Đường Yên vờ ôm lấy vết thương tỏ vẻ đau đớn rồi khụy xuống. Cậu ta thấy thế liền quay lại đỡ lấy cô ta

“Có phải độc vẫn chưa được ép hết ra không”

Đường Yên nói

“Ban nãy huynh dùng sức hút chất độc ra khiến vết thương rách thêm một đoạn nhỏ nên ta cảm thấy đau hơn một chút chứ không phải việc gì nghiêm trọng đâu…Nhưng…có một chuyện ta vốn muốn nhờ huynh giúp từ lâu rồi mà chưa có cơ hội mở lời”

Mạc Vô Phong hỏi

“Chuyện gì mà khó khăn tới vậy. Diệp cô nương…cô đã giúp tôi học Hán tự lại cứu tôi khỏi ám khí độc ban nãy có chuyện gì cô muốn nhờ tôi mà tôi dám khước từ chứ”

Đường Yên nói

“Chuyện này…rất khó nói. Hay là huynh đồng ý tham dự tiệc của Hà nhị thúc đi, sau bữa tiệc có nhiều thời gian ta sẽ từ từ kể lại cho huynh nghe”

Mạc Vô Phong ngập ngừng

“Vậy...nếu hai vị không chê. Tôi xin được ở lại gia trang một ngày vậy”

Hà Cẩm Trảo nói

“Không phải ban nãy ta đã nói rồi sao. Chỉ cần là bằng hữu của tiểu thư thì có thể tự do ra vào Hà gia trang, cậu không cần ngại ngùng”

Mạc Vô Phong liền đỡ Đường Yên đứng dậy đi theo nhị vị thúc thúc của cô ta vào căn phòng nhỏ phía Bắc gia trang để cô ta nghỉ ngơi.

Đường Yên vừa ngồi rót trà vừa suy tính điều gì đó trong lòng còn cậu ta cứ đi đi lại lại trong căn phòng không ngừng nghỉ

“Hai người bọn họ nói tới tối mới tổ chức tiệc…tôi nghĩ…hay là cô nương cứ nói ngay bây giờ đi…từ giờ tới tối còn nhiều thời gian mà”

Đường Yên đưa cho hắn chén trà

“Ta thấy huynh có vẻ muốn tránh xa ta lắm rồi”

Mạc Vô Phong đỡ lấy chén trà ngồi xuống đối diện Đường Yên

“Tôi không có ý đó…chỉ là”. Cậu ta uống hết ngụm trà rồi nói “Thôi được…chờ sau khi tiệc kết thúc vậy”

Mặt trăng vừa sáng cũng là lúc tiệc trong Hà gia trang bắt đầu được tổ chức, tuy gọi là tiệc nhưng họ làm rất đơn giản vì khách dự tiệc đều là người quen biết và người trong gia trang. Trong sảnh lớn được xây dựng trên mặt hồ bày bốn bàn tiệc nhỏ và một bàn tiệc lớn đặt chính giữa dành cho Hà Kỳ Côn, Hà Cẩm Trảo, Diệp Đường Yên và Mạc Vô Phong.

Hà Kỳ Côn nâng ly rượu lên mời Mạc Vô Phong

“Để ta giới thiệu trước ta là Hà Kỳ Côn còn người ngồi cạnh ta là Hà Cẩm Trảo. Cả hai bọn ta là chủ tạm thời của Hà gia trang”

Mạc Vô Phong thắc mắc

“Chủ…tạm thời?”

Hà Cẩm Trảo nói

“Cậu là bằng hữu của tiểu thư nên bọn ta cũng không giấu làm gì. Thực ra chủ gia trang là đại huynh của bọn ta do số huynh ấy không tốt nên đã chết thảm dưới tay Đông Phương Bất Bại vài năm về trước”

Hà Kỳ Côn nói

“Nghĩ lại thật kinh hoàng…đêm hôm đó tên đại ma đầu ấy cùng lũ giáo chúng Nhật Nguyệt không mời mà tới Hà gia trang, chúng đập phá, phóng hỏa, tàn sát người không chớp mắt. Gặp nô bộc chúng giết nô bộc, gặp a hoàn chúng giết a hoàn. Bọn ta cùng Hà thiếu gia và số ít người khác may mắn thoát được ra khỏi gia trang. Những tưởng đã thoát hiểm nguy thì tên đại ma đầu Đông Phương Bất Bại đã sừng sững đứng trước bọn ta từ lúc nào. Khi ấy bọn ta không nghĩ được nhiều, chỉ cố làm sao cứu cho được thiếu gia nên đành để toán nô bộc trong gia trang ở lại cầm chân tên đó. Kết cục chúng tôi chạy thoát nhưng lại lạc mất thiếu gia còn đám nô bộc kia thì chết thảm”

Mạc Vô Phong kinh hãi

“Đông Phương Bất Bại có thù oán gì với mọi người mà hắn phải đuổi cùng giết tận như thế”

Đường Yên nói

“Huynh không biết về hắn chút nào cả. Tên đại ma đầu đó giết người làm gì có lý do, hắn có thể giết người khi hắn vui cũng có thể giết người khi hắn tức giận. Suốt những ngày hắn còn sống không biết bao nhiêu máu của anh hùng hào kiệt trong giang hồ đã đổ xuống”

Mạc Vô Phong nghe thôi cũng cảm thấy kinh hãi Đông Phương Bất Bại

“Theo như cô nương nói thì hắn chết rồi sao”

Đường Yên khẽ gật

“Nghe người trong giang hồ đồn thổi hắn đã bị Lệnh Hồ Xung giết chết vài năm trước nhưng thực hư ra sao chúng ta là người ngoài cuộc không thể biết được”

Mạc Vô Phong thầm nhủ

“Lệnh Hồ Xung…cái tên này sao mình nghe quen thật…Phải rồi…chính là vị huynh đệ mình gặp trong tửu quán đó sao. Không ngờ bản lĩnh huynh đệ ấy cao thật”

Hà Kỳ Côn uống một ngụm rượu rồi tiếp tục kể lại

“Sau khi bọn ta trốn thoát được đã ôm hận trong lòng quyết tâm gây dựng lại Hà gia trang và ngày ngày cử người đi dò la tin tức của Hà thiếu gia nhưng cho tới bây giờ Hà gia trang thì đã vực dậy mà tung tích thiếu gia lại chẳng biết chút nào”

Mạc Vô Phong nói

“Không ngờ Hà gia trang lại có câu chuyện buồn như vậy”

Đường Yên từ nãy tới giờ cứ rót rượu cho Mạc Vô Phong ép hắn uống liên tục và giờ cô ta lại rót tiếp

“Thôi nào…ngày vui thế này nhị thúc đừng buồn phiền nhiều. Rượu vẫn còn đầy ai không uống hết thì không được về phòng nghỉ ngơi đâu đấy”

Hà Cẩm Trảo nói

“Đương nhiên rồi. Nào…chúng ta cạn chén”

Hết Đường Yên rót rượu liên tục lại tới hai tên họ Hà mời rượu liên hồi khiến Mạc Vô Phong dần cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cậu ta xuất thân Tây Vực tửu lượng vốn không thể nào so sánh với người trung thổ nên là người gục đầu tiên. Nằm xuống mặt bàn cậu ta trông thấy quang cảnh xung quanh mình cứ biến ảo liên hồi hai bên tai chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng nói rồi thiếp đi.

“Haha…tửu lượng thế này thì không được rồi”. Hà Kỳ Côn nói

“Cháu nên cho cậu ta tập uống rượu hàng ngày mới phải chứ”. Hà Cẩm Trảo nói

Đường Yên gọi một đệ tử Không Động bên bàn tiệc kia đưa Mạc Vô Phong về phòng nghỉ ngơi. Tên đệ tử ấy khó khăn lắm mới khiêng nổi cậu ta đi.

Đưa Mạc Vô Phong về phòng hắn lập tức chạy ra thông báo với Đường Yên. Cô ta cũng vờ say khướt để lấy cớ cáo từ nhị vị thúc thúc đoạn nói với tên đệ tử ban nãy dẫn cô ta tới nơi Mạc Vô Phong nằm nghỉ.

Tuân theo sư tỷ, hắn lập tức đưa Đường Yên đến trước cửa căn phòng của Mạc Vô Phong rồi lui ra nơi khác. Đường Yên chậm rãi bước vào trong rồi cẩn thận khép chặt cửa lại. Cô ta lần theo ánh sáng của ngọn nến đặt trên bàn từ đó bước tới ngồi cạnh giường của cậu ta.

“Mạc công tử”. Đường Yên gọi khẽ vài ba câu nhưng không thấy tiếng đáp lại cô ta liền nở nụ cười bí hiểm.

Tay Đường Yên sờ nhẹ lên khuôn mặt Mạc Vô Phong, cô ta tự nói với chính bản thân mình

“Không biết trông huynh ra sao nhỉ?”

Đường Yên cúi xuống áp sát mặt vào thân mình của cậu ta

“Vì trọng trách mẫu thân giao cho…vì tương lai của phái Không Động...mất đi trong trắng có làm sao. Kẻ mù lòa như ta từ giờ cho tới cuối đời cũng chẳng có ai thèm để ý…hôm nay ta trao thân mình cho huynh cũng không tiếc nuối”

Nghĩ đã thông, Đường Yên ngẩng dậy cởi bỏ y phục của cậu ta một cách nhẹ nhàng, cô ta nhận thấy lồng ngực nóng bỏng ấy, nhận thấy từng hơi thở từng nhịp tim của Mạc Vô Phong. Trong cơn say cậu ta khẽ cử động khiến cô ta giật mình nhưng lại nằm yên ngay, có vẻ như cậu ấy không còn biết trời trăng gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện