Cao Yến thu dọn hành lý trong phòng.
Sở Thiên Tầm nhàn rỗi nhàm chán, chống một tay xuống sàn nhà bắt đầu hít đất, cô đặt tay phải ra sau lưng, chỉ dùng ngón trỏ tay trái chống đất.
"Thiên Tầm, sao cô cứ phải liều mạng quá làm gì, như vậy có phải quá vất vả rồi không?" Cao Yến đang gấp quần áo và thu dọn hành lý cho ngày mai.
"Không vất vả, chỉ nhiêu đây sao có thể coi là vất vả được, so với tôi trước kia đã tốt hơn nhiều." Sở Thiên Tầm làm xong một trăm cái, sau đó đổi tay tiếp tục.
"Nói bậy, trước kia cô không phải là sinh viên sao? Ở trường học tập, yêu đương, sao có thể vất vả?" Cao Yến xoắn xuýt không biết ngày mai nên mang theo những gì.
Cô ấy ở căn cứ Nam Khê mới có mấy ngày vậy mà đồ đạc lại nhiều hơn không ít, cái này không nỡ vứt, cái kia cũng không nỡ ném, vô cùng khổ sở đưa ra lựa chọn lấy hay bỏ.
"Thiên Tầm, cô không có đồ gì cần sắp xếp sao?"
"Không có, tôi lúc nào cũng có thể đi."
Sở Thiên Tầm chỉ có một ba lô cá nhân, bên trong lúc nào cũng có một ít thuốc khẩn cấp, một ít đồ ăn, thức uống có hàm lượng calo cao, cộng thêm một ít vật dụng nhỏ như bật lửa, đèn pin.. để sinh tồn ngoài hoang dã.
Chỉ cần cầm ba lô, mang theo vũ khí là cô có thể rời đi.
"Đôi lúc, tôi cảm thấy cô thật sự không giống những cô gái ở tuổi này chút nào." Cao Yến nhìn hai bộ quần áo cô vừa mua ở chợ, cắn răng chuẩn bị vứt đi.
"Thiên Tầm, cô có phát hiện Tiểu Diệp luôn tìm cách để làm cô vui không?"
"Có sao?" Sở Thiên Tầm không dừng lại, mồ hôi trên mặt theo cằm rơi từng giọt xuống đất: "Cũng không cần thiết mà, tôi đã đồng ý với anh ta, từ nay về sau sẽ mang anh ta theo rồi."
Cao Yến tức giận liếc cô một cái, đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.
Như thể tận thế vừa đến, cô đã tự động cắt bỏ những năm tháng vàng son và hoa mỹ trong quá khứ, chỉ để lại một kẻ điên cuồng chỉ biết chiến đấu để mạnh lên.
Không biết nơi nào truyền đến âm thanh kết hợp giữa bass và guitar, một giọng nam trầm đầy sâu sắc dập dềnh trong đêm tối.
Người đàn ông có âm vực rộng, chất giọng tối đặc trưng, giọng hát vừa u ám vừa kiêu ngạo, mơ hồ lại mang chút bi thương.
Sở Thiên Tầm đứng dậy, nhận lấy khăn Cao Yến đưa, lau mặt, ánh mắt hướng về màn đêm đen tối ngoài cửa sổ.
"Là Đường Quyện." Cao Yến giải thích: "Trước tận thế anh ta ở trong một ban nhạc, còn là ca sĩ chính. Sau tận thế, mười mấy người trong ban nhạc bọn họ cùng nhau chạy trốn đến đây, hiện tại gần như đều đã chết. Chỉ còn một người là Nhạc Hòa An, còn có Thi Đức Minh, là người ngày đó đi cùng xe với cô."
"Hóa ra là anh ta."
"Đường Quyện này tính tình không tốt, rất kiêu ngạo, đã đắc tội rất nhiều người. Nếu không phải anh ta có dị năng cường đại, có thể trấn áp được, nếu không nơi này đã sớm loạn rồi."
"Nơi nào cũng giống nhau." Sở Thiên Tầm cười lạnh: "Chỉ cần hơi ổn định một chút, thì những chuyện tranh quyền đoạt lợi hỗn loạn đó cũng sẽ bắt đầu hiện ra."
Tiếng nhạc rock vang lên trong đêm, quỷ dị lại mê ly, sóng ngầm mãnh liệt, tựa như mang theo nỗi nhớ đối với người đã mất, lại tựa như chứa đựng áp lực cùng bi thương không thể giải tỏa.
Đây là một người có chuyện xưa.
Nhưng ở thời đại này, trên người ai mà không có mấy cái chuyện xưa chứ.
Ngày thứ hai, đoàn người Sở Thiên Tầm lấy danh nghĩa ra ngoài săn ma rời khỏi căn cứ.
Không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
Từ Nam Khê căn cứ đi về phía đông không xa, con đường đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ có thể đi bộ.
Cách căn cứ Nam Khê hơn 100km có một bán đảo tên là Đông Qua.
Sở Thiên Tầm nhớ ở gần đó từng xuất hiện một con ma vật cấp cao, nó quanh quẩn trên đảo một đoạn thời gian rất dài, thu hoạch một lượng lớn sinh mạng loài người.
Không biết qua bao lâu, một lượng lớn thánh đồ săn ma đồng tâm hiệp lực mới bao vây tiêu diệt được nó.
Sở Thiên Tầm dự định lên bán đảo đó nhìn xem có thể đụng phải con ma vật đó thời kì đầu không.
Đến giữa trưa, bọn họ ngồi cạnh một ruộng dâu tây nghỉ ngơi, ăn chút lương khô đơn giản.
"Nếu muốn đến bờ biển, vậy nhất định có thể bắt được không ít hải sản, đến lúc đó, hề hề." Thích Vĩnh Xuân cắn một miếng bánh quy trong tay, miệng phát ra âm thanh răng rắc, dường như đó không phải là lương khô nhạt nhẽo vô vị, mà là một bữa tiệc hải sản ngon miệng.
Tất cả mọi người nghe được lời này cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đoạn đường đi này, phía trước có Sở Thiên Tầm thu thập nguyên liệu nấu ăn, sau có Diệp Bùi Thiên nấu nướng điều chỉnh, về cơ bản không những không đói mà ngược lại còn dưỡng miệng trở nên ham ăn.
"Ăn hải sản cái gì, ăn cái này trước đi." Sở Thiên Tầm lấy ra mấy viên ma chủng cấp 1 trong túi áo.
Gần đây cô góp nhặt rất nhiều ma chủng cấp 1, thứ này đối với cô mà nói đã không còn tác dụng gì nửa, không bằng trước giúp các thành viên trong đội nâng cao thực lực một chút.
"Mỗi người một viên, sau này nếu như chúng ta cùng nhau hành động, chúng ta sẽ thống nhất căn cứ vào nỗ lực của mỗi người mà phân phối ma chủng." Sở Thiên Tầm nói.
Nuốt ma chủng vào, Đồ Diệc Bạch cũng nhắm mắt lại, một lát sau cậu mở miệng nói: "Tôi cảm giác phạm vi cảm nhận của tôi đã mở rộng không ít."
Cao Yến cũng vui vẻ nói: "Tôi thấy năng lực của tôi cũng đã tiến bộ."
Ruộng dâu sau lưng Thích Vĩnh Xuân, lấy anh ta là điểm khởi đầu, một cánh đồng hoa trắng rộng lớn đột nhiên nở rộ.
"Anh Vĩnh Xuân, tôi nói này, khả năng của anh cũng chỉ có thể nở hoa thôi sao?" Giang Tiểu Kiệt chỉ vào những đóa hoa nhỏ màu trắng đung đưa trong gió, cười nói.
"Không, không, thực ra còn có thể làm được cái này." Thích Vĩnh Xuân thúc giục dị năng.
Một đóa hoa gần nhất bắt đầu héo tàn, kết ra một trái màu xanh biếc.
Trái cây lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lớn lên, chuyển từ xanh nhạt sang xanh biếc, từ xanh sang đỏ, dần dần trở nên đỏ mọng ướt át.
Thích Vĩnh Xuân thở dốc một hơi, hái quả dâu chín mọng đưa cho Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm vô cùng kinh ngạc, cô biết thánh đồ hệ thực vật có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng.
Nhưng trong thời gian ngắn mà cưỡng chế xúc tiến thực vật sinh trưởng, sau khi dị năng của bọn họ ngừng giải phóng, những thực vật bị thúc đẩy sinh trưởng này sẽ nhanh chóng khô héo đến tận gốc.
Cô còn chưa gặp qua dị năng hệ thực vật có thể thu thập được như vậy.
"Một lần có thể làm chín mấy trái? Tất cả thực vật đều có thể làm được sao?" Sở Thiên Tầm hỏi.
"Không phải loại nào cũng làm được." Thích Vĩnh Xuân vội vàng xua tay: "Do mùa dâu sắp đến, tôi mới có thể thuận theo tình hình khiến nó tăng tốc độ sinh trưởng. Nếu miễn cưỡng ép buộc, vi phạm quy luật sinh trưởng, không những trái cây không phát triển mà còn khiến cây chết đi."
Anh ta xấu hổ gãi đầu: "Với lại, hiện nay tôi cũng chỉ có thể làm chín một hai quả, đã không còn sức lực. Đây còn là do tôi dùng ma chủng để nâng cao dị năng. Dị năng này của tôi, đúng là không có tác dụng gì."
"Không, dị năng này của anh rất đặc biệt. Không giống những hệ thực vật khác." Sở Thiên Tầm nói: "Chẳng trách Thần Ái, ý tôi là Giáo hội Thánh Thiên Sứ lại muốn giam giữ anh để nghiên cứu."
"Những tên khốn đó lén lút bắt giữ đều là những người có khả năng khác thường so với người khác." Phùng bà bà nhớ tới chuyện cũ, nếp nhắn trên khuôn mặt già nua càng sâu hơn.
Sở Thiên Tầm nhàn rỗi nhàm chán, chống một tay xuống sàn nhà bắt đầu hít đất, cô đặt tay phải ra sau lưng, chỉ dùng ngón trỏ tay trái chống đất.
"Thiên Tầm, sao cô cứ phải liều mạng quá làm gì, như vậy có phải quá vất vả rồi không?" Cao Yến đang gấp quần áo và thu dọn hành lý cho ngày mai.
"Không vất vả, chỉ nhiêu đây sao có thể coi là vất vả được, so với tôi trước kia đã tốt hơn nhiều." Sở Thiên Tầm làm xong một trăm cái, sau đó đổi tay tiếp tục.
"Nói bậy, trước kia cô không phải là sinh viên sao? Ở trường học tập, yêu đương, sao có thể vất vả?" Cao Yến xoắn xuýt không biết ngày mai nên mang theo những gì.
Cô ấy ở căn cứ Nam Khê mới có mấy ngày vậy mà đồ đạc lại nhiều hơn không ít, cái này không nỡ vứt, cái kia cũng không nỡ ném, vô cùng khổ sở đưa ra lựa chọn lấy hay bỏ.
"Thiên Tầm, cô không có đồ gì cần sắp xếp sao?"
"Không có, tôi lúc nào cũng có thể đi."
Sở Thiên Tầm chỉ có một ba lô cá nhân, bên trong lúc nào cũng có một ít thuốc khẩn cấp, một ít đồ ăn, thức uống có hàm lượng calo cao, cộng thêm một ít vật dụng nhỏ như bật lửa, đèn pin.. để sinh tồn ngoài hoang dã.
Chỉ cần cầm ba lô, mang theo vũ khí là cô có thể rời đi.
"Đôi lúc, tôi cảm thấy cô thật sự không giống những cô gái ở tuổi này chút nào." Cao Yến nhìn hai bộ quần áo cô vừa mua ở chợ, cắn răng chuẩn bị vứt đi.
"Thiên Tầm, cô có phát hiện Tiểu Diệp luôn tìm cách để làm cô vui không?"
"Có sao?" Sở Thiên Tầm không dừng lại, mồ hôi trên mặt theo cằm rơi từng giọt xuống đất: "Cũng không cần thiết mà, tôi đã đồng ý với anh ta, từ nay về sau sẽ mang anh ta theo rồi."
Cao Yến tức giận liếc cô một cái, đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.
Như thể tận thế vừa đến, cô đã tự động cắt bỏ những năm tháng vàng son và hoa mỹ trong quá khứ, chỉ để lại một kẻ điên cuồng chỉ biết chiến đấu để mạnh lên.
Không biết nơi nào truyền đến âm thanh kết hợp giữa bass và guitar, một giọng nam trầm đầy sâu sắc dập dềnh trong đêm tối.
Người đàn ông có âm vực rộng, chất giọng tối đặc trưng, giọng hát vừa u ám vừa kiêu ngạo, mơ hồ lại mang chút bi thương.
Sở Thiên Tầm đứng dậy, nhận lấy khăn Cao Yến đưa, lau mặt, ánh mắt hướng về màn đêm đen tối ngoài cửa sổ.
"Là Đường Quyện." Cao Yến giải thích: "Trước tận thế anh ta ở trong một ban nhạc, còn là ca sĩ chính. Sau tận thế, mười mấy người trong ban nhạc bọn họ cùng nhau chạy trốn đến đây, hiện tại gần như đều đã chết. Chỉ còn một người là Nhạc Hòa An, còn có Thi Đức Minh, là người ngày đó đi cùng xe với cô."
"Hóa ra là anh ta."
"Đường Quyện này tính tình không tốt, rất kiêu ngạo, đã đắc tội rất nhiều người. Nếu không phải anh ta có dị năng cường đại, có thể trấn áp được, nếu không nơi này đã sớm loạn rồi."
"Nơi nào cũng giống nhau." Sở Thiên Tầm cười lạnh: "Chỉ cần hơi ổn định một chút, thì những chuyện tranh quyền đoạt lợi hỗn loạn đó cũng sẽ bắt đầu hiện ra."
Tiếng nhạc rock vang lên trong đêm, quỷ dị lại mê ly, sóng ngầm mãnh liệt, tựa như mang theo nỗi nhớ đối với người đã mất, lại tựa như chứa đựng áp lực cùng bi thương không thể giải tỏa.
Đây là một người có chuyện xưa.
Nhưng ở thời đại này, trên người ai mà không có mấy cái chuyện xưa chứ.
Ngày thứ hai, đoàn người Sở Thiên Tầm lấy danh nghĩa ra ngoài săn ma rời khỏi căn cứ.
Không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
Từ Nam Khê căn cứ đi về phía đông không xa, con đường đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ có thể đi bộ.
Cách căn cứ Nam Khê hơn 100km có một bán đảo tên là Đông Qua.
Sở Thiên Tầm nhớ ở gần đó từng xuất hiện một con ma vật cấp cao, nó quanh quẩn trên đảo một đoạn thời gian rất dài, thu hoạch một lượng lớn sinh mạng loài người.
Không biết qua bao lâu, một lượng lớn thánh đồ săn ma đồng tâm hiệp lực mới bao vây tiêu diệt được nó.
Sở Thiên Tầm dự định lên bán đảo đó nhìn xem có thể đụng phải con ma vật đó thời kì đầu không.
Đến giữa trưa, bọn họ ngồi cạnh một ruộng dâu tây nghỉ ngơi, ăn chút lương khô đơn giản.
"Nếu muốn đến bờ biển, vậy nhất định có thể bắt được không ít hải sản, đến lúc đó, hề hề." Thích Vĩnh Xuân cắn một miếng bánh quy trong tay, miệng phát ra âm thanh răng rắc, dường như đó không phải là lương khô nhạt nhẽo vô vị, mà là một bữa tiệc hải sản ngon miệng.
Tất cả mọi người nghe được lời này cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đoạn đường đi này, phía trước có Sở Thiên Tầm thu thập nguyên liệu nấu ăn, sau có Diệp Bùi Thiên nấu nướng điều chỉnh, về cơ bản không những không đói mà ngược lại còn dưỡng miệng trở nên ham ăn.
"Ăn hải sản cái gì, ăn cái này trước đi." Sở Thiên Tầm lấy ra mấy viên ma chủng cấp 1 trong túi áo.
Gần đây cô góp nhặt rất nhiều ma chủng cấp 1, thứ này đối với cô mà nói đã không còn tác dụng gì nửa, không bằng trước giúp các thành viên trong đội nâng cao thực lực một chút.
"Mỗi người một viên, sau này nếu như chúng ta cùng nhau hành động, chúng ta sẽ thống nhất căn cứ vào nỗ lực của mỗi người mà phân phối ma chủng." Sở Thiên Tầm nói.
Nuốt ma chủng vào, Đồ Diệc Bạch cũng nhắm mắt lại, một lát sau cậu mở miệng nói: "Tôi cảm giác phạm vi cảm nhận của tôi đã mở rộng không ít."
Cao Yến cũng vui vẻ nói: "Tôi thấy năng lực của tôi cũng đã tiến bộ."
Ruộng dâu sau lưng Thích Vĩnh Xuân, lấy anh ta là điểm khởi đầu, một cánh đồng hoa trắng rộng lớn đột nhiên nở rộ.
"Anh Vĩnh Xuân, tôi nói này, khả năng của anh cũng chỉ có thể nở hoa thôi sao?" Giang Tiểu Kiệt chỉ vào những đóa hoa nhỏ màu trắng đung đưa trong gió, cười nói.
"Không, không, thực ra còn có thể làm được cái này." Thích Vĩnh Xuân thúc giục dị năng.
Một đóa hoa gần nhất bắt đầu héo tàn, kết ra một trái màu xanh biếc.
Trái cây lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lớn lên, chuyển từ xanh nhạt sang xanh biếc, từ xanh sang đỏ, dần dần trở nên đỏ mọng ướt át.
Thích Vĩnh Xuân thở dốc một hơi, hái quả dâu chín mọng đưa cho Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm vô cùng kinh ngạc, cô biết thánh đồ hệ thực vật có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng.
Nhưng trong thời gian ngắn mà cưỡng chế xúc tiến thực vật sinh trưởng, sau khi dị năng của bọn họ ngừng giải phóng, những thực vật bị thúc đẩy sinh trưởng này sẽ nhanh chóng khô héo đến tận gốc.
Cô còn chưa gặp qua dị năng hệ thực vật có thể thu thập được như vậy.
"Một lần có thể làm chín mấy trái? Tất cả thực vật đều có thể làm được sao?" Sở Thiên Tầm hỏi.
"Không phải loại nào cũng làm được." Thích Vĩnh Xuân vội vàng xua tay: "Do mùa dâu sắp đến, tôi mới có thể thuận theo tình hình khiến nó tăng tốc độ sinh trưởng. Nếu miễn cưỡng ép buộc, vi phạm quy luật sinh trưởng, không những trái cây không phát triển mà còn khiến cây chết đi."
Anh ta xấu hổ gãi đầu: "Với lại, hiện nay tôi cũng chỉ có thể làm chín một hai quả, đã không còn sức lực. Đây còn là do tôi dùng ma chủng để nâng cao dị năng. Dị năng này của tôi, đúng là không có tác dụng gì."
"Không, dị năng này của anh rất đặc biệt. Không giống những hệ thực vật khác." Sở Thiên Tầm nói: "Chẳng trách Thần Ái, ý tôi là Giáo hội Thánh Thiên Sứ lại muốn giam giữ anh để nghiên cứu."
"Những tên khốn đó lén lút bắt giữ đều là những người có khả năng khác thường so với người khác." Phùng bà bà nhớ tới chuyện cũ, nếp nhắn trên khuôn mặt già nua càng sâu hơn.
Danh sách chương