Lam Phượng Hoàng nghe kể mà nổi cả da gà
“Người đáng sợ như vậy lại đang ở trung nguyên sao, phen này võ lâm lại sắp có sóng gió cũng nên. Nhưng huynh tả như vậy thì khó tìm lắm đó”
Lạc Hư nói
“Tôi nghĩ người Tây Vực ở trung nguyên cũng đâu có nhiều. Nếu có thể cô nương hãy hỏi người dân quanh đây giúp tôi xem có bắt gặp một nam nhân Tây Vực nào đi qua không tôi sẽ theo đó mà tìm ra huynh ấy”
Lam Phượng Hoàng gật gù
“Đành phải vậy thôi chứ biết làm sao. Mong là huynh và người đó có duyên với nhau một chút không khéo sẽ tìm ra nhanh”
Hai người họ vừa rời đi vài canh giờ thì có một tên to béo bước về phía căn nhà chứa rượu, trên vai hắn vác một bao tải lớn đựng toàn thịt tươi bên trong, vừa đi hắn vừa khoái trá nói
“Ngày nào cũng ăn cá dưới suối với uống rượu trong kho làm sao mà sống nổi, mất một đêm vào thành kiếm được đống thịt này ăn dần trong vài tháng cũng không bõ công”
Đặt bao thịt lớn dựa vào cánh cửa, miệng hắn huýt sáo đi ra con suối rửa tay, rửa mặt
“Nước mát quá, mấy ngày liền mình không tắm rồi giờ phải tắm bù thôi”
Tên to béo bắt đầu lột sạch y phục ra nhảy xuống suối ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời. Trên đời này chắc chẳng còn ai nhàn hạ như hắn. Chợt mắt hắn đảo qua cánh cửa, khuôn mặt biến sắc hoàn toàn. Vội vã lên bờ mặc lại y phục hắn chạy tới cánh cửa như bay
“Tại sao khóa cửa lại bị phá, chẳng lẽ mình mới đi có một ngày mà nhà có kẻ trộm ngay sao. Không trùng hợp tới mức đó chứ”
Hắn vội mở cửa bước vào bên trong, nhìn qua nhìn lại căn phòng chứa rượu hắn còn bất ngờ hơn lúc phát hiện cửa bị khóa
“Tên trộm nào mà ngu vậy, hắn trông thấy cả kho rượu của mình mà chỉ lấy đi có hai hũ Cao Lương”
Cảm thấy không thể nào có chuyện đó miệng hắn lẩm bẩm đếm đi đếm lại từng hàng rượu từ dưới lên trên
“Đúng là chỉ mất có hai hũ Cao Lương. Thôi bỏ đi coi như mình tặng cho tên đó”
Hắn cúi xuống lôi hũ rượu to nhất đặt dưới cùng ra mở nắp đoạn lôi bao tải thịt lớn ra đặt cạnh hũ rượu đó. Rút con dao nhỏ trong người ra hắn bắt đầu cắt những miếng thịt lớn trong bao ra thành nhiều miếng nhỏ đặt vào trong hũ rượu kia
“Thịt ướp Mai Quế Lộ ngay cả tổ yến cũng không sánh bằng”. Vừa nói hắn vừa cười lớn
Khi hắn đang mải mê ướp thịt vào rượu thì phía bên ngoài cũng có một đoàn người cưỡi ngựa đi tới. Đoàn người đó dẫn đầu bởi một nam, một nữ đều là người Hán. Những kẻ tùy tùng đi phía sau đều ăn mặc giống hệt nhau. Chúng để lưng trần, sau lưng xăm hình một con rắn lớn. Khuôn mặt bít kín chỉ để lộ hai con ngươi đen thui. Bên hông chúng dắt đầy những thanh đao nhỏ dùng làm vũ khí. Nữ nhân người Hán kia chính là cô nương đã đưa Kim Xà lão quái tới trung thổ còn tên nam nhân tên Hà Nhai Tử sau lưng hắn đeo một chiếc cung lớn cùng nhiều mũi tên sắc nhọn phản chiếu ánh nắng xuống con suối nhỏ kia.
Hà Nhai Tử nhìn qua cô nương đó hỏi chuyện
“Đã lâu rồi muội không trở về thôn Lưu Đức, muội không thấy nhớ gia đình sao”
Lăng Kỳ Nhi nghe nhắc tới gia đình khuôn mặt vẫn lạnh băng chẳng hề nhăn lấy một cái
“Đã đi theo Tiên lão thì nên quên hết những chuyện quá khứ, hơn nữa không có muội nó vẫn sống tốt đấy thôi”
Hà Nhai Tử khẽ cười
“Sao muội biết nó vẫn sống tốt, đừng nói là muội lén theo dõi xem hàng ngày nó làm những gì đấy nhé”
Lăng Kỳ Nhi tránh ánh mắt của hắn thúc ngựa nhanh qua con suối làm nước bắn tung tóe hết lên
“Hồ ngôn loạn ngữ”
Hà Nhai Tử thầm nhủ “Vậy là đúng rồi”. Hắn ra lệnh cho những tên lâu la phía sau “Mau vào trong gọi A Nhĩ ra” rồi bản thân hắn cũng thúc ngựa qua con suối.
Tên to béo người Tây Vực lúc nãy là A Nhĩ đại ca khi xưa đã ngồi kể về trung thổ cho các đệ tử Côn Luân nghe. Hơn mười năm trước hắn rời bỏ Tây Vực tới trung nguyên tìm kế sinh nhai. Thấy hắn to khỏe lại chăm chỉ thật thà nên vị tiền bối nọ ngỏ ý mời hắn trở thành người ủ rượu cho ông ta. Kể từ khi đó hắn được ông ta bố trí cho sống tại nơi hoang vu hẻo lánh này.
“Tới ngày Tiên lão lấy rượu rồi”. Một tên lâu la cất tiếng
A Nhĩ nghe tiếng người bên ngoài thúc giục vội vã đưa nốt những miếng thịt cuối cùng vào trong hũ Mai Quế Lộ lớn đậy chặt nắp. Hắn vội vã bước ra bên ngoài chào hỏi
“Lăng cô nương, Hà công tử đã lâu không gặp. Hai người xuống ngựa vào trong đi ta đãi các người một chầu rượu thịt”
Hà Nhai Tử nói
“Vài ngày nữa là tới kỳ hạn trao rượu, không biết đại ca đã có rượu để giao chưa”
A Nhĩ cười lớn
“Ba năm bảy bảy bốn chín ngày lúc nào ta cũng nhớ sao mà quên được. Hai người cứ đúng hẹn lại tới vốn chúng ta đã rất ít gặp nhau hôm nay nghỉ lại cùng nhau uống một chầu rượu sáng mai lên đường”
Hà Nhai Tử là nam nhân hắn nghe tới rượu tất nhiên là khoái trí định bụng đồng ý với A Nhĩ thì bắt gặp ánh mắt của Lăng Kỳ Nhi nên không mở miệng nữa. Cô ta nói
“Rượu thuốc dùng làm việc lớn mang về càng sớm càng tốt lỡ như trên đường đi gặp vấn đề khiến bọn ta trở lại Tiên Hà Lĩnh chậm hơn dự kiến ngươi có gánh vác trách nhiệm được không”
A Nhĩ từ lâu đã biết cô nương này không nên dây vào hắn cũng không mời họ ở lại nữa
“Vậy ta lấy rượu đưa cho cô ngay là được chứ gì”
Đám lâu la không cần ai bảo lập tức đi theo A Nhĩ tiến ra sau nhà tới khu ủ rượu thuốc. A Nhĩ lần mò tới nơi chôn hũ rượu đủ ba năm bảy bảy bốn chín ngày xong chỉ cho đám lâu la đào lên. Vốn rượu chôn đâu có sâu, đám lâu la này lại đông người mà đào mãi không thấy thứ cần tìm. Một lúc lâu sau cái hố bọn chúng đào đã sâu tới mức một người nhảy xuống cũng khó mà trèo lên được, thấy kỳ lạ Lăng Kỳ Nhi và Hà Nhai Tử xuống ngựa tiến ra sau nhà xem xét. A Nhĩ bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, hắn nói
“Hình như đào sai vị trí rồi. Các ngươi thử chỗ này xem”. Hắn chỉ tay tới đống đất cứng bên cạnh.
Bọn lâu la theo đó đào lên vài lần đất đã chạm tới hũ rượu ngay. A Nhĩ vội cầm lên nhìn vào thân hũ rượu thì phát hoảng. Hũ rượu này mới được hơn hai năm làm sao mà giao cho Tiên lão được. Cuống quá hắn sai người đào hết những chỗ đất cứng lên nhưng lại đều là những hũ rượu chưa đủ ba năm bảy bảy bốn chín ngày. Lúc này A Nhĩ mới nhận ra cái hố sâu kia chắc chắn là nơi chôn hũ rượu đủ tiêu chuẩn nhưng dưới hố không hề có rượu
“Trời ơi mình ngu quá. Có lẽ rượu thuốc đã bị tên trộm kia lấy mất rồi, giờ phải làm sao đây. Mình chưa bao giờ không giao rượu đúng kỳ hạn không biết họ sẽ làm gì mình”
Hà Nhai Tử trông thấy hắn toát mồ hôi như tắm thì hỏi
“Sao rồi A Nhĩ đại ca, hũ rượu nào đã đủ thời hạn thì mang ra đây để bọn ta trở về sớm”
A Nhĩ lấy tay áo thấm hết những giọt mồ hôi đang chảy đầy ra trên mặt hắn
“Thật..thật khó nói quá. Thật ra..hôm qua ta có vào thành mang ít thịt về ăn cho đã miệng ai ngờ sáng nay về tới nơi thấy cửa bị phá khóa. Ta nghĩ tên trộm nào đó đã lấy đi thứ hai người cần tìm rồi”
Lăng Kỳ Nhi tức giận xách cổ lão ta lên
“Ý ngươi là hiện không có rượu để giao ra sao”
Hà Nhai Tử lập tức ra lệnh cho bọn lâu la trói A Nhĩ lại. Thái độ của hắn đối với A Nhĩ đã khác hẳn ban nãy
“Ngươi có biết rượu thuốc này dùng làm gì không. Nếu không có nó tính mạng của rất nhiều người sẽ gặp nguy hiểm. Phen này xem Tiên lão sẽ trừng phạt ngươi ra sao”
Lăng Kỳ Nhi cũng biết Hà Nhai Tử ám chỉ tính mạng ai sẽ gặp nguy hiểm. Lúc ấy người thân duy nhất mà cô ta giả vờ không quan tâm cũng sẽ chung số phận với bọn họ. Lúc này vẻ mặt cô ta không còn lạnh như ban nãy nữa. Cô ta khẽ nắm lấy tay Hà Nhai Tử
“Nếu không có rượu thuốc thì họ phải làm sao đây”
Hà Nhai Tử cảm nhận rõ rệt bàn tay của cô ta đang run như thế nào, hắn ôm lấy Lăng Kỳ Nhi an ủi
“Muội yên tâm chắc chắn Tiên lão sẽ có cách giải quyết hơn nữa Kim Xà lão quái cũng đang có mặt tại Tiên Hà Lĩnh, mọi chuyện chắc không nguy kịch như chúng ta nghĩ đâu”
A Nhĩ bị trói chặt tới mức không cử động được nhưng vẫn cố cầu xin bọn họ
“Thực sự ta không cố ý để chuyện xảy ra thế này, các người hãy tha cho ta lần sau ta nhất quyết không rời nơi này nửa bước. Ngày nào cũng ăn ngủ cạnh đống rượu này”
Hà Nhai Tử nói
“Tha hay không tha thì ngươi cũng phải về Tiên Hà Lĩnh gặp Tiên lão lúc ấy người sẽ quyết định trừng trị ngươi ra sao”
A Nhĩ biết giờ có nói gì cũng không thể thoát được hắn dùng hết sức bình sinh đẩy bọn lâu la kia ra chạy thoát. Lăng Kỳ Nhi lập tức phi thân tới chặn trước mặt hắn
“Ngươi nghĩ muốn chạy dễ như vậy sao”. Cô ta dồn một luồng chưởng lực vào A Nhĩ khiến hắn không thể né tránh ngã nhoài ra phía sau. Bọn lâu la nhân cơ hội kẻ giữ tay hắn kẻ giữ chân hắn đấm đá liên tục một lúc hắn mới ngất đi, dù sao A Nhĩ cũng là một tên to con khỏe mạnh nếu không làm hắn bất tỉnh thì đường về Tiên Hà Lĩnh còn xa lắm.
Hà Nhai Tử ra lệnh cho bọn lâu la
“Để hắn trốn thoát hậu quả thế nào các ngươi biết rõ chứ”
Bọn lâu la gật đầu tuân lệnh kéo A Nhĩ nằm lên một con ngựa xong lấy dây thừng cột chặt hắn và ngựa vào với nhau. Hà Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi cũng vội vã lên ngựa cấp tốc trở về Tiên Hà Lĩnh tìm gặp Tiên lão bẩm báo lại mọi chuyện.
“Người đáng sợ như vậy lại đang ở trung nguyên sao, phen này võ lâm lại sắp có sóng gió cũng nên. Nhưng huynh tả như vậy thì khó tìm lắm đó”
Lạc Hư nói
“Tôi nghĩ người Tây Vực ở trung nguyên cũng đâu có nhiều. Nếu có thể cô nương hãy hỏi người dân quanh đây giúp tôi xem có bắt gặp một nam nhân Tây Vực nào đi qua không tôi sẽ theo đó mà tìm ra huynh ấy”
Lam Phượng Hoàng gật gù
“Đành phải vậy thôi chứ biết làm sao. Mong là huynh và người đó có duyên với nhau một chút không khéo sẽ tìm ra nhanh”
Hai người họ vừa rời đi vài canh giờ thì có một tên to béo bước về phía căn nhà chứa rượu, trên vai hắn vác một bao tải lớn đựng toàn thịt tươi bên trong, vừa đi hắn vừa khoái trá nói
“Ngày nào cũng ăn cá dưới suối với uống rượu trong kho làm sao mà sống nổi, mất một đêm vào thành kiếm được đống thịt này ăn dần trong vài tháng cũng không bõ công”
Đặt bao thịt lớn dựa vào cánh cửa, miệng hắn huýt sáo đi ra con suối rửa tay, rửa mặt
“Nước mát quá, mấy ngày liền mình không tắm rồi giờ phải tắm bù thôi”
Tên to béo bắt đầu lột sạch y phục ra nhảy xuống suối ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời. Trên đời này chắc chẳng còn ai nhàn hạ như hắn. Chợt mắt hắn đảo qua cánh cửa, khuôn mặt biến sắc hoàn toàn. Vội vã lên bờ mặc lại y phục hắn chạy tới cánh cửa như bay
“Tại sao khóa cửa lại bị phá, chẳng lẽ mình mới đi có một ngày mà nhà có kẻ trộm ngay sao. Không trùng hợp tới mức đó chứ”
Hắn vội mở cửa bước vào bên trong, nhìn qua nhìn lại căn phòng chứa rượu hắn còn bất ngờ hơn lúc phát hiện cửa bị khóa
“Tên trộm nào mà ngu vậy, hắn trông thấy cả kho rượu của mình mà chỉ lấy đi có hai hũ Cao Lương”
Cảm thấy không thể nào có chuyện đó miệng hắn lẩm bẩm đếm đi đếm lại từng hàng rượu từ dưới lên trên
“Đúng là chỉ mất có hai hũ Cao Lương. Thôi bỏ đi coi như mình tặng cho tên đó”
Hắn cúi xuống lôi hũ rượu to nhất đặt dưới cùng ra mở nắp đoạn lôi bao tải thịt lớn ra đặt cạnh hũ rượu đó. Rút con dao nhỏ trong người ra hắn bắt đầu cắt những miếng thịt lớn trong bao ra thành nhiều miếng nhỏ đặt vào trong hũ rượu kia
“Thịt ướp Mai Quế Lộ ngay cả tổ yến cũng không sánh bằng”. Vừa nói hắn vừa cười lớn
Khi hắn đang mải mê ướp thịt vào rượu thì phía bên ngoài cũng có một đoàn người cưỡi ngựa đi tới. Đoàn người đó dẫn đầu bởi một nam, một nữ đều là người Hán. Những kẻ tùy tùng đi phía sau đều ăn mặc giống hệt nhau. Chúng để lưng trần, sau lưng xăm hình một con rắn lớn. Khuôn mặt bít kín chỉ để lộ hai con ngươi đen thui. Bên hông chúng dắt đầy những thanh đao nhỏ dùng làm vũ khí. Nữ nhân người Hán kia chính là cô nương đã đưa Kim Xà lão quái tới trung thổ còn tên nam nhân tên Hà Nhai Tử sau lưng hắn đeo một chiếc cung lớn cùng nhiều mũi tên sắc nhọn phản chiếu ánh nắng xuống con suối nhỏ kia.
Hà Nhai Tử nhìn qua cô nương đó hỏi chuyện
“Đã lâu rồi muội không trở về thôn Lưu Đức, muội không thấy nhớ gia đình sao”
Lăng Kỳ Nhi nghe nhắc tới gia đình khuôn mặt vẫn lạnh băng chẳng hề nhăn lấy một cái
“Đã đi theo Tiên lão thì nên quên hết những chuyện quá khứ, hơn nữa không có muội nó vẫn sống tốt đấy thôi”
Hà Nhai Tử khẽ cười
“Sao muội biết nó vẫn sống tốt, đừng nói là muội lén theo dõi xem hàng ngày nó làm những gì đấy nhé”
Lăng Kỳ Nhi tránh ánh mắt của hắn thúc ngựa nhanh qua con suối làm nước bắn tung tóe hết lên
“Hồ ngôn loạn ngữ”
Hà Nhai Tử thầm nhủ “Vậy là đúng rồi”. Hắn ra lệnh cho những tên lâu la phía sau “Mau vào trong gọi A Nhĩ ra” rồi bản thân hắn cũng thúc ngựa qua con suối.
Tên to béo người Tây Vực lúc nãy là A Nhĩ đại ca khi xưa đã ngồi kể về trung thổ cho các đệ tử Côn Luân nghe. Hơn mười năm trước hắn rời bỏ Tây Vực tới trung nguyên tìm kế sinh nhai. Thấy hắn to khỏe lại chăm chỉ thật thà nên vị tiền bối nọ ngỏ ý mời hắn trở thành người ủ rượu cho ông ta. Kể từ khi đó hắn được ông ta bố trí cho sống tại nơi hoang vu hẻo lánh này.
“Tới ngày Tiên lão lấy rượu rồi”. Một tên lâu la cất tiếng
A Nhĩ nghe tiếng người bên ngoài thúc giục vội vã đưa nốt những miếng thịt cuối cùng vào trong hũ Mai Quế Lộ lớn đậy chặt nắp. Hắn vội vã bước ra bên ngoài chào hỏi
“Lăng cô nương, Hà công tử đã lâu không gặp. Hai người xuống ngựa vào trong đi ta đãi các người một chầu rượu thịt”
Hà Nhai Tử nói
“Vài ngày nữa là tới kỳ hạn trao rượu, không biết đại ca đã có rượu để giao chưa”
A Nhĩ cười lớn
“Ba năm bảy bảy bốn chín ngày lúc nào ta cũng nhớ sao mà quên được. Hai người cứ đúng hẹn lại tới vốn chúng ta đã rất ít gặp nhau hôm nay nghỉ lại cùng nhau uống một chầu rượu sáng mai lên đường”
Hà Nhai Tử là nam nhân hắn nghe tới rượu tất nhiên là khoái trí định bụng đồng ý với A Nhĩ thì bắt gặp ánh mắt của Lăng Kỳ Nhi nên không mở miệng nữa. Cô ta nói
“Rượu thuốc dùng làm việc lớn mang về càng sớm càng tốt lỡ như trên đường đi gặp vấn đề khiến bọn ta trở lại Tiên Hà Lĩnh chậm hơn dự kiến ngươi có gánh vác trách nhiệm được không”
A Nhĩ từ lâu đã biết cô nương này không nên dây vào hắn cũng không mời họ ở lại nữa
“Vậy ta lấy rượu đưa cho cô ngay là được chứ gì”
Đám lâu la không cần ai bảo lập tức đi theo A Nhĩ tiến ra sau nhà tới khu ủ rượu thuốc. A Nhĩ lần mò tới nơi chôn hũ rượu đủ ba năm bảy bảy bốn chín ngày xong chỉ cho đám lâu la đào lên. Vốn rượu chôn đâu có sâu, đám lâu la này lại đông người mà đào mãi không thấy thứ cần tìm. Một lúc lâu sau cái hố bọn chúng đào đã sâu tới mức một người nhảy xuống cũng khó mà trèo lên được, thấy kỳ lạ Lăng Kỳ Nhi và Hà Nhai Tử xuống ngựa tiến ra sau nhà xem xét. A Nhĩ bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, hắn nói
“Hình như đào sai vị trí rồi. Các ngươi thử chỗ này xem”. Hắn chỉ tay tới đống đất cứng bên cạnh.
Bọn lâu la theo đó đào lên vài lần đất đã chạm tới hũ rượu ngay. A Nhĩ vội cầm lên nhìn vào thân hũ rượu thì phát hoảng. Hũ rượu này mới được hơn hai năm làm sao mà giao cho Tiên lão được. Cuống quá hắn sai người đào hết những chỗ đất cứng lên nhưng lại đều là những hũ rượu chưa đủ ba năm bảy bảy bốn chín ngày. Lúc này A Nhĩ mới nhận ra cái hố sâu kia chắc chắn là nơi chôn hũ rượu đủ tiêu chuẩn nhưng dưới hố không hề có rượu
“Trời ơi mình ngu quá. Có lẽ rượu thuốc đã bị tên trộm kia lấy mất rồi, giờ phải làm sao đây. Mình chưa bao giờ không giao rượu đúng kỳ hạn không biết họ sẽ làm gì mình”
Hà Nhai Tử trông thấy hắn toát mồ hôi như tắm thì hỏi
“Sao rồi A Nhĩ đại ca, hũ rượu nào đã đủ thời hạn thì mang ra đây để bọn ta trở về sớm”
A Nhĩ lấy tay áo thấm hết những giọt mồ hôi đang chảy đầy ra trên mặt hắn
“Thật..thật khó nói quá. Thật ra..hôm qua ta có vào thành mang ít thịt về ăn cho đã miệng ai ngờ sáng nay về tới nơi thấy cửa bị phá khóa. Ta nghĩ tên trộm nào đó đã lấy đi thứ hai người cần tìm rồi”
Lăng Kỳ Nhi tức giận xách cổ lão ta lên
“Ý ngươi là hiện không có rượu để giao ra sao”
Hà Nhai Tử lập tức ra lệnh cho bọn lâu la trói A Nhĩ lại. Thái độ của hắn đối với A Nhĩ đã khác hẳn ban nãy
“Ngươi có biết rượu thuốc này dùng làm gì không. Nếu không có nó tính mạng của rất nhiều người sẽ gặp nguy hiểm. Phen này xem Tiên lão sẽ trừng phạt ngươi ra sao”
Lăng Kỳ Nhi cũng biết Hà Nhai Tử ám chỉ tính mạng ai sẽ gặp nguy hiểm. Lúc ấy người thân duy nhất mà cô ta giả vờ không quan tâm cũng sẽ chung số phận với bọn họ. Lúc này vẻ mặt cô ta không còn lạnh như ban nãy nữa. Cô ta khẽ nắm lấy tay Hà Nhai Tử
“Nếu không có rượu thuốc thì họ phải làm sao đây”
Hà Nhai Tử cảm nhận rõ rệt bàn tay của cô ta đang run như thế nào, hắn ôm lấy Lăng Kỳ Nhi an ủi
“Muội yên tâm chắc chắn Tiên lão sẽ có cách giải quyết hơn nữa Kim Xà lão quái cũng đang có mặt tại Tiên Hà Lĩnh, mọi chuyện chắc không nguy kịch như chúng ta nghĩ đâu”
A Nhĩ bị trói chặt tới mức không cử động được nhưng vẫn cố cầu xin bọn họ
“Thực sự ta không cố ý để chuyện xảy ra thế này, các người hãy tha cho ta lần sau ta nhất quyết không rời nơi này nửa bước. Ngày nào cũng ăn ngủ cạnh đống rượu này”
Hà Nhai Tử nói
“Tha hay không tha thì ngươi cũng phải về Tiên Hà Lĩnh gặp Tiên lão lúc ấy người sẽ quyết định trừng trị ngươi ra sao”
A Nhĩ biết giờ có nói gì cũng không thể thoát được hắn dùng hết sức bình sinh đẩy bọn lâu la kia ra chạy thoát. Lăng Kỳ Nhi lập tức phi thân tới chặn trước mặt hắn
“Ngươi nghĩ muốn chạy dễ như vậy sao”. Cô ta dồn một luồng chưởng lực vào A Nhĩ khiến hắn không thể né tránh ngã nhoài ra phía sau. Bọn lâu la nhân cơ hội kẻ giữ tay hắn kẻ giữ chân hắn đấm đá liên tục một lúc hắn mới ngất đi, dù sao A Nhĩ cũng là một tên to con khỏe mạnh nếu không làm hắn bất tỉnh thì đường về Tiên Hà Lĩnh còn xa lắm.
Hà Nhai Tử ra lệnh cho bọn lâu la
“Để hắn trốn thoát hậu quả thế nào các ngươi biết rõ chứ”
Bọn lâu la gật đầu tuân lệnh kéo A Nhĩ nằm lên một con ngựa xong lấy dây thừng cột chặt hắn và ngựa vào với nhau. Hà Nhai Tử và Lăng Kỳ Nhi cũng vội vã lên ngựa cấp tốc trở về Tiên Hà Lĩnh tìm gặp Tiên lão bẩm báo lại mọi chuyện.
Danh sách chương