Vượt qua rừng xác chết Lạc Hư thúc ngựa đi nhanh hơn bao giờ hết khiến Lam Phượng Hoàng phải bám chặt lấy hắn nhưng cũng đâu có sao, càng như vậy cô ta càng thích. Chẳng mấy chốc cổng thành Lạc Dương đã ở phía trước mặt bọn họ. Trông thấy bọn lính canh Lam Phượng Hoàng nói
“Tìm lối khác vào thành thôi, ba người không phải người Hán gặp bọn quan binh đó rắc rối lắm. Gây gổ với chúng một chút chỉ trong nháy mắt Cẩm Y Vệ sẽ tới ngay”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa chỉ tay lên tường thành
“Lối đó được không”
Đường Chính Thiên háo hức
“Được đấy…được đấy. Huynh xem đi bọn đệ sung sức lắm hay chúng ta thi xem ai khinh công nhanh và xa nhất nhé”
Trương Thiên Lạc thì không hào hứng mấy
“Mấy trò đó đệ chẳng bao giờ thắng được hai huynh”
Riêng Lam Phượng Hoàng thì tái mặt
“Bay qua đó…qua tường thành đó hả. Ba người nói thật đấy chứ, qua đó xong chắc chắn sẽ bị bọn quan binh đuổi theo ngay. Ta thì qua được chắc chẳng còn sức mà chạy nữa mà ta cũng chưa chắc là sẽ qua được…Áaaaaa…”
Lạc Hư ôm lấy eo Lam Phượng Hoàng tiến thẳng lên tường thành Lạc Dương, theo sau là hai sư đệ của hắn. Bọn họ thì cười thích thú còn Lam Phượng Hoàng thì sợ hãi hét vang cả góc trời. Đúng như cô ta dự đoán, bọn quan binh trông thấy người lạ phi thân qua thành lập tức xúm lại ngay nhưng lực bất tòng tâm. Khinh công của Côn Luân nhẹ như tuyết lại nhanh như gió, lên tới tường thành họ lấy đà tiếp tục nhảy xa hơn, chỉ trong nháy mắt đã bỏ xa lũ quan binh đó.
Chọn lấy một ngõ nhỏ họ nhẹ nhàng đáp xuống, Lam Phượng Hoàng vẫn ôm chặt lấy Lạc Hư mặc dù hắn đã buông cô ta ra từ lâu.
“Cô nương, đã qua khỏi tường thành rồi”. Lạc Hư nói
Lam Phượng Hoàng đẩy hắn ra
“Ta biết rồi…huynh nghĩ ta bị mù hả”
Đường Chính Thiên huýt sáo một cách đáo để nhưng Lạc Hư chẳng quan tâm
“Mau đi hỏi tin tức thôi”
Lam Phượng Hoàng ngồi bịch xuống đất
“Ta mệt rồi, huynh đi mà hỏi”
Đường Chính Thiên tặc lưỡi
“Cô nương ấy giận huynh rồi Lạc…đại ca”
Lạc Hư nói
“Tại ta sao…ta đã làm gì chứ”
Trương Thiên Lạc cũng hỏi
“Đúng thế…đệ có thấy huynh ấy làm gì cô nương đó đâu”
Đường Chính Thiên kêu lên
“Trời ạ…hai người thật là. Vì không làm gì nên cô nương ấy mới giận đấy”
Trương Thiên Lạc lại nói
“Sao nghe khó hiểu vậy...đệ chẳng hiểu gì hết”
Đường Chính Thiên nói
“Hai người xem kìa…cứ như vậy biết đến đời nào mới lấy được nữ nhân nhà người ta về chứ”
Lam Phượng Hoàng đành phải đứng lên
“Được rồi…được rồi…ta tha cho huynh lần này đấy. Tức chết đi được”
“Này lão già cho ta hỏi vài câu”. Cô ta tóm lấy một lão già băng qua kiếm cớ trút giận.
Lão ta sợ quá lẩm bẩm
“Không xong rồi…đừng nói lại gặp một kẻ như ba tên đại tặc kia nữa…số phận ta thật là”
Lam Phượng Hoàng lại hét lên
“Lão già kia đang nói xấu ta phải không…Sao ta hỏi dám không trả lời”
Lão ta run rẩy đáp
“Cô…cô nương bỏ ta ra ta mới nói được chứ”
Lam Phượng Hoàng rít lên
“Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ trốn đấy. Để ta điên lên ta sẽ gọi cả đàn rắn ra cắn nát người lão”
Chờ cô ta bỏ tay ra lão ta mới nói
“Như vậy có phải tốt hơn không. Cô nương lại muốn ta làm phiên dịch cho mấy cậu Tây Vực kia hả”
Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên
“Ấy…sao lão biết họ là người Tây Vực ta đã nói câu nào đả động tới họ đâu với lại ta cũng biết tiếng Tây Vực rồi”
Lão ta vỗ ngực thở dài
“May quá, vậy là mình không phải đi theo họ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Quên mất, ta hỏi lão có gặp qua một nam nhân Tây Vực dáng người cao hơn huynh ấy một chút không”. Cô ta chỉ tay vào Lạc Hư “Còn nữa người đó tên Mạc Vô Phong”.
Lão ta suy nghĩ một hồi rồi trả lời
“Đúng là vài tháng trước ta có đi cùng một người Tây Vực tên là…là…phải rồi tên là Mạc Vô Phong”
Lam Phượng Hoàng thót tim
“Trời ơi…sao mà đen đủi vậy. Mới bắt lấy một lão già đã truy ra tung tích người đó rồi. Mình có nên hỏi tiếp hay không đây, nếu tìm ra người đó chắc chắn huynh ấy sẽ trở về Tây Vực luôn. Bây giờ mình không hỏi lão ta nữa cũng đâu có sao. Đúng vậy…mặc kệ đi, những ngày ở bên Lạc Hư mình rất vui vẻ giờ không có huynh ấy bên cạnh thì sẽ ra sao…”
Lão già kia thắc mắc
“Thế nào cô nương đang tìm hắn hay sao. Nếu không còn chuyện gì nữa ta đi nhé”
Lam Phượng Hoàng giữ lão ta lại
“…người đó…nói cho ta biết giờ người đó đang ở đâu”
Lão ta nói
“Lần cuối cùng ta gặp cậu ấy là ở Thủy Phong cốc. Ba tên đại tặc đưa cậu ấy tới đó trị thương rồi đuổi ta về, giờ cô nương tới đó hỏi thử xem. Đã mấy tháng trôi qua rồi ta nghĩ cậu ta chưa chắc còn ở đó đâu”
Lam Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm
“Được rồi lão đi làm việc của mình đi”
Lạc Hư thấy lần này cô ta hỏi tin tức hơi lâu nên có chút hy vọng
“Ông ta có biết tin tức của huynh ấy không, cô nương”
Lam Phượng Hoàng hỏi hắn
“Nếu…nếu tìm ra người đó rồi, huynh sẽ trở về Tây Vực luôn hả”
Lạc Hư thản nhiên đáp
“Tất nhiên rồi, đó là nhà của tôi…tôi không về đó không lẽ ở lại trung nguyên luôn sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta hiểu rồi. Thôi quên chuyện ấy đi…lão già ban nãy đã từng đi cùng cái người tên Mạc Vô Phong đó một thời gian”
Ba đệ tử Côn Luân hai mắt sáng rực, họ cùng thốt lên
“Thật sao”
Lam Phượng Hoàng gật đầu
“Vài tháng trước lão ta từ biệt người đó tại Thủy Phong cốc có điều không biết bây giờ người các huynh cần tìm có còn ở đó hay không”
Lạc Hư mừng rỡ
“Vậy chúng ta mau tới đó xem sao nhưng Thủy Phong cốc là nơi nào”
Lam Phượng Hoàng nói
“Nơi đó mà huynh cũng không biết sao…À ta quên mất huynh là người Tây Vực. Qua khỏi thành Lạc Dương đi khoảng một ngày đường là tới thôi”
Đường Chính Thiên nói
“Vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng tìm ra huynh ấy”
Trương Thiên Lạc thì sợ hãi
“Không biết chúng ta sẽ bị trừng trị ra sao. Huynh không lo hả”
Đường Chính Thiên cười
“Đệ ngốc quá, người nguy hiểm nhất là Lạc Hư sư huynh còn chẳng phạt chúng ta. Ai chứ chưởng môn sư huynh ta xin xỏ huynh ấy vài câu là xong ngay”
Lạc Hư nói
“Thì thầm cái gì với nhau vậy…mau lên đường thôi”
Lam Phượng Hoàng có vẻ không còn vui như trước nữa. Trên đường đi cô ta không nói chuyện với Lạc Hư một câu nào. Lạc Hư thì không để ý tới điều đó mấy, trong lòng hắn đang vui mừng vì sắp tìm được chưởng môn sư huynh nên lần này hắn chủ động bắt chuyện với Lam Phượng Hoàng, từ trước tới nay đều là cô ta khơi chuyện để hắn nói
“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua. Thật sự mà nói nếu không gặp được cô nương không biết giờ này tôi đang lang thang ở đâu nữa”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh đừng đa tạ ta sớm vậy…huynh không biết vừa rồi ta đã định làm gì đâu”
Lạc Hư thắc mắc
“Cô nương nói vậy là sao…Tôi không hiểu”
Lam Phượng Hoàng thành thật
“Ban nãy nghe lão già đó nói lão ta đã từng gặp Mạc Vô Phong ta đã định không nói cho huynh biết”
Lạc Hư nói
“Tôi không biết tại sao cô nương lại làm vậy nhưng dù sao cũng đa tạ vì cô đã không giấu tôi”
Lam Phượng Hoàng dừng bước
“Bởi vì…ta…ta không muốn huynh tìm ra người đó…ta sợ huynh sẽ trở về Tây Vực…ta sợ không còn được gặp lại huynh nữa”
Đường Chính Thiên thầm nhủ
“Sắp tỏ tình rồi…sắp tỏ tình rồi”. Hắn liền kéo Trương Thiên Lạc ra chỗ khác dành nơi ấy cho hai người kia.
Lạc Hư nghe cô ta nói xong hắn chỉ im lặng. Lam Phượng Hoàng lại tiếp tục
“Vì vậy ta mới không muốn nói tung tích Mạc Vô Phong cho huynh biết. Ta nghĩ ngày nào huynh còn chưa biết thì ngày đó huynh còn ở bên ta”
Lạc Hư ngẫm một chút rồi đáp
“Nhưng cuối cùng muội vẫn nói cho huynh nghe. Muội là một cô nương tốt sau này trở về Tây Vực nhất định huynh sẽ còn quay lại trung nguyên thăm muội”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh nói thật chứ”
Lạc Hư cam đoan
“Đại trượng phu không nói hai lời”
Đường Chính Thiên vỗ tay nồng nhiệt
“Xong rồi…xong rồi. Giờ tiếp tục lên đường đi…Lạc…sư tỷ. Mời”. Hắn cúi người đưa tay ra trước.
Lam Phượng Hoàng nói
“Ngươi nói gì vậy…Ta…ta chẳng hiểu gì hết”
Lạc Hư đẩy hắn ra
“Bỏ cái bộ dạng đó ngay đi”
Trương Thiên Lạc nói
“Huynh bị nhiều người ghét quá”
Đường Chính Thiên ‘hừ’ một cái
“Các người thật là…ta đều là có ý tốt cả”
Không khí xung quanh bốn người họ lại trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Họ đi một mạch tới Thủy Phong cốc mà không cần nghỉ ngơi. Đúng là vùng đất của thần y náo nhiệt gần như thành Lạc Dương, đã lâu không tới Ngũ Bá Cương nên Lam Phượng Hoàng không ngờ nơi đây lại biến đổi như thế này. Cô ta nghĩ bụng
“Chắc chắn mấy người này đều đến để tìm thần y cô nương rồi. Phen này Bình Nhất Chỉ chắc chỉ có nước trở về Nhật Nguyệt thần giáo mà làm việc cho Hướng giáo chủ thôi chứ tranh sao được với thần y cô nương. Kể cũng lạ thật hai người đều là danh y lại sống cùng một chỗ”
Bước vào Thủy Phong cốc cả bốn người đều choáng ngợp trước khung cảnh thần tiên này cũng như bao người khác lần đầu đặt chân tới. Đường Chính Thiên nói
“Chà…trung thổ có nơi đẹp tuyệt trần như vậy mà giờ mới được tới”. Dứt lời hắn thì thầm vào tai Lạc Hư “Hay huynh khai trừ đệ ra khỏi môn phái đi, đệ ở đây cũng được đó”
Lạc Hư huých mạnh vào người hắn
“Cái miệng của đệ chẳng nói được câu nào ra hồn cả”
Trương Thiên Lạc cũng rất thích thú với khung cảnh trong cốc, hắn chạy ra bên hồ nghịch mấy con cá bơi lội dưới đó.
“Này…tên tiểu tử kia, nước ở đây vừa trong vừa sạch ngươi thò tay xuống làm bẩn hết bây giờ”. Tam Tặc từ xa chạy tới bên họ.
Lam Phượng Hoàng nói
“Hắn bảo ngươi không được chạm tay xuống nước”
Trương Thiên Lạc thụt tay lại đứng lên ngay. Tam Tặc tiến tới hỏi chuyện
“Trong số các ngươi ai bị bệnh, triệu chứng như thế nào bước lên cho ta xem”
Lam Phượng Hoàng nhìn cái dáng vẻ lùn tịt của hắn tỏ ý khinh thường
“Bọn ta mà có bị bệnh cũng chẳng cần ngươi giúp…hơn nữa…ngươi là ai mà dám ở đây mạo danh thần y hả”
Tam Tặc bĩu môi
“Trông ngươi là biết người không tử tế rồi. Thôi đi chỗ khác đi để ta còn xem bệnh cho người khác”
Lam Phượng Hoàng tức tối
“Ngươi dám nói ta không tử tế hả. Ta thấy kẻ không ra gì là ngươi mới phải…dám ở đó mạo danh thần y cô nương, ta không biết ngươi cứu những người này hay hại họ nữa”
Tam Tặc nói
“Bọn ta ở đây học y thuật của thần y cô nương. Các ngươi không có bệnh gì thì đi chỗ khác đi, định giở thói côn đồ ở đây hả, cứ thử xem rồi các ngươi sẽ biết kết cục ra sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì”
Lam Phượng Hoàng vừa định ra tay thì thần y cô nương từ Sơn Phù Độc cách đó không xa khinh công đến. Dáng vẻ của nàng vẫn thướt tha như vậy, đôi mắt của nàng vẫn lạnh lùng như xưa. Trông thấy nàng Tam Tặc vô cùng đắc chí
“Dám làm kinh động thần y cô nương, ta chống mắt lên xem các ngươi sẽ ra sao…hahaha”
“Tìm lối khác vào thành thôi, ba người không phải người Hán gặp bọn quan binh đó rắc rối lắm. Gây gổ với chúng một chút chỉ trong nháy mắt Cẩm Y Vệ sẽ tới ngay”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa chỉ tay lên tường thành
“Lối đó được không”
Đường Chính Thiên háo hức
“Được đấy…được đấy. Huynh xem đi bọn đệ sung sức lắm hay chúng ta thi xem ai khinh công nhanh và xa nhất nhé”
Trương Thiên Lạc thì không hào hứng mấy
“Mấy trò đó đệ chẳng bao giờ thắng được hai huynh”
Riêng Lam Phượng Hoàng thì tái mặt
“Bay qua đó…qua tường thành đó hả. Ba người nói thật đấy chứ, qua đó xong chắc chắn sẽ bị bọn quan binh đuổi theo ngay. Ta thì qua được chắc chẳng còn sức mà chạy nữa mà ta cũng chưa chắc là sẽ qua được…Áaaaaa…”
Lạc Hư ôm lấy eo Lam Phượng Hoàng tiến thẳng lên tường thành Lạc Dương, theo sau là hai sư đệ của hắn. Bọn họ thì cười thích thú còn Lam Phượng Hoàng thì sợ hãi hét vang cả góc trời. Đúng như cô ta dự đoán, bọn quan binh trông thấy người lạ phi thân qua thành lập tức xúm lại ngay nhưng lực bất tòng tâm. Khinh công của Côn Luân nhẹ như tuyết lại nhanh như gió, lên tới tường thành họ lấy đà tiếp tục nhảy xa hơn, chỉ trong nháy mắt đã bỏ xa lũ quan binh đó.
Chọn lấy một ngõ nhỏ họ nhẹ nhàng đáp xuống, Lam Phượng Hoàng vẫn ôm chặt lấy Lạc Hư mặc dù hắn đã buông cô ta ra từ lâu.
“Cô nương, đã qua khỏi tường thành rồi”. Lạc Hư nói
Lam Phượng Hoàng đẩy hắn ra
“Ta biết rồi…huynh nghĩ ta bị mù hả”
Đường Chính Thiên huýt sáo một cách đáo để nhưng Lạc Hư chẳng quan tâm
“Mau đi hỏi tin tức thôi”
Lam Phượng Hoàng ngồi bịch xuống đất
“Ta mệt rồi, huynh đi mà hỏi”
Đường Chính Thiên tặc lưỡi
“Cô nương ấy giận huynh rồi Lạc…đại ca”
Lạc Hư nói
“Tại ta sao…ta đã làm gì chứ”
Trương Thiên Lạc cũng hỏi
“Đúng thế…đệ có thấy huynh ấy làm gì cô nương đó đâu”
Đường Chính Thiên kêu lên
“Trời ạ…hai người thật là. Vì không làm gì nên cô nương ấy mới giận đấy”
Trương Thiên Lạc lại nói
“Sao nghe khó hiểu vậy...đệ chẳng hiểu gì hết”
Đường Chính Thiên nói
“Hai người xem kìa…cứ như vậy biết đến đời nào mới lấy được nữ nhân nhà người ta về chứ”
Lam Phượng Hoàng đành phải đứng lên
“Được rồi…được rồi…ta tha cho huynh lần này đấy. Tức chết đi được”
“Này lão già cho ta hỏi vài câu”. Cô ta tóm lấy một lão già băng qua kiếm cớ trút giận.
Lão ta sợ quá lẩm bẩm
“Không xong rồi…đừng nói lại gặp một kẻ như ba tên đại tặc kia nữa…số phận ta thật là”
Lam Phượng Hoàng lại hét lên
“Lão già kia đang nói xấu ta phải không…Sao ta hỏi dám không trả lời”
Lão ta run rẩy đáp
“Cô…cô nương bỏ ta ra ta mới nói được chứ”
Lam Phượng Hoàng rít lên
“Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ trốn đấy. Để ta điên lên ta sẽ gọi cả đàn rắn ra cắn nát người lão”
Chờ cô ta bỏ tay ra lão ta mới nói
“Như vậy có phải tốt hơn không. Cô nương lại muốn ta làm phiên dịch cho mấy cậu Tây Vực kia hả”
Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên
“Ấy…sao lão biết họ là người Tây Vực ta đã nói câu nào đả động tới họ đâu với lại ta cũng biết tiếng Tây Vực rồi”
Lão ta vỗ ngực thở dài
“May quá, vậy là mình không phải đi theo họ”
Lam Phượng Hoàng nói
“Quên mất, ta hỏi lão có gặp qua một nam nhân Tây Vực dáng người cao hơn huynh ấy một chút không”. Cô ta chỉ tay vào Lạc Hư “Còn nữa người đó tên Mạc Vô Phong”.
Lão ta suy nghĩ một hồi rồi trả lời
“Đúng là vài tháng trước ta có đi cùng một người Tây Vực tên là…là…phải rồi tên là Mạc Vô Phong”
Lam Phượng Hoàng thót tim
“Trời ơi…sao mà đen đủi vậy. Mới bắt lấy một lão già đã truy ra tung tích người đó rồi. Mình có nên hỏi tiếp hay không đây, nếu tìm ra người đó chắc chắn huynh ấy sẽ trở về Tây Vực luôn. Bây giờ mình không hỏi lão ta nữa cũng đâu có sao. Đúng vậy…mặc kệ đi, những ngày ở bên Lạc Hư mình rất vui vẻ giờ không có huynh ấy bên cạnh thì sẽ ra sao…”
Lão già kia thắc mắc
“Thế nào cô nương đang tìm hắn hay sao. Nếu không còn chuyện gì nữa ta đi nhé”
Lam Phượng Hoàng giữ lão ta lại
“…người đó…nói cho ta biết giờ người đó đang ở đâu”
Lão ta nói
“Lần cuối cùng ta gặp cậu ấy là ở Thủy Phong cốc. Ba tên đại tặc đưa cậu ấy tới đó trị thương rồi đuổi ta về, giờ cô nương tới đó hỏi thử xem. Đã mấy tháng trôi qua rồi ta nghĩ cậu ta chưa chắc còn ở đó đâu”
Lam Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm
“Được rồi lão đi làm việc của mình đi”
Lạc Hư thấy lần này cô ta hỏi tin tức hơi lâu nên có chút hy vọng
“Ông ta có biết tin tức của huynh ấy không, cô nương”
Lam Phượng Hoàng hỏi hắn
“Nếu…nếu tìm ra người đó rồi, huynh sẽ trở về Tây Vực luôn hả”
Lạc Hư thản nhiên đáp
“Tất nhiên rồi, đó là nhà của tôi…tôi không về đó không lẽ ở lại trung nguyên luôn sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta hiểu rồi. Thôi quên chuyện ấy đi…lão già ban nãy đã từng đi cùng cái người tên Mạc Vô Phong đó một thời gian”
Ba đệ tử Côn Luân hai mắt sáng rực, họ cùng thốt lên
“Thật sao”
Lam Phượng Hoàng gật đầu
“Vài tháng trước lão ta từ biệt người đó tại Thủy Phong cốc có điều không biết bây giờ người các huynh cần tìm có còn ở đó hay không”
Lạc Hư mừng rỡ
“Vậy chúng ta mau tới đó xem sao nhưng Thủy Phong cốc là nơi nào”
Lam Phượng Hoàng nói
“Nơi đó mà huynh cũng không biết sao…À ta quên mất huynh là người Tây Vực. Qua khỏi thành Lạc Dương đi khoảng một ngày đường là tới thôi”
Đường Chính Thiên nói
“Vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng tìm ra huynh ấy”
Trương Thiên Lạc thì sợ hãi
“Không biết chúng ta sẽ bị trừng trị ra sao. Huynh không lo hả”
Đường Chính Thiên cười
“Đệ ngốc quá, người nguy hiểm nhất là Lạc Hư sư huynh còn chẳng phạt chúng ta. Ai chứ chưởng môn sư huynh ta xin xỏ huynh ấy vài câu là xong ngay”
Lạc Hư nói
“Thì thầm cái gì với nhau vậy…mau lên đường thôi”
Lam Phượng Hoàng có vẻ không còn vui như trước nữa. Trên đường đi cô ta không nói chuyện với Lạc Hư một câu nào. Lạc Hư thì không để ý tới điều đó mấy, trong lòng hắn đang vui mừng vì sắp tìm được chưởng môn sư huynh nên lần này hắn chủ động bắt chuyện với Lam Phượng Hoàng, từ trước tới nay đều là cô ta khơi chuyện để hắn nói
“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua. Thật sự mà nói nếu không gặp được cô nương không biết giờ này tôi đang lang thang ở đâu nữa”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh đừng đa tạ ta sớm vậy…huynh không biết vừa rồi ta đã định làm gì đâu”
Lạc Hư thắc mắc
“Cô nương nói vậy là sao…Tôi không hiểu”
Lam Phượng Hoàng thành thật
“Ban nãy nghe lão già đó nói lão ta đã từng gặp Mạc Vô Phong ta đã định không nói cho huynh biết”
Lạc Hư nói
“Tôi không biết tại sao cô nương lại làm vậy nhưng dù sao cũng đa tạ vì cô đã không giấu tôi”
Lam Phượng Hoàng dừng bước
“Bởi vì…ta…ta không muốn huynh tìm ra người đó…ta sợ huynh sẽ trở về Tây Vực…ta sợ không còn được gặp lại huynh nữa”
Đường Chính Thiên thầm nhủ
“Sắp tỏ tình rồi…sắp tỏ tình rồi”. Hắn liền kéo Trương Thiên Lạc ra chỗ khác dành nơi ấy cho hai người kia.
Lạc Hư nghe cô ta nói xong hắn chỉ im lặng. Lam Phượng Hoàng lại tiếp tục
“Vì vậy ta mới không muốn nói tung tích Mạc Vô Phong cho huynh biết. Ta nghĩ ngày nào huynh còn chưa biết thì ngày đó huynh còn ở bên ta”
Lạc Hư ngẫm một chút rồi đáp
“Nhưng cuối cùng muội vẫn nói cho huynh nghe. Muội là một cô nương tốt sau này trở về Tây Vực nhất định huynh sẽ còn quay lại trung nguyên thăm muội”
Lam Phượng Hoàng nói
“Huynh nói thật chứ”
Lạc Hư cam đoan
“Đại trượng phu không nói hai lời”
Đường Chính Thiên vỗ tay nồng nhiệt
“Xong rồi…xong rồi. Giờ tiếp tục lên đường đi…Lạc…sư tỷ. Mời”. Hắn cúi người đưa tay ra trước.
Lam Phượng Hoàng nói
“Ngươi nói gì vậy…Ta…ta chẳng hiểu gì hết”
Lạc Hư đẩy hắn ra
“Bỏ cái bộ dạng đó ngay đi”
Trương Thiên Lạc nói
“Huynh bị nhiều người ghét quá”
Đường Chính Thiên ‘hừ’ một cái
“Các người thật là…ta đều là có ý tốt cả”
Không khí xung quanh bốn người họ lại trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Họ đi một mạch tới Thủy Phong cốc mà không cần nghỉ ngơi. Đúng là vùng đất của thần y náo nhiệt gần như thành Lạc Dương, đã lâu không tới Ngũ Bá Cương nên Lam Phượng Hoàng không ngờ nơi đây lại biến đổi như thế này. Cô ta nghĩ bụng
“Chắc chắn mấy người này đều đến để tìm thần y cô nương rồi. Phen này Bình Nhất Chỉ chắc chỉ có nước trở về Nhật Nguyệt thần giáo mà làm việc cho Hướng giáo chủ thôi chứ tranh sao được với thần y cô nương. Kể cũng lạ thật hai người đều là danh y lại sống cùng một chỗ”
Bước vào Thủy Phong cốc cả bốn người đều choáng ngợp trước khung cảnh thần tiên này cũng như bao người khác lần đầu đặt chân tới. Đường Chính Thiên nói
“Chà…trung thổ có nơi đẹp tuyệt trần như vậy mà giờ mới được tới”. Dứt lời hắn thì thầm vào tai Lạc Hư “Hay huynh khai trừ đệ ra khỏi môn phái đi, đệ ở đây cũng được đó”
Lạc Hư huých mạnh vào người hắn
“Cái miệng của đệ chẳng nói được câu nào ra hồn cả”
Trương Thiên Lạc cũng rất thích thú với khung cảnh trong cốc, hắn chạy ra bên hồ nghịch mấy con cá bơi lội dưới đó.
“Này…tên tiểu tử kia, nước ở đây vừa trong vừa sạch ngươi thò tay xuống làm bẩn hết bây giờ”. Tam Tặc từ xa chạy tới bên họ.
Lam Phượng Hoàng nói
“Hắn bảo ngươi không được chạm tay xuống nước”
Trương Thiên Lạc thụt tay lại đứng lên ngay. Tam Tặc tiến tới hỏi chuyện
“Trong số các ngươi ai bị bệnh, triệu chứng như thế nào bước lên cho ta xem”
Lam Phượng Hoàng nhìn cái dáng vẻ lùn tịt của hắn tỏ ý khinh thường
“Bọn ta mà có bị bệnh cũng chẳng cần ngươi giúp…hơn nữa…ngươi là ai mà dám ở đây mạo danh thần y hả”
Tam Tặc bĩu môi
“Trông ngươi là biết người không tử tế rồi. Thôi đi chỗ khác đi để ta còn xem bệnh cho người khác”
Lam Phượng Hoàng tức tối
“Ngươi dám nói ta không tử tế hả. Ta thấy kẻ không ra gì là ngươi mới phải…dám ở đó mạo danh thần y cô nương, ta không biết ngươi cứu những người này hay hại họ nữa”
Tam Tặc nói
“Bọn ta ở đây học y thuật của thần y cô nương. Các ngươi không có bệnh gì thì đi chỗ khác đi, định giở thói côn đồ ở đây hả, cứ thử xem rồi các ngươi sẽ biết kết cục ra sao”
Lam Phượng Hoàng nói
“Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì”
Lam Phượng Hoàng vừa định ra tay thì thần y cô nương từ Sơn Phù Độc cách đó không xa khinh công đến. Dáng vẻ của nàng vẫn thướt tha như vậy, đôi mắt của nàng vẫn lạnh lùng như xưa. Trông thấy nàng Tam Tặc vô cùng đắc chí
“Dám làm kinh động thần y cô nương, ta chống mắt lên xem các ngươi sẽ ra sao…hahaha”
Danh sách chương