“Này, đi ăn cơm thôi.” Lâm Cửu nói khiến Trần Mộ bừng tỉnh.

Trần Mộ cố gắng điều chỉnh vẻ mặt bình thường trở lại, gật đầu: “Được.” Nói xong liền đứng dậy, hơn nữa thuận tay cầm tờ rơi nhét vào túi.

Nhìn thoáng qua động tác của Trần Mộ, vẻ mặt Lâm Cửu hứng thú: “Ngươi hứng thú với cuộc thi đó?”

“Chính xác”. Vẻ mặt Trần Mộ như thường hỏi Lâm Cửu: “Đi đâu ăn?”

“À, tới Hương Cư đi, nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon.” Lâm Cửu vỗ tay, bộ dáng quen thuộc đường đi nước bước ở đây.

Hương Cư là một nhà hàng xa hoa trong Đông Vệ học phủ, kiểu dáng mang phong cách cổ điển. Cửa có một màn nước chảy róc rách, tạo cho người khác có cảm giác như thật như ảo.

Đi vào trong, cảm giác được sự tĩnh lặng, như thể màn nước ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trước mắt hai người hai người đột nhiên rực sáng, đập vào mắt họ là cảnh sắc vườn hoa, giếng trời giả cổ dẫn ánh sáng từ bên ngoài vào, mang theo chút không khí tươi mát làm tinh thần người khác rung động.

Cách sắp xếp không gian cực kì khéo léo, ngay cả người chất phác như Trần Mộ cũng sinh ra vài phần yêu thích.

Lượn bên này rẽ bên kia, dưới sự dẫn đường của phục vụ viên, hai người tiến vào một căn phòng nhỏ.

“Đông Vệ học phủ thật đúng là chỗ tốt a, ngay cả nhà hàng cũng có trình độ như vậy, thật là để ta kinh ngạc a.” Vừa mới ngồi xuống, Lâm Cửu không khỏi than thở.

Trần Mộ nâng một cái chén trà trên bàn, uống từ từ. Thái độ tự nhiên, nhưng thực tế trong lòng hắn vô cùng căng thẳng, không dám lơ là chút nào.

Thấy Trần Mộ không nói lời nào, Lâm Cửu cũng không để ý, thản nhiên uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Trần Mộ, cười: “Hôm nay một đòn của Diêu huynh thật nhanh nhẹn dứt khoát, để cho ta mở rộng tầm mắt. Trước kia nghe nói tạp tu Diêu gia khi cận chiến đều vô cùng mạnh mẽ, hôm nay vừa bắt gặp, đúng là danh bất hư truyền!”

Diêu gia? Trần Mộ không biết Lâm Cửu lời này có ý gì, trong lòng thầm đánh giá. Lâm Cửu hẳn là nhầm mình với người của Diêu gia. Hắn cũng không giải thích, chỉ vùi đầu uống trà.

“Chỉ là không biết Diêu huynh đứng hàng bao nhiêu ở Diêu gia?” Lâm Cửu cười dài, đột nhiên bỏ lại một câu: “Không biết hôm qua Diêu huynh có cảm giác ra sao?”

Trần Mộ đột ngột ngẩng đầu, con ngươi co rút lại nhìn Lâm Cửu chằm chằm, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên kể từ khi tiến vào Hương Cư: “Là ngươi?”

Lâm Cửu giật mình, vội vàng xua tay, mặt dở khóc dở cười: “Sao có thế là ta được chứ? Thực lực của ta làm gì đủ để sử dụng {Tinh Dụ} tạp.”

“{Tinh Dụ} tạp?” Vẻ mặt Trần Mộ hơi giãn ra, miệng vô thức thì thầm.

“Hà hà, Diêu huynh không nghe đến Tinh Dụ cũng là bình thường, ta cũng là may mắn mới biết được. Nó rất nổi tiếng trong Tinh Viện.”

Lâm Cửu nói rất rõ ràng: “{Tinh Dụ} tạp có thể phóng ra vòng Tinh Dụ. Nghe nói {Tinh Dụ} tạp sau khi rèn luyện đến giai đoạn cao cấp, lực hút có thể làm cảm giác của người khác hỗn loạn, vì thế sụp đổ, uy lực cực mạnh. Cảm giác càng nhạy cảm thì càng dễ bị vòng Tinh Dụ thương tổn. Nhưng mà rèn luyện {Tinh Dụ} tạp không dễ, muốn luyện đến cao cấp cần thiên phú cực cao. Bây giờ học viên Tinh Viện chuyên sử dụng {Tinh Dụ} tạp ít đến thương cảm, hôm qua sử dụng Tinh Dụ tạp là một cao thủ. Những năm gần đây thực lực Tinh Viện suy yếu, hơn nữa bọn họ tự mình đóng cửa, bên trong có bao nhiêu cao thủ thì chỉ có bản thân họ mới rõ. Một học viện cổ xưa như Tinh Viện thì có vô số thứ lợi hại.”

Khi nói chuyện, trong giọng nói của Lâm Cửu đầy sự cảm khái.

Trần Mộ tiêu hoá tin tức từ Lâm Cửu, lập lờ nước đôi nói: “Quả là lợi hại.”

“Nhưng mà, trên đời này cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cũng không thể để Tinh Viện đoạt mất ngôi đầu.” Khoé miệng Lâm Cửu cười lạnh: “{Tinh Dụ} tạp dù lợi hại, chẳng phải cũng bị người ta phá hay sao chứ? Chỉ sợ tên Trúc Can kia bây giờ đã trọng thương. Ha ha!”

Lâm Cửu đắc ý cười ha hả nhưng khóe mắt lại chú ý đến sắc mặt không chút thay đổi của Trần Mộ, trong lòng không khỏi bị ấn tượng mạnh. Khả năng khống chế tâm tình của người này đã đến mức rất mạnh mẽ. Lúc nào thì Diêu gia xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Hắn nhanh chóng suy đoán trong đầu.

“À, còn có cao thủ có thể chống lại Tinh Viện?” Trần Mộ có chút tò mò hỏi. Theo lời nói của Lâm Cửu, bản thân mình có thể thoát khỏi Tinh Dụ, hẳn là nhờ vị cao thủ kia ra tay! “Ta cũng không rõ là ai, nhưng thân thủ của người đó thật lợi hại. Có thể phá {Tinh Dụ} tạp, thực lực như vậy không phải chúng ta có thể so sánh.” Lâm Cửu đột nhiên phản ứng, cười hà hà: “Tất nhiên thực lực Diêu huynh cũng không phải là không thể, ta đánh giá rất cao Diêu huynh đó.”

“Ta không bằng.” Trần Mộ kết luận ngắn gọn.

Lâm Cửu cười, tâm trạng có chút nghi hoặc, Diêu gia theo con đường cứng rắn, bình luận ở bên ngoài với Diêu gia là dũng mãnh có thừa, trí mưu không đủ. Nhưng vị Diêu Khắc trước mặt lại cứng như tảng đá, dù là mình dùng loại ngôn từ nào dụ dỗ, hắn cũng chẳng có phản ứng gì.

Trần Mộ cũng đang suy nghĩ, hắn không biết lai lịch của Trần Cửu, nhưng chắc chắn là hắn và mình có cùng mục đích. Mặc dù chưa rõ Lâm Cửu thuộc về thế lực nào, nhưng điểm này rất rõ ràng. Hơn nữa hắn phát hiện Lâm Cửu có kiến thức vô cùng uyên bác, trong lời nói của hắn có rất nhiều thứ mà bản thân chưa nghe qua bao giờ.

Ví dụ như Diêu gia, ví dụ như {Tinh Dụ} tạp...

Hai người đều trầm mặc im lặng, bầu không khí trở nên có chút lạ lẫm.

Hai người ăn cơm qua loa liền lễ phép từ biệt.

Trở về ký túc xá, Trần Mộ lập tức kích hoạt thông tin tạp, trong đó chỉ có một mã số, đó là mã số của nữ ma quỷ.

Một màn hình sáng bắn ra trước mặt hắn, nữ ma quỷ xuất hiện ở trên đó.

“Ta cần thông tin về một thế lực theo đường cận chiến tên Diêu gia và {Tinh Dụ} tạp.” Trần Mộ trực tiếp nói yêu cầu trợ giúp của mình ra.

Ánh mắt nữ ma quỷ hờ hững, gật đầu: “Được.”

Cuộc trò chuyện lần đầu tiên qua thông tin tạp cứ như vậy kết thúc. Ngắt kết nối, Trần Mộ bỗng nhớ đến tờ rơi kia. Móc nó ra từ trong túi, hắn cẩn thận đọc qua một lần, trong vài phút hắn đã xác định được mục đích chính của cuộc thi chế tạo huyễn tạp này. Hắn nhớ đến phản ứng của Thanh Thanh khi nghe tiểu cô nương tên Đường Đường kể về {Không Hẹn Mà Gặp}.

Yêu cầu trên đó quả thực vì chính mình mà đặt ra, người làm ra được tấm huyễn tạp chứa được nhiều ảo ảnh động nhất sẽ chiến thắng. Trần Mộ dám khẳng định mục tiêu của họ chính là mình, chính xác hơn là kỹ thuật “Trù” mà mình nắm trong tay.

Tiện tay ném tờ rơi vào sọt rác, bộ bút kia mặc dù quý hiếm nhưng so với mạng sống của bản thân. Bên nặng bên nhẹ, Trần Mộ hiểu rất rõ.

Kỹ thuật “Trù” chẳng lẽ hấp dẫn đến vậy sao? Mà ngay cả Tinh Viện cũng không nằm ngoài? Trần Mộ rơi vào trầm tư.

Câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp.

Bạch Chiết Uyên cùng Vương Hạo đang bàn chuyện riêng.

“Điều tra được không? Sao Tả gia lại kiêng kỵ Trần Mộ đến vậy, phải dồn hắn vào chỗ chết, thậm chí không tiếc đưa ra nhiều điều kiện bồi thường như vậy.” Vẻ mặt Bạch Chiết Uyên nghiêm túc.

“Từ thông tin tình báo trước mắt, Dư Tín của Tả gia chắc là chết trên tay Trần Mộ. Trần Mộ có một chiến đấu tạp cực kì lợi hại. Không chỉ có vậy, nghe nói hình như còn liên quan đến một bộ tạp ảnh.” Vương Hạo nói.

“Tạp ảnh?” Bạch Chiết Uyên cau mày càng sâu: “Tạp ảnh gì mà đáng giá để Tả gia hành động lớn như vậy?”

“Còn chưa rõ.” Trên mặt Vương Hạo mang theo vài phần sợ hãi.

“Tiếp tục điều tra.” Bạch Chiết Uyên quả quyết ra lệnh.

“Vâng.” Vương Đạo vội trả lời, chợt nhìn thoáng vẻ mặt Bạch Chiết Uyên, cẩn thận nói: “Mấy ngày nay, tâm tình Lôi Tử rất không tốt, có thể là tức giận với việc chúng ta không có hành động nào.”

“Ài.” Bạch Chiết Uyên thở dài, vươn tay xoa xoa trán: “Cũng không có cách nào. Bây giờ còn không phải lúc trở mặt với Tả gia, huống chi lần này bọn họ đưa ra cái giá chúng ta không thể từ chối được. Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hắn.”

Vương Hạo cúi người tỏ vẻ hiểu ý, vẻ mặt cung kính rời khỏi phòng làm việc của Bạch Chiết Uyên. Vẻ mặt của Bạch Chiết Uyên thay đổi không ngừng, như có chút tiếc nuối, có chút thở dài.

Năng suất của nữ ma quỷ cực cao, rất nhanh Trần Mộ thu được một ít tin tức về Diêu gia. Kỳ lạ là không điều tra được chút tin tức nào về {Tinh Dụ} tạp.

Diêu gia là một gia tộc nhỏ đã xuống dốc, cũng là một trong số ít gia tộc tạp tu vẫn bám lấy con đường cận chiến đến nay. Trần Mộ không ngờ Lâm Cửu cũng hiểu rõ một gia tộc nhỏ thế này. Người này đúng là có kiến thức thật uyên bác.

Để cho hắn chú ý vẫn là một tin tức khác: “Gia chủ đời trước của Diêu gia từng ở lại Mạc Doanh 5 năm.”

Mạc Doanh nằm ở khu Bắc Liên. Là một trong sáu học phủ lớn, là đối thủ ngang cấp với Tinh Viện, càng thần bí hơn Tinh Viện. Mọi người nói đến Mạc Doanh là một loại cảm thụ khác.

Khu Bắc Liên trong năm Hoa Khu lớn, nổi tiếng bởi sự nhanh nhẹn, dũng mãnh của người dân nơi đây. Dân chúng ở đây tính tình nóng như lửa, rất yêu võ thuật. Mấy năm nay cao thủ của Mạc Doanh xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không thiếu người có tài năng.

Hơn nữa nghe nói sự cạnh tranh bên trong Mạc Doanh rất dữ dội, thậm chí được gọi là tàn khốc.

Khó trách Lâm Cửu lại đoán mình là người Diêu gia! Xem đến đây thì Trần Mộ chợt hiểu ra.

Thủ đoạn của nữ ma quỷ thật là lợi hại, điều tra tin tức về Diêu gia rất chi tiết. Con đường Diêu gia đi chính là phương thức chiến đấu cận chiến sát người, bọn họ có một loại phòng ngự tạp tên là {Ngư Lân Y} tạp. Nó có thể bao phủ một tầng năng lượng bảo vệ có lực phòng ngự cực mạnh quanh thân thể. Hơn nữa từ nhỏ bọn họ đã luyện tập đấu vật, một khi bị bọn họ tới sát người thì đúng là một chuyện rất phiền phức.

Hèn gì Lâm Cửu cho rằng mình là người của Diêu gia, đòn đánh tên cơ bắp của mình hôm nay trong mắt hắn đúng là hợp với Diêu gia. Biết đấu vật, họ Diêu, hơn nữa có hứng thú với Tinh Viện, đủ loại trùng hợp cùng một chỗ, khiến cho Lâm Cửu có phán đoán sai lầm này.

Thật ra tạp tu biết một ít kỹ xảo đấu vật rất nhiều, ví dụ như tạp tu chuyên sử dụng {Liệt Diễm Long} tạp, đa số bọn họ đều học một ít kỹ xảo cách đấu. Chỉ là những tạp tu này không cực đoan như Diêu gia, những kỹ xảo cách đấu này chỉ là thủ đoạn phụ trợ mà thôi.

Lâm Cửu không ngờ đòn của Trần Mộ chỉ là thủ đoạn đánh nhau của côn đồ, căn bản không phải là kỹ xảo đấu vật. Chỉ là trải qua sự rèn luyện trong thời gian này, khả năng phản ứng cùng sức lực lớn hơn trước kia nhiều, cho nên mới tạo nên hiệu quả chấn nhiếp như thế.

Tỉ mỉ xem hết các mặt tư liệu về Diêu gia, đối với hắn thì đây là một thân phận ngụy trang không tệ.

Quan trọng nhất, đứng sau Diêu gia chính là Mạc Doanh, điểm này rất có ích cho hắn. Có lẽ đây cũng là điểm mà Lâm Cửu coi trọng nhất sao.

Hôm nay hắn lộ mình là có chuẩn bị trước.

Hắn là một tay mơ, cái gì cũng không biết, không hiểu. Nếu như để hắn tiến hành nhiệm vụ này một mình, hắn hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu. Nếu như mình thực sự có một đồng minh, dù chỉ là lợi dụng lẫn nhau thì cũng có thể giúp hắn thu được rất nhiều tin tức. Nhưng muốn thu hút sự chú ý của người khác, muốn tạo mối quan hệ hợp tác, thì có một điểm rất quan trọng, chính là phải có đủ thực lực. Đây là nguyên nhân mà hôm nay hắn ra tay nặng như vậy.

Bây giờ có thể thiết lập quan hệ với Lâm Cửu, hắn đã rất hài lòng, tình báo hôm nay thu được rất quan trọng đối với hắn. Đồng thời hôm qua hắn biết được hôm qua cũng không phải có người nhắm vào mình, cũng để cho hắn nhẹ nhõm. Về mặt khác, mỗi tin tình báo về {Tinh Dụ} tạp, Diêu gia, đối với hắn bây giờ đều rất quý giá.

Đột nhiên nhớ tới tên có khuôn mặt âm trầm hôm nay, không biết hắn có lai lịch gì.

Suy nghĩ một lúc, Trần Mộ liền bắt đầu huấn luyện. Hắn nhớ kĩ lời của nữ ma quỷ, trong bóng đêm ngươi mới càng dễ sống sót. Tắt đèn rồi kéo rèm cửa sổ lại, trong bóng đêm hắn như u linh lặng lẽ huấn luyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Mộ luyện tập môn thể dục như thường lệ, rồi đi học.

Trong phòng học chỉ có lác đác vài người. Đối với những tên ăn chơi suốt đêm mà nói, giờ này trừ bỏ ngủ ra thì không có khả năng nào khác. Lâm Cửu cười hì hì chào Trần Mộ. Trần Mộ cũng nhìn hắn gật đầu.

Trong phòng học, ánh mắt những người khác nhìn về phía Trần Mộ có chút sợ hãi. Hành vi ngày hôm qua của hắn đã đóng một cái dấu ác nhân lên người. Hắn cũng không xa lạ với cảnh này, đám côn đồ ở đầu đường khi gặp phải một tên cứng cựa hơn thì đều có vẻ mặt này.

Hắn ra vẻ lơ đãng nhìn lướt qua người thanh niên âm trầm ngồi an tĩnh ở một góc.

Vẫn là đi học, Trần Mộ nghe giảng rất nghiêm túc, không vì có chuyện trong lòng mà lo sợ không yên.

Dù sao nữ ma quỷ không có quy định bản thân mình lúc nào thì có kết quả, lấy loại tay mơ như mình, càng nóng lòng càng dễ lộ sơ hở.

Cho nên Trần Mộ dứt khoát chăm chú nghe giảng.

Không giống bọn người Lâm Cửu, Trần Mộ thật sự yêu thích chế tạp, hắn cảm thấy rất hứng thú với kiến thức về mặt này, không hề cảm thấy buồn chán khi nghe sư phụ giảng bài.

Đôi khi hắn có một loại ảo giác, bản thân mình thật sự đến đây để học chế tạp. Mỗi khi hắn từ trạng thái say mê nghe giảng tỉnh táo lại, đáy lòng không khỏi có vài phần cay đắng.

Nếu như…Nếu như mình thật sự chỉ là một học viên bình thường thì tốt biết bao!

Cuộc thi chế tạo huyễn tạp kia được tổ chức với khí thế hừng hực, có phần thưởng quan trọng như thế, quả thật đúng như phán đoán của Trần Mộ, khiến cho cả trường rối loạn. Không chỉ có các học viên có trình độ tham gia, mà ngay cả sư phụ của hệ chế tạp cũng ào ào đăng ký tham gia.

Bất quá cái này không có quan hệ với mình, Trần Mộ quyết định thờ ơ đứng xem.

Cuối tuần đến rất nhanh, đây cũng là hai ngày trong tuần Đông Vệ học phủ cho phép học viên ra ngoài. Trong thời gian này, trừ quen biết Lâm Cửu thì chuyện về Tinh Viện cơ bản hắn không thu hoạch được gì. Ngược lại về mặt kiến thức chế tạp, hắn không bỏ tiết nào, cả phần bài tập sư phụ giao, hắn đều làm vào lúc không huấn luyện, chỉ là không nộp mà thôi.

Trở lại biệt thự, ánh mắt nữ ma quỷ như bình thường. Trừ việc kiểm tra thành quả huấn luyện của Trần Mộ, chỉ điểm những chỗ sai, thì ngay cả thu hoạch trong trường học của Trần Mộ nàng cũng không hỏi một tiếng.

Nếu nàng không hỏi, Trần Mộ cũng vui vẻ với việc huấn luyện của mình.

Buổi tối, trong một góc tối, Trần Mộ đột nhiên mở hai mắt. Cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng.

“Đứng lên, thay quần áo.” Ma quỷ nữ ném cho Trần Mộ một bộ đồ đen.

Trần Mộ không hỏi bất cứ điều gì, lập tức thay. Nữ ma quỷ ném một viên hoa mặt quỷ cho hắn, Trần Mộ tiếp lấy rồi để vào trong miệng, dùng sức cắn, khi đến trước gương thì một lớp mặt quỷ đã dán trên mặt. Nhìn về phía kia, trên mặt nữ ma quỷ đã sớm phủ một lớp mặt quỷ.

“Đi.” Ma quỷ nữ tóm lấy Trần Mộ, nhảy từ cửa số xuống.

Cảnh sắc trước lập tức mơ hồ, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, một lát sau, Trần Mộ mới dần thích ứng được tốc độ này.

Trước kia thấy nữ ma quỷ di chuyển, Trần Mộ còn chưa có cảm giác gì. Trong thời gian này học kỹ xảo di chuyển bí mật thì mới biết chỗ cao minh của nữ ma quỷ. Nàng tựa như một đám u hồn, qua lại trong bóng đêm. Nàng luôn để cho bản thân hoà hợp với môi trường xung quanh, làm người khác khó có thể phát hiện. Có nhiều lần người đi đường nhìn thoáng qua, nhưng những người đó không ai chú ý đến sự tồn tại của bọn họ.

Đây vẫn còn là dưới tình huống nàng mang theo một người trên tay.

Hướng đi của nữ ma quỷ là ra ngoài thành.

Đã muộn thế này, nữ ma quỷ còn mang mình ra hoang dã làm gì? Trong lòng Trần Mộ không khỏi ngờ vực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện