Trong cái ngày tràn ngập ánh mặt trời, tại bãi cỏ trong Đông Vệ học phủ, một giọng nói từ phía sau truyền vào tai hắn. Cũng chính là giọng nói này đã đề tỉnh hắn trong lúc bị khó khăn vây khốn khi chế tạo huyễn tạp cấp một. Mặc dù tạp phiến thần bí cũng có giải thích điểm này rất chi tiết và sâu sắc, nhưng Trần Mộ vẫn nhớ như in giọng nói này.

Ánh mắt hắn bỗng nhìn qua hướng kia.

Một đám người ồn ào tập trung xung quanh Aragon, có ý xấu nhìn Mạn Tư Doanh.

Lúc này trong phòng học, hơn một nửa số người đã bỏ đi, chỉ còn lại lác đác vài người.

Cũng vào lúc này, có người bên phía Aragon chợt chú ý đến Tả Đình Y cùng Hồng Đào ở hàng ghế cuối cùng, sắc mặt liền đại biến, cuống quít kéo người Aragon.

Aragon cũng chú ý tới Tả Đình Y, sắc mặt liền thay đổi. Uy danh của Tả Đình Y hắn vừa vào trường liền nghe qua, cho nên đến nay hắn vẫn tránh nảy sinh xung đột cùng Tả Đình Y. Không nghĩ rằng cuối cùng vẫn đối mặt.

Ba, tiếng sách đóng lại vang dội.

Tả Đình Y đứng dậy, mặt điềm tĩnh: “Ta là Tả Đình Y thuộc ban kỉ luật, hành động của các ngươi đã vi phạm giáo quy, điều thứ 17, điều 49, điều 142. Không tuân theo các điều thứ 1, thứ 9, thứ 32 trong quy định của “Điều lệ quản lý Đông Vệ học phủ tạm thời” được đưa ra ba ngày trước. Đây là trường hợp nghiêm trọng, mời các vị theo ta đến phòng kỉ luật một chuyến.”

Sắc mặt của mọi người cùng lúc biến đổi, mọi người đều biết hung danh của Tả Đình Y ở Đông Vệ học phủ.

Sắc mặt Aragon hơi khó coi, dù khiếp sợ hung danh của Tả Đình Y, vẫn khách khí nói: “Tả huynh, không cần quá mức vậy chứ, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đâu cần phải nghiêm túc vậy chứ.”

Tả Đình Ý không thèm chú ý, vẻ mặt không chút thay đổi: “ Đừng nói nhiều, theo ta tới phòng kỉ luật.”

Lôi Tử đứng cạnh Trần Mộ không ngừng kéo áo hắn, đưa mắt ra hiệu rời đi. Hai người rất quen cảnh này, tự nhiên biết lúc này nên giữ an toàn cho bản thân. Hơn nữa bọn họ cũng không cần dây dưa vào đám lộn xộn này, dù sao Lôi Tử cũng nhận ra hai bên đều không phải người tốt gì.

Trần Mộ như đầu gỗ không hề nhúc nhích, điều này khiến Lôi Tử chấn động. Tên này hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao? Theo hắn biết, Trần Mộ tuyệt đối không phải là người đầy tinh thần hiệp nghĩa. Nếu như một người trải qua vài năm cuộc sống như bọn họ lúc nhỏ, mà vẫn đầy tinh thần hiệp nghĩa, dưới cách nhìn của Lôi Tử, người đó không phải là tên ngốc thì là một kẻ đầy dã tâm. Hắn và Trần Mộ đều không phải dạng người trên. Nhưng thái độ khác thường bây giờ của Trần Mộ khiến Lôi Tử không biết làm sao. Bất quá nếu như Trần Mộ không muốn đi, Lôi Tử tự nhiên phải cùng tiến cùng lui với hắn. Điều này căn bản không cần suy nghĩ, dù là Lôi Tử hay Trần Mộ cũng đều làm như vậy.

Sắc mặt Aragon liền trở nên rất khó coi, hắn không nghĩ tới Tả Đình Y không hề nể mặt chút nào. Hơn nữa rất rõ ràng, Tả Đình Y vì mình mà tới. Hắn hoành hành ở trường đã quen, có thể lùi đến bước này là đã rất nể mặt Tả Đình Y.

“Nói vậy, Tả đồng học không nể mặt ta sao?” Sắc mặt Aragon lạnh xuống, giọng nói cũng bắt đầu âm trầm. Cơ hồ hắn vừa dứt lời, đám thủ hạ bên cạnh hắn liền ào ào đứng dậy, vẻ mặt bất thiện.

“Ồ, xem ra đầu năm nay vẫn còn kẻ lớn gan không sợ chết a, hắc hắc.” Hồng Đào chậm rãi đứng dậy, dùng giọng nói kỳ quái chế giễu. Mà tay trái của hắn như tùy ý vuốt ve độ nghi trên cổ tay phải. Cùng lúc đó cũng không quên cười nhạo Tả Đình Y một chút: “Ta nói mà Đình Y, người ta căn bản không nể mặt ngươi, ngươi làm người đã thất bại đến nước này sao?”

Hồng Đào cũng là một người có tiếng tăm trong trường, đương nhiên nói về thanh danh không có cách nào so sánh với Tả Đình Y, hơn nữa tên tuổi hắn gắn liền với thực lực. Là thủ lĩnh của hệ tạp tu ở Đông Vệ học phủ, thực lực của hắn thâm sâu khó lường, nghe nói đã có thể so sánh với một số loại nghề nghiệp tạp tu.

Bây giờ xem ra lời đồn thực sự không sai.

Một vị tạp tu bên cạnh Aragon chứng kiến tư thế cánh tay trái của Hồng Đào, sắc mặt hơi đổi, thần sắc bắt đầu ngưng trọng. Người này ít nhất cũng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết không phải học viên, tám chín phần là cha Aragon cũng biết đứa con bảo bối của mình hay gây sự bên ngoài, cho nên phái ra một vị cận vệ đắc lực bảo vệ. Tình huống này cũng thường xuất hiện bên người đám tiểu thư công tử, nhà trường đối với trường hợp này đa phần là giữ im lặng.

Hồng Đào cười nhẹ nhìn tên tạp tu kia, nháy mắt ngón tay phải của hắn có hai con rồng lửa nhỏ đang khoan khoái vờn quanh. Hai con rồng nhỏ tuy chỉ to bằng ngón cái, nhưng cũng có thể thấy rõ lớp vảy trên người chúng.

Tên tạp tu kia hiển nhiên rất kiêng kị hai con rồng nhỏ này, bộ dáng như lâm đại địch, bên cạnh hắn hiện lên bảy đốm sáng màu xanh biếc, giống như bảy con đom đóm đang trôi nổi cạnh hắn.

Đây là lần đầu tiên Trần Mộ chính thức thấy tạp tu chiến đấu với nhau, trong lòng hết sức tò mò. Con rồng nhỏ trên tay Hồng Đào hẳn là bản thu nhỏ của hỏa long tạp phiến mà mình chế tạo, mà số đốm sáng bên người tên tạp tu kia chỉ có bảy cái, xa xa không bằng người mù trong quảng cáo kia, mỗi lần vung tay lên là một chùm mưa sao băng nhiều màu sắc.

Đột nhiên ánh mắt Hồng Đào lóe lên, ngón trỏ tay trái búng ra, một con rồng nhỏ bắn ra nhanh như điện.

Nhanh thật! Trần Mộ đang đứng xem không khỏi giật mình, tốc độ phản ứng của hắn bởi vì luyện tập môn thể dục nên nhanh hơn trước rất nhiều, nhưng đối mặt với tốc độ như vậy, hắn chắc chắn bản thân mình không thể tránh được.

Tên tạp tu kia cũng không phải kẻ yếu, ba đốm sáng bắn về phía con rồng nhỏ kia, một đuôi sáng kéo dài giữa không trung, lưu lại trong mắt Trần Mộ ba đạo ánh sáng bạc đẹp mắt.

Ba! Tiếng nổ cực giòn chợt đâm vào lỗ tai mọi người đau đớn. Ngay tại chỗ hai bên va chạm nhau, năng lượng bị hủy diệt tạo ra sóng chấn động mạnh mẽ.

Trần Mộ cảm giác như bị người khác đẩy một cái, chút nữa đứng không vững. Càng không nói đến những người khác trong phòng học, bọn họ đều ngã trái ngã phải.

Bất quá hai người không có ý tiếp tục động thủ, cục diện lại giằng co như cũ.

Nhìn trận chiến đấu mà hắn không thể giải thích được, trong mắt Trần Mộ hiện lên một tia hâm mộ.

Không nói đến hai bên tranh chấp lẫn nhau, trong phòng học vắng vẻ này, hai người Trần Mộ cùng Lôi Tử có vẻ đặc biệt chướng mắt.

“Hai vị bằng hữu này nhìn qua có vẻ rất lạ mặt, không biết là cao thủ của hệ nào?” Aragon đột nhiên quay sang mỉm cười với Trần Mộ và Lôi Tử. Mặc dù không biết rõ trình độ hai người này, nhưng lúc này ít đi một kẻ địch liền nhiều hơn một phần thắng.

Trần Mộ chẳng nói một lời, như thể không có nghe thấy, Lôi Tử cũng ngậm chặt miệng lại.

Ý cười trên mặt Aragon lập tức thu lại, lần này hắn thật sự nổi giận. Nếu như nói Tả Đình Y cùng Hồng Đào không nể mặt hắn, hắn cảm giác rất bình thường, không có gì nghiêm trọng, dù sao bọn họ có hung danh lừng lẫy. Nhưng hai tên này, nhìn sơ qua là biết gia đình không có bối cảnh gì, vậy mà muốn làm anh hùng trước mặt hắn, làm sao không khiến hắn nổi giận? Hắn đưa mắt ra hiệu cho hai thủ hạ bên cạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện