Tửu điếm này hôm nay thật xui xẻo bọn Tam Đại Tặc vừa mới đi thì Kim Xà lão quái lại tới. Bình thường tính tình bà ta đã rất khó nay lại mang thêm cục tức trong lòng. Nữ nhân người Hán kia có vẻ như cũng chẳng ưa thích mấy công việc đưa đón lão quái, đi từ Tây Vực tới trung thổ cô ấy chẳng thèm nói chuyện với bà ta một câu mặc cho bà ta luôn miệng chửi rủa cái người mà nữ nhân này gọi là Tiên lão suốt cả chặng đường.

Tên tiểu nhị trông thấy khách bước vào hắn bỏ ngỏ cuộc nói chuyện với phu phụ Lệnh Hồ lập tức chạy ra chỗ lão quái

“Xin hỏi khách quan muốn uống rượu gì”

Vốn chẳng hiểu tiếng Hán lão quái lại lên cơn tức giận dùng cây gậy bà ta đang cầm trên tay đâm thẳng vào họng tên tiểu nhị xấu số. Hắn chỉ kịp ú ớ được vài câu liền lăn xuống đất chết tại chỗ, máu trong miệng hắn chảy ra thành một vũng lớn. Trông thấy máu tươi mọi người trong tửu quán hoảng sợ thi nhau chạy tán loạn. Kim Xà lão quái xoay cây gậy trên đầu bà ta hàng chục vòng, từ nơi cây gậy hàng trăm con độc trùng nhảy ra khắp tứ phía. Chúng bay vào mặt ai lập tức mặt người ấy biến dạng ngay. Chỉ trong nháy mắt tất cả khách quan trong tửu quán đều không còn một ai sống sót.

Bên phía Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh chỉ vừa tiêu diệt hết bọn độc trùng bay tới rồi ngoảnh mặt lên đã thấy tửu quán nhuốm đỏ một màu máu tươi. Thấy chuyện bất bình dù có là kẻ không quan tâm tới giang hồ đi nữa Lệnh Hồ Xung cũng không thể ngồi yên. Hắn chỉ tay vào lão quái hét lớn

“Tất cả những người này đều không thù không oán với ngươi tại sao lại giết chết họ”

Nữ nhân người Hán đi cùng với bà ta nở nụ cười nửa miệng truyền lại lời của Lệnh Hồ Xung

“Hắn đang trách bà tại sao lại giết họ kìa”

Kim Xà lão quái ngoảnh mặt ra nhìn chằm chằm vào hắn

“Tiểu tử khá lắm thoát được màn mưa độc trùng của ta chắc công phu của ngươi cũng không đến nỗi nào. Tiếp chiêu”

Chớp mắt một cái Kim Xà lão quái đã phi thân thẳng tới chỗ Lệnh Hồ Xung, hắn cũng xuất kiếm bắt đầu so chiêu với bà ta. Nhân lúc hỗn loạn Mạc Vô Phong chớp lấy thời cơ nhảy ra bên ngoài tránh đụng độ với Kim Xà lão quái. Thật không may hắn chỉ đi được có một đoạn lại bắt gặp Tam Đại Tặc phía trước. Nhìn thấy tên nam nhân đã dùng chưởng lực bắn vào mu bàn tay mình khiến Nhị Tặc tức tối. Hắn kêu lên

“Đại Tặc, Tam Tặc tên kia cùng đi với kẻ ban nãy đả thương ba huynh đệ chúng ta nay hắn chỉ có một mình tất cả cùng lên lấy mạng hắn”

Tam tặc cười ha hả

“Tiểu tử kia hôm nay ngươi không may rồi”

Không có vũ khí trong tay Mạc Vô Phong một mình chống đỡ với ba tên người Hán một cách khó khăn. Hắn gần như chỉ thủ mà không thể phản đòn. Bên mạn phải của hắn vừa bị trúng một quyền của Tam tặc thì bên mạn trái Đại tặc đã tiến tới, hắn lui người tránh Đại tặc thì lại bị trúng một cước của Nhị tặc vào giữa bụng đẩy hắn lui ra xa. Cứ thế Tam Đại Tặc thi nhau liên tiếp tung quyền rồi đá cước vào người hắn. Không thể tấn công cũng chẳng thể chạy trốn, Mạc Vô Phong bắt đầu nổi giận hắn gào lớn lên khiến thần công trong cơ thể bất ngờ được giải phóng. Hòa lẫn trong tiếng thét của hắn là những luồng nội lực khủng khiếp thoát ra tứ phía. Tam Đại Tặc bị đẩy tung ra vài trượng, cú ngã vừa rồi khiến bọn chúng ê ẩm hết cả mình mẩy khó khăn lắm mới gượng dậy được.

Từ phía xa tiếng một nữ nhân vọng lại

“Công tử, đón lấy kiếm”. Doanh Doanh hét lên đẩy thanh kiếm mỏng về hướng Mạc Vô Phong, hắn chụp lấy cố gượng dậy nhưng không hiểu sao sức lực cứ như bay đi đâu hết. Phải chăng luồng nội lực khủng khiếp ban nãy hắn vô tình phát ra đã quá sức với bản thân hắn. Nhưng cũng may cho Mạc Vô Phong ba tên đại tặc kia dính phải thần công đã đuối sức đi nhiều.

Tam Tặc hốt hoảng chạy tới chỗ hai tên kia

“Tên này không phải người đâu, hắn là quỷ hiện hồn đấy. Hai huynh có thấy hắn chỉ gào lên một cái huynh đệ ta đã bay ra xa ngay không”

Đại Tặc tức giận

“Quỷ cái đầu ngươi, vừa nãy ta mất đà mới bị hắn lén đẩy văng ra thôi mau tiếp tục xông lên giải quyết hắn”

Nhị Tặc vẫn chưa hoàn hồn hắn mếu máo

“Hay là đại ca xông lên trước đi, đệ không dám tới gần tên này nữa đâu”

Tam Tặc bỗng chỉ tay lên trời hét

“Cái thứ gì đang bay tới chỗ chúng ta kìa”

Chẳng phải thứ gì lạ lẫm đó chính là bọn độc trùng của Kim Xà lão quái. Cuộc đọ sức giữa lão quái và Lệnh Hồ Xung đã lan ra tới nơi này. Đấu với Phá tiễn thức của Lệnh Hồ Xung bọn độc trùng chỉ có nước bị xẻ ra làm hai. Biết tên tiểu tử này không phải hạng vừa Kim Xà lão quái trông ra chỗ nữ nhân người Hán kia kêu lên

“Lăng Kỳ Nhi ngươi còn chống mắt ra đó mà nhìn à. Ta mà bị làm sao Tiên lão sẽ không tha cho ngươi đâu”

Lăng Kỳ Nhi tuy rất ghét lão quái nhưng cũng đành tiến lên tiếp sức đả bại Lệnh Hồ Xung. Lúc này Tam Đại Tặc trông thấy Lệnh Hồ Xung thì chẳng thèm để ý tới Mạc Vô Phong nữa. Đại tặc lên tiếng

“Lại là cái tên kia, hắn đang giao đấu với ai vậy”

Nhị tặc nói

“Đại ca chúng ta giúp ai đây”

Tam tặc cười ngoác cái miệng

“Tất nhiên là giết tên tiểu tử kia rồi”

Cùng một lúc Tam Đại Tặc, Lăng Kỳ Nhi và Kim Xà lão quái đồng loạt xông lên tới chỗ Lệnh Hồ Xung. Trước tình thế cực kỳ nguy hiểm này Doanh Doanh hét to

“Lệnh Hồ Xung, ngươi hãy cẩn thận”

Lệnh Hồ Xung không biết hắn nghe nhầm hay nghe đúng nữa. Lần đầu tiên Doanh Doanh gọi cả họ tên hắn ra nhưng hắn chẳng kịp suy nghĩ thêm thì hàng loạt kẻ thù xông lên chỗ hắn cùng một lúc. Ban đầu là như vậy nhưng đột nhiên cả Tam Đại Tặc đều khựng lại bất ngờ, Đại tặc hỏi

“Cô ta vừa gọi thằng nhóc đó là gì”

Tam tặc nói

“Hình như là Lệnh Hồ Xung”

Đại tặc ngạc nhiên

“Có phải là Lệnh Hồ đại hiệp đã ra tay giết chết Đông Phương Bất Bại trừ hại cho võ lâm hay không”

Nhị tặc đáp

“Thế bây giờ chúng ta giúp ai”

Cả Đại tặc và Tam tặc đều gào lên

“Bảo vệ Lệnh Hồ đại hiệp”

Doanh Doanh trông thấy Tam Đại Tặc từ thù thành bạn xông lên tiếp sức Lệnh Hồ Xung thì mừng rỡ, cô ấy cũng tiến tới phụ trợ luôn. Tình thế đảo ngược bất ngờ, bây giờ kẻ đang gặp nguy lại chính là Kim Xà lão quái và Lăng Kỳ Nhi. Kẻ địch bất ngờ tăng lên nhưng bên phía lão quái chẳng có vẻ gì sợ sệt cả. Lăng Kỳ Nhi nói với lão quái bằng tiếng Tây Vực

“Khi bọn người Rắn tới đây đón tiếp chúng ta sẽ nhân lúc ấy mà rời đi”

Doanh Doanh loáng toáng nghe thấy liền nhắc nhở Lệnh Hồ Xung

“Xung ca, hình như tiếp viện của bọn chúng sắp tới”

Lệnh Hồ Xung lúc này mới hỏi

“Hình như ban nãy muội không gọi huynh như thế này”

Doanh Doanh thắc mắc

“Huynh nói vậy là sao, muội không hiểu”

Lệnh Hồ Xung gạt tay

“Coi như không có gì đi, chắc là huynh nghe nhầm”

Đại tặc quay ra nói với phu phụ họ

“Lệnh Hồ đại hiệp mau rời đi ở đây đã có bọn ta lo rồi”

Lệnh Hồ Xung lắc đầu

“Đa tạ lòng tốt của ba vị huynh đệ nhưng Lệnh Hồ Xung ta không thể bỏ mặc người khác để bản thân trốn thoát được”

Doanh Doanh giờ mới thắc mắc

“Phải rồi,vị công tử ban nãy giao đấu với Tam vị huynh đệ…”

Cô ấy vừa nhắc tới Mạc Vô Phong thì hắn bất ngờ lao tới từ phía sau Lăng Kỳ Nhi xuất kiếm. Lăng Kỳ Nhi chỉ kịp né sang trái một chút cũng là lúc một cọng tóc của cô ta rơi xuống, chậm hơn chút nữa cô ta đã lãnh phải một nhát kiếm của Mạc Vô Phong rồi. Tức giận cô ta dùng móng tay giữ chặt mũi kiếm của hắn, tay kia cào một đường dài từ mũi kiếm lên tới tay hắn ta. Năm móng tay sắc nhọn của Lăng Kỳ Nhi ghim chặt vào tay hắn mà không chịu buông ra. Cô ta mỉm cười

“Độc của ta đang bắt đầu ngấm vào người ngươi rồi”

Kim Xà lão quái lúc này cũng đã đánh bại Tam Đại Tặc. Ba tên này bình thường đã chẳng là đối thủ của bà ta nay lại mang thương thế trong người nên thất bại mau chóng. Lệnh Hồ Xung định tiến tới thì Doanh Doanh giữ tay hắn lại

“Hình như có tiếng gì đó thì phải”

Đúng như Doanh Doanh nghe được. Từ tứ phía có tới hàng chục tên quái dị giống như người mà không phải người, chúng có bốn chân mà lại trườn dưới đất nhanh như cắt. Làn da của chúng lại mang màu xanh lá lạ kỳ, khắp trên mặt hiện lên những cái vẩy ghê rợn. Lăng Kỳ Nhi buông tay của Mạc Vô Phong ra cướp lấy thanh kiếm trên tay hắn tặng lại cho hắn một nhát ban nãy hắn đâm trượt cô ta

“Thôi bỏ đi, mau quay về Tiên Hà Lĩnh gấp. Tiên lão không đợi lâu được nữa rồi”

Lão quái lại bắt đầu chửi rủa nhưng trước khi bỏ đi bà ta phi thân tới chỗ Lệnh Hồ Xung nhằm thẳng cây gậy về hướng hắn. Lệnh Hồ Xung trông thấy lũ người Rắn liền vội vã chạy tới đỡ lấy ba huynh đệ đại tặc nên không để ý tới chuyện khác. Lúc này Doanh Doanh không kịp thông báo cho hắn nữa mà lấy thân mình đỡ một gậy cho hắn. Chưởng cuối này của lão quái khá mạnh khiến Doanh Doanh lập tức mất đi nhận thức. Lệnh Hồ Xung vô cùng hoảng sợ đỡ lấy cô ấy gọi tên ‘Doanh Doanh’ liên tục.

Tam Đại Tặc cố sức đứng dậy tấn công bọn người Rắn. Đại tặc hô lên

“Lệnh Hồ đại hiệp mau đưa người đi dưỡng thương lũ lâu la này bọn tôi lo được”

Lệnh Hồ Xung nhấc Doanh Doanh lên nhìn bọn chúng với ánh mắt biết ơn

“Hôm nay Lệnh Hồ Xung tôi nợ ba vị hai mạng sau này tôi sẽ báo đáp”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện