Sau khi giải quyết xong chuyện của Thương Du Du, ngay ngày hôm sau Thương Tấn liền về ký túc xá.

Lúc trở lại, những người khác trong phòng đã đến thư viện ôn tập, ngược lại Diệp Chu thường trú ở thư viện lại đang ở ký túc xá.

“Cậu không đi thư viện?” Thương Tấn lấy sách ra khỏi cặp, cái bàn trước khi đi được dọn gọn gàng lập tức trở nên lộn xộn.

“Học ở đâu chả là học, không khác nhau lắm.” Diệp Chu tựa lưng vào ghế lật sách, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Thương Tấn một vòng. “Du Du thế nào? Thay đổi cái nhìn về em trai chưa?”

Thương Tấn xoay người, tựa lên bàn Diệp Chu nói: “Hôm qua sau khi trở về, Tiểu Cát nắm chặt ngón tay con bé, Du Du liền cảm thấy Tiểu Cát thích mình, con bé cũng ‘cố gắng’ làm bạn cùng Tiểu Cát. Lời nói hươu nói vượn của cậu cũng coi như có tác dụng.”

“Tôi chỉ nói sự thật, hôm qua cậu mới là người nói hươu nói vượn! Biết không, lời của tôi gọi là nói dối thiện ý, cô bé đơn thuần lương thiện như Du Du nhất định sẽ tin tưởng.”

Thương Tấn búng lên trán Diệp Chu một cái, quay lại vị trí của mình, tìm sách bắt đầu học tập, Diệp Chu cũng tiếp tục lật sách ôn tập trước mặt.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Có điều loại yên tĩnh này nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại đánh vỡ.

Thương Tấn nhìn màn hình di động, nhíu mày.

Lương Cảnh Mân.

Vô sự bất đăng tam bảo điện, nhưng cú điện thoại này cũng trong dự liệu, thậm chí còn muộn hơn dự kiến của Thương Tấn.

(* Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì không đến tòa tam bảo, ý chỉ không có việc gì sẽ không tìm tới cửa.)

“Sao lại không nhận?” Diệp Chu dùng chân đạp một cái, dùng ghế xoay trực tiếp chuyển đến bên cạnh Thương Tấn, cậu dựa vào thang, liếc nhìn di động chấn động trên bàn nói. “Của ai vậy?”

“Phiền toái.” Thương Tấn chậc một tiếng nhận cuộc gọi. “Có chuyện gì?”

Diệp Chu nhìn anh một cái, lặng lẽ trở về trước bàn của mình, đã từng một lần Thương Tấn dùng giọng điệu vô cùng khó chịu nghe điện thoại, lần đó khiến cậu ấn tượng sâu sắc, vừa nghe thấy giọng điệu của anh, Diệp Chu liền phản xạ có điều kiện nghĩ đến có phải người kia hay không.

“Ngày mai tôi phải thi thử.”

“Cũng chỉ là thi cuối kỳ, không phải chỉ là điều cỏn con với con sao.” Lương Cảnh Mân khinh thường nói. “Lát nữa ra ngoài ăn cơm với mẹ, hôm nay mẹ mời con ăn.”

Thương Tấn nhướn mày, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao, Lương Cảnh Mân lại chủ động nói muốn mời cơm, Thương Tấn giễu cợt nói: “Mời? Không phải đến cuối lại là tôi trả tiền chứ.”

Lương Cảnh Mân nghẹn, bà hít sâu một hơi nói: “Ta là mẹ con, đừng nói hôm nay là mẹ mời con ăn, con trai mời mẹ ăn bữa cơm, đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Bớt tự xưng như vậy đi, Diệp Chu còn giống mẹ tôi hơn bà!”

Diệp Chu vẫn luôn vểnh tai nghe Thương Tấn nói chuyện: “???”

Vừa rồi có phải cậu nghe được một danh xưng cả đời này cũng sẽ không xuất hiện trên người cậu không, nhưng đây đã là lần thứ hai Thương Tấn lấy cùng một danh xưng áp lên người cậu.

Không phải là Thương Tấn thiếu tình thương của mẹ, đúng lúc mình lại chăm sóc anh khá tốt nên mới động lòng chứ? Bị suy nghĩ đánh vào, Diệp Chu ôm ngực, mắt liếc Thương Tấn, nhìn thế nào cũng không giống một người khao khát tình thương của mẹ, sau đó lại dùng thứ tình cảm này ký thác lên một người khác. Đối với Thương Tấn mà nói, nếu không chiếm được thì sẽ từ bỏ.

Thương Tấn cúp điện thoại, đừng lên, thấy Diệp Chu vẫn luôn dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình liền nói. “Cậu nhìn gì vậy?”

Diệp Chu bật thốt hỏi: “Cậu sẽ không thật sự coi tôi là mẹ cậu chứ.”

“Cái gì với cái gì?” Thương Tấn khó hiểu. “Sao tôi có thể so sánh cậu với loại người như vậy.”

Diệp Chu lúng túng ho một tiếng nói. “Cái đó… bà ấy tìm cậu làm gì vậy?”

“Không nói qua điện thoại, có điều…” Thương Tấn hừ một tiếng. “Không cần nghĩ cũng đoán được, không phải là dì đẻ rồi, muốn tôi nâng cao ý thức nguy cơ.”

Diệp Chu khó hiểu: “Ý thức nguy cơ gì?”

“Thì thế, ý thức nguy cơ gì, một đứa trẻ mới ra đời thì có thể làm gì. Bản thân không có bản lĩnh, cho nên muốn một phần tài sản người khác, buồn cười.” Vừa về phòng chưa tới một tiếng, Thương Tấn lại đứng lên, cầm điện thoại và thẻ nói. “Tôi đi trước, buổi trưa không về ăn cơm.”

“Aizz…”

“Hử?”

“Không có gì.” Diệp Chu đặt lực chú ý về trang sách, không lên tiếng nữa.

Thương Tấn nhìn đồng hồ nói: “Nhiều nhất là ba tiếng là tôi về.”

Diệp Chu mím môi hừ một tiếng. “Tôi cũng không hỏi.”

Lương Cảnh Mân hẹn ở một nhà hàng giá cả vô cùng phải chăng, Thương Tấn nhìn hoàn cảnh ở đây liền biết có lẽ hôm nay Lương Cảnh Mân thật sự có ý định mời khách.

Lần này lại là trong phòng bao.

Thương Tấn không quá chú ý, dù sao có mấy lời cũng không nên nói ở bên ngoài.

Đẩy cửa phòng bao, Lương Cảnh Mân nhìn Thương Tấn cười nói: “Mẹ vừa gọi món, uống chút trà trước đi.”

Thương Tấn tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, không chút khách khí nói. “Mời khách ăn cơm, bà lại không hỏi tôi muốn ăn gì sao?”

“Đều là người nhà, khách khí như vậy làm gì.” Sau khi cửa phòng bao đóng lại, Lương Cảnh Mân đã không chờ được hỏi. “Nghe nói người đó trong nhà con sinh rồi?”

Thương Tấn nâng ly trà thổi lá trá lơ lửng, nhấp một miếng bình tĩnh nói: “Cũng nghe ngóng được rồi còn hỏi tôi làm gì?”

Lương Cảnh Mân nhíu mày nói: “Con cũng sắp tốt nghiệp, sinh thêm con trai làm gì?”

Thương Tấn cười nói: “Cũng không phải tôi sinh, bà hỏi tôi, tôi hỏi ai?”

Lương Cảnh Mân cứng họng, tiếp đó lại hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Sao con lại không ý thức được vậy chứ? Ba con gây dựng sự nghiệp, đối với con cũng như hoa cỏ, đói cho ăn, lạnh cho mặc, chỉ cần con còn sống là được. Khi đó, ông ta hoàn toàn không có sức lực để ý quan tâm tới con, cho nên tình cảm của ba con hai người không sâu. Nhưng đứa nhỏ này thì không giống. Hiện tại sự nghiệp ba con vững vàng, tuổi tác cũng lớn, đang là thời điểm theo đuổi tình thân, nghĩ đến thời gian bỏ mặc con trai trước kia, hiện tại nhất định muốn tập trung tình cảm lên đứa bé này, đến lúc đó ai thân ai sơ, con không nhìn ra sao?”

Thương Tấn không ngừng thổi lá trá hỏi: “Vậy thì sao?”

“Con…”

“Tôi nói, bà có thể mỗi lần đừng vì chút chuyện này mà đi tìm tôi không?”

“Đây là chuyện nhỏ sao? Sau này ba con giao toàn bộ sự nghiệp của mình cho con trai nhỏ thì sao?”

“Đúng vậy, ông ấy muốn giai sản nghiệp cho con trai nhỏ, cho nên hiện tại bà càng không nên tìm tôi.” Thương Tấn gõ bàn thờ ơ nói. “Dù sao tôi cũng chỉ là người không được chia gia sản, người đáng thương phải giữ được học bổng cao nhất để duy trì cuộc sống như tôi, không phải sao?”

Lương Cảnh Mân oán hận nói: “Sao con lại không giống mẹ chút nào vậy? Rõ ràng đã có đường tắt, tại sao lại không đi!”

Thương Tấn khinh miệt nói. “Cho nên, bà đi đường tắt đến được thành công không?”

Lương Cảnh Mân uống sạch ly nước, nặng nề đặt ly xuống, giọng điệu không tốt: “Không nghe mẹ sẽ có một ngày con phải hối hận. Con tuổi còn trẻ không biết trời cao đất rộng, tự cho là bản lĩnh lớn. Đụng phải chuyện đầu rơi máu chảy mới biết lời của mẹ chính xác thế nào.”

“A… đúng, nhờ lời nhắc nhở của bà, tôi càng ngày càng cảm thấy trước mặt ba tôi không có ưu thế gì.” Thương Tấn cười nói. “Vì, tôi có đối tượng, hơn nữa còn là nam sinh, bà nói cho ba biết chuyện này, ba có thể trục xuất tôi ra khỏi nhà luôn không. Có điều trục xuất cũng không sao, tôi còn có người mẹ này đây, đến lúc đó, tôi trực tiếp đến nhà nhờ cậy ngài, chúng ta là người một nhà, tôi không cần khách khí với bà, hoàn toàn có thể coi nhà bà như nhà mình, không phải sao?”

Lương Cảnh Mân giận run người, bà cố gắng kiềm nén cơn giận của mình nói: “Thương Tấn, con phải biết bản thân đang làm gì? Hiện tại con không còn nhỏ nữa, không thể tùy tiện giận dỗi.”

“Tôi không giận dỗi.” Thương Tấn nhún vai, mở cửa phòng nói. “Phục vụ, xin hỏi khi nào món ăn được mang lên?”

“Thật ngại quá, chúng tôi lập tức đưa lên cho ngài.”

Bữa cơm này Thương Tấn ăn rất thoải mái, ngược lại là Lương Cảnh Mân, bà hoàn toàn không ăn lấy một miếng.

Sau khi ăn xong, Thương Tấn lau miệng đứng lên nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi về trước.”

Lần này Lương Cảnh Mân chọn chỗ khá gần, lúc Thương Tấn quay về trường thì mới qua hai tiếng.

Tới dưới ký túc xá, Thương Tấn luôn cảm thấy có người đang gọi mình.

“Thương Tấn, ở đây!”

Thương Tấn nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được Chu Văn Đạo và Chiêm Hình trốn sau hiệu Thương Diệp. Anh nghi hoặc đi qua hỏi: “Sao hai người lại trốn ở đây?”

“Mau tới đây.” Chiêm Hình ngoắc ngoắc tay với anh, kéo anh ra sau xe, sau đó hạ thấp vai, như trộm móc ra khỏi túi một cái… USB?

Chu Văn Đạo nhét USB vào tay Thương Tấn nói. “Đây là thứ bọn tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”

Thương Tấn nắm trong tay nhìn một cái nói: “Cái gì đây?”

Chu Văn Đạo ho nhẹ một tiếng nói. “Tốt nhất là cậu và Diệp Chu nên xem ở nơi không người.”

“Chủ yếu là hai người các cậu, cũng đã gần một năm, lại không chút tiến triển…” Chiêm Hình ghé vào tai Thương Tấn nói. “Hôm qua hỏi Chu mấy câu, cậu ấy liền nổi giận, tám phần là dục vọng chưa được thỏa mãn.”

Thương Tấn đỡ trán, lập tức biết trong này là gì. “Được rồi, tôi biết rồi, không có chuyện gì thì tôi về trước.” Đối với thứ trong này, đến giờ Thương Tấn cũng không nói ra hai chữ cảm ơn.

Chu Văn Đạo dặn đi dặn lại: “Đây là thứ bọn này phí rất nhiều sức lực mới lấy được, nhất định phải xem.”

Thương Tấn bỏ USB vào túi, bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc đám người này dành cả ngày để nghĩ cái gì vậy.

Về phòng, Diệp Chu đang cầm bát cơm vừa đọc sách vừa ăn, Thương Tấn để USB lên bàn nói: “Sao lại ăn muộn vậy?”

“Không đói.” Diệp Chu đi tới bên cạnh Thương Tấn, cầm USB trên bàn nói. “Đây là cái gì?”

Thương Tấn nhếch miệng nói: “Mở ra xem một chút không phải sẽ biết sao.”

Tay Diệp Chu ngừng một lát, cảnh giác nói: “Không bình thường, nhất định có mờ ám.”

Thương Tấn vô tội nói: “Cái này không phải của tôi, tôi thật sự chưa xem.”

Diệp Chu bĩu môi, trong lòng tò mò nhưng thấy vẻ mặt kia của Thương Tấn lại cảm thấy chuyện không đơn giản.

Thương Tấn ném USB vào ngăn kéo nói: “Nhanh học đi, thi xong muốn nghĩ cái gì cũng được.”

Diệp Chu không cam lòng cũng chỉ có thể kiềm chế con tim tò mò trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện