Nàng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nàng chậm rãi bước lui về phía sau. Một nụ cười buồn nở trên môi nàng, một giọt máu nhỏ khẽ chảy ra. Nàng nói khẽ

“Ta sẽ đi một mình, ngươi hãy tự tìm lấy đường khác mà đi”

Mạc Vô Phong lo lắng

“Nhược cô nương, cô không sao chứ. Hình như…cô đang thổ huyết…”

Nàng không quan tâm tới lời cậu ta nói rồi vận công rời đi nhưng nội thương trong cơ thể lại bùng phát ngay lúc này. Nhược Thủy Liên khụy xuống đất tay ôm lồng ngực đang nhói nhau liên hồi.

Mạc Vô Phong không biết nên rời đi hay làm sao bây giờ, cậu ta chợt nhớ lại hình ảnh thần y cô nương vào cái đêm ấy. Dường như nàng cũng thổ huyết, đôi mắt lặng buồn nhìn về nơi xa xăm giống hệt Nhược cô nương đang đứng trước mặt cậu ấy.

Cuối cùng Mạc Vô Phong tới đỡ nàng dậy, cậu ấy nói

“Nội thương của cô nương chưa lành rời khỏi đây một mình rất nguy hiểm. Tôi sẽ đưa cô ra ngoài an toàn sau đó quay trở lại sơn trang”

Nhược Thủy Liên nói

“Ngươi…đi cùng ta”

Mạc Vô Phong lấy tay lau vệt máu nhỏ trên môi giúp nàng, cậu ta quả quyết

“Tôi sẽ đi cùng cô”

Trong khi dìu Nhược Thủy Liên rời đi cậu ta liên tục suy nghĩ xem nên đi đường nào. Chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng dưới đáy mặt hồ lại hiện lên trong tâm trí cậu ấy. Nghĩ tới đây thôi Mạc Vô Phong quyết định đánh liều ra sau Khách Đường. Nếu có ánh sáng dưới đáy hồ chắc chắn nơi ấy thông ra đâu đó bên ngoài kia.

Nhược Thủy Liên nhìn hướng cậu ta đưa mình đi liền thắc mắc

“Sao lại tới Khách Đường?”

Mạc Vô Phong nói

“Tới đó cô sẽ biết”

Khách Đường bị phá hủy cũng khiến cho hồ tắm phía sau hư hại nhiều chỗ. Vách tường xây quanh hồ tắm đã đổ sập khiến mặt hồ lộ hẳn ra bên ngoài. Mạc Vô Phong chỉ tay xuống mặt hồ nói

“Lối ra ở đây”

Nhược Thủy Liên nói

“Ý ngươi là nhảy xuống đó hả. Nó dẫn tới đâu”

Mạc Vô Phong lắc đầu

“Tôi không biết. Chỉ biết chắc rằng nó sẽ dẫn chúng ta rời khỏi sơn trang một cách bí mật”

Nhược Thủy Liên nhìn cậu ta

“Không phải hôm đó ngươi chết đuối vì lặn xuống đấy mò tìm đường đi đấy chứ”

Mạc Vô Phong nói

“À…cũng gần như vậy”. Dứt lời cậu ấy nhảy ngay xuống hồ nước khiến nước bắn tung tóe lên vạt áo của nàng “Nhảy xuống đi Nhược cô nương”

Nhược Thủy Liên vẫn nghi ngờ

“Ngươi có chắc nhảy xuống đáy sẽ ra được bên ngoài không”

Mạc Vô Phong vuốt sạch nước trên mặt rồi đáp

“Tôi nghĩ vậy, cô nương yên tâm chúng ta sẽ không chết đuối dưới này đâu”

Nhược Thủy Liên lẩm nhẩm

“Không đời nào ta chết chung với tên tiểu tử nhà ngươi”. Nói xong nàng cũng chậm rãi bước xuống mặt hồ.

Thấy nàng tiến đến Mạc Vô Phong nhanh nhẹn tóm lấy tay nàng kéo xuống mặt nước khiến nàng không kịp phản ứng. Cậu ta cảm thấy dưới đáy hồ thật yên tĩnh, thật ấm áp, nhìn ánh sáng nhẹ dẫn lối kia bất chợt cậu ấy thấy rất vui liền quay ra nở nụ cười với nàng.

Nhược Thủy Liên tuy phải miễn cưỡng đón nhận nụ cười ấy nhưng nàng cũng không khó chịu. Có lẽ ở dưới đáy hồ bình yên này nàng cũng cảm thấy tâm hồn mình thanh thản như Mạc Vô Phong. Con đường từ đáy hồ dẫn ra nơi nào đó kia giống như con đường rời xa hiện thực tiến tới giấc mơ đẹp đẽ, giống như khi ta nhắm mắt lại say sưa chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Trước khi cả hai ngộp thở thì họ cũng đã ngoi lên được mặt hồ nhưng không phải mặt hồ ở Vạn Thú sơn trang mà là một mặt hồ khác nằm ở nơi nào đó. Từ lúc nhảy xuống hồ tới giờ tay cậu ấy vẫn giữ chặt tay nàng đến khi đưa nàng lên khỏi mặt nước cậu ta mới buông ra. Mạc Vô Phong nhìn quanh tứ phía nhưng tất cả đều là vách đá, thứ ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ kia xuất phát từ miệng cái hang này cách xa nơi cậu ta đứng vài trượng.

Mạc Vô Phong thẫn thờ

“Có lẽ phải lên được miệng hang mới mong ra bên ngoài được. Nhược cô nương, sao cô không nói gì…”

Trời sắp sang đông mà thân thể lại bị nhiễm nước hơn nữa gió trên miệng hang liên tục lùa xuống khiến nàng cảm thấy rất lạnh. Cái lạnh này làm nàng nhớ lại ngày mình tỉnh lại tại hồ băng nhưng nàng vẫn cố chịu đựng ngồi tọa thiền, chỉ cần nội lực hồi phục lại nàng sẽ tự khắc khỏe lên.

Mạc Vô Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng cậu ấy nhận ra ngay

“Cô nương thấy lạnh sao. Để ta tìm thứ gì đó đốt lửa lên cô sẽ ấm ngay thôi”

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng lạnh…ngươi tự lo cho mình đi”

Mạc Vô Phong vẫn đi xung quanh cái hang này nhặt nhạnh những cành khô cậu ta trông thấy để nhóm lửa. Cậu ta ôm đống cành khô đó tới nơi gió không lùa tới sau đó nhặt lấy một cành cây đặt vào giữa hai lòng bàn tay xoay đi xoay lại trên đống lá khô bên dưới không ngừng nghỉ.

Nhược Thủy Liên trông thấy vậy liền nói

“Ngươi tạo lửa bằng cách đó sao. Vậy ta đợi tới khi mặt trời lên còn hơn”

Mạc Vô Phong vẫn cặm cụi xoay đi xoay lại gần một canh giờ cuối cùng một tia lửa nhỏ cũng lóe lên, nó lan ra chỗ lá khô rất nhanh rồi bùng lên thành một ngọn lửa lớn. Cậu ta liền gom chỗ củi kia lại quanh đống lửa giữ cho lửa khỏi tắt. Xong xuôi cậu ấy chạy ra chỗ Nhược Thủy Liên

“Nhược cô nương mau ra đó cho ấm, ta nhóm lửa xong rồi”

Nhược Thủy Liên đánh mắt đi chỗ khác

“Ngươi không nghe rõ sao, ta không lạnh, ta chẳng cần lửa”

Mạc Vô Phong liền chạm vào người nàng rồi thốt lên

“Lạnh quá, vậy mà cô nương còn…”

Nhược Thủy Liên lớn tiếng

“Ta đã nói đừng tùy tiện động vào người ta kia mà. Chờ nội lực ta phục hồi ta sẽ tặng cho ngươi một chưởng nữa”. Dứt lời nàng đứng ngay dậy tiến ra chỗ đống lửa kia.

Mạc Vô Phong lẩm nhẩm trong đầu

“Cô nương đó kỳ lạ thật”

Cậu ta không đi ra chỗ đống lửa mà tìm nơi gió lùa tới từ miệng hang. Mạc Vô Phong đứng tại đó dang hai tay ra cảm nhận từng cơn gió mát lạnh khiến nàng không khỏi thắc mắc

“Ngươi không thấy lạnh sao?”

Mạc Vô Phong nói

“Tôi đã sống tại núi tuyết Côn Luân hai mươi lăm năm nay ngày nào thức dậy cũng chỉ thấy tuyết trắng. Ban đầu tôi thấy rất bất công tại sao người trung thổ được tận hưởng bốn mùa xuân hạ thu đông còn người Tây Vực chỉ được sống trong giá lạnh nhưng giờ tôi đã dần nhận ra chính gió lạnh và tuyết trắng đã khiến bọn tôi trở nên mạnh mẽ hơn”

Nàng nhìn đống lửa mỉm cười

“Có nhiều người trung thổ cảm nhận được bốn mùa xuân hạ thu đông nhưng một số người khác tuy sống tại trung nguyên nhưng ngày nào họ cũng thấy lạnh. Không phải cái lạnh thể xác mà là cái lạnh từ trong tâm hồn”

Mạc Vô Phong hỏi

“Trong số họ có cô chứ, Nhược cô nương”

“Ta đã từng như vậy nhưng giờ thì khác rồi”. Nhược Thủy Liên nói

“Khác thế nào?”. Cậu ta lại hỏi

“Giờ ngay cả cái lạnh trong tâm hồn ta cũng không cảm nhận được. Ta sống như không hề tồn tại trên cõi đời này”. Nàng nói

“Nhược cô nương, cô biết không…tất cả mọi người ai cũng mang trong mình một nỗi buồn riêng, những nỗi buồn ấy tuy không giống nhau nhưng cuối cùng cũng sẽ tan biến vào một lúc nào đó. Có người mất một hai ngày là quên được nhưng cũng có người mất tới vài tháng, vài năm có khi mất cả cuộc đời cũng không thể nào quên cô có biết vì sao không”

“Vì sao?”

“Vì họ vẫn chưa thực sự buông xuôi. Họ cứ giữ nỗi buồn ấy tận trong đáy lòng mình hàng ngày mở mắt ra đều bị nó hành hạ. Trước đây tôi luôn buồn phiền bởi cái chết của sư phụ, hàng ngày tôi đều nghĩ tới điều ấy nhiều tới mức chẳng thiết tha làm gì nữa. Tôi không muốn cười, không muốn nói chuyện với ai trong một khoảng thời gian dài cho đến khi tôi phải tới trung nguyên một cách miễn cưỡng. Tại nơi này tôi gặp được nhiều người, nghe được nhiều chuyện, học được nhiều thứ chẳng biết từ lúc nào tôi đã ngừng nghĩ về cái chết của sư phụ”

“Vậy…ngươi nói xem. Nỗi buồn của ta khi nào mới hết”

“Điều đó cả tôi và cô nương đều không biết được. Nhưng cô nương cứ thử làm như tôi xem, gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và cười nhiều hơn, bị cuốn vào một câu chuyện rắc rối nào đó rồi bị người ta…Ừm…đuổi đánh, mắng chửi sau đó một ngày kia cô thức dậy vào buổi sáng và nhận ra rằng mình không còn nghĩ về nỗi buồn nào đó nữa. Đó chính là lúc nỗi buồn của cô tan biến”

“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và…cười nhiều hơn. Ta thấy khó quá…ta sợ mình không làm được”

“Mới đầu cô sẽ thấy khó, nếu cô nương không muốn bắt chuyện với người khác vậy khi người đó hỏi chuyện cô chỉ cần trả lời chứ không quay đi là được rồi. Ngày nào chúng ta còn sống thì còn gặp rất nhiều nỗi buồn và cả niềm vui nữa, chúng ta nên tập cách quên đi những nỗi buồn, lưu giữ những điều vui vẻ”

Thấy ánh mắt nàng trầm ngâm nhìn vào ngọn lửa Mạc Vô Phong liền nói

“Hình như tôi nói nhiều quá rồi…Hừm…phải tìm đường ra khỏi nơi này mới được”

Cậu ta hướng ánh mắt lên miệng hang

“Có lẽ trên đó là lối ra duy nhất có điều tôi không dám chắc sẽ khinh công được cao như thế”

Dứt lời Mạc Vô Phong liền nhảy lên vách đá bám chặt lấy một mỏm đá nhô ra từ từ trèo lên miệng hang. Nhược Thủy Liên nhớ lại ngày Lạc Hư trèo lên Sơn Phù Độc tìm gặp mình liền nói

“Mấy tên Tây Vực các ngươi thích leo trèo vậy kia à”

Mạc Vô Phong ngoảnh mặt ra đáp

“Hồi nhỏ tôi cùng ba tên tiểu đệ lên núi Côn Luân chơi đùa, cô nương biết đấy xung quanh đó toàn núi là núi muốn đi không cũng khó nên bọn tôi phải tập leo lên”. Mải mê nói chuyện cậu ta lỡ bước hụt một bước khiến thân mình suýt rơi xuống nhưng tay cậu ta rất chắc nên đã bám lại được vào vách đá ngay.

Nhược Thủy Liên tỏ ý chê bai Mạc Vô Phong

“Ngươi nói mình leo trèo từ nhỏ vậy mà tới bây giờ cũng chẳng tiến bộ hơn chút nào”

Mạc Vô Phong nói

“Thỉnh thoảng tôi cũng bị trượt chân nhưng từ hồi đó tới giờ tôi chưa ngã xuống đất lần nào đâu”

Nhược Thủy Liên không tin, nàng nói

“Ngươi nói dối kém lắm. Ta không dễ bị lừa đâu”

Mạc Vô Phong thú thật

“Thật ra tôi mới ngã một lần. Cô nương đã thỏa mãn chưa”

Nàng tựa người vào vách đá, nhắm chặt hai mắt lại. Thấy vậy cậu ta đành phải thừa nhận

“Tôi chịu thua cô rồi đấy…Được rồi…tôi nói thật tôi đã ngã tổng cộng hai mươi chín lần”

Lúc này nàng mới bật cười

“Ta thấy bây giờ ngươi nên xuống đây thì tốt hơn ta sẽ bày cách để ngươi lên được trên đó một cách dễ dàng nếu không số lượt ngã của ngươi sẽ tăng thành ba mươi tròn đấy”

Mạc Vô Phong ‘hả’ một tiếng rồi nhảy xuống đất, cậu ta tới chỗ nàng thắc mắc

“Cô nương có cách để lên trên đó nhưng sao cô không lên”

Nhược Thủy Liên nói

“Nhờ phúc của ngươi mà nội lực của ta suy giảm không ít nếu không đã có thể dùng thế Thượng Thiên khí công nhảy một bước qua khỏi miệng hang một cách dễ dàng. Thế khinh công này khi thi triển tiêu hao rất nhiều nội lực nhưng so với đống nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi cũng chẳng đáng kể”

Mạc Vô Phong nói

“Thế khinh công này tuyệt diệu thật đấy. Cô nương sẽ dạy tôi sao”

Nhược Thủy Liên mỉm cười

“Còn xem ngộ tính của ngươi ra sao. Nếu muốn trở thành cao thủ thực sự ngươi phải luyện thành thạo khinh công trước đã. Khi nào đạt tới trình độ đạp mây vượt gió sẽ chẳng còn đối thủ nào chạm được vào cơ thể ngươi chứ đừng nói tấn công. Thượng Thiên khí công lấy đà ngay tại chỗ, tích tụ nội lực tại bàn chân đạp mạnh xuống đất. Khi ngón chân rời mặt đất lập tức điều tức hơi thở thả lỏng thân mình lên không trung, nhảy cao bao nhiêu còn tùy thuộc nội lực ban đầu ngươi tích tụ nhưng cao nhất cũng chỉ lên được hai trượng là cùng. Bởi vậy Thượng Thiên khí công chia thành nhiều bước nhảy giúp người thi triển muốn lên cao bao nhiêu tùy thích cho tới khi nội lực trong cơ thể cạn kiệt. Bước nhảy đầu tiên thực hiện trên mặt đất rất dễ nhưng các bước nhảy sau đó ngươi phải thực hiện trên không trung, chân đạp vào hư vô, thân thể nhẹ như tuyết, vượt gió mà bay lên”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện