Vì thứ hai phải thi cấp sáu, người trong phòng 405 dậy thật sớm, dù thời gian thi là buổi chiều.

Diệp Chu rửa mặt xong liền xuống dưới mua cơm, thấy một sinh viên đứng bên cạnh xe ba bánh, đưa tay sờ thân xe, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói gì đó.

“Đây là tình huống gì vậy?” Diệp Chu lặng lẽ đi tới. Nói là lặng lẽ, nhưng Diệp Chu là một con người to lớn như vậy, trước cổng ký túc xá không người rất dễ bị phát hiện. Có điều lực chú ý của sinh viên này quá mức tập trung nên hoàn toàn không phát hiện.

Sau khi đến gần, cuối cùng Diệp Chu cũng nghe thấy đối phương luôn lẩm bẩm cái gì.

“Thi Thần phù hộ, đây là lần thứ ba con thi cấp bốn, phù hộ cho hôm nay đề của con đều là những gì con học rồi!” Nói xong tên này còn chắp tay vái ba vái với chiếc xe.

Khóe miệng Diệp Chu giật giật, từ lúc này cái xe ba bánh này đã thăng cấp thành Thi Thần??? “Cái đó…”

Diệp Chu vừa nói, bạn học này như con thỏ bị dọa, giật mình một cái.

“Thật ngại quá, dọa cậu sợ.” Diệp Chu cười xấu hổ nói.

“Diệp Chu!!!” Kinh sợ qua đi, bạn học kia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Chu. “Cậu còn dễ nhìn hơn trong video.”

Diệp Chu còn đang tiêu hóa việc sao một bạn học nhìn không chút quen mắt này lại có thể nhận ra cậu… chẳng lẽ là tối qua sau khi đăng lên, cậu coi như biến thành nửa người nổi tiếng của trường?

“Cảm ơn, cậu đang ở đây làm gì?”

“Lạy Thi Thần.” Bạn học này phiền muộn thở dài một hơi. “Nói thật, đối với việc qua cửa môn tiếng Anh này, tớ đã tuyệt vọng. Cũng đã thi hai lần, lại còn kém tiêu chuẩn hai ba điểm. Rõ ràng trước khi thi tớ cũng đã luyện rất nhiều đề, nhưng đề lại nâng cao!! Hôm qua thấy trên diễn đàn mọi người thảo luận về chiếc xe này, nghe nói cậu và Thương Tấn là hạng nhất và hạng hai vạn năm, là thật sao?”

Diệp Chu vô cùng không tình nguyện ‘ừ’ một tiếng.

“Vậy thì không sao. Hạng nhất và hạng hai vạn năm nghe như Thi Thần. Xe hai vị Thi Thần mua, nhất định tập hợp thần lực của ha người. Tôi cầu nguyện Thi Thần phù hộ, hi vọng lần này nhất định có thể qua!”

Đây là bệnh khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử?

Diệp Chu đứng ngay ngắn, lời nói thành khẩn: “Bạn học, phong kiến mê tín là không được…”

Bạn học này nhìn đồng hồ, nói: “Diệp Chu, tớ phải đi, nếu như thật sự thi đậu, tớ sẽ lau xe cho cậu!!”

Chuyện này nhanh chóng bị Diệp Chu quên mất, nhưng đến giờ ngọ, sau khi thi xong. Một tấm ảnh lại đẩy xe yêu của bọn họ lên đầu sóng ngọn gió.

Thi cấp sáu xong, cuối cùng cũng có chút thời gian thể thần kinh căng thẳng được thả lỏng, Diệp Chu ăn tối xong cũng không đụng vào quyển sách nào, trực tiếp dạo quanh BBS trường.

Bài thảo luận về hiệu Thương Diệp được đánh dấu đã lại tăng thêm bình luận. Diệp Chu thấy cũng lười xem đống bình luận phía sau.

Nhưng chín giờ tối, thời gian mọi người thường lên mạng, diễn đàn lại nhẹ nhàng xuất hiện một bài post mới, tựa đề bài post trực tiếp biểu đạt tâm trạng của chủ post <Lạy Thi Thần quả nhiên có tác dụng!! Đề bài hôm nay thật sự có nhiều câu tôi từng học!!! Tôi có cảm giác lần này có thể đạt yêu cầu!!!>

Diệp Chu thở dài nói: “Không nghĩ tới lại nhiều người mê tín như vậy.”

Văn Nhân Húc đi qua đúng lúc nghe thấy những lời này, tò mò nói: “Sao vậy?”

Diệp Chu chuyển màn hình máy tính đến trước mặt cậu ta, nói: “Cậu xem.” Vừa nói vừa mở bài post.

Kết quả càng xem biểu cảm trên mặt càng co quắp.

Người đăng bài không phải ai khác mà là nam sinh Diệp Chu đụng phải trước cửa ký túc xá sáng nay.

LZ: Hôm nay, tôi chuẩn bị nửa tiếng, trước khi thi chạy đến trước cửa ký túc xá khoa tài chính, vô cùng thành kính bái lạy ‘hiệu Thương Diệp’ trong truyền thuyết, là xe Thi Thần trong lòng tôi! Ps. Còn vô tình gặp được Diệp Chu ở cửa, người ngoài còn đẹp trai hơn trong video!! Lúc tới còn mang tư thế chữa ngựa chết thành ngựa sống. Không nghĩ tới chính là!!! Sau khi lạy xong, trạng thái của tôi trong lần thi này thật sự là tốt hơn những lần trước! Không có cảm giác hai mắt bị bôi đen, lần đầu tiên cảm thấy thật ra tiếng Anh cũng không khó! Cuối cùng tôi cũng hiểu được lời của mọi người ‘Đại pháp Thương Diệp rất tốt, nhập giáo bảo vệ bình an’ có nghĩa gì!!! Thương Diệp giáo! Tôi gia nhập!

“Lại là cậu ta?” Có điều ý nghĩa của lời ‘Thương Diệp giáo’ trong lời cậu ta không giống ‘Thương Diệp giáo’ trong miệng mấy người kia.

Không biết Lưu Dư Thiên tiến lại từ lúc nào, cậu ta nói: “Thật hay giả? Xe hai người còn có chức năng này?”

Thương Tấn bình tĩnh nói: “Có chức năng đó hay không thì không biết, nhưng bắt đầu từ ngày mai, chắc xung quanh xe ba bánh sẽ rất náo nhiệt.”

Đang trong kỳ thi cử, người trong diễn đàn nghe ngóng một chút, chuyện này có thể lập tức bùng nổ.

1L: Đệt!! Lúc tôi thi cấp sáu, tôi và xe này đậu trong một bãi! Lúc này sao lại không bái lạy một cái!!!

2L: Đại pháp Thương Diệp rất tốt, nhập giáo bảo vệ bình an, ngày mai trước khi thi nhất định phải chạy qua lạy một chút!

3L: Thần kỳ như vậy?

4L: Thứ hai có thi không, chúng ta lập đội đi lạy một cái đi!

5L: Xe Thi Thần… có đạo lý, đệ nhất vạn năm quá khó, hạng hai muôn đời lại càng khó hơn, mà hạng nhất vạn năm với hạng hai muôn đời cùng mua xe, vậy càng là một thứ mang xác suất cực nhỏ! Ngày mai tôi cũng phải đi vái một cái.

Diệp Chu nâng trán, cậu cũng không muốn là người khởi động phong trào mê tín trong trường.

Có điều chuyện này cũng không phải là thứ cậu không muốn là có thể không xảy ra. Nhất là đối với sinh viên đang trong kỳ thi mà nói, mọi người luôn trong tư thế thà tin là có còn hơn là không.

Thứ hai là thời gian cuối cùng trước khi đến kỳ thi cuối, Diệp Chu đứng trên ký túc xá, thấy thỉnh thoảng lại có vài người chạy đến trước xe ba bánh vái lạy.

Có không ít người sau khi kỳ thi kết thúc bắt đầu bình luận trả lời vào bài post kia.

1123L: Thật sự có tác dụng!!! Môn kinh tế pháp luật tôi còn chưa đọc được nửa phần trọng điểm, kết quả phần thi đều là phần tôi đã đọc!

1134L: Có phải làm thế thì có tác dụng lên tâm lý, tôi cũng cảm thấy hôm nay mình thi thuận lợi hơn nhiều!!!

1150L: Người không mê tín như tôi vào lúc mọi người rủ nhau đi lạy thi thần, một thân một mình không đi, kết quả hơn nửa bài không biết làm, toàn bộ đều viết vớ vẩn qaq cảm giác nhất định phải học lại…

1176L: Đệt, đừng làm tôi sợ! Tôi vẫn luôn mê tín, mọi người nói vậy khiến tôi không dám không đi!

1200L: Không cần biết có thật hay không, ngày mai nhất định phải đến lạy một cái!!!

Diệp Chu lo lắng nói: “Thật sự lo lắng, không biết lãnh đạo trong trường có đến thu cái xe ba bánh này của chúng ta không, đây hoàn toàn là chuyện mê tín bị thổi phồng mà.”

“Không thẹn với lương tâm thì sợ cái gì?” Thương Tấn chống cằm nói. “Thế nào, lo lắng người khác coi cậu là giáo chủ hả?”

“Dù là giáo chủ thì cũng là cậu làm!!” Diệp Chu không cam lòng nói, dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng sự thật thì cậu thực sự không bằng đối phương.

Thương Tấn trêu tức nói: “Để tôi làm giáo chủ, còn cậu? Làm giáo chủ phu nhân?”

Bốp một tiếng, Diệp Chu bóp gãy bút máy mới cầm trong tay.

Không tới hai giây, một cây bút máy lập tức bay tới từ phía Thương Tấn, vững vàng đáp xuống vị trí trong tầm tay Diệp Chu.

Diệp Chu nhìn bút máy… rốt cuộc cậu nên bẻ gãy hay là bẻ gãy hay là bẻ gãy đây?

Thịch!

Thầm nhủ, cuối cùng bút máy kia cũng tránh được một kiếp, bị cậu chán ghét để vào ống đựng bút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện