Chung Ly chạy trốn rất nhanh, bộ đồng phục trên người bị gió thổi phất phới.

Thứ sáu tan học sớm hơn ngày thường một chút, đại đa số các gia đình ở Đông trấn đều đã có khói bếp bốc lên. Thị trấn nhỏ ở biên giới lạc hậu vẫn còn sử dụng phương thức nhóm lửa truyền thống. Mấy căn nhà nhỏ nằm liền kề bên nhau, người ta vẫn còn dùng than tổ ong và nồi sắt để nấu ăn hàng ngày.

Nhà bếp thông thường đều được xây dựng ở lầu một, mỗi khi nấu ăn khói bếp bốc lên sẽ bám vào quần áo phơi ở lầu hai lầu ba, quyện cả mùi thức ăn vào trong vải. Nhưng đại đa số mọi người đều không quan tâm, bởi vì đây chính là mùi vị của thị trấn nhỏ, là loại mùi tanh của đất bùn hòa cùng với mùi khói bếp nhân tạo.

Chung Ly đi xuyên qua những làn khói bếp về hướng cuối thị trấn. Dọc theo đường đi có rất nhiều người chào hỏi hắn, hắn chỉ gật đầu chào lại, bị người ta nói rằng không có giáo dưỡng, hắn cũng không quay đầu, mà cứ tiếp tục đi về phía trước.

Lúc sắp đến nơi, hắn bắt đầu bước chậm lại, ngửi thấy một loại mùi vị trong không khí... một loại hương hoa mà hắn không biết tên.

“Đúng là thính như mũi chó, đã nói phải đi đường cẩn thận, cậu lại chạy đến là sao? Mồ hôi đầy đầu, thật lôi thôi!”

A Thư thò đầu ra khỏi lầu ba, một mái tóc dài dịu dàng xoã ra mang theo mùi hoa kia. Ngay cả gió cũng hết sức ưu ái cô, cho dù chỉ là một cái nghiêng đầu, cũng lặng im khiến cho gió xuân mang theo hương vị đặc trưng của A Thư, bay vào trong hơi thở Chung Ly.

Chung Ly trừng đôi mắt to tròn như một con mèo con, đôi má thiếu niên phồng lên xẹp xuống. Hắn ngước mắt trêu đùa nói với cô gái trên lầu ba kia: “Tôi 18 tuổi rồi!”

Thiếu niên vừa mới qua khỏi thời kỳ vỡ giọng xấu hổ, giọng nam trầm thấp còn chưa thành thục mang theo một chút thanh tuyến hơi khàn, lại đặc biệt dễ nghe khi vào tai thiếu nữ.

A Thư vươn tay chỉ chỉ trong không khí, giống như đang trêu chọc một con mèo hoang nghịch ngợm, tươi cười với một vẻ mặt yêu chiều.

“Mười tám cũng là trẻ con.” Cô nháy mắt tinh nghịch khiêu khích đối phương, “Trẻ con của tôi.”

Thần kinh thị giác của Chung Ly bị đôi mi mảnh dài của cô gái kia cào vào trong lòng. Giống như đêm mưa xao động hôm đó, hắn bị đối phương cố ý quyến rũ, cam tâm tình nguyện rơi vào trong xuân tình triền miên.

____________

Trong số tất cả những người có quen biết với Chung Ly, chỉ có A Thư là so sánh hắn với một con mèo hoang đáng yêu.

Trong mắt cha mẹ hắn, Chung Ly là con sói mắt trắng phản bội, là học sinh cá biệt ở trường. Hàng xóm láng giềng cũng không thích hắn, chỉ là vì ngại người cùng xóm cho nên mới không ra mặt, đành phải khách sáo với hắn một chút.

Chỉ có A Thư thích hắn.

Đây là sự thật mà trong nội tâm Chung Ly vẫn luôn ghi nhớ.

Giống như bây giờ, cho dù hắn dùng sức đâm thọc vào chỗ mềm mại yếu ớt nhất của đối phương, thì chị gái xinh đẹp này của hắn cũng sẽ không tức giận. Chỉ khi thật sự không chịu nổi mới vuốt ve tấm lưng trần lõa lồ của hắn, sau đó thở gấp phát ra âm thanh rách nát dụ dỗ hắn.

“Nhẹ một chút… nếu không ngày mai sẽ không cho nữa! Đồ khốn này…”

Rõ ràng chị gái này lớn hơn hắn mấy tuổi, lúc nói chuyện lại dẻo quẹo dẻo quặc, giống hệt như cô gái nhỏ, dùng không biết bao nhiêu từ ngữ và giọng điệu lả lơi hạ lưu với hắn.

Chung Ly chỉ sợ đây là giấc mộng chóng tàn.

Vì chứng minh A Thư là sự tồn tại chân thật, hắn dùng cánh tay đàn ông trưởng thành của mình kéo người dậy khỏi giường. Đột nhiên thay đổi tư thế khiến cho thứ cứng rắn chôn trong thân thể A Thư càng thêm đi sâu vào trong, thân hình trần trụi của cô dán sát vào lồng ngực thiếu niên. Mồ hôi mỏng bám vào da thịt trơn trượt, trong sóng triều tính ái phập phồng, dung nhập vào nhau rồi cùng bốc hơi lên.

Chung Ly dùng một bàn tay nâng khuôn mặt ửng hồng của A Thư, đôi mắt mèo sáng rực lưu luyến thâm tình nhìn chăm chú vào đối phương. Cô gái nửa khép lông mi run rẩy, sau đó đôi môi khẽ mở thở dốc không ngừng, đầu lưỡi thè ra liếm láp mồ hôi trên chóp mũi thiếu niên.

Đây là một ngọn lửa thành thục diễm lệ, chủ động đón nhận nhánh cây khô ngây ngô để bốc cháy.

A Thư bị Chung Ly ấn xuống dưới thân, không biết thọc vào rút ra bao nhiêu lần, tiếng rên rỉ đứt quãng cuối cùng bị nuốt vào trong môi lưỡi hắn.

Chung Ly vẫn giống như thường khi, ôm chặt A Thư đã mềm nhũn thành một cụm vào trong lồng ngực, cả khuôn mặt chôn trên hõm vai cô tham lam hít vào hương thơm của cô. A Thư lấy từ đầu giường tới một bao thuốc lá, rút một điếu ra, châm lửa.

“Vì sao chị hút thuốc cũng thơm như vậy?”

A Thư nghe xong suýt chút nữa thì bị sặc, ngay sau đó nghiêng đầu dùng mặt chạm nhẹ vào thái dương hắn.

“Bên trong có bạc hà, mùi sẽ không nồng.”

Chung Ly gật gù tuy không hiểu lắm, cánh tay bên hông cô càng siết lại chặt hơn.

Hắn không phải chưa từng hỏi lai lịch đối phương, những lời đồn đại ở trên phố về A Thư quả thật rất khó nghe. Hắn tò mò tất cả mọi chuyện về cô, nhưng lại chưa từng nghe được câu trả lời từ chính miệng đối phương bao giờ.

Tất cả phụ nữ ở trong thị trấn này đều nói rằng A Thư không đàng hoàng.

Tiệm tạp hóa của cô từ trước đến nay đều không thiếu rượu ngon và thuốc lá, đồng thời những thức uống mới lạ cũng rất hấp dẫn đám trai mới lớn. Những người đàn ông trong nhà họ cũng thường xuyên ra vẻ vô tình đi qua nơi này, có thể bởi vì ở đây có bán rượu và thuốc lá, cũng có thể bởi vì muốn ngắm nhìn bộ dạng xuất chúng quyến rũ của cô chủ tiệm này.

Cho nên ở trong miệng người khác, thì A Thư là một con đi*m khoe khoang.

Ngay cả mẹ Chung Ly cũng tỏ ra hết sức khinh thường A Thư, lúc nào cũng lớn tiếng lên án, nói rằng rượu và thuốc lá trong cửa tiệm của cô là đồ nguồn gốc không sạch sẽ.

Chung Ly nghe thấy cũng rất phiền, cho nên đã leo cửa sổ chạy đi.

Gió đông lúc này không hề dịu dàng, ngược lại còn cố gắng tích cóp để ra oai phủ đầu với những người đi đường, xông vào bên trong quần áo của hắn mà hoành hành.

Hắn lại dường như không hề thấy lạnh, trên người chỉ mặc một cái áo lông và một cái áo khoác, đi lang thang không có mục tiêu. Nhưng chỉ đi theo ánh đèn đường được một lát thì trời đã đổ mưa.

Mưa mùa đông rất dữ dội, tuy Chung Ly không sợ lạnh nhưng cũng buộc lòng phải chạy vào trong cửa tiệm ven đường. Buổi tối các cửa hàng trong thị trấn còn mở cửa không nhiều, lúc này chỉ có một cửa hàng bán thịt nướng là còn sáng đèn mà thôi.

Lúc Chung Ly đi vào liền nhìn thấy A Thư đang uống bia trên chiếc bàn nhỏ.

Đối phương nhìn thấy một người xa lạ như hắn lại mỉm cười hiền hòa, giơ ly bia trong tay lên nói với hắn.

“Muốn uống một ly không?”

Giống như mùi hương của một loại trái cây nào đó, âm thanh của A Thư có một sự ngọt ngào mà bất cứ ai cũng muốn nếm thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện