Cuộc sống vừa đơn giản lại dư dả. Mỗi ngày đều tiến bộ, loại khoái cảm này khiến cho Trần Mộ say đắm.
Theo câu chuyện từng bước phát triển, giá bán của bộ tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} càng ngày càng cao. Lôi Tử đã không còn ra mặt nữa, hắn gửi bán tạp ảnh ở thị trường tự do, sau đó truyền tin tức ra. Chủ cửa hàng và học viên nghe được tin này liền ào ào chạy tới thị trường tự do chờ đợi. Cứ như vậy, độ an toàn tăng cao hơn nhiều, mà muốn tìm ra người bán ở thị trường tự do căn bản là một chuyện không thể làm được. Nhưng quan trọng nhất là cách thức bán hàng này có thể tăng giá lên mấy lần. Dù là Lôi Tử hay Trần Mộ đều không ngại bản thân kiếm được thêm nhiều tiền.
Trần Mộ đối với việc thao túng cảm giác đã có thể nói là cực kì linh hoạt, điều này giúp tăng hiệu suất làm việc lên rất nhiều, ba trăm bộ tạp ảnh được hoàn thành trong thời gian rất ngắn, Lôi Tử trực tiếp ví hắn như cái máy chế tạp.
Sau khi làm xong tạp ảnh Trần Mộ liền chú tâm vào thế giới nước đơn giản, đấu tranh cùng rong tảo. Bây giờ hắn có thể giãy thoát khỏi tám cây rong tảo trói buộc, làm cho bản thân hắn kinh hãi là tốc độ bộc phát bây giờ rất nhanh, có thể nói không kém báo săn. Đặc biệt tốc độ trong vòng ba mét nhanh như tia chớp, có lúc thân thể còn nhanh hơn cả ý thức.
Phạm vi cảm giác của hắn đã mở rộng đến 4.9 mét, cách mức 5 mét chỉ có 0.1 mét. Nhưng 0.1 mét này hầu như không thể chạm tới được, cuối cùng vẫn không thể rút ngắn được dù chỉ nửa phần. Trần Mộ sau khi trải qua không ít lần tự kiểm tra mình như thế, tâm tình cũng vẫn thư thái, không chút nóng nảy. Chỉ chăm chú chơi trò chơi thoát khỏi trói buộc này.
Sốt ruột cũng không có tác dụng, vậy lo lắng làm gì? Làm được điều gì tốt nhất thì làm, kết quả tự nhiên là tốt nhất. Nếu làm đúng như vậy mà kết quả vẫn không để mình hài lòng, vậy thì rõ ràng là kết quả này không thuộc về mình.
o0o
“Đã làm tốt rồi sao?” Vương Trạch hỏi, trong phòng toàn là học viên của đoàn giao lưu Tinh Viện. Dựa theo thời gian mà tính, lẽ ra bọn họ đã sớm trở về Tinh Viện, nhưng bọn họ đến cấp quản lý của Đông Vệ học phủ, yêu cầu kéo dài thời gian giao lưu. Đông Vệ học phủ cầu còn không được, liền lập tức đồng ý.
Âm Trần Cửu đẩy nhẹ mắt kính, gật đầu: “Làm tốt rồi. Đã truyền tin tức về trường, chắc là hiệu trưởng đã nhận được.” Lập tức hắn nghi hoặc hỏi: “Học trưởng, rốt cuộc chúng ta đang tìm cái gì? Hay nói cách khác, chúng ta đang làm cái gì? Nói thật, chúng ta thấy cái trường này quá bình thường, thực lực học viên bọn họ quá yếu. Chúng ta cứ ở đây chẳng có giá trị gì cả.”
Các học viên còn lại đều lộ ra vẻ mặt đồng tình, bọn họ đều là những thành viên ưu tú trong trường học, đi làm cái loại việc mà bọn họ thấy không có giá trị, trong lòng dĩ nhiên không cam tâm.
Ánh mắt Vương Trạch trở nên sắc bén, trầm giọng nói: “Ta biết trong lòng các ngươi rất thắc mắc, nhưng đây là điều các ngươi nên hỏi. Các ngươi cần hiểu rõ một chút, chúng ta đến đây không phải để ngắm cảnh.”
Đúng lúc này, độ nghi trên tay hắn bỗng vang lên, hắn nhìn lại, là hiệu trưởng. Vừa mới truyền tin tức qua, hiệu trưởng liền gọi cho mình, chẳng lẽ hiệu trưởng có phát hiện gì chăng? Hắn hít một hơi, tiếp nhận liên lạc, hiệu trưởng nhẹ giọng nói vài câu, khuôn mặt đang trầm ngâm của Vương Trạch lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên. Sau khi kết thúc liên lạc, Vương Trạch nói tin tức từ hiệu trưởng cho đám người Âm Trần Cửu biết.
Khu ký túc xá của giao lưu sinh liền truyền ra tiếng hoan hô, học viên của Đông Vệ học phủ đi ngang qua ký túc xá quay đầu nhìn qua, sắc mặt kinh ngạc.
Phương lịch năm 3485, là một năm Tinh Viện tỏa sáng. Được xưng là bảo thủ Tinh Viện nay đã thay đổi cơ chế của bọn họ, Tinh Viện đã bắt đầu đi ra. Đông Vệ học phủ vốn là một ngôi trường ít được người biết đến, vì Tinh Viện mà rơi vào tầm mắt của mọi người.
Cũng đúng vào mùa thu năm này có một sự việc chấn động cả liên bang, mà lần này nhân vật chính vẫn là Tinh Viện.
Trong suốt mười năm, Tinh Viện rốt cuộc cũng có người từ nội viện đi ra. Tin tức này vừa truyền ra, như một trái bom nổ mạnh, khiến cả liên bang chấn động chưa từng có. Hơn mười ngày, tất cả tin tức thời sự đều chú ý đến sự kiện này. Bất kì công ty tập đoàn nào dù chỉ có một chút quan hệ với Tinh Viện, thì giá cổ phiếu của bọn họ đều lập tức tăng như điên.
Tất cả mọi người đều biết, ngủ say suốt mười năm Tinh Viện rốt cuộc đã thức tỉnh.
Nhưng sau khi tin tức vừa được truyền ra, học viên Tinh Viện vậy mà lại đột nhiên trở nên âm trầm. Vô luận bọ họ tìm hiểu thế nào, đều không thể biết được người duy nhất đi ra từ nội viện sau mười năm rốt cuộc là ai. Thậm chí còn có người nghi ngờ đây chỉ là tin tức giả, nhưng vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của học viên Tinh Viện lại chứng minh sự việc này không phải bịa đặt. Tinh Viện vốn thần bí trong lòng mọi người, nay lại càng thêm thần bí.
Rất nhanh, như sợ Tinh Viện mang đến áp lực cho bọn họ, năm trường học khác trong lục đại cũng bắt đầu có phản ứng. Bất luận là Mạc Doanh luôn có tư tưởng cấp tiến, hay ôn hòa như Trung Đạt Thư phủ và Liên Bang Tổng Hợp học phủ, thậm chí còn có Khổ Tịch Tự cùng Sương Nguyệt Hàn Châu vẫn thường cách biệt với bên ngoài, đều làm ra một loạt phản ứng.
Các loại hoạt động không ngừng xuất hiện, nhưng tất cả chúng đều có một điểm chung, chính là kiêu ngạo.
Đối với sự tranh đấu giữa lục đại, các trường khác đều có chung một hành động là im lặng đứng nhìn, bọn họ còn chưa đủ tư cách để tham gia vào vòng xoáy này.
Qua sự kiện lần này, kẻ thu được nhiều lợi ích nhất chính là Đông Vệ học phủ. Vốn bọn họ chỉ là một trường học rất bình thường, nhưng vì Tinh Viện được quá nhiều người nhận biết, nên tên tuổi lan xa.
Nhưng điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với Lôi Tử và Trần Mộ. Đầu óc Trần Mộ hoàn toàn để ở trong thế giới nước đơn giản, còn Lôi Tử, đang đau đầu về tập kế tiếp của {Sư Sĩ Truyền Thuyết}. Cho dù Lôi Tử bề ngoài có vẻ bất cần đời, nhưng khi làm kịch bản thì rất chăm chú tỉ mỉ.
o0o
Toàn thân Trần Mộ quấn đầy rong tảo, đang thoát ra từng cây rong tảo màu xanh lục. Đây đã là cửa cuối cùng, rong tảo ở khu vực gần đây hắn đều đã vượt qua. Lực cản cực lớn quấn chặt lấy hắn, dưới tình hình này, không cần nói thoát ra, chỉ động ngón tay thôi cũng đã rất khó rồi.
Tại cửa cuối cùng này, Trần Mộ đã thất bại 352 lần. Nhưng lần vừa rồi, chỉ còn chút nữa thôi là thoát ra được. Ai ngờ tại thời khắc quan trọng thì lại hết hơi, đành thất bại trong gan tấc.
Hắn nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại tiếp tục lần khiêu chiến thứ 353 ở cửa cuối cùng.
Hai chân đứng vững, thân thể hơi cong lên, nhưng rong tảo trên thân quá nhiều, nên căn bản không thể thấy được sống lưng đang cong lên của hắn.
Dưới chân đột nhiên phát lực, chợt phóng về phía trước, cả người như cắm đầu xuống đất. Đột nhiên, nửa người trên của Trần Mộ bắn lên trên, như đầu rắn giơ cao, eo gập về phía sau.
Eo và lưng Trần Mộ như lò xo đầy sức đàn hồi, mềm dẻo đến mức khó tin được. Hai chân của hắn vẫn nằm vững chắc trong lớp cát, hai chân cong lại, eo ngửa ra sau, vô cùng quái dị. Mà trong khoảnh khắc thân hắn vọt lên, sức trói của rong tảo bị yếu đi không ít, còn Trần Mộ rốt cuộc cũng có được một chút khoảng trống.
Kêu lên một tiếng, Trần Mộ đang ngửa lưng về phía sau như thể lò xo bị nén đến cực hạn đột nhiên được buông ra, lao về phía trước như tia chớp.
Cong lên liền gập xuống rồi bắn ra, lực bộc phát lúc này cực kì kinh người, mà cùng lúc đó hai chân Trần Mộ dùng sức. Rong tảo làm sao có thể ngăn cản? Phần lớn rong tảo đều bị Trần Mộ mạnh mẽ tránh thoát, mà tiếp theo như con cá bơi dưới nước đột nhiên xoay người, thoát khỏi những cây rong tảo còn lại đang bám trên thân.
Lực bạo phát trong khoảnh khắc thật quá mạnh mẽ, Trần Mộ không có cách nào khống chế thân hình, cả người như một mũi tên bắn ra, cắm vào nền cát.
Còn chưa đợi hắn lấy đầu ra khỏi lớp cát, một giọng nói già nua vang lên bên tai hắn.
Theo câu chuyện từng bước phát triển, giá bán của bộ tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} càng ngày càng cao. Lôi Tử đã không còn ra mặt nữa, hắn gửi bán tạp ảnh ở thị trường tự do, sau đó truyền tin tức ra. Chủ cửa hàng và học viên nghe được tin này liền ào ào chạy tới thị trường tự do chờ đợi. Cứ như vậy, độ an toàn tăng cao hơn nhiều, mà muốn tìm ra người bán ở thị trường tự do căn bản là một chuyện không thể làm được. Nhưng quan trọng nhất là cách thức bán hàng này có thể tăng giá lên mấy lần. Dù là Lôi Tử hay Trần Mộ đều không ngại bản thân kiếm được thêm nhiều tiền.
Trần Mộ đối với việc thao túng cảm giác đã có thể nói là cực kì linh hoạt, điều này giúp tăng hiệu suất làm việc lên rất nhiều, ba trăm bộ tạp ảnh được hoàn thành trong thời gian rất ngắn, Lôi Tử trực tiếp ví hắn như cái máy chế tạp.
Sau khi làm xong tạp ảnh Trần Mộ liền chú tâm vào thế giới nước đơn giản, đấu tranh cùng rong tảo. Bây giờ hắn có thể giãy thoát khỏi tám cây rong tảo trói buộc, làm cho bản thân hắn kinh hãi là tốc độ bộc phát bây giờ rất nhanh, có thể nói không kém báo săn. Đặc biệt tốc độ trong vòng ba mét nhanh như tia chớp, có lúc thân thể còn nhanh hơn cả ý thức.
Phạm vi cảm giác của hắn đã mở rộng đến 4.9 mét, cách mức 5 mét chỉ có 0.1 mét. Nhưng 0.1 mét này hầu như không thể chạm tới được, cuối cùng vẫn không thể rút ngắn được dù chỉ nửa phần. Trần Mộ sau khi trải qua không ít lần tự kiểm tra mình như thế, tâm tình cũng vẫn thư thái, không chút nóng nảy. Chỉ chăm chú chơi trò chơi thoát khỏi trói buộc này.
Sốt ruột cũng không có tác dụng, vậy lo lắng làm gì? Làm được điều gì tốt nhất thì làm, kết quả tự nhiên là tốt nhất. Nếu làm đúng như vậy mà kết quả vẫn không để mình hài lòng, vậy thì rõ ràng là kết quả này không thuộc về mình.
o0o
“Đã làm tốt rồi sao?” Vương Trạch hỏi, trong phòng toàn là học viên của đoàn giao lưu Tinh Viện. Dựa theo thời gian mà tính, lẽ ra bọn họ đã sớm trở về Tinh Viện, nhưng bọn họ đến cấp quản lý của Đông Vệ học phủ, yêu cầu kéo dài thời gian giao lưu. Đông Vệ học phủ cầu còn không được, liền lập tức đồng ý.
Âm Trần Cửu đẩy nhẹ mắt kính, gật đầu: “Làm tốt rồi. Đã truyền tin tức về trường, chắc là hiệu trưởng đã nhận được.” Lập tức hắn nghi hoặc hỏi: “Học trưởng, rốt cuộc chúng ta đang tìm cái gì? Hay nói cách khác, chúng ta đang làm cái gì? Nói thật, chúng ta thấy cái trường này quá bình thường, thực lực học viên bọn họ quá yếu. Chúng ta cứ ở đây chẳng có giá trị gì cả.”
Các học viên còn lại đều lộ ra vẻ mặt đồng tình, bọn họ đều là những thành viên ưu tú trong trường học, đi làm cái loại việc mà bọn họ thấy không có giá trị, trong lòng dĩ nhiên không cam tâm.
Ánh mắt Vương Trạch trở nên sắc bén, trầm giọng nói: “Ta biết trong lòng các ngươi rất thắc mắc, nhưng đây là điều các ngươi nên hỏi. Các ngươi cần hiểu rõ một chút, chúng ta đến đây không phải để ngắm cảnh.”
Đúng lúc này, độ nghi trên tay hắn bỗng vang lên, hắn nhìn lại, là hiệu trưởng. Vừa mới truyền tin tức qua, hiệu trưởng liền gọi cho mình, chẳng lẽ hiệu trưởng có phát hiện gì chăng? Hắn hít một hơi, tiếp nhận liên lạc, hiệu trưởng nhẹ giọng nói vài câu, khuôn mặt đang trầm ngâm của Vương Trạch lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên. Sau khi kết thúc liên lạc, Vương Trạch nói tin tức từ hiệu trưởng cho đám người Âm Trần Cửu biết.
Khu ký túc xá của giao lưu sinh liền truyền ra tiếng hoan hô, học viên của Đông Vệ học phủ đi ngang qua ký túc xá quay đầu nhìn qua, sắc mặt kinh ngạc.
Phương lịch năm 3485, là một năm Tinh Viện tỏa sáng. Được xưng là bảo thủ Tinh Viện nay đã thay đổi cơ chế của bọn họ, Tinh Viện đã bắt đầu đi ra. Đông Vệ học phủ vốn là một ngôi trường ít được người biết đến, vì Tinh Viện mà rơi vào tầm mắt của mọi người.
Cũng đúng vào mùa thu năm này có một sự việc chấn động cả liên bang, mà lần này nhân vật chính vẫn là Tinh Viện.
Trong suốt mười năm, Tinh Viện rốt cuộc cũng có người từ nội viện đi ra. Tin tức này vừa truyền ra, như một trái bom nổ mạnh, khiến cả liên bang chấn động chưa từng có. Hơn mười ngày, tất cả tin tức thời sự đều chú ý đến sự kiện này. Bất kì công ty tập đoàn nào dù chỉ có một chút quan hệ với Tinh Viện, thì giá cổ phiếu của bọn họ đều lập tức tăng như điên.
Tất cả mọi người đều biết, ngủ say suốt mười năm Tinh Viện rốt cuộc đã thức tỉnh.
Nhưng sau khi tin tức vừa được truyền ra, học viên Tinh Viện vậy mà lại đột nhiên trở nên âm trầm. Vô luận bọ họ tìm hiểu thế nào, đều không thể biết được người duy nhất đi ra từ nội viện sau mười năm rốt cuộc là ai. Thậm chí còn có người nghi ngờ đây chỉ là tin tức giả, nhưng vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của học viên Tinh Viện lại chứng minh sự việc này không phải bịa đặt. Tinh Viện vốn thần bí trong lòng mọi người, nay lại càng thêm thần bí.
Rất nhanh, như sợ Tinh Viện mang đến áp lực cho bọn họ, năm trường học khác trong lục đại cũng bắt đầu có phản ứng. Bất luận là Mạc Doanh luôn có tư tưởng cấp tiến, hay ôn hòa như Trung Đạt Thư phủ và Liên Bang Tổng Hợp học phủ, thậm chí còn có Khổ Tịch Tự cùng Sương Nguyệt Hàn Châu vẫn thường cách biệt với bên ngoài, đều làm ra một loạt phản ứng.
Các loại hoạt động không ngừng xuất hiện, nhưng tất cả chúng đều có một điểm chung, chính là kiêu ngạo.
Đối với sự tranh đấu giữa lục đại, các trường khác đều có chung một hành động là im lặng đứng nhìn, bọn họ còn chưa đủ tư cách để tham gia vào vòng xoáy này.
Qua sự kiện lần này, kẻ thu được nhiều lợi ích nhất chính là Đông Vệ học phủ. Vốn bọn họ chỉ là một trường học rất bình thường, nhưng vì Tinh Viện được quá nhiều người nhận biết, nên tên tuổi lan xa.
Nhưng điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với Lôi Tử và Trần Mộ. Đầu óc Trần Mộ hoàn toàn để ở trong thế giới nước đơn giản, còn Lôi Tử, đang đau đầu về tập kế tiếp của {Sư Sĩ Truyền Thuyết}. Cho dù Lôi Tử bề ngoài có vẻ bất cần đời, nhưng khi làm kịch bản thì rất chăm chú tỉ mỉ.
o0o
Toàn thân Trần Mộ quấn đầy rong tảo, đang thoát ra từng cây rong tảo màu xanh lục. Đây đã là cửa cuối cùng, rong tảo ở khu vực gần đây hắn đều đã vượt qua. Lực cản cực lớn quấn chặt lấy hắn, dưới tình hình này, không cần nói thoát ra, chỉ động ngón tay thôi cũng đã rất khó rồi.
Tại cửa cuối cùng này, Trần Mộ đã thất bại 352 lần. Nhưng lần vừa rồi, chỉ còn chút nữa thôi là thoát ra được. Ai ngờ tại thời khắc quan trọng thì lại hết hơi, đành thất bại trong gan tấc.
Hắn nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại tiếp tục lần khiêu chiến thứ 353 ở cửa cuối cùng.
Hai chân đứng vững, thân thể hơi cong lên, nhưng rong tảo trên thân quá nhiều, nên căn bản không thể thấy được sống lưng đang cong lên của hắn.
Dưới chân đột nhiên phát lực, chợt phóng về phía trước, cả người như cắm đầu xuống đất. Đột nhiên, nửa người trên của Trần Mộ bắn lên trên, như đầu rắn giơ cao, eo gập về phía sau.
Eo và lưng Trần Mộ như lò xo đầy sức đàn hồi, mềm dẻo đến mức khó tin được. Hai chân của hắn vẫn nằm vững chắc trong lớp cát, hai chân cong lại, eo ngửa ra sau, vô cùng quái dị. Mà trong khoảnh khắc thân hắn vọt lên, sức trói của rong tảo bị yếu đi không ít, còn Trần Mộ rốt cuộc cũng có được một chút khoảng trống.
Kêu lên một tiếng, Trần Mộ đang ngửa lưng về phía sau như thể lò xo bị nén đến cực hạn đột nhiên được buông ra, lao về phía trước như tia chớp.
Cong lên liền gập xuống rồi bắn ra, lực bộc phát lúc này cực kì kinh người, mà cùng lúc đó hai chân Trần Mộ dùng sức. Rong tảo làm sao có thể ngăn cản? Phần lớn rong tảo đều bị Trần Mộ mạnh mẽ tránh thoát, mà tiếp theo như con cá bơi dưới nước đột nhiên xoay người, thoát khỏi những cây rong tảo còn lại đang bám trên thân.
Lực bạo phát trong khoảnh khắc thật quá mạnh mẽ, Trần Mộ không có cách nào khống chế thân hình, cả người như một mũi tên bắn ra, cắm vào nền cát.
Còn chưa đợi hắn lấy đầu ra khỏi lớp cát, một giọng nói già nua vang lên bên tai hắn.
Danh sách chương