp thẳng vào bắp chân của em trai, tới nỗi đương sự nhảy dựng lên, ôm chặt chân thì Darinpan hay chế Dream khoanh tay lại, hỏi giống như không phải chuyện của mình tới nỗi đứa em trai chỉ có thể há hốc mồm.

"Hey! Chế nói giống như bác bỏ trách nhiệm không có được nhé. Sau chế nói rằng sẽ kiếm phòng trọ cho Dear mà? Chế nhận lời 2 tháng rồi đó. Ôi, tao chết chắc! Sắp khai giảng thứ hai này rồi mà vẫn chưa có phòng để ở. Giờ này đi kiếm phòng trọ ở đâu chứ...". Chàng trai chủ nhân khuôn mặt đẹp trai, sáng mịn bắt đầu làm ầm lớn tiếng dần lên. Thế nhưng khi quay qua nhìn vào ánh mắt của người chị xinh đẹp thì đương sự chỉ có thể cười khô khan.

"Dear không có làm ầm với chế đâu đó. Dear chỉ là làm ầm với chính mình vì quá đãng trí, không nhắc chế đi kiếm phòng trọ giùm mà thôi.". Khi thấy ánh mắt lấp lánh như hổ mẹ nhắm muốn đớp lấy con mồi của chị gái, người làm em tới mức gấp rút bước tới xoa bóp bờ vai mỏng manh.

"Không dỗ không được, không thì kì này có mà dậy từ 5 giờ sáng để đi học mỗi ngày chắc luôn."

"Ai nói rằng chế quên?"

"Hửm?". Chàng trai phát ra tiếng trong họng rồi dùng đôi mắt to tròn từ lúc sinh ra khác dòng máu giống chị gái chớp lia lịa, giống như nghe nhầm cái gì đó. Và điều đó làm cho chế Dream bật cười nhẹ rồi đưa tay lên vò đầu em trai thật mạnh.

"Chế có nói câu nào rằng vẫn chưa tìm phòng trọ giùm chưa? Nếu không kiếm phòng cho mày thì nhiệm vụ của chế là phải lái xe chở mày lên tới xe điện mỗi sáng, không phải sao? Không chịu đâu, lười...". Người nghe gật đầu ngay lập tức. Chính là đây, tính cách của chị gái cậu. Khi cân đo xong rằng dù là cái gì có thể làm cho đương sự có cuộc sống thoải mái hơn, thì chế ấy cũng đều làm hết.

"Vậy rồi..."

"Vậy rồi gì nữa? Ngày mai sẽ dẫn đi xem phòng trước rồi ngày chủ nhật sẽ bỏ mày lại đó, chàng trai khoa Kỹ thuật.". Nói xong thì chế Dream bật cười nhẹ một cách cao hứng vì đã làm cho người nghe thở phào thật to một cách nhẹ nhõm, cảm thấy chắc chắn đã thoát chết.

*Khrựt*

Khi vừa giải quyết xong, cô gái liền quay ghế trượt trở lại chú ý tới màn hình laptop của bản thân lần nữa và làm cho người làm em chợt nhớ ra rồi hít một hơi thật sâu.

"Khều nhiều quá, tao có bị gϊếŧ không ta?"

"Chế, chế! Chế đừng quên là phải mua đồ đem vào phòng..."

"Ờ! Tủ lạnh, tivi, lò vi sóng, máy nấu nước nóng, giường ngủ, sào phơi đồ, thau giặt đồ, bảo đảm đầy đủ. Chế chuẩn bị hết rồi. Mày đó, đi nấu cơm tối đi. Nếu chế làm việc xong đi ra, cơm nước vẫn chưa xong, tiền ăn vặt của mày bị trừ chắc luôn.". Dọa thôi chưa đủ, còn quét ánh mắt hung dữ qua nhìn, làm cho người bị nhìn nhận lệnh ngay tức thì, chắc chắn không còn định khều con hổ đang ngủ thức dậy lần nữa để cào vào cổ cậu.

"Cái chuyện tiền tiêu vặt thì không sợ. Chỉ sợ duy nhất là chế ấy bỏ vụ phòng trọ rồi không chịu chở tới chỗ xe điện mỗi ngày kia kìa. Cuộc đời thằng Dear tắt ngúm chắc luôn."

Vừa suy nghĩ, chàng trai vừa bước đi mất dạng trước cửa phòng rồi bắt đầu làm việc mà các cô gái cả trường chắc là sẽ không đời nào tin... nấu cơm, như cậu đã làm suốt nhiều năm ở riêng với chị gái trong ngôi nhà to lớn này đây.

Căn hộ cao chọc trời dựng đứng oai nghiêm trước mặt khi Dear đang đứng yên ngước đầu nhìn, để cho làn gió nóng của Bangkok chứa chất ô nhiễm môi trường thổi vào người giống như một nhân vật hoạt hình không lời thoại và còn há hốc mồm.

"Chế Dream ấy hả? Kiếm căn hộ cao cấp cho mình ở? Đem đầu tao đảm bảo... à không... đem đầu chế Dream ra đảm bảo luôn rằng chế Dream không chịu mất tiền mỗi tháng hàng chục nghìn hoặc là mấy chục nghìn thuê căn hộ cho tao ở đâu... Hay là chế ấy đi bẻ cổ đứa bạn nào ta?"

"Ơ, có tính đứng sốc lâu không? Đi theo đi, một hồi bỏ lại đây bây giờ."

"Hey, chế chờ Dear với.". Khi người chị gái xinh đẹp đang chuẩn bị mất dạng vào trong tòa nhà thì chàng trai kêu lên vang vọng, nhanh chóng bước chân đi theo mặc dù vẫn có vẻ khó hiểu không ít với điệu bộ của tiếp tân phía dưới chào hỏi chị gái của cậu một cách thân thuộc.

"Chế giấu chồng ở đây hay sao vậy? "Mày nói gì đó!". Câu hỏi làm cho người vừa mới nói trước đó lắc đầu lia lịa rồi bước vào trong thang máy cùng với chị gái.

"Không có gì ạ... Mà chế cho Dear ở đây hả?"

"Ừm, ở đây cách trường đại học mày có một chút thôi. Ngồi xe ôm chắc chỉ cỡ 5 phút..."

*Ting*

Chế Dream nói một cách đơn giản, không hề để ý rằng em trai mình đang làm vẻ mặt giống như không muốn tin vào vận may khi mà chị gái tốt bụng tới mức không thể tin được. Nhưng chưa kịp hỏi gì thêm, cánh cửa thang máy đã mở rộng, đưa 2 người lên tới tầng chỉ có vài căn phòng. Và cũng im lặng lắm chứ chẳng phải chơi bởi vì có thể là vẫn còn sớm so với ngày cuối tuần.

Cho tới khi cả 2 dừng lại trước một cánh cửa.

*Kringggggggggggggggg*

"Hey, chế! Sao lại nhấn như vậy!". Chàng trai tới nỗi phải kêu lên khi chị gái thực hiện việc đưa tay lên rồi đập vào cái chuông trước phòng và để yên như vậy theo kiểu không e ngại chủ nhân căn phòng dù chỉ một chút. Dáng vẻ không hề có chút xíu lịch sự nào làm cho Dear quên mất rằng nếu chị gái thuê phòng ở đây cho cậu... thì bấm chuông làm cái quái gì.

*Tực* *Tực* *Tực*

"Ôi, biết rồi, biết rồi! Ngưng nhấn được rồi!"

*Kực*

Dear tới nỗi phải khựng lại khi nghe thấy tiếng la lên đáp lại từ phía sau cánh cửa, thế là quay về phía chị gái rồi làm ầm lên.

"Hey, chế! Dẫn Dream đi gặp ai vậy? Sao nói dẫn đi xem phòng trọ mà?"

"Thì đây nè, phòng trọ của mày. Im im đi, rồi sẽ tốt thôi."

"Tốt nhà cha già chế thì có. Dear không ở với ai đâu đó, Dear muốn ở phòng đơn..."

*Étttt*

Trong khi người làm em đang làm ầm với chị gái về tình huống không ngờ tới thì cánh cửa gỗ dày được mở rộng ra, trước khi một người nào đó bước ra cùng với lên tiếng chào hỏi.

"Mình nói bao nhiêu lần là đừng nhấn chuông một hơi như vậy rồi hả Dream? Một tiếng là biết rồi... Ơ, Dear phải không?"

*Kực*

Bây giờ đừng hỏi chủ nhân cái tên Dear cảm thấy thế nào gì hết. Khi giọng trầm trầm kiểu người vừa mới thức giấc vang lên từ trong phòng, khuôn mặt trắng mịn liền ngẩng lên từ từ, mặt dù trong lòng cầu nguyện dữ dội rằng...

"Không phải đâu đó! Không phải đâu! Tuyệt đối không phải người đó đâu!"

Nhưng có vẻ như điều mà chàng trai cầu nguyện không đời nào trở thành sự thật, khi ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt sắc bén của chàng trai thân hình cao to vẫn đang ở trong bộ đồ ngủ màu tối.

"Anh Porsch..."

Người nói thề rằng âm thanh thoát ra từ miệng của cậu không khác gì tiếng của người sốc tột cùng khi mà người con trai trước mặt... Purin Akkharamethakorn... anh trai nhà bên cạnh mà cậu yêu thầm suốt nhiều năm.

------------ End Chap 0 ------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện