Vị cận vệ kia của Aragon trong lòng thở dài, lần này bọn họ phải thua. Đối phó loại côn đồ như vậy, một mình hắn có thể dễ dàng đối phó mười mấy tên. Nhưng không nghĩ tới, nhân tố quyết định thắng lợi của trận đấu này lại nằm ở hai tên cồn đồ kia.

Trần Mộ vừa có chút hưng phấn vừa giật mình, hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt của lần đánh nhau này so với trước đây. Loại cảm giác thao túng sức lực tùy tâm này vô cùng rõ ràng.

Khiến hắn giật mình lại là một chuyện khác.

Trong khoảnh khắc hắn ném cái ghế ra, động tác của đối phương trong mắt hắn dường như chậm xuống. Hắn hầu như không cần suy nghĩ liền dễ dàng đánh trúng tên học viên xui xẻo kia. Đây là một loại cảm giác chưa từng có, rất mạnh mẽ, nhưng nó đến bất ngờ, đi cũng đột ngột, chỉ trong chớp mắt, thế giới trước mắt Trần Mộ đã trở về như bình thường.

Nếu không phải nghĩ đến nơi đây là học phủ, mà tên kia là học viên chứ không phải lưu manh, thì chút nữa Trần Mộ đã lấy mạng của hắn! Hắn và Lôi Tử đã sớm kinh nghiệm qua những hiện thực tàn khốc, ngàn vạn lần không nên cho đối phương cơ hội, điểm này những người từng lăn lộn bên ngoài đều hiểu rõ.

Dường như mấy ngày rèn luyện thân thể đã có một ít tác dụng. Trần Mộ hơi nghi hoặc, cũng có chút không chắc chắn. Bởi vì hắn có thể cảm nhận mình khống chế sức lực càng thêm chính xác, tự nhiên. Đổi lại trước kia, hắn tuyệt đối không có cách nào làm dứt khoát gọn gàng như thế được.

Thế giới đột nhiên trở nên chậm chạp như lúc nãy, dù chỉ trong nháy mắt nhưng đã khiến Trần Mộ say mê vô cùng.

Hắn rất hưng phấn, không chút sợ hãi. Bây giờ hắn hy vọng những người này có thể xông lại đây, để mình tiến vào thế giới thần kỳ đó một lần nữa.

Aragon nhìn thấy ánh mắt của Trần Mộ cùng Lôi Tử, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sợ hãi rồi biến mất.

Hai người đó không giống Tả Đình Y.

Hắn cùng Tả Đình Y vô luận phát sinh mâu thuẫn lớn đến đâu, thân thể hai người đều không bị thương tổn, cái bọn họ mất đi chỉ là lực lượng của đám thủ hạ, đây cũng là một trong các quy tắc ngầm ở Đông Vệ học phủ. Lời đồn trước đây hắn bị anh hai của Hân Nghi đưa đến sở cảnh sát đánh đập…., hoàn toàn là lừa bịp, hắn chỉ bị anh hai của Hân Nghi cảnh cáo một phen mà thôi.

Đại khái đây là đặc điểm các cuộc xung đột của đám công tử.

Sau khi trưởng thành bọn họ có thể trở thành kẻ thù sống chết, không phải ngươi chết thì ta vong. Nhưng bây giờ, trước khi bọn họ còn chưa độc lập hoàn toàn, bọn họ phải tự kiềm chế, đây là đặc điểm thượng tầng xã hội của toàn liên bang Thiên Du.

Chưa từng có ai mang đến cho hắn cảm giác như lúc này. Hắn tin tưởng, chỉ cần thêm vài phút nữa, nếu những người khác đều bị đánh ngã hoặc bỏ chạy, hai tên ma quỷ tàn nhẫn kia sẽ không chút do dự quăng ghế lao về phía mình. Còn tên cận vệ của mình, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn lại, liền không ôm hy vọng gì, tên cận vệ cùng Hồng Đào giờ như hai con gà chọi, đang trừng mắt nhìn nhau.

Nghĩ đến đứa bạn vừa ngã xuống, đến giờ hắn còn giãy dụa thống khổ trên mặt đất, thân thể co lại như con tôm, không ngừng kêu la thảm thiết, lòng Aragon liền thắt lại.

Aragon khó khăn nuốt nước miếng, trên trán đã đầy mồ hôi.

Hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt, hắn nhanh chóng suy nghĩ trong lòng. Phòng kỉ luật mặc dù đáng sợ, kỳ thật ngoại trừ việc mất mặt ra cũng không chịu thương tổn thực sự. Nhưng ở đây không như vậy, ánh mắt của hắn nhìn cái ghế lắc lư trên tay Trần Mộ.

Nhìn kỹ hai người, một tên thì ăn mặc lòe loẹt, tất cả những món đồ lấp lánh trên người hắn đều là hàng dỏm rẻ tiền, nhưng từ vẻ giảo hoạt không ngừng chớp động trong mắt có thể thấy hắn là một người rất lanh lợi. Mà tên kia lại càng bình thường, chiều cao bình thường, ăn mặc bình thường, trong mắt loại người thích hưởng thụ cuộc sống như Aragon, cách ăn mặc này quả thực quê mùa vô cùng. Tướng mạo cũng không có điểm nào thu hút, nếu lẫn vào đám đông liền không thể nhận ra.

Nhưng một người bình thường như vậy, nếu là lúc bình thường Aragon chắc chắn không thèm liếc một cái, nhưng bây giờ lại khiến hắn sinh ra vài phần sợ hãi, hắn cảm giác mình không nhìn thấu người này. Điều này rất ít phát sinh trên người hắn. Xuất thân từ gia đình thương nhân, hắn rất có thiên phú về xem mặt đoán người, hơn nữa nghe quen tai, nhìn quen mắt, lại càng thêm tinh thông đạo này, song hắn không ngờ rằng hôm nay lại gặp phải một người mà hắn nhìn không thấu.

Hắn quyết định tạm thời thỏa hiệp.

« Được, ta đến phòng kỉ luật. » Câu nói của Aragon khiến đám bạn bên cạnh hắn thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này cứ như vậy chấm dứt, Trần Mộ cùng Lôi Tử liền rời khỏi, không ai dám ngăn bọn họ. Tả Đình Y muốn giữ bọn họ lại, nhưng thấy hai người không nói một câu đã bỏ đi, sắc mặt của hắn và Hồng Đào hơi khó coi.

Tất nhiên Trần Mộ không hề quan tâm đến sắc mặt của Tả Đình Y và Hồng Đào ra sao. Lôi Tử thật ra muốn làm quen với bọn họ, dù sao người mù cũng nhìn ra được hai người này rất có thế lực ở Đông Vệ học phủ. Hôm nay cùng nhau kề vai tác chiến đủ để hai bên trở thành bạn bè, rất có lợi cho sự phát triển của bọn họ sau này.

Bất quá liếc nhìn Trần Mộ, hắn vẫn không mở miệng dù trong lòng có chút tiếc nuối.

Rất nhanh, Lôi Tử liền đem điểm tiếc nuối ấy quăng ra sau ót, hưng phấn nói: “Hắc, hôm nay đánh nhau thật khoái, cảm giác ăn hiếp bọn vô dụng đó thật tốt!” Bất quá hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, kỳ quái hỏi: “Đầu gỗ, hôm nay ngươi có uống nhầm thuốc không? Sao lại muốn xen vào chuyện này? Đây không phải là tác phong của ngươi nha.”

“Cô gái đó từng giúp ta một lần.” Trần Mộ trả lời rất đơn giản.

“A.” Lôi Tử giật mình, liền hứng thú: “ Ta nói mà, ngươi luôn luôn mặc kệ chuyện thiên hạ, hôm nay tự nhiên lại ra tay. Đến đây, nói ta nghe, hắc hắc, cô gái đó giúp ngươi việc gì? Bất quá ta thấy hình như cô ta cũng không nhận ra ngươi a, cũng chưa từng chào ngươi lấy một tiếng.”

“Là về mặt chế tạp.” Trần Mộ kể lại chuyện lúc trước.

« Ừ. Hôm nay nên làm như vậy. » Lôi Tử giật mình hiểu ra.

Từ nhỏ lang thang bọn họ biết rõ lòng người ấm lạnh, cho tới nay, rất ít được người khác giúp đỡ. Cho nên bọn họ cực kì trân trọng sự giúp đỡ của người khác. Mặc dù lần này người ta chẳng qua là vô ý giúp Trần Mộ một việc, nhưng Trần Mộ cảm thấy nên báo đáp lại nên hôm nay mới không hề do dự đứng ra. Bọn họ không nghĩ mình có thể giúp được bao nhiêu, nhưng bọn họ cảm thấy mình nên đứng ra cho nên liền ra tay. Đúng là chỉ có ý nghĩ đơn thuần như thế này mới khiến Trần Mộ làm ra việc này.

Có lẽ dưới con mắt người bình thường, điều này hơi buồn cười. Nhưng Trần Mộ và Lôi Tử đã từng gặp qua những cảnh ngộ giống như vậy, nên có thể hiểu được.

Chuyện này với Trần Mộ và Lôi Tử cũng chỉ là một việc nhỏ giữa đường. Hình ảnh hai người giao thủ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu Trần Mộ. Về phần cô gái kia, nhân tình đã báo đáp, không ai nợ ai, đây là cách bọn họ đối nhân xử thế. Không tham lam, không hy vọng viển vông, trước hết là sống sót, về phần ân oán, có thể trả lập tức trả ngay, không có khả năng thì cất trong lòng.

Bọn họ không biết trong khoảng thời gian này, Aragon và Tả Đình Y đã đến trường nhiều lần nhưng vẫn không tìm được hai người.

Trần Mộ và Lôi Tử lúc này đang liều mạng chế tạo tạp ảnh. Việc này không chỉ bao hàm lí tưởng của Lôi Tử, còn có cả cuộc sống của Trần Mộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện