Năm người Sở Thiên Tầm xuống núi trong đêm, đi liên tục không dừng lại đến giữa trưa ngày thứ hai.
Sau khi Đồ Diệc Bạch dùng dị năng dò xét, xác nhận sau lưng không còn người truy đuổi, mới tìm một chỗ bí mật nghỉ ngơi.
Vì để hai thương binh Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm nghỉ ngơi thật tốt, Thích Vĩnh Xuân chủ động nhận trách nhiệm đi tìm thức ăn.
Không lâu sau, anh ta dùng áo khoác đựng đầy dâu trở về, trên tay còn cầm mấy quả mọng hình chiếc lá mập mạp, trắng nõn óng ánh.
"Cũng không biết thứ này có ăn được không?" Anh ta lật qua lật lại xem, vừa đi vừa hỏi.
"Đó là trà nhĩ, được hái từ cây Camellia oleifera (* còn gọi là cây dầu sở), có thể ăn được." Sở Thiên Tầm nhận lấy một trái từ Thích Vĩnh Xuân.
Cô ngồi dựa vào một gốc cây lớn, cắn một miếng trà nhĩ.
Trà nhĩ vừa xốp giòn lại thanh mát, mang theo chút vị ngọt, đối với người bôn ba mệt mỏi một ngày đêm mà nói, đây chính là mỹ vị.
Sở Thiên Tầm đưa đồ ăn trong tay cho Diệp Bùi Thiên đang nằm bên cạnh.
Diệp Bùi Thiên khẽ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi.. vẫn chưa thể ăn được."
Khi hắn nói câu này, bàn tay đặt trên miệng vết thương trên bụng vô thức siết chặt quần áo.
Mặc dù vẫn chưa thể đạt đến trình độ khiến tay chân bị cắt cụt có thể mọc lại trong thời gian ngắn như truyền thuyết ở kiếp trước, nhưng tốc độ phục hồi của Diệp Bùi Thiên hiện tại cũng đã hết sức kinh người.
Mấy ngày trước hắn bị ma vật xé nát hai chân, hiện tại đã hoàn toàn mọc trở lại, ngoại trừ làn da từ đầu gối trở xuống có chút nhợt nhạt trong suốt, thì về cơ bản không có dấu hiệu dị thường nào khác.
Những vết thương có vẻ khủng khiếp đêm qua, bây giờ phần lớn đã khép lại, có một số vết thương đã không còn dấu vết.
Nhưng giờ phút này, hắn hơi cuộn tròn cơ thể, nằm dưới bóng cây râm mát, từ từ nhắm mắt lại, trên trán lại lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sở Thiên Tầm nhíu mày, người đàn ông này thiếu nội tạng, có lẽ lúc này trong cơ thể đang cấp tốc sinh trưởng, đây nhất định là một quá trình đau đớn không thể tưởng tượng được.
"Đau như vậy, sao cứ nhất định muốn tự mình đi?" Sở Thiên Tầm nói.
Diệp Bùi Thiên mở mắt ra, nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên, khiến Sở Thiên Tầm có chút mơ hồ.
Người này dường như đều vui vẻ vào những lúc chẳng hiểu ra sao.
"Thiên Tầm." Diệp Bùi Thiên nói: "Tôi muốn ngủ một chút."
"Ngủ đi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Cô.. ở lại đây," Ánh mắt Diệp Bùi Thiên né tránh một chút: "Đừng rời đi được không?"
"Chân tôi cũng đã gãy, còn chưa bình phục, có thể chạy đi đâu được?" Sở Thiên Tầm tức giận nói.
Người đàn ông bên cạnh dường như nhẹ nhàng thở ra, an tâm nhắm mắt.
Mái tóc hơi xoăn của hắn rơi xuống, che khuất đôi mắt xinh đẹp, chỉ lộ sóng mũi cao thẳng và khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhìn thật đúng là xinh đẹp, Sở Thiên Tầm thầm đánh giá gương mặt gần trong gang tấc này, đột nhiên muốn đưa tay vén mái tóc đen kia lên, để lộ đôi mắt với hàng mi dài.
Kiếp trước, lúc trông thấy hắn, chỉ cảm thấy người đàn ông này khí thế khinh người, tàn bạo lại biến thái, bản thân cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn.
Giờ phút này, ác ma uy chấn toàn thế giới lại đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, trên môi nở nụ cười vô hại, ngủ ngon lành.
"Tôi đã làm thịt hết những người tổn thương anh, lần này, anh đừng biến thành ác ma nửa." Sở Thiên Tầm nói thầm trong lòng với Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên hốt hoảng tỉnh lại, phát hiện không thấy Sở Thiên Tầm.
Hắn bị thương khắp người, lại ở trong nhà kho lạnh lẽo tối tăm kia.
Cha hắn đang đứng trước mặt, trên tay cầm một sợi xích thô to.
"Cha?" Diệp Bùi Thiên giật nảy cả mình: "Thiên Tầm đâu?"
"Thiên Tầm gì ở đâu ra chứ, mày nằm mơ sao?" Người cha hắn không thấy rõ gương mặt giật xích sắt khóa người hắn lại.
"Cha, người làm cái gì vậy?"
"Đừng lộn xộn! Hiện tại mày cứng cáp rồi, ngay cả lời của lão tử nói mày cũng không nghe?"
"Bùi Thiên, con kiên nhẫn một chút." Mẹ kế hắn đứng bên cạnh khóc nấc lên nói: "Cha con cũng không còn cách nào khác, con như thế này khiến hàng xóm đều sợ hãi, nếu không trói con lại, mọi người không chịu để cả nhà ta trốn trong này."
Diệp Bùi Thiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Không được! Không thể để bọn họ trói hắn! Hắn bắt đầu liều mạng giãy giụa.
"Chậc chậc, đứa nhỏ đó bị cắn như vậy rồi, xương cốt đều lộ hết cả ra, vây mà vẫn còn sống được, không phải quái vật thì là cái gì?"
"Nhất định phải trói nó lại, lỡ như nó giống lão Vương, đột nhiên trở thành quái vật thì làm sao bây giờ? Lão Vương có thể ăn thịt người."
"Bùi Thiên, nghe lời cha mẹ cậu đi, chỉ là tạm thời trói cậu lại thôi, nếu cậu không sao thì sau này sẽ thả ra thôi."
"Quái vật. Nó sớm muộn gì cũng trở thành quái vật."
Vô số gương mặt quen thuộc sáng lên trong bóng tối, những khuôn mặt kia lơ lửng giữa không trung vây quanh Diệp Bùi Thiên nói chuyện không ngừng.
Không, không phải như vậy.
Diệp Bùi Thiên đã hoảng lại loạn.
"Cha, mẹ, đừng lo cho anh trai, con đói, lấy đồ ăn cho con trước đi." Bóng dáng em trai xuất hiện ở phía xa.
Cha mẹ cùng nhau quay sang, rời khỏi hắn, đến bên cạnh em trai, lộ ra nụ cười yêu thương.
"Bùi Nguyên của chúng ta đói bụng rồi, mama lập tức nấu đồ ăn cho con."
"Mau nấu chút mì cho con trai, nhìn xem đoạn đường này bị dọa sợ không ít, thật là đáng thương mà."
Xung quanh hoàn toàn tối đen, chỉ còn một vòng sáng ngời, có một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi trong vòng sáng ăn mì sợi thơm ngào ngạt.
Mà hắn chỉ là một người ngoài, một quái vật bị nhốt trong bóng đêm không người hỏi thăm.
"Để tôi lấy gì đó cho Bùi Thiên ăn đi? Bùi Thiên cũng chưa ăn gì cả." Mẹ kế nhìn về phía hắn.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy bụng đói cồn cào, cơn đói khát từ trước đến nay chưa từng có khiến dạ dày hắn co thắt lại, hắn bắt đầu bọn họ có thể cho hắn một chút đồ ăn, loại đồ nóng hôi hổi, có thể làm ấm dạ dày hắn, dù chỉ là một chút cũng được.
"Thôi đi, nó không cần ăn." Cha hắn nhìn về bên này: "Hình như nó có được năng lực đặc biệt nào đó, dù sao cũng sẽ không chết. Đồ ăn hiện tại quý giá như vậy, ăn một chút lại ít một chút, nếu đã không chết thì không cần lãng phí cho nó đâu."
Diệp Bùi Thiên đau xót trong lòng, từ trong ác mộng tỉnh lại, chợt mở mắt ra.
Sau khi Đồ Diệc Bạch dùng dị năng dò xét, xác nhận sau lưng không còn người truy đuổi, mới tìm một chỗ bí mật nghỉ ngơi.
Vì để hai thương binh Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm nghỉ ngơi thật tốt, Thích Vĩnh Xuân chủ động nhận trách nhiệm đi tìm thức ăn.
Không lâu sau, anh ta dùng áo khoác đựng đầy dâu trở về, trên tay còn cầm mấy quả mọng hình chiếc lá mập mạp, trắng nõn óng ánh.
"Cũng không biết thứ này có ăn được không?" Anh ta lật qua lật lại xem, vừa đi vừa hỏi.
"Đó là trà nhĩ, được hái từ cây Camellia oleifera (* còn gọi là cây dầu sở), có thể ăn được." Sở Thiên Tầm nhận lấy một trái từ Thích Vĩnh Xuân.
Cô ngồi dựa vào một gốc cây lớn, cắn một miếng trà nhĩ.
Trà nhĩ vừa xốp giòn lại thanh mát, mang theo chút vị ngọt, đối với người bôn ba mệt mỏi một ngày đêm mà nói, đây chính là mỹ vị.
Sở Thiên Tầm đưa đồ ăn trong tay cho Diệp Bùi Thiên đang nằm bên cạnh.
Diệp Bùi Thiên khẽ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi.. vẫn chưa thể ăn được."
Khi hắn nói câu này, bàn tay đặt trên miệng vết thương trên bụng vô thức siết chặt quần áo.
Mặc dù vẫn chưa thể đạt đến trình độ khiến tay chân bị cắt cụt có thể mọc lại trong thời gian ngắn như truyền thuyết ở kiếp trước, nhưng tốc độ phục hồi của Diệp Bùi Thiên hiện tại cũng đã hết sức kinh người.
Mấy ngày trước hắn bị ma vật xé nát hai chân, hiện tại đã hoàn toàn mọc trở lại, ngoại trừ làn da từ đầu gối trở xuống có chút nhợt nhạt trong suốt, thì về cơ bản không có dấu hiệu dị thường nào khác.
Những vết thương có vẻ khủng khiếp đêm qua, bây giờ phần lớn đã khép lại, có một số vết thương đã không còn dấu vết.
Nhưng giờ phút này, hắn hơi cuộn tròn cơ thể, nằm dưới bóng cây râm mát, từ từ nhắm mắt lại, trên trán lại lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sở Thiên Tầm nhíu mày, người đàn ông này thiếu nội tạng, có lẽ lúc này trong cơ thể đang cấp tốc sinh trưởng, đây nhất định là một quá trình đau đớn không thể tưởng tượng được.
"Đau như vậy, sao cứ nhất định muốn tự mình đi?" Sở Thiên Tầm nói.
Diệp Bùi Thiên mở mắt ra, nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên, khiến Sở Thiên Tầm có chút mơ hồ.
Người này dường như đều vui vẻ vào những lúc chẳng hiểu ra sao.
"Thiên Tầm." Diệp Bùi Thiên nói: "Tôi muốn ngủ một chút."
"Ngủ đi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Cô.. ở lại đây," Ánh mắt Diệp Bùi Thiên né tránh một chút: "Đừng rời đi được không?"
"Chân tôi cũng đã gãy, còn chưa bình phục, có thể chạy đi đâu được?" Sở Thiên Tầm tức giận nói.
Người đàn ông bên cạnh dường như nhẹ nhàng thở ra, an tâm nhắm mắt.
Mái tóc hơi xoăn của hắn rơi xuống, che khuất đôi mắt xinh đẹp, chỉ lộ sóng mũi cao thẳng và khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhìn thật đúng là xinh đẹp, Sở Thiên Tầm thầm đánh giá gương mặt gần trong gang tấc này, đột nhiên muốn đưa tay vén mái tóc đen kia lên, để lộ đôi mắt với hàng mi dài.
Kiếp trước, lúc trông thấy hắn, chỉ cảm thấy người đàn ông này khí thế khinh người, tàn bạo lại biến thái, bản thân cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn.
Giờ phút này, ác ma uy chấn toàn thế giới lại đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, trên môi nở nụ cười vô hại, ngủ ngon lành.
"Tôi đã làm thịt hết những người tổn thương anh, lần này, anh đừng biến thành ác ma nửa." Sở Thiên Tầm nói thầm trong lòng với Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên hốt hoảng tỉnh lại, phát hiện không thấy Sở Thiên Tầm.
Hắn bị thương khắp người, lại ở trong nhà kho lạnh lẽo tối tăm kia.
Cha hắn đang đứng trước mặt, trên tay cầm một sợi xích thô to.
"Cha?" Diệp Bùi Thiên giật nảy cả mình: "Thiên Tầm đâu?"
"Thiên Tầm gì ở đâu ra chứ, mày nằm mơ sao?" Người cha hắn không thấy rõ gương mặt giật xích sắt khóa người hắn lại.
"Cha, người làm cái gì vậy?"
"Đừng lộn xộn! Hiện tại mày cứng cáp rồi, ngay cả lời của lão tử nói mày cũng không nghe?"
"Bùi Thiên, con kiên nhẫn một chút." Mẹ kế hắn đứng bên cạnh khóc nấc lên nói: "Cha con cũng không còn cách nào khác, con như thế này khiến hàng xóm đều sợ hãi, nếu không trói con lại, mọi người không chịu để cả nhà ta trốn trong này."
Diệp Bùi Thiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Không được! Không thể để bọn họ trói hắn! Hắn bắt đầu liều mạng giãy giụa.
"Chậc chậc, đứa nhỏ đó bị cắn như vậy rồi, xương cốt đều lộ hết cả ra, vây mà vẫn còn sống được, không phải quái vật thì là cái gì?"
"Nhất định phải trói nó lại, lỡ như nó giống lão Vương, đột nhiên trở thành quái vật thì làm sao bây giờ? Lão Vương có thể ăn thịt người."
"Bùi Thiên, nghe lời cha mẹ cậu đi, chỉ là tạm thời trói cậu lại thôi, nếu cậu không sao thì sau này sẽ thả ra thôi."
"Quái vật. Nó sớm muộn gì cũng trở thành quái vật."
Vô số gương mặt quen thuộc sáng lên trong bóng tối, những khuôn mặt kia lơ lửng giữa không trung vây quanh Diệp Bùi Thiên nói chuyện không ngừng.
Không, không phải như vậy.
Diệp Bùi Thiên đã hoảng lại loạn.
"Cha, mẹ, đừng lo cho anh trai, con đói, lấy đồ ăn cho con trước đi." Bóng dáng em trai xuất hiện ở phía xa.
Cha mẹ cùng nhau quay sang, rời khỏi hắn, đến bên cạnh em trai, lộ ra nụ cười yêu thương.
"Bùi Nguyên của chúng ta đói bụng rồi, mama lập tức nấu đồ ăn cho con."
"Mau nấu chút mì cho con trai, nhìn xem đoạn đường này bị dọa sợ không ít, thật là đáng thương mà."
Xung quanh hoàn toàn tối đen, chỉ còn một vòng sáng ngời, có một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi trong vòng sáng ăn mì sợi thơm ngào ngạt.
Mà hắn chỉ là một người ngoài, một quái vật bị nhốt trong bóng đêm không người hỏi thăm.
"Để tôi lấy gì đó cho Bùi Thiên ăn đi? Bùi Thiên cũng chưa ăn gì cả." Mẹ kế nhìn về phía hắn.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy bụng đói cồn cào, cơn đói khát từ trước đến nay chưa từng có khiến dạ dày hắn co thắt lại, hắn bắt đầu bọn họ có thể cho hắn một chút đồ ăn, loại đồ nóng hôi hổi, có thể làm ấm dạ dày hắn, dù chỉ là một chút cũng được.
"Thôi đi, nó không cần ăn." Cha hắn nhìn về bên này: "Hình như nó có được năng lực đặc biệt nào đó, dù sao cũng sẽ không chết. Đồ ăn hiện tại quý giá như vậy, ăn một chút lại ít một chút, nếu đã không chết thì không cần lãng phí cho nó đâu."
Diệp Bùi Thiên đau xót trong lòng, từ trong ác mộng tỉnh lại, chợt mở mắt ra.
Danh sách chương