Sáng hôm sau Mạc Vô Phong tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài trên mái nhà vì bị những tia nắng nhỏ trên cao hất thẳng vào mặt. Cậu ta đẩy cái chân của Mộc Từ Thiên đang gác lên người mình ra và vươn vai ngồi dậy chào ngày mới. Đêm hôm qua Mạc Vô Phong rời khỏi Tửu Khí Ấp do tức giận Nhược Thủy Liên nhưng giờ ngồi suy nghĩ lại cậu ấy thấy việc mình ngang nhiên bỏ một cô nương đang đau ốm lại thôn không ai chăm sóc thật đáng trách.
“Dậy sớm vậy đại ca”. Mộc Từ Thiên léo nhéo nói trong lúc đang ngáp ngủ
“Ta cần kiếm chút đồ ăn mang về thôn mọi người cứ ngủ tiếp đi”. Mạc Vô Phong trượt từ trên mái nhà xuống đất
“Ấy…đệ cũng đang đói đây. Cùng nhau đi đi”. Mộc Từ Thiên vội đạp Huỳnh Cao Thái vài cái đánh thức hắn dậy
“Sao huynh cứ thích phá đám giấc ngủ của người khác thế”. Huỳnh Cao Thái cằn nhằn
“Dậy ăn sáng mau, đại ca đi được một đoạn rồi kìa”
Tuy Huỳnh Cao Thái vẫn muốn ngủ thêm nhưng đời nào Mộc Từ Thiên để hắn thỏa mãn. Mộc Từ Thiên lôi xềnh xệch Huỳnh Cao Thái từ trên mái nhà xuống khiến hắn không muốn cũng phải dậy ngay lập tức. Họ đuổi theo Mạc Vô Phong vào một quán cơm nhỏ rồi ngồi xuống gọi toàn những thứ đắt đỏ ra. Xem ra đống bạc đêm qua họ kiếm được không phải ít.
Mạc Vô Phong không ngồi ăn với họ mà xếp thức ăn vào hộp cơm lớn có tới ba bốn tầng chồng lên nhau rồi nói là về thôn ăn cho ngon miệng. Mộc Từ Thiên biết thừa đại ca đem số thức ăn ấy về cho ai nhưng hắn không để tâm, đối với hắn rượu là thứ đáng để tâm hơn cả. Hắn phải uống hết chỗ rượu trên bàn đã rồi muốn đi đâu thì đi. Cậu ta vừa xách hộp cơm ra ngoài liền có hai cô nương ngồi tại quán nước bên đường đứng dậy bám theo ngay
“Sư tỷ, một trong ba người họ đang trở về nơi đó. Chúng ta bám theo huynh ấy luôn không hay đợi tên phản tặc và tên Huỳnh Cao Thái đó trở ra”
Tiếng nói này là của Đường Chân, sau khi trở về phái Không Động cô ta lập tức tìm gặp Diệp sư tỷ giải thích rõ ngọn ngàng sự việc trên bến đò và mách chuyện Huỳnh Cao Thái cũng muốn bỏ phái đi theo Mộc Từ Thiên cho Diệp Đường Yên nghe. Sau đó Diệp Đường Yên quyết định cùng Đường Chân tới đưa Huỳnh Cao Thái trở về.
“Phải bắt tại trận sư đệ mới không chối cãi được. Chúng ta cứ bám theo người muội vừa trông thấy về thôn đó trước chờ thời cơ ra mặt”
“À, nhìn thấy huynh ấy muội mới nhớ. Huynh ấy có nói mình quen biết sư tỷ đấy nhưng muội quên không hỏi tên người ta”
“Quen biết ta? Người của Mộc Từ Thiên sao có thể quen biết ta được có thể hắn bịa chuyện cũng nên”
“Thôi thì quen hay không chẳng quan trọng, chúng ta đi thôi”
Đường Chân khoác tay Đường Yên dạo bước trong thành Lạc Dương, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉ trỏ mấy tấm lụa bên đường để che dấu việc theo dõi của mình. Nhưng họ làm thế cũng chẳng để làm gì cả khi mà trong đầu Mạc Vô Phong lúc này chỉ nghĩ xem lát nữa tạ lỗi với Nhược Thủy Liên như thế nào. Cậu ta tập trung suy nghĩ tới mức thỉnh thoảng còn vấp phải những hòn đá dưới chân suýt té nhào khiến Đường Chân được nhiều phen buồn cười đau bụng.
Càng tới gần Tửu Khí Ấp, Mạc Vô Phong càng bước đi nhanh hơn. Cậu ta cứ thế tiến vào thẳng ngôi nhà phía sau thôn mặc cho mấy tên huynh đệ của Mộc Từ Thiên ngơ ngác đứng nhìn. Có lẽ họ sẽ rất bất ngờ khi lát nữa thôi Mộc Từ Thiên trở về và nói rằng cả hai đã kết nghĩa kim lan từ đêm qua. Tới nơi cần đến cậu ta không thèm gõ cửa mà bước thẳng vào trong với tâm trạng hồi hộp mong sao Nhược Thủy Liên sẽ không đuổi mình ra ngoài nhưng đáng tiếc trong phòng chẳng có ai cả. Mạc Vô Phong lo lắng đặt hộp cơm xuống bàn vào thẳng giường của nàng kiểm tra cho chắc chắn nhưng cũng không thấy gì hết. Cậu ấy lấy tay miết lên chiếc nệm trên giường mới biết rằng Nhược Thủy Liên đã đi khỏi phòng từ lâu bởi chiếc nệm ấy không có chút hơi ấm nào cả.
Mạc Vô Phong bước ra khỏi cửa với sự tiếc nuối khó hiểu trong lòng. Cậu ấy tự nhủ rằng mình còn phải tới Hắc Mộc Nhai xâm nhập vào ma giáo tại sao lại cứ lang thang tại Tửu Khí Ấp làm gì. Biết nàng đã rời đi nhưng hình ảnh của nàng tại Tửu Khí Ấp vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu ấy khiến cậu ấy không muốn lên đường. Cậu ta thẫn thờ bước ra sau nhà rảo bước quanh con sông nhỏ trong thôn, nhìn những cơn sóng nhẹ trên mặt nước bị gió thổi đi rồi tan biến khi lan tới bờ cậu ta cho rằng mối quan hệ giữa mình với Nhược Thủy Liên cũng như vậy, gặp nhau bất chợt rồi biến mất nhanh như làn khói, chẳng để lại dấu vết, chẳng để lại lời chào từ biệt.
“Mình và cô ấy chẳng khác gì bèo nước tương phùng vậy những cảm xúc khó hiểu cứ dày vò đầu óc mình từ đâu mà có”
Cậu ta cứ vừa nghĩ vừa đi khắp con sông, tới khi sắp được một vòng cậu ta giật mình trông lên phía trước. Trước mặt cậu ấy là Nhược Thủy Liên đang ngồi thu mình ngắm thứ gì đó, có thể là quang cảnh trước mắt cũng có thể nàng đang ngắm những dòng chảy kia nhưng cậu ta chẳng quan tâm nàng đang nhìn gì. Những xúc cảm trong lòng cậu ta như được hóa giải bật lên thành tiếng nói
“Nhược Thủy Liên”
Nghe tiếng cậu ta gọi nàng ngước mắt nhìn về phía đó không ngạc nhiên, không bất ngờ, không mỉm cười chào đón nhưng cậu ta thấy rất vui bởi đấy đích thực là Nhược Thủy Liên mà cậu ta đang nghĩ về. Mạc Vô Phong lấy hết tốc lực chạy tới bên nàng và phải khó khăn lắm cậu ta mới kiềm chế được hai cánh tay đang chuẩn bị định dang rộng ra ôm chầm lấy nàng. Thấy nàng ngồi một mình bên bờ sông cậu ấy cũng ngồi bệt xuống, miệng nói
“Tôi nghĩ cô giận chuyện đêm qua nên đã rời đi trong khi cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn nhưng giờ thì ổn rồi…hóa ra cô tới bờ sông sau thôn. Thực sự tôi không biết tại sao đêm qua mình lại cư xử như vậy giờ nghĩ lại tôi thấy bản thân thật kỳ quặc mong Nhược cô nương đừng để bụng”
Tất nhiên mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy nàng chẳng bao giờ để trong lòng hơn nữa đối với nàng hắn chỉ như người dưng qua đường những lời hắn nói, những chuyện hắn làm nàng đã quên ngay trong hôm đó.
“Ta đã ngồi ở đây từ sáng sớm…ta nghĩ mình bị ảo giác nhưng không phải vậy. Thôn này chính là nơi ta sinh ra nhưng ta chưa từng quay lại nơi này một lần nào từ khi bỏ đi. Có nhiều ký ức, có những khoảng thời gian đẹp đẽ, yên bình ta đã gần như lãng quên. Mỗi khắc ta ngồi đây những chuyện ngày xưa cứ thế quay lại…từng chút một…từng chuyện một. Nơi đây nhắc ta nhớ lại rằng bản thân mình thực sự là ai”
“Tôi nghe Mộc Từ Thiên nói thôn này đã từng bị cướp. Có phải ngày hôm ấy chính là ngày cô nương bỏ đi không”
Trước mắt nàng hiện dần lên khung cảnh đáng sợ ngày hôm ấy. Nơi đâu cũng có lửa lớn, tiếng cười ghê rợn của lũ cướp, tiếng binh khí chém xuống da thịt người trong thôn, tiếng la hét, tiếng khóc than. Đối với nàng hiện tại những điều đó chẳng có gì đáng sợ chứ không muốn nói là quá đỗi bình thường nhưng Đông Phương Bạch của ngày hôm đó chỉ là một nữ nhân yếu đuối như bao nữ nhân khác trong thiên hạ. Tới giờ nàng cũng không biết việc mình nhận lời người đó lên núi Hắc Mộc Nhai là đúng hay sai, việc mình quyết tâm trở thành kẻ mạnh là sai hay đúng.
“Ngày hôm đó, ‘ta đã biến mất’, mãi mãi biến mất”
“Ừm…Nhược cô nương, không phải cô còn có việc quan trọng phải làm hay sao. Giờ cô phải ăn hết hộp cơm tôi mang về mới có sức để bước tiếp”. Cậu ta đứng dậy đưa tay cho Nhược Thủy Liên “Nào…trở về phòng thôi, gió ngoài này lạnh lắm không tốt cho cô đâu”
Nhược Thủy Liên đẩy tay cậu ta ra rồi tự mình đứng dậy. Với suy nghĩ ‘ta là kẻ mạnh’ đã khắc sâu trong tâm trí mình hàng chục năm nay nàng luôn cư xử như vậy nếu có ai đó nghĩ mình đuối sức.
Mạc Vô Phong cũng theo sau nàng trở về phòng, nhìn thấy Nhược Thủy Liên chấp nhận ăn cơm mình mua về trong lòng cậu ta rạo rực hơn ban nãy nhiều. Cậu ấy cứ đứng tựa người vào cửa nhìn nàng cho tới khi tiếng của Đường Chân vang lên
“Ta biết ngay mà huynh và cô nương đó thân thiết hơn bề ngoài nhiều. Còn không chịu nhận hả”
Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên nghe câu này đều quay ra nhìn cô ta. Trông thấy Đường Chân dẫn theo Diệp Đường Yên cậu ta không khỏi bất ngờ
“Đường Yên, sao muội lại tới đây”
Diệp Đường Yên cũng bất ngờ không kém khi nghe tiếng Mạc Vô Phong vang lên bên tai
“Phong ca, huynh đang ở đây sao”
Đường Chân không biết tình cảm của sư tỷ dành cho Mạc Vô Phong nên nhanh miệng tiếp lời
“Huynh ấy ở đây chăm sóc cho…Nhược cô nương ấy từ đêm qua tới giờ đó sư tỷ”
“Sao cơ”. Diệp Đường Yên ngỡ ngàng tới mức tức giận, cô ta nói không nên lời
“Huynh chưa từng đối xử với muội tốt như vậy. Huynh chăm sóc một nữ nhân không có quan hệ gì với mình cả đêm mà không thấy xấu hổ sao”
“Đường Yên, muội đang nghĩ gì vậy. Nhược cô nương đã từng cứu huynh nhiều lần ở Vạn Thú sơn trang giờ cô ấy gặp nạn tất nhiên huynh không thể bỏ mặc rồi”
“Ngươi và cô ta có chuyện gì thì giải quyết với nhau đi. Đừng có lôi ta vào”. Nhược Thủy Liên nói
Diệp Đường Yên không kiềm chế được bản thân vận khí lực khắp cơ thể tấn công Nhược Thủy Liên nhưng bị Mạc Vô Phong cản lại, cậu ấy nắm chặt tay cô ta kéo ra ngoài vẻ mặt lộ rõ sự tức giận
“Sao muội vô cớ đánh người như vậy. Nội thương của cô ấy còn chưa hồi phục mà muội ra tay như thế khác nào muốn giết chết người ta”
“Hai người…hai người có chuyện gì vậy”. Đường Chân trố mắt lên nhìn
“Mạc Vô Phong, giờ huynh còn bênh vực cho cô ta nữa. Rốt cuộc muội là gì của huynh hả”. Đường Yên quát
“Ta không bênh vực ai cả, muội đã làm sai ta chỉ giúp muội nhận ra cái sai của mình. Muội không hiểu hay cố tình nghĩ sang hướng khác vậy”
“Sao…giờ thì người sai lại là ta hả. Ta khuyên huynh nên cắt đứt quan hệ với cô ta ngay trước khi ta còn có thể tha thứ cho huynh”
“Huynh và Nhược cô nương chỉ là bằng hữu, bằng hữu giúp đỡ nhau khi gặp hoạn nạn là chuyện thường tình, có gì đâu mà muội nổi nóng lên thế”
“Huynh là nam nhân, cô ta là nữ nhân. Giữa nam nhân và nữ nhân không có tình bằng hữu, chỉ có tình yêu thôi, huynh hiểu chưa. Đối với huynh cô ta là gì huynh tự hỏi bản thân mình đi”
Những lời nói của Diệp Đường Yên như lời gợi ý rõ ràng nhất dành cho Mạc Vô Phong lúc này, cậu ta im lặng lật lại từng cảm xúc một từ đêm hôm qua tới giờ nhưng cậu ấy vẫn không dám tin rằng thứ khiến cậu ta khó chịu, tức giận, nổi nóng vô cớ chính là tình yêu.
“Sao huynh im lặng…tại sao huynh im lặng như vậy”. Đường Yên cắn chặt môi mình trong cơn tức giận
“Ta…không phải…ta không biết…ta không muốn nghe muội nói nữa”. Mạc Vô Phong mệt mỏi ngồi hẳn xuống đất
Thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Đường Yên và Đường Chân, Mộc Từ Thiên cùng Huỳnh Cao Thái bước vào chào hỏi người quen.
“Ngọn gió nào đưa Diệp tiểu thư tới đây vậy. Không lẽ Diệp Ngân Bình cử ngươi tới tìm ta”. Mộc Từ Thiên nói
“Đại ca, huynh sao vậy”. Huỳnh Cao Thái chạy tới hỏi han Mạc Vô Phong nhưng hiện giờ cậu ấy vẫn bị những cảm xúc kia dày vò tới mức tâm trí rối bời không thể mở miệng nói ra câu nào.
“Tên phản tặc sao huynh dám gọi hẳn tên của chưởng môn nhân ra hả”. Đường Chân chạy tới đẩy hắn một cái thật mạnh.
“Chưởng môn nhân của ngươi, của cô ta chứ có phải của ta đâu. Ta không những gọi hẳn tên của bà ta ra ta còn dám gọi bà ta là mụ già xảo quyệt, độc ác, miệng nam mô bụng một bồ dao găm nữa”
Diệp Đường Yên lần theo âm thanh phát ra từ miệng Mộc Từ Thiên phi thân tới giao chiêu với hắn. Mộc Từ Thiên cố tình lăng mạ Diệp Ngân Bình để chọc tức cô ta ép cô ta xuất thủ giờ cô ta điên lên hắn càng cảm thấy vui mừng. Khi còn ở phái Không Động hắn là tên đệ tử có công phu giỏi giang nhất được nhiều người nể phục nên Mộc Từ Thiên đấu với Diệp Đường Yên chẳng khác nào kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức. Tuy Diệp Đường Yên là nữ nhân nhưng chiêu nào chiêu nấy hắn xuất ra đều chẳng có chút nể nang, hắn toàn nhằm vào những chỗ như cổ, bụng cô ta mà tấn công. Diệp Đường Yên cũng chẳng kém cạnh gì, cô ta xuất chiêu nhanh như vũ bão cứ như muốn lấy mạng địch thủ ngay tại đây.
Đường Chân chạy tới chỗ Huỳnh Cao Thái mắng hắn
“Họ sắp tàn sát nhau rồi kìa huynh còn chống mắt lên nhìn hả, mau vào giúp đi”
“Giúp nhị ca hay sư tỷ…”. Huỳnh Cao Thái ngẫm nghĩ
“Tức chết đi được, huynh giúp ai cũng thế thôi chỉ cần giữ họ lại đừng để họ tiếp tục gây chiến”
Huỳnh Cao Thái vặn các khớp xương trên tay dậm chân thật mạnh lao vào nơi giao chiến của họ nhưng bị nhận một chưởng của Diệp Đường Yên và một cước của Mộc Từ Thiên nên ngã ra xa.
“Huynh thật…vô dụng”. Đường Chân tức giận hét lên “Sư tỷ, mặc kệ tên phản tặc đó. Chúng ta tới đây là để đưa Huỳnh Cao Thái trở về”
Lúc này chiêu thức của Diệp Đường Yên bắt đầu rối loạn, nếu ban nãy cô ta đấu ngang sức với Mộc Từ Thiên thì giờ đây độ chính xác trong từng thức của cô ta đều giảm sút rõ rệt. Trong lòng cô ta đang mang hai cơn giận một từ Mạc Vô Phong còn một từ Mộc Từ Thiên, chúng đan xen lẫn nhau cấu xé tâm trí cô ta khiến Mộc Từ Thiên có cơ hội áp đảo ngay tức khắc. Hắn trông thấy sơ hở lập tức tung cước đá thẳng vào vai trái Diệp Đường Yên khiến cô ta ngã xuống đất.
“Phản tặc, sao ngươi dám làm sư tỷ bị thương”. Đường Chân nói
“So với những gì Diệp Ngân Bình gây ra cho ta thì thế này chẳng đáng gì đâu”. Mộc Từ Thiên nói
“Hai người dừng lại đi”. Mạc Vô Phong lấy lại tinh thần khuyên can Mộc Từ Thiên “Nhị đệ, đừng đánh nữa, cô ấy là người sau này ta sẽ lấy làm nương tử đó”
Những người có mặt trong Tửu Khí Ấp đều ngạc nhiên vô cùng ngay cả Diệp Đường Yên cũng vậy. Cô ta không thể tin rằng Mạc Vô Phong có thể đưa ra quyết định bất ngờ như thế sau những chuyện vừa xảy ra. Riêng Mộc Từ Thiên thì phản đối quyết liệt
“Huynh có tỉnh táo không vậy. Cô ta chẳng khác gì Diệp Ngân Bình, độc ác, thủ đoạn, người như thế chẳng xứng với…”
Mộc Từ Thiên chưa nói dứt câu hắn nhận thấy ngực mình đau nhói, xương cốt như sắp tan ra. Nhân lúc hắn mải đôi co với Mạc Vô Phong thì Diệp Đường Yên đã xuất một chưởng lực vô cùng ma quái chứa đựng bảy loại kình lực khác nhau bên trong tấn công Mộc Từ Thiên, hắn ói một ngụm máu lớn ra rồi gục xuống đất trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người. Cả Mạc Vô Phong và Huỳnh Cao Thái đều chạy tới xem hắn có sao không. Trước khi ngất đi hắn chỉ thều thào được một câu
“Thất Thương…quyền”
Đường Chân vốn ghét Mộc Từ Thiên là thế nhưng nể tình xưa nghĩa cũ cô ta cũng chạy tới kêu lên
“Phản tặc, ngươi còn sống không thế”
“Đường Yên, muội xem mình đã gây chuyện gì đi”. Mạc Vô Phong lớn tiếng
“Hắn năm lần bảy lượt lăng mạ mẫu thân ta huynh không thay ta dạy cho hắn bài học thì thôi còn to tiếng với ta. Nể tình câu nói vừa nãy của huynh mọi chuyện ngày hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra”. Cô ta hắng giọng gọi Đường Chân “Chúng ta trở về phái thôi…Còn Huỳnh Cao Thái, nếu đệ muốn đi theo hắn phản bội mẫu thân tỷ thì cứ việc. Sau này đệ cũng sẽ trở thành tội đồ của phái Không Động như hắn”
“Ta còn không hiểu tại sao các người cứ gọi sư huynh là tội đồ. Hôm nay được chứng kiến thứ tà công đó từ tỷ ta càng tin rằng sư huynh chẳng làm gì sai cả. Phải…ta phản Không Động đó…từ giờ ta và phái Không Động các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt”. Huỳnh Cao Thái nghiến răng
“Sư huynh…”. Đường Chân khẽ lên tiếng
“Muội cũng muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này sao”
“Sư tỷ, muội không…muội…”
“Vậy thì mau trở về”
Đường Chân vừa dìu sư tỷ đi vừa cố ngoái đầu lại nhìn. Cô ấy chưa từng thấy sư tỷ mình tức giận như lúc này nên chỉ biết im lặng đưa cô ta trở về phái.
“Sư tỷ định đuổi huynh ấy ra khỏi phái thật sao”
“Là hắn muốn đi, ta đâu có đuổi”
“Thật sự…thật sự muội không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Tại sao đang yên đang lành huynh ấy lại quyết định ở lại với tên phản tặc kia”
“Chắc chắn nó đã được nghe những lời bịa đặt của hắn nên mới bị hắn dụ dỗ ở lại cái nơi đó”
“Vậy còn…còn vị công tử kia và Nhược cô nương”
“Phong ca chính là chưởng môn Côn Luân phái mà tỷ kể với muội. Đáng lí ra giờ này huynh ấy đang đi tới Hắc Mộc Nhai không hiểu sao lại nấn ná ở lại cái thôn này. Ta phải báo lại cho mẫu thân biết chuyện, không thể để huynh ấy bị nữ nhân kia làm loạn trí”
“Á…người đó chính là…chính là chưởng môn sư huynh của mấy người kia hả. Bảo sao huynh ấy nói tỷ là nương tử tương lai của mình. Như thế càng khó hiểu hơn, nếu trong lòng huynh ấy đã có tỷ rồi sao đêm qua còn…”
Đường Yên khựng lại hỏi cho ra lẽ
“Đêm qua làm sao”
“Tại muội trông thấy bộ dạng lo lắng khi Nhược cô nương mê man bất tỉnh của huynh ấy sao cứ giống như…Hơn nữa một chưởng môn nhân lại đích thân vào bếp nấu cháo cho Nhược cô nương xem ra…”
Đường Chân vội bịt miệng lại, cười gượng
“Mấy lời linh tinh của muội tỷ đừng để ý. Chúng ta mau đi tiếp thôi”
“Nhược cô nương…Nhược cô nương. Ta nhớ không nhầm Hà thúc thúc có nhắc tới người này một lần, thúc ấy nghi ngờ đó là Đông Phương…”
“Sư tỷ sao vậy, tỷ giận muội hả. Muội…lần sau muội sẽ không nói linh tinh nữa”
“Không phải, mau đưa tỷ tới Hà gia trang. Có một chuyện tỷ cần hỏi rõ lại ông ta”
Đường Chân lập tức làm theo lời của sư tỷ, dẫn cô ta tới Hà gia trang ngay trong hôm đó. Rất may cho Đường Yên khi họ vừa tới nơi cũng là lúc hai tên họ Hà đang trên đường trở về gia trang sau một ngày tìm Hà thiếu gia mệt nhọc nhưng kết quả vẫn như vậy, chẳng thu được chút thông tin nào. Hà Kỳ Côn xuống ngựa hỏi chuyện Đường Yên
“Tiểu thư cất công tới gia trang không lẽ Diệp chưởng môn lại có chuyện gì quan trọng”
Đường Yên mỉm cười
“Mẫu thân ta không có chuyện gì quan trọng nhưng chuyện ta sắp nói có lẽ sẽ trở thành thông tin quan trọng cho thúc đó”
“Ồ…vậy mời tiểu thư vào trong”
Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo đi trước dẫn đường cho hai cô nương vào hậu viện gia trang đặt giữa một hồ nước bám đầy rêu cứ như hàng trăm năm không có ai nhảy vào lau dọn. Đường Yên không dài dòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn
“Ta nhớ lần trước thúc có nói Nhược cô nương đi cùng với Mạc Vô Phong trông rất giống hắn có phải không”
Hà Kỳ Côn cứ tưởng cô ta có thông tin gì quan trọng nhưng hóa ra lại nhắc chuyện cũ nên nét mặt ông ta có chút nuối tiếc
“Chuyện đó…không phải mọi người đều nói chỉ là người giống người thôi còn gì. Giờ nghĩ lại ta cũng thấy chắc do mình già quá nên có hơi lú lẫn. Đừng nói Đông Phương Bất Bại đã chết chứ hắn mà còn sống cũng chẳng bao giờ xuất hiện ngang nhiên trong chốn giang hồ như lúc ở Vạn Thú sơn trang”
“Giang hồ là nơi có nhiều chuyện không tưởng xảy ra điều ấy thúc còn lạ gì. Hà gia trang bị tàn sát cũng là một trong những điều không tưởng ấy không lẽ thúc đã quên đêm ác mộng đó sao. Có thể người mà thúc nghi ngờ chính là kẻ thù không đội trời chung nhưng thúc lại cứ thế mà quên đi, cho rằng chỉ là người giống người thôi. Hà thúc thúc nói thật đi, thâm tâm thúc không thấy khó chịu sao”
“Nhưng…nhưng ta chẳng có cách nào điều tra thực hư cả. Hơn nữa giờ biết tìm người đó ở đâu để tra hỏi…mà nếu hắn đúng là Đông Phương Bất Bại thì chúng ta cũng đừng mơ động được vào người hắn chứ đừng nói điều tra rõ ràng mọi chuyện”
“Thúc không có cách gì thật sao. Ta thấy hơi…thất vọng đấy”
“Không lẽ Diệp tiểu thư đã nghĩ ra mưu mẹo gì đó”
“Gọi là mưu mẹo có hơi không thuận tai. Ta chỉ nói ngắn gọn để thúc biết cách thực hiện sau đó còn phải trở về phái nghỉ ngơi”
“Hà Kỳ Côn xin lắng nghe lời chỉ bảo của Diệp tiểu thư”
“Đường Chân…muội nhớ khuôn mặt của Nhược cô nương chứ”
Đường Chân ấp úng
“Nhớ thì có…hơi nhớ nhưng sao tỷ lại hỏi chuyện đó”
Đường Yên gật đầu
“Không sao, hơi nhớ cũng ổn rồi. Giờ Hà thúc thúc hãy vào thành tìm một tên thư sinh bắt hắn ký họa lại nét mặt của Nhược cô nương ấy qua lời tả của sư muội ta. Sau đó…”
Hà Kỳ Côn hai mắt sáng như trăng rằm, hắn tiếp lời
“Sau đó phân phát cho đệ tử Nhật Nguyệt qua nội gián của chúng ta. Cựu giáo chủ của chúng làm sao chúng nhận nhầm được, nếu cô ta thực sự là Đông Phương Bất Bại không biết tên Hướng Vấn Thiên sẽ sợ hãi thế nào đây. Diệp tiểu thư lần này cô đã thực sự đem cho ta một tin quan trọng rồi. Hà gia trang sẽ mãi nhớ ơn cô”
“Nếu hắn thực sự là Đông Phương Bất Bại cả hai ta đều được lợi, thúc không cần cám ơn ta đâu”
Theo mưu kế của Diệp Đường Yên người trong Hà gia trang đều được điều động đi để tìm những tên ký họa giỏi nhất trong Thành Đô tới vẽ theo lời tả của Đường Chân. Chỉ mất một đêm làm việc cật lực khuôn mặt của Nhược Thủy Liên đã được vẽ lại chi tiết tới từng chút một trên tờ giấy mỏng.
Sau khi bức họa hoàn thành Hà Kỳ Côn lập tức hẹn Ôn Tịch Phát, một giáo chúng Nhật Nguyệt tới một tửu quán trong Thành Đô để hắn nhận dạng. Tên đó chính là kẻ lén ăn cắp độc dược của Nhật Nguyệt thần giáo khi Hướng Vấn Thiên ra lệnh tiêu hủy toàn bộ độc dược để đem bán cho Hà gia trang. Tên này vẫn nghĩ hai tên họ Hà chỉ là những kẻ sĩ bình thường trong giang hồ hoàn toàn không biết rằng mình đang giao dịch với kẻ địch của ma giáo.
Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo vận hắc y đội chiếc mũ che kín khuôn mặt tới chỗ hẹn. Như thường lệ Ôn Tịch Phát đã tới một chiếc bàn nằm ở góc khuất chờ sẵn hai người bọn họ. Thấy người tới hắn cười tươi đón tiếp
“Hai vị đại gia lại muốn mua thêm loại độc dược nào vậy. Giáo chú vứt đi bao nhiêu ta nhặt nhạnh lại bấy nhiêu nhiều không đếm xuể”
Hà Kỳ Côn không quan tâm tới những gì tên đó nói, hắn vào thẳng chủ đề luôn
“Nghe nói giáo chủ ma giáo khi xưa – Đông Phương Bất Bại giờ đã bặt vô âm tín, mất tích trong giang hồ”
Ôn Tịch Phát ngó nghiêng xung quanh như sợ ai nghe được, hắn tỏ rõ vẻ sợ sệt trong lời nói
“Đại gia à…tự nhiên ngài lại hỏi tới Đông…Đông…Đông Phương giáo chủ làm gì vậy. Người đó không phải mất tích mà đã…đã chết từ lâu rồi”
Hà Cẩm Trảo lên tiếng
“Nhắc đến tên người đó ngươi có vẻ sợ hãi”
Ôn Tịch Phát cầm chén trà lên uống mà tay cứ run lẩy bẩy
“Tất nhiên phải sợ rồi. Đông…Đông Phương giáo chủ là người thế nào các ngươi không biết đâu”
Hà Kỳ Côn úp bức họa lên mặt bàn sau đó lấy tay hắn chèn lên
“Giờ ngươi chỉ nhìn qua cũng nhận ra khuôn mặt Đông Phương giáo chủ đúng không”
Thấy Ôn Tịch Phát gật gù Hà Kỳ Côn từ từ lật bức họa trên mặt bàn lên. Vừa trông thấy khuôn mặt được khắc họa trên đó Ôn Tịch Phát sợ tới mức té ngã khỏi ghế, hắn chỉ tay vào bức họa ú ớ nói
“Giáo…giáo chủ. Sao hai người lại có hình của giáo…giáo…giáo chủ”
Lòng thù hận của hai tên họ Hà như được khơi dậy sau lời nói của Ôn Tịch Phát. Nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh làm theo lời Đường Yên dặn dò
“Không lâu trước ta có ký họa giúp một cô nương nhưng sau khi họa xong lại trông cô nương ấy rất giống người mà huynh vừa nhắc tới vì vậy ta đem đến đưa huynh xem. Nếu người ta ký họa giúp đúng là Đông Phương Bất Bại e rằng giang hồ sắp hết yên bình rồi, việc quan trọng thế này huynh nên trở về kể lại cho giáo chủ nghe tránh một đêm nào đó hắn đột nhập ma giáo giết sạch các huynh”
Ôn Tịch Phát luống cuống bò dậy giật lấy bức họa trên tay Hà Kỳ Côn sau đó hắn lên ngựa phi một mạch về Nhật Nguyệt thần giáo trong nỗi sợ hãi.
“Hay lắm, tên đại ma đầu đó vẫn còn sống, chúng ta có thể tìm hắn báo thù cho Hà gia trang rồi”. Hà Cẩm Trảo nói
“Đông Phương Bất Bại thực sự vẫn còn sống. Để xem Nhật Nguyệt thần giáo sẽ phản ứng ra sao trước chuyện này. Một tên như Đông Phương Bất Bại lẽ nào không muốn nhắm tới chức giáo chủ ma giáo nữa”. Hà Kỳ Côn cười gian trá
“Lỡ tên Hướng Vấn Thiên nhát chết kia sợ hãi bưng bít luôn chuyện này thì sao. Như thế giang hồ sẽ không loạn như chúng ta dự tính”
“Hắn không nói…đích thân chúng ta sẽ tung tin đồn. Ngươi không nhớ những lời Diệp tiểu thư dặn dò sao. Mau trở về báo tin tốt này cho tiểu thư biết”
Sau khi nhận được tin Đông Phương Bất Bại còn sống Diệp Đường Yên lập tức cùng Đường Chân trở về bản phái báo ngay tin cho mẫu thân. Diệp Ngân Bình mới đầu nghe cũng không lọt tai lắm nhưng những lời nói của Đường Yên cùng bức họa đã được kiểm chứng kia khiến bà ta không khỏi thắc mắc
“Nếu là người giống người thì sao”
“Mẫu thân yên tâm, nghe Hà thúc thúc nói tên đệ tử Nhật Nguyệt vừa trông thấy bức tranh thì hồn vía bay hết chứng tỏ người trong tranh chính là hắn. Người giống người vài nét thì có nhưng giống y hệt thì không có đâu. Hơn nữa hắn có đúng là Đông Phương Bất Bại hay không đối với chúng ta chỉ có tốt chứ không có xấu”
Diệp Ngân Bình ‘ồ’ lên
“Tốt ở đâu. Con nói ta nghe thử”
“Tin Đông Phương Bất Bại còn sống chắc chắn ảnh hưởng không ít tới Nhật Nguyệt thần giáo. Nếu chúng ta tung thêm tin đồn hắn sẽ quay trở về ma giáo cùng Hướng Vấn Thiên thâu tóm giang hồ chắc chắn các nhân sỹ võ lâm nhất quyết không để yên cho ma giáo. Khi đó phái Không Động chỉ cần ra mặt hô hào tập hợp bọn họ lại cùng chung sức tiêu diệt Nhật Nguyệt thần giáo làm ngư ông đắc lợi là xong”
“Hay…hay lắm. Như vậy quân số chúng ta sẽ nhân lên nhiều lần. Đợi tới khi Mạc Vô Phong trà trộn được vào ma giáo chúng ta sẽ phát lệnh tổng tấn công phá nát Hắc Mộc Nhai”
“Có điều…”
“Có điều gì”. Diệp Ngân Bình hỏi
“Nếu Phong ca không muốn tới Hắc Mộc Nhai nữa hoặc huynh ấy không thể trà trộn được vào ma giáo mẫu thân định…”
“Chuyện đó ta đã tính cả rồi. Ta nói cho con an tâm…Mạc Vô Phong nhất định phải trà trộn được vào ma giáo muộn nhất tới khi ta chiêu mộ được đám nhân sỹ kia nếu không đám đệ tử của hắn ở trong tay chúng ta sẽ chết hết”
“Mẫu thân định dùng họ ép buộc huynh ấy sao”. Đường Yên nhăn mặt
“Chứ con nghĩ tại sao ta lại yên tâm để hắn thực hiện nhiệm vụ khó khăn này. Ta chỉ đơn thuần giúp hắn có thêm chút động lực hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn thôi. Từ giờ tới khi tuyết rơi nếu nhiệm vụ chưa tiến triển thêm tí nào ta sẽ để lộ điều này cho hắn biết để hắn có thêm quyết tâm”
“Nếu huynh ấy tức giận trở mặt với chúng ta thì sao”
“Một tên chưởng môn nhân có đám đệ tử bị bắt giữ thì làm gì được chúng ta. Dù hắn có tức giận thế nào cũng chẳng có đường lui, hắn chỉ có sự lựa chọn duy nhất đó thôi”
“Vậy sau khi tiêu diệt được Hắc Mộc Nhai nếu huynh ấy may mắn còn sống mẫu thân cũng sẽ cho người giết chết huynh ấy phải không”
“Nếu hắn không biết điều thì đó chính là kết cục của hắn. Một khi tiêu diệt được Hắc Mộc Nhai cũng có nghĩa tàn dư Ngũ Nhạc sẽ lĩnh án tử từ chúng ta luôn. Mạc Vô Phong không phục ta cũng sẽ để hắn cùng phái Côn Luân biến mất”
Bấy giờ Đường Yên mới hiểu mẫu thân mình thực sự độc ác thế nào, cô ta cũng hiểu ngày Mạc Vô Phong rời khỏi phái Không Động lên đường tới Hắc Mộc Nhai cũng chính là ngày cậu ta nhận lấy án tử dành riêng cho mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và biết được bản thân bị lợi dụng, đệ tử của mình bị giữ làm con tin chắc chắn cậu ấy sẽ không khoan nhượng với Diệp Ngân Bình nhưng nếu cậu ấy trở mặt với bà ta nhất định người của phái Không Động và đám hào kiệt giang hồ đông như kiến kia sẽ giết chết cậu ta ngay tức khắc. Giờ cô ta chỉ mong Mạc Vô Phong nhanh chóng tới Hắc Mộc Nhai trước khi tuyết rơi thì mẫu thân cô ta cũng không cố tình để lộ âm mưu định sẵn cho cậu ấy biết, không biết cậu ấy sẽ không trở mặt, không trở mặt cậu ấy sẽ an toàn nhưng hy vọng này chính cô ta cũng biết nó rất mỏng manh bởi ngày tuyết bắt đầu rơi chỉ còn vẻn vẹn một tháng ngắn ngủi nữa mà Mạc Vô Phong thì vẫn đang quanh quẩn tại Tửu Khí Ấp ngoại thành Lạc Dương cũng có nghĩa từ lúc khởi hành đến giờ cậu ta chưa tiến thêm được bước nào cả. Nếu biết trước sẽ có chuyện này xảy ra cô ta đã không lừa Mạc Vô Phong tới phái Không Động hay ít ra không lừa cậu ấy phải yêu mình để giờ đây cậu ấy sắp phải kết thúc cuộc đời tại nơi đất khách quê người.
Đường Yên định nghĩ cách thúc giục Mạc Vô Phong mau tới Hắc Mộc Nhai nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ấy bỏ bê nhiệm vụ ở lại Tửu Khí Ấp chăm sóc cho Nhược Thủy Liên cô ta lại bỏ cuộc. Cô ta không ghen tức mà thương tiếc cho cậu ấy đã nảy sinh tình cảm với một người nam không ra nam, nữ không ra nữ để phải giả cái giá đắt như vậy.
“Dậy sớm vậy đại ca”. Mộc Từ Thiên léo nhéo nói trong lúc đang ngáp ngủ
“Ta cần kiếm chút đồ ăn mang về thôn mọi người cứ ngủ tiếp đi”. Mạc Vô Phong trượt từ trên mái nhà xuống đất
“Ấy…đệ cũng đang đói đây. Cùng nhau đi đi”. Mộc Từ Thiên vội đạp Huỳnh Cao Thái vài cái đánh thức hắn dậy
“Sao huynh cứ thích phá đám giấc ngủ của người khác thế”. Huỳnh Cao Thái cằn nhằn
“Dậy ăn sáng mau, đại ca đi được một đoạn rồi kìa”
Tuy Huỳnh Cao Thái vẫn muốn ngủ thêm nhưng đời nào Mộc Từ Thiên để hắn thỏa mãn. Mộc Từ Thiên lôi xềnh xệch Huỳnh Cao Thái từ trên mái nhà xuống khiến hắn không muốn cũng phải dậy ngay lập tức. Họ đuổi theo Mạc Vô Phong vào một quán cơm nhỏ rồi ngồi xuống gọi toàn những thứ đắt đỏ ra. Xem ra đống bạc đêm qua họ kiếm được không phải ít.
Mạc Vô Phong không ngồi ăn với họ mà xếp thức ăn vào hộp cơm lớn có tới ba bốn tầng chồng lên nhau rồi nói là về thôn ăn cho ngon miệng. Mộc Từ Thiên biết thừa đại ca đem số thức ăn ấy về cho ai nhưng hắn không để tâm, đối với hắn rượu là thứ đáng để tâm hơn cả. Hắn phải uống hết chỗ rượu trên bàn đã rồi muốn đi đâu thì đi. Cậu ta vừa xách hộp cơm ra ngoài liền có hai cô nương ngồi tại quán nước bên đường đứng dậy bám theo ngay
“Sư tỷ, một trong ba người họ đang trở về nơi đó. Chúng ta bám theo huynh ấy luôn không hay đợi tên phản tặc và tên Huỳnh Cao Thái đó trở ra”
Tiếng nói này là của Đường Chân, sau khi trở về phái Không Động cô ta lập tức tìm gặp Diệp sư tỷ giải thích rõ ngọn ngàng sự việc trên bến đò và mách chuyện Huỳnh Cao Thái cũng muốn bỏ phái đi theo Mộc Từ Thiên cho Diệp Đường Yên nghe. Sau đó Diệp Đường Yên quyết định cùng Đường Chân tới đưa Huỳnh Cao Thái trở về.
“Phải bắt tại trận sư đệ mới không chối cãi được. Chúng ta cứ bám theo người muội vừa trông thấy về thôn đó trước chờ thời cơ ra mặt”
“À, nhìn thấy huynh ấy muội mới nhớ. Huynh ấy có nói mình quen biết sư tỷ đấy nhưng muội quên không hỏi tên người ta”
“Quen biết ta? Người của Mộc Từ Thiên sao có thể quen biết ta được có thể hắn bịa chuyện cũng nên”
“Thôi thì quen hay không chẳng quan trọng, chúng ta đi thôi”
Đường Chân khoác tay Đường Yên dạo bước trong thành Lạc Dương, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉ trỏ mấy tấm lụa bên đường để che dấu việc theo dõi của mình. Nhưng họ làm thế cũng chẳng để làm gì cả khi mà trong đầu Mạc Vô Phong lúc này chỉ nghĩ xem lát nữa tạ lỗi với Nhược Thủy Liên như thế nào. Cậu ta tập trung suy nghĩ tới mức thỉnh thoảng còn vấp phải những hòn đá dưới chân suýt té nhào khiến Đường Chân được nhiều phen buồn cười đau bụng.
Càng tới gần Tửu Khí Ấp, Mạc Vô Phong càng bước đi nhanh hơn. Cậu ta cứ thế tiến vào thẳng ngôi nhà phía sau thôn mặc cho mấy tên huynh đệ của Mộc Từ Thiên ngơ ngác đứng nhìn. Có lẽ họ sẽ rất bất ngờ khi lát nữa thôi Mộc Từ Thiên trở về và nói rằng cả hai đã kết nghĩa kim lan từ đêm qua. Tới nơi cần đến cậu ta không thèm gõ cửa mà bước thẳng vào trong với tâm trạng hồi hộp mong sao Nhược Thủy Liên sẽ không đuổi mình ra ngoài nhưng đáng tiếc trong phòng chẳng có ai cả. Mạc Vô Phong lo lắng đặt hộp cơm xuống bàn vào thẳng giường của nàng kiểm tra cho chắc chắn nhưng cũng không thấy gì hết. Cậu ấy lấy tay miết lên chiếc nệm trên giường mới biết rằng Nhược Thủy Liên đã đi khỏi phòng từ lâu bởi chiếc nệm ấy không có chút hơi ấm nào cả.
Mạc Vô Phong bước ra khỏi cửa với sự tiếc nuối khó hiểu trong lòng. Cậu ấy tự nhủ rằng mình còn phải tới Hắc Mộc Nhai xâm nhập vào ma giáo tại sao lại cứ lang thang tại Tửu Khí Ấp làm gì. Biết nàng đã rời đi nhưng hình ảnh của nàng tại Tửu Khí Ấp vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu ấy khiến cậu ấy không muốn lên đường. Cậu ta thẫn thờ bước ra sau nhà rảo bước quanh con sông nhỏ trong thôn, nhìn những cơn sóng nhẹ trên mặt nước bị gió thổi đi rồi tan biến khi lan tới bờ cậu ta cho rằng mối quan hệ giữa mình với Nhược Thủy Liên cũng như vậy, gặp nhau bất chợt rồi biến mất nhanh như làn khói, chẳng để lại dấu vết, chẳng để lại lời chào từ biệt.
“Mình và cô ấy chẳng khác gì bèo nước tương phùng vậy những cảm xúc khó hiểu cứ dày vò đầu óc mình từ đâu mà có”
Cậu ta cứ vừa nghĩ vừa đi khắp con sông, tới khi sắp được một vòng cậu ta giật mình trông lên phía trước. Trước mặt cậu ấy là Nhược Thủy Liên đang ngồi thu mình ngắm thứ gì đó, có thể là quang cảnh trước mắt cũng có thể nàng đang ngắm những dòng chảy kia nhưng cậu ta chẳng quan tâm nàng đang nhìn gì. Những xúc cảm trong lòng cậu ta như được hóa giải bật lên thành tiếng nói
“Nhược Thủy Liên”
Nghe tiếng cậu ta gọi nàng ngước mắt nhìn về phía đó không ngạc nhiên, không bất ngờ, không mỉm cười chào đón nhưng cậu ta thấy rất vui bởi đấy đích thực là Nhược Thủy Liên mà cậu ta đang nghĩ về. Mạc Vô Phong lấy hết tốc lực chạy tới bên nàng và phải khó khăn lắm cậu ta mới kiềm chế được hai cánh tay đang chuẩn bị định dang rộng ra ôm chầm lấy nàng. Thấy nàng ngồi một mình bên bờ sông cậu ấy cũng ngồi bệt xuống, miệng nói
“Tôi nghĩ cô giận chuyện đêm qua nên đã rời đi trong khi cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn nhưng giờ thì ổn rồi…hóa ra cô tới bờ sông sau thôn. Thực sự tôi không biết tại sao đêm qua mình lại cư xử như vậy giờ nghĩ lại tôi thấy bản thân thật kỳ quặc mong Nhược cô nương đừng để bụng”
Tất nhiên mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy nàng chẳng bao giờ để trong lòng hơn nữa đối với nàng hắn chỉ như người dưng qua đường những lời hắn nói, những chuyện hắn làm nàng đã quên ngay trong hôm đó.
“Ta đã ngồi ở đây từ sáng sớm…ta nghĩ mình bị ảo giác nhưng không phải vậy. Thôn này chính là nơi ta sinh ra nhưng ta chưa từng quay lại nơi này một lần nào từ khi bỏ đi. Có nhiều ký ức, có những khoảng thời gian đẹp đẽ, yên bình ta đã gần như lãng quên. Mỗi khắc ta ngồi đây những chuyện ngày xưa cứ thế quay lại…từng chút một…từng chuyện một. Nơi đây nhắc ta nhớ lại rằng bản thân mình thực sự là ai”
“Tôi nghe Mộc Từ Thiên nói thôn này đã từng bị cướp. Có phải ngày hôm ấy chính là ngày cô nương bỏ đi không”
Trước mắt nàng hiện dần lên khung cảnh đáng sợ ngày hôm ấy. Nơi đâu cũng có lửa lớn, tiếng cười ghê rợn của lũ cướp, tiếng binh khí chém xuống da thịt người trong thôn, tiếng la hét, tiếng khóc than. Đối với nàng hiện tại những điều đó chẳng có gì đáng sợ chứ không muốn nói là quá đỗi bình thường nhưng Đông Phương Bạch của ngày hôm đó chỉ là một nữ nhân yếu đuối như bao nữ nhân khác trong thiên hạ. Tới giờ nàng cũng không biết việc mình nhận lời người đó lên núi Hắc Mộc Nhai là đúng hay sai, việc mình quyết tâm trở thành kẻ mạnh là sai hay đúng.
“Ngày hôm đó, ‘ta đã biến mất’, mãi mãi biến mất”
“Ừm…Nhược cô nương, không phải cô còn có việc quan trọng phải làm hay sao. Giờ cô phải ăn hết hộp cơm tôi mang về mới có sức để bước tiếp”. Cậu ta đứng dậy đưa tay cho Nhược Thủy Liên “Nào…trở về phòng thôi, gió ngoài này lạnh lắm không tốt cho cô đâu”
Nhược Thủy Liên đẩy tay cậu ta ra rồi tự mình đứng dậy. Với suy nghĩ ‘ta là kẻ mạnh’ đã khắc sâu trong tâm trí mình hàng chục năm nay nàng luôn cư xử như vậy nếu có ai đó nghĩ mình đuối sức.
Mạc Vô Phong cũng theo sau nàng trở về phòng, nhìn thấy Nhược Thủy Liên chấp nhận ăn cơm mình mua về trong lòng cậu ta rạo rực hơn ban nãy nhiều. Cậu ấy cứ đứng tựa người vào cửa nhìn nàng cho tới khi tiếng của Đường Chân vang lên
“Ta biết ngay mà huynh và cô nương đó thân thiết hơn bề ngoài nhiều. Còn không chịu nhận hả”
Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên nghe câu này đều quay ra nhìn cô ta. Trông thấy Đường Chân dẫn theo Diệp Đường Yên cậu ta không khỏi bất ngờ
“Đường Yên, sao muội lại tới đây”
Diệp Đường Yên cũng bất ngờ không kém khi nghe tiếng Mạc Vô Phong vang lên bên tai
“Phong ca, huynh đang ở đây sao”
Đường Chân không biết tình cảm của sư tỷ dành cho Mạc Vô Phong nên nhanh miệng tiếp lời
“Huynh ấy ở đây chăm sóc cho…Nhược cô nương ấy từ đêm qua tới giờ đó sư tỷ”
“Sao cơ”. Diệp Đường Yên ngỡ ngàng tới mức tức giận, cô ta nói không nên lời
“Huynh chưa từng đối xử với muội tốt như vậy. Huynh chăm sóc một nữ nhân không có quan hệ gì với mình cả đêm mà không thấy xấu hổ sao”
“Đường Yên, muội đang nghĩ gì vậy. Nhược cô nương đã từng cứu huynh nhiều lần ở Vạn Thú sơn trang giờ cô ấy gặp nạn tất nhiên huynh không thể bỏ mặc rồi”
“Ngươi và cô ta có chuyện gì thì giải quyết với nhau đi. Đừng có lôi ta vào”. Nhược Thủy Liên nói
Diệp Đường Yên không kiềm chế được bản thân vận khí lực khắp cơ thể tấn công Nhược Thủy Liên nhưng bị Mạc Vô Phong cản lại, cậu ấy nắm chặt tay cô ta kéo ra ngoài vẻ mặt lộ rõ sự tức giận
“Sao muội vô cớ đánh người như vậy. Nội thương của cô ấy còn chưa hồi phục mà muội ra tay như thế khác nào muốn giết chết người ta”
“Hai người…hai người có chuyện gì vậy”. Đường Chân trố mắt lên nhìn
“Mạc Vô Phong, giờ huynh còn bênh vực cho cô ta nữa. Rốt cuộc muội là gì của huynh hả”. Đường Yên quát
“Ta không bênh vực ai cả, muội đã làm sai ta chỉ giúp muội nhận ra cái sai của mình. Muội không hiểu hay cố tình nghĩ sang hướng khác vậy”
“Sao…giờ thì người sai lại là ta hả. Ta khuyên huynh nên cắt đứt quan hệ với cô ta ngay trước khi ta còn có thể tha thứ cho huynh”
“Huynh và Nhược cô nương chỉ là bằng hữu, bằng hữu giúp đỡ nhau khi gặp hoạn nạn là chuyện thường tình, có gì đâu mà muội nổi nóng lên thế”
“Huynh là nam nhân, cô ta là nữ nhân. Giữa nam nhân và nữ nhân không có tình bằng hữu, chỉ có tình yêu thôi, huynh hiểu chưa. Đối với huynh cô ta là gì huynh tự hỏi bản thân mình đi”
Những lời nói của Diệp Đường Yên như lời gợi ý rõ ràng nhất dành cho Mạc Vô Phong lúc này, cậu ta im lặng lật lại từng cảm xúc một từ đêm hôm qua tới giờ nhưng cậu ấy vẫn không dám tin rằng thứ khiến cậu ta khó chịu, tức giận, nổi nóng vô cớ chính là tình yêu.
“Sao huynh im lặng…tại sao huynh im lặng như vậy”. Đường Yên cắn chặt môi mình trong cơn tức giận
“Ta…không phải…ta không biết…ta không muốn nghe muội nói nữa”. Mạc Vô Phong mệt mỏi ngồi hẳn xuống đất
Thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Đường Yên và Đường Chân, Mộc Từ Thiên cùng Huỳnh Cao Thái bước vào chào hỏi người quen.
“Ngọn gió nào đưa Diệp tiểu thư tới đây vậy. Không lẽ Diệp Ngân Bình cử ngươi tới tìm ta”. Mộc Từ Thiên nói
“Đại ca, huynh sao vậy”. Huỳnh Cao Thái chạy tới hỏi han Mạc Vô Phong nhưng hiện giờ cậu ấy vẫn bị những cảm xúc kia dày vò tới mức tâm trí rối bời không thể mở miệng nói ra câu nào.
“Tên phản tặc sao huynh dám gọi hẳn tên của chưởng môn nhân ra hả”. Đường Chân chạy tới đẩy hắn một cái thật mạnh.
“Chưởng môn nhân của ngươi, của cô ta chứ có phải của ta đâu. Ta không những gọi hẳn tên của bà ta ra ta còn dám gọi bà ta là mụ già xảo quyệt, độc ác, miệng nam mô bụng một bồ dao găm nữa”
Diệp Đường Yên lần theo âm thanh phát ra từ miệng Mộc Từ Thiên phi thân tới giao chiêu với hắn. Mộc Từ Thiên cố tình lăng mạ Diệp Ngân Bình để chọc tức cô ta ép cô ta xuất thủ giờ cô ta điên lên hắn càng cảm thấy vui mừng. Khi còn ở phái Không Động hắn là tên đệ tử có công phu giỏi giang nhất được nhiều người nể phục nên Mộc Từ Thiên đấu với Diệp Đường Yên chẳng khác nào kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức. Tuy Diệp Đường Yên là nữ nhân nhưng chiêu nào chiêu nấy hắn xuất ra đều chẳng có chút nể nang, hắn toàn nhằm vào những chỗ như cổ, bụng cô ta mà tấn công. Diệp Đường Yên cũng chẳng kém cạnh gì, cô ta xuất chiêu nhanh như vũ bão cứ như muốn lấy mạng địch thủ ngay tại đây.
Đường Chân chạy tới chỗ Huỳnh Cao Thái mắng hắn
“Họ sắp tàn sát nhau rồi kìa huynh còn chống mắt lên nhìn hả, mau vào giúp đi”
“Giúp nhị ca hay sư tỷ…”. Huỳnh Cao Thái ngẫm nghĩ
“Tức chết đi được, huynh giúp ai cũng thế thôi chỉ cần giữ họ lại đừng để họ tiếp tục gây chiến”
Huỳnh Cao Thái vặn các khớp xương trên tay dậm chân thật mạnh lao vào nơi giao chiến của họ nhưng bị nhận một chưởng của Diệp Đường Yên và một cước của Mộc Từ Thiên nên ngã ra xa.
“Huynh thật…vô dụng”. Đường Chân tức giận hét lên “Sư tỷ, mặc kệ tên phản tặc đó. Chúng ta tới đây là để đưa Huỳnh Cao Thái trở về”
Lúc này chiêu thức của Diệp Đường Yên bắt đầu rối loạn, nếu ban nãy cô ta đấu ngang sức với Mộc Từ Thiên thì giờ đây độ chính xác trong từng thức của cô ta đều giảm sút rõ rệt. Trong lòng cô ta đang mang hai cơn giận một từ Mạc Vô Phong còn một từ Mộc Từ Thiên, chúng đan xen lẫn nhau cấu xé tâm trí cô ta khiến Mộc Từ Thiên có cơ hội áp đảo ngay tức khắc. Hắn trông thấy sơ hở lập tức tung cước đá thẳng vào vai trái Diệp Đường Yên khiến cô ta ngã xuống đất.
“Phản tặc, sao ngươi dám làm sư tỷ bị thương”. Đường Chân nói
“So với những gì Diệp Ngân Bình gây ra cho ta thì thế này chẳng đáng gì đâu”. Mộc Từ Thiên nói
“Hai người dừng lại đi”. Mạc Vô Phong lấy lại tinh thần khuyên can Mộc Từ Thiên “Nhị đệ, đừng đánh nữa, cô ấy là người sau này ta sẽ lấy làm nương tử đó”
Những người có mặt trong Tửu Khí Ấp đều ngạc nhiên vô cùng ngay cả Diệp Đường Yên cũng vậy. Cô ta không thể tin rằng Mạc Vô Phong có thể đưa ra quyết định bất ngờ như thế sau những chuyện vừa xảy ra. Riêng Mộc Từ Thiên thì phản đối quyết liệt
“Huynh có tỉnh táo không vậy. Cô ta chẳng khác gì Diệp Ngân Bình, độc ác, thủ đoạn, người như thế chẳng xứng với…”
Mộc Từ Thiên chưa nói dứt câu hắn nhận thấy ngực mình đau nhói, xương cốt như sắp tan ra. Nhân lúc hắn mải đôi co với Mạc Vô Phong thì Diệp Đường Yên đã xuất một chưởng lực vô cùng ma quái chứa đựng bảy loại kình lực khác nhau bên trong tấn công Mộc Từ Thiên, hắn ói một ngụm máu lớn ra rồi gục xuống đất trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người. Cả Mạc Vô Phong và Huỳnh Cao Thái đều chạy tới xem hắn có sao không. Trước khi ngất đi hắn chỉ thều thào được một câu
“Thất Thương…quyền”
Đường Chân vốn ghét Mộc Từ Thiên là thế nhưng nể tình xưa nghĩa cũ cô ta cũng chạy tới kêu lên
“Phản tặc, ngươi còn sống không thế”
“Đường Yên, muội xem mình đã gây chuyện gì đi”. Mạc Vô Phong lớn tiếng
“Hắn năm lần bảy lượt lăng mạ mẫu thân ta huynh không thay ta dạy cho hắn bài học thì thôi còn to tiếng với ta. Nể tình câu nói vừa nãy của huynh mọi chuyện ngày hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra”. Cô ta hắng giọng gọi Đường Chân “Chúng ta trở về phái thôi…Còn Huỳnh Cao Thái, nếu đệ muốn đi theo hắn phản bội mẫu thân tỷ thì cứ việc. Sau này đệ cũng sẽ trở thành tội đồ của phái Không Động như hắn”
“Ta còn không hiểu tại sao các người cứ gọi sư huynh là tội đồ. Hôm nay được chứng kiến thứ tà công đó từ tỷ ta càng tin rằng sư huynh chẳng làm gì sai cả. Phải…ta phản Không Động đó…từ giờ ta và phái Không Động các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt”. Huỳnh Cao Thái nghiến răng
“Sư huynh…”. Đường Chân khẽ lên tiếng
“Muội cũng muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này sao”
“Sư tỷ, muội không…muội…”
“Vậy thì mau trở về”
Đường Chân vừa dìu sư tỷ đi vừa cố ngoái đầu lại nhìn. Cô ấy chưa từng thấy sư tỷ mình tức giận như lúc này nên chỉ biết im lặng đưa cô ta trở về phái.
“Sư tỷ định đuổi huynh ấy ra khỏi phái thật sao”
“Là hắn muốn đi, ta đâu có đuổi”
“Thật sự…thật sự muội không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Tại sao đang yên đang lành huynh ấy lại quyết định ở lại với tên phản tặc kia”
“Chắc chắn nó đã được nghe những lời bịa đặt của hắn nên mới bị hắn dụ dỗ ở lại cái nơi đó”
“Vậy còn…còn vị công tử kia và Nhược cô nương”
“Phong ca chính là chưởng môn Côn Luân phái mà tỷ kể với muội. Đáng lí ra giờ này huynh ấy đang đi tới Hắc Mộc Nhai không hiểu sao lại nấn ná ở lại cái thôn này. Ta phải báo lại cho mẫu thân biết chuyện, không thể để huynh ấy bị nữ nhân kia làm loạn trí”
“Á…người đó chính là…chính là chưởng môn sư huynh của mấy người kia hả. Bảo sao huynh ấy nói tỷ là nương tử tương lai của mình. Như thế càng khó hiểu hơn, nếu trong lòng huynh ấy đã có tỷ rồi sao đêm qua còn…”
Đường Yên khựng lại hỏi cho ra lẽ
“Đêm qua làm sao”
“Tại muội trông thấy bộ dạng lo lắng khi Nhược cô nương mê man bất tỉnh của huynh ấy sao cứ giống như…Hơn nữa một chưởng môn nhân lại đích thân vào bếp nấu cháo cho Nhược cô nương xem ra…”
Đường Chân vội bịt miệng lại, cười gượng
“Mấy lời linh tinh của muội tỷ đừng để ý. Chúng ta mau đi tiếp thôi”
“Nhược cô nương…Nhược cô nương. Ta nhớ không nhầm Hà thúc thúc có nhắc tới người này một lần, thúc ấy nghi ngờ đó là Đông Phương…”
“Sư tỷ sao vậy, tỷ giận muội hả. Muội…lần sau muội sẽ không nói linh tinh nữa”
“Không phải, mau đưa tỷ tới Hà gia trang. Có một chuyện tỷ cần hỏi rõ lại ông ta”
Đường Chân lập tức làm theo lời của sư tỷ, dẫn cô ta tới Hà gia trang ngay trong hôm đó. Rất may cho Đường Yên khi họ vừa tới nơi cũng là lúc hai tên họ Hà đang trên đường trở về gia trang sau một ngày tìm Hà thiếu gia mệt nhọc nhưng kết quả vẫn như vậy, chẳng thu được chút thông tin nào. Hà Kỳ Côn xuống ngựa hỏi chuyện Đường Yên
“Tiểu thư cất công tới gia trang không lẽ Diệp chưởng môn lại có chuyện gì quan trọng”
Đường Yên mỉm cười
“Mẫu thân ta không có chuyện gì quan trọng nhưng chuyện ta sắp nói có lẽ sẽ trở thành thông tin quan trọng cho thúc đó”
“Ồ…vậy mời tiểu thư vào trong”
Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo đi trước dẫn đường cho hai cô nương vào hậu viện gia trang đặt giữa một hồ nước bám đầy rêu cứ như hàng trăm năm không có ai nhảy vào lau dọn. Đường Yên không dài dòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn
“Ta nhớ lần trước thúc có nói Nhược cô nương đi cùng với Mạc Vô Phong trông rất giống hắn có phải không”
Hà Kỳ Côn cứ tưởng cô ta có thông tin gì quan trọng nhưng hóa ra lại nhắc chuyện cũ nên nét mặt ông ta có chút nuối tiếc
“Chuyện đó…không phải mọi người đều nói chỉ là người giống người thôi còn gì. Giờ nghĩ lại ta cũng thấy chắc do mình già quá nên có hơi lú lẫn. Đừng nói Đông Phương Bất Bại đã chết chứ hắn mà còn sống cũng chẳng bao giờ xuất hiện ngang nhiên trong chốn giang hồ như lúc ở Vạn Thú sơn trang”
“Giang hồ là nơi có nhiều chuyện không tưởng xảy ra điều ấy thúc còn lạ gì. Hà gia trang bị tàn sát cũng là một trong những điều không tưởng ấy không lẽ thúc đã quên đêm ác mộng đó sao. Có thể người mà thúc nghi ngờ chính là kẻ thù không đội trời chung nhưng thúc lại cứ thế mà quên đi, cho rằng chỉ là người giống người thôi. Hà thúc thúc nói thật đi, thâm tâm thúc không thấy khó chịu sao”
“Nhưng…nhưng ta chẳng có cách nào điều tra thực hư cả. Hơn nữa giờ biết tìm người đó ở đâu để tra hỏi…mà nếu hắn đúng là Đông Phương Bất Bại thì chúng ta cũng đừng mơ động được vào người hắn chứ đừng nói điều tra rõ ràng mọi chuyện”
“Thúc không có cách gì thật sao. Ta thấy hơi…thất vọng đấy”
“Không lẽ Diệp tiểu thư đã nghĩ ra mưu mẹo gì đó”
“Gọi là mưu mẹo có hơi không thuận tai. Ta chỉ nói ngắn gọn để thúc biết cách thực hiện sau đó còn phải trở về phái nghỉ ngơi”
“Hà Kỳ Côn xin lắng nghe lời chỉ bảo của Diệp tiểu thư”
“Đường Chân…muội nhớ khuôn mặt của Nhược cô nương chứ”
Đường Chân ấp úng
“Nhớ thì có…hơi nhớ nhưng sao tỷ lại hỏi chuyện đó”
Đường Yên gật đầu
“Không sao, hơi nhớ cũng ổn rồi. Giờ Hà thúc thúc hãy vào thành tìm một tên thư sinh bắt hắn ký họa lại nét mặt của Nhược cô nương ấy qua lời tả của sư muội ta. Sau đó…”
Hà Kỳ Côn hai mắt sáng như trăng rằm, hắn tiếp lời
“Sau đó phân phát cho đệ tử Nhật Nguyệt qua nội gián của chúng ta. Cựu giáo chủ của chúng làm sao chúng nhận nhầm được, nếu cô ta thực sự là Đông Phương Bất Bại không biết tên Hướng Vấn Thiên sẽ sợ hãi thế nào đây. Diệp tiểu thư lần này cô đã thực sự đem cho ta một tin quan trọng rồi. Hà gia trang sẽ mãi nhớ ơn cô”
“Nếu hắn thực sự là Đông Phương Bất Bại cả hai ta đều được lợi, thúc không cần cám ơn ta đâu”
Theo mưu kế của Diệp Đường Yên người trong Hà gia trang đều được điều động đi để tìm những tên ký họa giỏi nhất trong Thành Đô tới vẽ theo lời tả của Đường Chân. Chỉ mất một đêm làm việc cật lực khuôn mặt của Nhược Thủy Liên đã được vẽ lại chi tiết tới từng chút một trên tờ giấy mỏng.
Sau khi bức họa hoàn thành Hà Kỳ Côn lập tức hẹn Ôn Tịch Phát, một giáo chúng Nhật Nguyệt tới một tửu quán trong Thành Đô để hắn nhận dạng. Tên đó chính là kẻ lén ăn cắp độc dược của Nhật Nguyệt thần giáo khi Hướng Vấn Thiên ra lệnh tiêu hủy toàn bộ độc dược để đem bán cho Hà gia trang. Tên này vẫn nghĩ hai tên họ Hà chỉ là những kẻ sĩ bình thường trong giang hồ hoàn toàn không biết rằng mình đang giao dịch với kẻ địch của ma giáo.
Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo vận hắc y đội chiếc mũ che kín khuôn mặt tới chỗ hẹn. Như thường lệ Ôn Tịch Phát đã tới một chiếc bàn nằm ở góc khuất chờ sẵn hai người bọn họ. Thấy người tới hắn cười tươi đón tiếp
“Hai vị đại gia lại muốn mua thêm loại độc dược nào vậy. Giáo chú vứt đi bao nhiêu ta nhặt nhạnh lại bấy nhiêu nhiều không đếm xuể”
Hà Kỳ Côn không quan tâm tới những gì tên đó nói, hắn vào thẳng chủ đề luôn
“Nghe nói giáo chủ ma giáo khi xưa – Đông Phương Bất Bại giờ đã bặt vô âm tín, mất tích trong giang hồ”
Ôn Tịch Phát ngó nghiêng xung quanh như sợ ai nghe được, hắn tỏ rõ vẻ sợ sệt trong lời nói
“Đại gia à…tự nhiên ngài lại hỏi tới Đông…Đông…Đông Phương giáo chủ làm gì vậy. Người đó không phải mất tích mà đã…đã chết từ lâu rồi”
Hà Cẩm Trảo lên tiếng
“Nhắc đến tên người đó ngươi có vẻ sợ hãi”
Ôn Tịch Phát cầm chén trà lên uống mà tay cứ run lẩy bẩy
“Tất nhiên phải sợ rồi. Đông…Đông Phương giáo chủ là người thế nào các ngươi không biết đâu”
Hà Kỳ Côn úp bức họa lên mặt bàn sau đó lấy tay hắn chèn lên
“Giờ ngươi chỉ nhìn qua cũng nhận ra khuôn mặt Đông Phương giáo chủ đúng không”
Thấy Ôn Tịch Phát gật gù Hà Kỳ Côn từ từ lật bức họa trên mặt bàn lên. Vừa trông thấy khuôn mặt được khắc họa trên đó Ôn Tịch Phát sợ tới mức té ngã khỏi ghế, hắn chỉ tay vào bức họa ú ớ nói
“Giáo…giáo chủ. Sao hai người lại có hình của giáo…giáo…giáo chủ”
Lòng thù hận của hai tên họ Hà như được khơi dậy sau lời nói của Ôn Tịch Phát. Nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh làm theo lời Đường Yên dặn dò
“Không lâu trước ta có ký họa giúp một cô nương nhưng sau khi họa xong lại trông cô nương ấy rất giống người mà huynh vừa nhắc tới vì vậy ta đem đến đưa huynh xem. Nếu người ta ký họa giúp đúng là Đông Phương Bất Bại e rằng giang hồ sắp hết yên bình rồi, việc quan trọng thế này huynh nên trở về kể lại cho giáo chủ nghe tránh một đêm nào đó hắn đột nhập ma giáo giết sạch các huynh”
Ôn Tịch Phát luống cuống bò dậy giật lấy bức họa trên tay Hà Kỳ Côn sau đó hắn lên ngựa phi một mạch về Nhật Nguyệt thần giáo trong nỗi sợ hãi.
“Hay lắm, tên đại ma đầu đó vẫn còn sống, chúng ta có thể tìm hắn báo thù cho Hà gia trang rồi”. Hà Cẩm Trảo nói
“Đông Phương Bất Bại thực sự vẫn còn sống. Để xem Nhật Nguyệt thần giáo sẽ phản ứng ra sao trước chuyện này. Một tên như Đông Phương Bất Bại lẽ nào không muốn nhắm tới chức giáo chủ ma giáo nữa”. Hà Kỳ Côn cười gian trá
“Lỡ tên Hướng Vấn Thiên nhát chết kia sợ hãi bưng bít luôn chuyện này thì sao. Như thế giang hồ sẽ không loạn như chúng ta dự tính”
“Hắn không nói…đích thân chúng ta sẽ tung tin đồn. Ngươi không nhớ những lời Diệp tiểu thư dặn dò sao. Mau trở về báo tin tốt này cho tiểu thư biết”
Sau khi nhận được tin Đông Phương Bất Bại còn sống Diệp Đường Yên lập tức cùng Đường Chân trở về bản phái báo ngay tin cho mẫu thân. Diệp Ngân Bình mới đầu nghe cũng không lọt tai lắm nhưng những lời nói của Đường Yên cùng bức họa đã được kiểm chứng kia khiến bà ta không khỏi thắc mắc
“Nếu là người giống người thì sao”
“Mẫu thân yên tâm, nghe Hà thúc thúc nói tên đệ tử Nhật Nguyệt vừa trông thấy bức tranh thì hồn vía bay hết chứng tỏ người trong tranh chính là hắn. Người giống người vài nét thì có nhưng giống y hệt thì không có đâu. Hơn nữa hắn có đúng là Đông Phương Bất Bại hay không đối với chúng ta chỉ có tốt chứ không có xấu”
Diệp Ngân Bình ‘ồ’ lên
“Tốt ở đâu. Con nói ta nghe thử”
“Tin Đông Phương Bất Bại còn sống chắc chắn ảnh hưởng không ít tới Nhật Nguyệt thần giáo. Nếu chúng ta tung thêm tin đồn hắn sẽ quay trở về ma giáo cùng Hướng Vấn Thiên thâu tóm giang hồ chắc chắn các nhân sỹ võ lâm nhất quyết không để yên cho ma giáo. Khi đó phái Không Động chỉ cần ra mặt hô hào tập hợp bọn họ lại cùng chung sức tiêu diệt Nhật Nguyệt thần giáo làm ngư ông đắc lợi là xong”
“Hay…hay lắm. Như vậy quân số chúng ta sẽ nhân lên nhiều lần. Đợi tới khi Mạc Vô Phong trà trộn được vào ma giáo chúng ta sẽ phát lệnh tổng tấn công phá nát Hắc Mộc Nhai”
“Có điều…”
“Có điều gì”. Diệp Ngân Bình hỏi
“Nếu Phong ca không muốn tới Hắc Mộc Nhai nữa hoặc huynh ấy không thể trà trộn được vào ma giáo mẫu thân định…”
“Chuyện đó ta đã tính cả rồi. Ta nói cho con an tâm…Mạc Vô Phong nhất định phải trà trộn được vào ma giáo muộn nhất tới khi ta chiêu mộ được đám nhân sỹ kia nếu không đám đệ tử của hắn ở trong tay chúng ta sẽ chết hết”
“Mẫu thân định dùng họ ép buộc huynh ấy sao”. Đường Yên nhăn mặt
“Chứ con nghĩ tại sao ta lại yên tâm để hắn thực hiện nhiệm vụ khó khăn này. Ta chỉ đơn thuần giúp hắn có thêm chút động lực hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn thôi. Từ giờ tới khi tuyết rơi nếu nhiệm vụ chưa tiến triển thêm tí nào ta sẽ để lộ điều này cho hắn biết để hắn có thêm quyết tâm”
“Nếu huynh ấy tức giận trở mặt với chúng ta thì sao”
“Một tên chưởng môn nhân có đám đệ tử bị bắt giữ thì làm gì được chúng ta. Dù hắn có tức giận thế nào cũng chẳng có đường lui, hắn chỉ có sự lựa chọn duy nhất đó thôi”
“Vậy sau khi tiêu diệt được Hắc Mộc Nhai nếu huynh ấy may mắn còn sống mẫu thân cũng sẽ cho người giết chết huynh ấy phải không”
“Nếu hắn không biết điều thì đó chính là kết cục của hắn. Một khi tiêu diệt được Hắc Mộc Nhai cũng có nghĩa tàn dư Ngũ Nhạc sẽ lĩnh án tử từ chúng ta luôn. Mạc Vô Phong không phục ta cũng sẽ để hắn cùng phái Côn Luân biến mất”
Bấy giờ Đường Yên mới hiểu mẫu thân mình thực sự độc ác thế nào, cô ta cũng hiểu ngày Mạc Vô Phong rời khỏi phái Không Động lên đường tới Hắc Mộc Nhai cũng chính là ngày cậu ta nhận lấy án tử dành riêng cho mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và biết được bản thân bị lợi dụng, đệ tử của mình bị giữ làm con tin chắc chắn cậu ấy sẽ không khoan nhượng với Diệp Ngân Bình nhưng nếu cậu ấy trở mặt với bà ta nhất định người của phái Không Động và đám hào kiệt giang hồ đông như kiến kia sẽ giết chết cậu ta ngay tức khắc. Giờ cô ta chỉ mong Mạc Vô Phong nhanh chóng tới Hắc Mộc Nhai trước khi tuyết rơi thì mẫu thân cô ta cũng không cố tình để lộ âm mưu định sẵn cho cậu ấy biết, không biết cậu ấy sẽ không trở mặt, không trở mặt cậu ấy sẽ an toàn nhưng hy vọng này chính cô ta cũng biết nó rất mỏng manh bởi ngày tuyết bắt đầu rơi chỉ còn vẻn vẹn một tháng ngắn ngủi nữa mà Mạc Vô Phong thì vẫn đang quanh quẩn tại Tửu Khí Ấp ngoại thành Lạc Dương cũng có nghĩa từ lúc khởi hành đến giờ cậu ta chưa tiến thêm được bước nào cả. Nếu biết trước sẽ có chuyện này xảy ra cô ta đã không lừa Mạc Vô Phong tới phái Không Động hay ít ra không lừa cậu ấy phải yêu mình để giờ đây cậu ấy sắp phải kết thúc cuộc đời tại nơi đất khách quê người.
Đường Yên định nghĩ cách thúc giục Mạc Vô Phong mau tới Hắc Mộc Nhai nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ấy bỏ bê nhiệm vụ ở lại Tửu Khí Ấp chăm sóc cho Nhược Thủy Liên cô ta lại bỏ cuộc. Cô ta không ghen tức mà thương tiếc cho cậu ấy đã nảy sinh tình cảm với một người nam không ra nam, nữ không ra nữ để phải giả cái giá đắt như vậy.
Danh sách chương