Chỉ cần một đêm thì Lôi Tử đã hoàn thành bản kế hoạch. Sáng sớm chào Trần Mộ một cái rồi đi tới câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp. Trần Mộ vừa hỏi có muốn mình cùng đi không thì Lôi Tử liền khinh khỉnh nhìn hắn.

Trần Mộ ở nhà một mình, hắn bắt đầu việc huấn luyện hằng ngày, từ môn thể dục cho đến rèn luyện cảm giác, hắn đều hoàn thành rất kĩ lưỡng.

Trái ngược với cảm giác không có dấu hiệu phát triển nào, thì môn thể dục lại khiến thân thể Trần Mộ càng ngày càng tốt hơn. Không có vẻ vai u thịt bắp, nhưng bắp thịt dẻo dai kiên cường lại ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, độ mềm dẻo xuất sắc càng làm động tác của hắn nhanh nhẹn hơn.

Cảm giác khiến sáu giác quan của hắn càng thêm nhạy cảm, không khí lưu động, cho dù động tĩnh rất nhỏ đều không thể thoát khỏi cảm giác của hắn. Nhưng Trần Mộ thấy tiến bộ lớn nhất của hắn không phải là những điều trên mà là khả năng chịu đau, sự đau đớn khi rèn luyện cảm giác không hề giảm chút nào. Có thể nói mỗi ngày hắn đều sống trong dầu sôi lửa bỏng.

Có thể chứng kiến bản thân mỗi ngày một mạnh hơn, dù quá trình này đầy đau đớn thì cũng phải cắn răng kiên trì!

Kinh nghiệm lúc nhỏ để cho hắn hiểu được sinh tồn không hề dễ dàng, hắn biết rõ tầm quan trọng của sức mạnh. Cùng so sánh với nó, chút đau đớn thì có là gì chứ?

o0o

“Thiếu gia!” Quản gia cung kính đứng trước mặt Tả Đình Y. Hắn đã phục vụ Tả gia hơn ba mươi năm, cho dù Tả Đình Y rất lễ phép với hắn, nhưng bất luận lúc nào hắn đều nhớ kỹ thân phận quản gia của mình trong đầu, không dám vượt qua.

Tả Đình Y dời mắt khỏi cuốn sách, thấy là quản gia, không khỏi lộ ra vẻ mặt thắc mắc.

“Yêu cầu điều tra rõ sự việc lúc trước kia của ngài đã có chút kết quả.” Quản gia cân nhắc từng chữ một.

“A.” Tả Đình Y buông cuốn sách trên tay, vẻ mặt hứng thú: “Nói đi.”

Nhìn Tả Đình Y, quản gia cẩn thận nói: “Chúng ta không tìm ra thân phận của bọn họ, vì đã lâu bọn họ không có tới cửa hàng. Theo lời của chủ cửa hàng, có thể thấy người bán tạp ảnh rất cẩn thận, dáng vẻ bề ngoài mỗi lần đều không giống nhau, bọn họ cũng không nhớ rõ bộ dáng của người đó.”

“Sao lại như vậy?” Tả Đình Y cau mày: “Tạp ảnh của bọn họ vẫn còn đang được bán ra mà.”

“Điểm này chúng ta đã làm rõ, tạp ảnh của bọn họ vẫn đang được bán, nhưng bọn họ đã sớm chuyển sang bán tạp ảnh qua thị trường tự do.” Quản gia giải thích.

“Gửi bán?” Tả Đình Y thì thào: “Người này sao lại cẩn thận đến vậy?”

Một cao thủ như vậy lại tự mình chế tạo tạp ảnh, là một việc rất kì lạ. Thiếu tiền sao? Có kĩ thuật như vậy sao lại thiếu tiền? Mà bán tạp ảnh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu chứ?

“Chúng ta đã thu thập tất cả tạp ảnh mà bọn họ bán ra thì phát hiện, từ tập ba {Sư Sĩ Truyền Thuyết} đã khác hoàn toàn các tập trước, các bản tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} phá giải đều chỉ có từ tập thứ ba.” Quản gia mạch lạc báo cáo: “Chúng ta đã tiến hành thẩm định giá trị kinh doanh của {Sư Sĩ Truyền Thuyết}, cho rằng đây là một hạng mục đáng đầu tư. Thiếu gia, ngài có muốn đầu tư vào nó không?”

“Đầu tư?” Tả Đình Y lắc đầu: “Không có. Các ngươi tiếp tục tìm hiểu, cố hết sức tìm ra người chế tạo bộ tạp ảnh này là ai, tin tức về mọi mặt của hắn, càng chi tiết càng tốt.”

“Vâng.” Quản gia dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật thực hiện mệnh lệnh của Tả Đình Y.

Sau khi quản gia rời đi thì Tả Đình Y vẫn còn đang suy ngẫm.

o0o

Hai gã học viên Tinh Viện đang ở hoang dã, nơi này cách thành Đông Thương Vệ khoảng bảy trăm km. Dã thú xung quanh càng lúc càng lợi hại, bọn họ không thể không cẩn thận.

Trong rừng rậm rạp đến mức không một kẽ hở, khắp nơi đều là dây leo, bầu không khí đầy ẩm ướt. Vẻ mặt hai người cảnh giác, ở chỗ như thế này nếu không chú ý thì sẽ rất nhanh mất mạng. Điểm số môn tiềm hành trong rừng của bọn họ rất cao, bọn họ có đủ tự tin.

Bất quá hai người đều là cao thủ có kinh nghiệm phong phú, phối hợp yểm trợ lẫn nhau rất hợp lý.

Đột nhiên, hai người nhìn nhau, vẻ đề phòng trong mắt càng thêm nặng nề. Bước chân hai người càng nhẹ nhàng, mà độ nghi trên tay luôn ở trạng thái sẵn sàng, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Vài phút sau, hai tiếng la thảm thiết vang lên làm vô số chim rừng náo động.

o0o

Trần Mộ cúi đầu xuống bàn đọc kịch bản của Lôi Tử, mất hết nửa giờ hắn mới cẩn thận đọc hết kịch bản. Kịch bản này đã được Bùi Hành xét duyệt qua, cũng có nghĩa là từ bây giờ, Lôi Tử đã trở thành tổng biên kịch của tập đoàn Duy Khả.

“Khó a!” Trần Mộ đắn đo một lúc rồi trả lời.

“Sao? Có tự tin không?” Lôi Tử hơi lo âu nhìn Trần Mộ, kịch bản của hắn yêu cầu trình độ chế tạp sư rất cao. Đúng là xuất phát từ sự tin tưởng với Trần Mộ, hắn mới đưa ra kịch bản như vậy. Nếu như Trần Mộ cũng cảm thấy không làm được, vậy thì kịch bản này cũng tuyên bố thất bại.

“Chắc chắn không thành vấn đề!” Trần Mộ suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn biết cơ hội này quan trọng đến mức nào với Lôi Tử. Chỉ cần kịch bản của hắn thành công, như vậy thành tích này sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của hắn. Tập đoàn Duy Khả không phải là công ty bình thường, nó là thương hiệu của Bùi gia, không hề kém Tả gia ở thành Đông Thương Vệ. Hoạt động quan trọng như vậy, nếu như hắn có thể đạt được thành công thì hắn sẽ trở thành nhà biên kịch quyền thế nhất thành Đông Thương Vệ.

Trần Mộ vẫn cho rằng Lôi Tử rất có tài, chỉ là thiếu một cơ hội. Bây giờ cơ hội ở trước mặt, hắn sao lại không dốc sức hỗ trợ chứ?

Có kinh nghiệm hợp tác qua hai bộ tạp ảnh, bọn họ phối hợp hỗ trợ lẫn nhau rất thuần thục. Hai người lập tức bắt đầu thảo luận chi tiết, Trần Mộ đưa ra thắc mắc của mình, còn Lôi Tử giải thích và điều chỉnh phương án.

o0o

Vương Trạch xanh mặt nhìn hai thi thể trước mặt do bọn họ tìm được ở hoang dã. Tất cả học viên Tinh Viện đều đau lòng, bạn bè hai ngày trước còn ở cùng nhau giờ đột nhiên phơi thây nơi hoang dã. Vẻ mặt cực kì sợ hãi còn lưu lại của hai người, như thể trước khi chết bọn họ gặp được một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cả căn phòng bị bao phủ bởi bầu không khí bi thương. Hai người này ra ngoài hơn ba ngày vẫn chưa trở về, bọn họ liền có dự cảm không tốt, tất cả bọn họ vội vàng ra ngoài tìm kiếm. Không ngờ cuối cùng lại tìm thấy thi thể của hai người.

Đám người Vương Trạch kiểm tra toàn bộ thân thể, ngoại trừ vài lỗ thủng ở ngoài thì không có vết thương khác. Như vậy thì có lẽ là bị trúng độc chết, đám người Vương Trạch vẫn không thể đưa ra phán đoán chính xác.

“Làm sao bây giờ?” Một học viên bên cạnh Vương Trạch thấp giọng hỏi, mặc dù mỗi người bọn họ đều tài giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là học viên, khi gặp phải chuyện sống chết cũng khó tránh khỏi bối rối.

Vương Trạch cắn răng nói: “Lập tức đưa bọn họ về trường, rồi yêu cầu giúp đỡ, nói với bên ngoài là bọn họ phải quay về trường. Chúng ta phải giữ kín chuyện này, nếu để lộ ra ngoài sẽ rất rắc rối!”

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, lần lượt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Bây giờ bọn họ mới thật sự hiểu được bản thân đang thực hiện nhiệm vụ, không phải là du lịch!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện