Thằng nhóc đó lật người lại, ho kịch liệt một hồi liền chậm rãi lùi ra sau, ánh mắt của nó sau mấy lần lại rơi vào những củ khoai lang nát vụn rơi trên mặt đất.
Cao Yến nghiến răng, sờ dấu răng trên tay, không vui nói: "Cầm đi, cầm đi, tiểu khất cái. Dù sao cũng không thể ăn."
Thằng bé chăm chú nhìn bọn họ, cẩn thận từng ly từng tí ngồi xổm xuống, đưa tay ra, nhặt hai củ khoai lang bị đè bẹp dúm. Trốn vào một góc bên cạnh, ăn từng ngụm lớn. Tên nhóc này rõ ràng là bị bỏ đói quá lâu, nuốt xuống quá nhanh, mấy lần suýt chút nửa bị sặc, còn vươn cổ liều mạng nuốt xuống.
Phùng Tuấn Lỗi tìm thấy một cái bát sắt trong căn nhà bằng đất, múc một chén nước luộc khoai, đưa đến trước mặt cậu.
Cậu nhóc nhận lấy, hớp mấy ngụm, đưa mắt nhìn Phùng Tuấn Lỗi mấy lần, dần dần cả người không còn gai góc như lúc đầu nửa.
"Cậu tên là gì? Cha mẹ cậu đâu?" Phùng Tuấn Lỗi hỏi.
"Tiểu Kiệt, Giang Tiểu Kiệt. Cha tôi là con ma cờ bạc, lúc mặt trăng màu xanh lá xuất hiện, hắn còn ở trên bàn đánh bạc không chịu xuống, nhà dưới (*) của hắn biến thành ma vật, bắn hắn cắn chết." Cậu nhóc mở miệng nói chuyện, trên gương mặt khô gầy cặp mắt kia còn mơ hồ mang theo một vòng màu đỏ.
(*) Nhà dưới < 下家 > chỉ người thua kém mình khi chơi bài, ném xúc xắc, gọi rượu.
"Vậy mama của anh đâu?" Phùng Thiến Thiến nằm sấp trên lưng papa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh cũng không có mama giống em sao?"
Màu đỏ trong hốc máu Giang Tiểu Kiệt đã thu liễm bớt, chỉ còn lại một vòng xanh đen do thiếu ngủ, cậu nhổ một ngụm nước bọt: "Người phụ nữ đó căn bản không thèm quan tâm đến tôi, tận thế đến ngày đầu tiên, bà ta liền vội vàng ngồi lên xe tình nhân chạy mất, cho dù tôi có đuổi theo kêu la thế nào, bà ta cũng không dừng lại."
Phùng Tuấn Lỗi là một người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn con gái, con gái đối với ông còn quan trọng hơn mạng sống của mình. Ông không thể hiểu những bậc cha mẹ khác trên thế giới sao lại không quan tâm đến con cái của mình.
Phùng Thiến Thiến lấy thanh socola còn thừa một nửa trong túi ra, đôi tay trắng nõn non nớt của cô bé cầm thanh socola màu nâu đưa về phía trước: "Anh trai, cái này cho anh. Chị Thiên Tầm cho em đó, ăn rất ngon, anh ăn rồi sẽ không nhớ đến mama nửa."
Giang Tiểu Kiệt nhìn mặt Phùng Tuấn Lỗi và Phùng Thiến Thiến mấy lần, cậu đột nhiên giơ tay giựt lấy nửa thanh socola, quay người trốn vào một góc cách xa bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người thức dậy, lấy khoai lang đã luộc tối qua cùng với nước luộc khoai làm bửa sáng.
Sau đó bỏ chà bông đã chế biến xong và khoai lang khô vào một cái hũ, Phùng Tuấn Lỗi tìm thấy một cái dây mây, quấn nó vào hũ rồi vác lên lưng mình, trước khi rời đi, ông lấy nửa củ khoai lang của mình chia cho Giang Tiểu Kiệt đang đứng nhìn họ từ xa.
Họ từ đồng ruộng lên lại đường quốc lộ, Giang Tiểu Kiệt không nói tiếng nào đi theo sau bọn họ.
"Tên trộm kia lại đi theo, chúng ta chỉ có chút thức ăn này, không biết trên đường đi có tìm được gì không, không thể cho nó nửa." Cao Yến cảnh giác nói với những người khác.
Phùng Thiến Thiến nắm tay cha mình, thường xuyên quay đầu nhìn lại, nhưng cô bé cũng không mở miệng nói chuyện.
Có lẽ vì mồ côi mẹ từ sớm nên cô bé có vẻ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cô bé hiểu vào những lúc như này không nên mang thêm phiền phức đến cho người lớn.
Sở Thiên Tầm tìm được một chiếc xe thương vụ dừng ở ven đường, cô ngồi xổm xuống gầm xe lần mò một hồi, liền nhanh chóng mở cửa xe ra. Cô vào trong xe khiêng người tài xế đã chết từ lâu ra ngoài, tự mình ngồi lên ghế điều khiển, khởi động xe.
Chiếc xe này có bảy chỗ, chỗ ngồi cũng rộng rãi, lúc cần còn có thể thay phiên ngủ ở hàng ghế sau.
Những người bên ngoài vừa mừng vừa sợ, vội vàng leo lên xe.
"Thiên Tầm, cô thật là có bản lĩnh, sao cái gì cô cũng biết vậy hả." Cao Yến cũng không quên tâng bốc Sở Thiên Tầm mấy câu.
"Thằng nhóc kia vẫn còn đi theo phía sau." Cam Hiểu Đan nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Giang Tiểu Kiệt vẫn chạy đuổi theo sau xe.
"Thằng nhóc đó muốn làm gì đây? Muốn đi chung với chúng ta sao?"
"Không phải đâu, có lẽ nó chỉ muốn ăn bám theo chúng ta, nếu biết như vậy đã không chia cho nó mấy củ khoai lang."
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn ra phía sau xe, bóng dáng nho nhỏ vẫn cố chấp chạy theo chiếc xe.
Cậu nhóc đương nhiên không thể đuổi kịp tốc độ của ô tô, khoảng cách giữa cậu và chiếc xe ngày càng xa.
Bóng dáng nhỏ gầy ngã một phát trên làn đường, sau đó lại nhanh chóng bò dậy tiếp tục chạy theo.
Không bao lâu cậu lại tiếp tục ngã xuống, lần này cậu nhóc không còn đứng dậy nửa, ngã vào bụi đất, không nhúc nhích.
Cuối cùng cậu cũng bỏ cuộc.
"Thiên Tầm, chúng ta chở thằng bé một đoạn đi, nó chỉ là một đứa nhỏ, bỏ lại bên đường như này, nó cũng không sống nổi." Phùng Tuấn Lỗi không nhịn được.
"Ở cái thế giới này, rất nhiều người không thể sống sót." Sở Thiên Tầm lạnh lùng nói.
Nhưng chân cô lại đạp phanh, cài số, lùi xe lại.
Bánh xe tung bụi mù mịt vào mặt Giang Tiểu Kiệt, cậu nhóc từ trong bụi đất ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn chiếc xe thương vụ dừng lại trước mặt mình.
Kính ghế lái hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng, người phụ nữ đó vừa lạnh lùng lại mạnh mẽ, một tay là có thể dễ dàng bóp nát cổ cậu. Nhưng Giang Tiểu Kiệt thực hy vọng cô có thể mang mình đi cùng.
Cửa xe bị kéo ra, người đàn ông và cô bé nhỏ ngồi trong xe mỉm cười vươn tay về phía cậu.
Sở Thiên Tầm nhìn chỗ ngồi phía sau lại nhiều thêm một thằng nhóc đầy bụi bẫm, trong lòng không biết nên ghét bỏ thằng nhóc này hay ghét bỏ sự đồng cảm tràn lan của mình.
Bỏ đi, thêm một người cũng không sao, Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng, đưa tất cả bọn họ đến căn cứ phía trước rồi để lại đó hết là được.
Xe thương vụ chạy một mạch về phía trước, chệch khỏi đường quốc lộ, chạy vào một khu công nghiệp rộng lớn.
"Thiên tầm, có phải đi sai đường không?" Cam Hiểu Đan mở bản đồ trong điện thoại ra, nhưng cô không tải xuống trước nên không mở được con đường ở khu vực này.
"Đây là nhà máy thực phẩm, để tôi tìm thử xem ở đây có gì ăn không." Sở Thiên Tầm dừng xa, tìm một lý do cho hành vi của mình.
Cô nhảy xuống xe, dẫn mọi người vòng qua một rừng cây trong nhà xưởng, con đường phía sau rừng cây rất xấu, xây một hồ chứa nước lớn, trước đây trên ao có một cái nắp đậy, nhưng bây giờ không biết bị thứ gì phá hủy, bên trong không có nước, dưới đáy ao khô cạn có một chút phù sa khô.
Lướt qua ao nước, đi qua một con đường xi măng trong nhà xưởng, phía đối diện con đường chính là mấy căn nhà kho rất lớn được cấu tạo bằng thép.
Sở Thiên Tầm im lặng nhìn nhà kho một lát, xoay người bắt đầu thu thập vật tư.
Cô tìm thấy một chiếc xe tải đậu trong khu xưởng, mở bình rút hết xăng ra, đổ toàn bộ vào bồn chứa nước.
Sau đó, khung đỡ phía trên ao nước có mấy thanh viền nhôm, chỉ có một cột gỗ được dựng ở giữa có thể chịu đựng được trọng lượng lớn.
Cô lại phá hủy một tấm màng che nắng mỏng trong nhà xưởng, phủ nó lên mấy thanh viền nhôm, cuối cùng cô rải một ít lá khô lên tấm màng mỏng, bố trí nó thành một cái bẫy lớn.
"Trong đó không biết có quái vật gì, hay là cậu đừng đi nửa." Cam Hiểu Đan nhìn nhà xưởng im ắng, có chút sợ hãi.
Sở Thiên Tầm không nói câu nào, cô buộc chặt dây giày của mình, kiểm tra trang bị bên người, thể hiện thái độ kiên quyết của mình.
Cô đưa hai quả lựu đạn và cái bật lửa cho Phùng Tuấn Lỗi: "Nếu có quái vật đuổi theo tôi ra đây, rơi vào cái bẫy này thì anh phải nhanh chóng bật lửa rồi ném lựu đạn vào đó."
Sau đó cô đứng dậy, dặn dò một câu cuối cùng: "Nếu như tôi không quay ra thì mọi người cứ đi đi."
"Tôi.." Phùng Tuấn Lỗi muốn nói để ông đi cùng, nhưng thân làm cha, ông không yên tâm để một mình con gái lại bên ngoài.
"Chị gái, để tôi đi chung với chị." Giang Tiểu Kiệt đột nhiên mở miệng.
Sau khi Giang Tiểu Kiệt lên xe, cũng giống như Cao Yến, đặc biệt tích cực đối với Sở Thiên Tầm, bận rộn chạy trước chạy sau, không giống một đứa nhỏ mười mấy tuổi chút nào.
Sở Thiên Tầm coi thái độ này là biểu hiện của ké yếu tìm kiếm sự che chở trước kẻ mạnh.
Nhưng cô không nghĩ tới, vào lúc này Giang Tiểu Kiệt lại sẵn sàng đồng hành cùng cô vào nơi nguy hiểm này.
Sở Thiên Tầm đột nhiên nhận ra, bản thân đã dùng tư duy lối mòn để áp đặt vào đánh giá mọi người.
Cô vỗ vai Giang Tiểu Kiệt: "Em cũng ở đây chờ tôi đi, tôi đi một lát rồi về."
* * *
Sở Thiên Tầm lẻn vào nhà kho.
Trong kho hàng là một đống lộn xộn, trên mặt đất là rác rưởi vương vãi lung tung, khắp nơi đều trét đầy vết máu màu đen.
Càng đi vào sâu bên trong, càng u ám, tĩnh mịch, một chút âm thanh dù là nhỏ nhất cũng sẽ tạo thành tiếng vọng to lớn.
Sở Thiên Tầm nắm chặt khẩu súng trong tay, cẩn thận đi từng bước tiến về phía trước.
Cô loáng thoáng nghe thấy một ít âm thanh nhỏ xíu từ xa truyền tới.
Hình như có thứ gì đó đang ăn uống rồm rộp.
Lại như có tiếng rên khẽ của con người.
Cô đi tới một cánh cổng chính bị khóa lại từ bên ngoài, ngoài cửa là một vòng xích thô to, trên sợi xích đã phủ một lớp bụi, rõ ràng là mấy ngày rồi không có người động vào.
Sở Thiên Tầm nhìn qua khe hở của cánh cửa, mơ hồ nhìn thấy một vài bóng đen đang đung đưa.
Cao Yến nghiến răng, sờ dấu răng trên tay, không vui nói: "Cầm đi, cầm đi, tiểu khất cái. Dù sao cũng không thể ăn."
Thằng bé chăm chú nhìn bọn họ, cẩn thận từng ly từng tí ngồi xổm xuống, đưa tay ra, nhặt hai củ khoai lang bị đè bẹp dúm. Trốn vào một góc bên cạnh, ăn từng ngụm lớn. Tên nhóc này rõ ràng là bị bỏ đói quá lâu, nuốt xuống quá nhanh, mấy lần suýt chút nửa bị sặc, còn vươn cổ liều mạng nuốt xuống.
Phùng Tuấn Lỗi tìm thấy một cái bát sắt trong căn nhà bằng đất, múc một chén nước luộc khoai, đưa đến trước mặt cậu.
Cậu nhóc nhận lấy, hớp mấy ngụm, đưa mắt nhìn Phùng Tuấn Lỗi mấy lần, dần dần cả người không còn gai góc như lúc đầu nửa.
"Cậu tên là gì? Cha mẹ cậu đâu?" Phùng Tuấn Lỗi hỏi.
"Tiểu Kiệt, Giang Tiểu Kiệt. Cha tôi là con ma cờ bạc, lúc mặt trăng màu xanh lá xuất hiện, hắn còn ở trên bàn đánh bạc không chịu xuống, nhà dưới (*) của hắn biến thành ma vật, bắn hắn cắn chết." Cậu nhóc mở miệng nói chuyện, trên gương mặt khô gầy cặp mắt kia còn mơ hồ mang theo một vòng màu đỏ.
(*) Nhà dưới < 下家 > chỉ người thua kém mình khi chơi bài, ném xúc xắc, gọi rượu.
"Vậy mama của anh đâu?" Phùng Thiến Thiến nằm sấp trên lưng papa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh cũng không có mama giống em sao?"
Màu đỏ trong hốc máu Giang Tiểu Kiệt đã thu liễm bớt, chỉ còn lại một vòng xanh đen do thiếu ngủ, cậu nhổ một ngụm nước bọt: "Người phụ nữ đó căn bản không thèm quan tâm đến tôi, tận thế đến ngày đầu tiên, bà ta liền vội vàng ngồi lên xe tình nhân chạy mất, cho dù tôi có đuổi theo kêu la thế nào, bà ta cũng không dừng lại."
Phùng Tuấn Lỗi là một người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn con gái, con gái đối với ông còn quan trọng hơn mạng sống của mình. Ông không thể hiểu những bậc cha mẹ khác trên thế giới sao lại không quan tâm đến con cái của mình.
Phùng Thiến Thiến lấy thanh socola còn thừa một nửa trong túi ra, đôi tay trắng nõn non nớt của cô bé cầm thanh socola màu nâu đưa về phía trước: "Anh trai, cái này cho anh. Chị Thiên Tầm cho em đó, ăn rất ngon, anh ăn rồi sẽ không nhớ đến mama nửa."
Giang Tiểu Kiệt nhìn mặt Phùng Tuấn Lỗi và Phùng Thiến Thiến mấy lần, cậu đột nhiên giơ tay giựt lấy nửa thanh socola, quay người trốn vào một góc cách xa bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người thức dậy, lấy khoai lang đã luộc tối qua cùng với nước luộc khoai làm bửa sáng.
Sau đó bỏ chà bông đã chế biến xong và khoai lang khô vào một cái hũ, Phùng Tuấn Lỗi tìm thấy một cái dây mây, quấn nó vào hũ rồi vác lên lưng mình, trước khi rời đi, ông lấy nửa củ khoai lang của mình chia cho Giang Tiểu Kiệt đang đứng nhìn họ từ xa.
Họ từ đồng ruộng lên lại đường quốc lộ, Giang Tiểu Kiệt không nói tiếng nào đi theo sau bọn họ.
"Tên trộm kia lại đi theo, chúng ta chỉ có chút thức ăn này, không biết trên đường đi có tìm được gì không, không thể cho nó nửa." Cao Yến cảnh giác nói với những người khác.
Phùng Thiến Thiến nắm tay cha mình, thường xuyên quay đầu nhìn lại, nhưng cô bé cũng không mở miệng nói chuyện.
Có lẽ vì mồ côi mẹ từ sớm nên cô bé có vẻ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cô bé hiểu vào những lúc như này không nên mang thêm phiền phức đến cho người lớn.
Sở Thiên Tầm tìm được một chiếc xe thương vụ dừng ở ven đường, cô ngồi xổm xuống gầm xe lần mò một hồi, liền nhanh chóng mở cửa xe ra. Cô vào trong xe khiêng người tài xế đã chết từ lâu ra ngoài, tự mình ngồi lên ghế điều khiển, khởi động xe.
Chiếc xe này có bảy chỗ, chỗ ngồi cũng rộng rãi, lúc cần còn có thể thay phiên ngủ ở hàng ghế sau.
Những người bên ngoài vừa mừng vừa sợ, vội vàng leo lên xe.
"Thiên Tầm, cô thật là có bản lĩnh, sao cái gì cô cũng biết vậy hả." Cao Yến cũng không quên tâng bốc Sở Thiên Tầm mấy câu.
"Thằng nhóc kia vẫn còn đi theo phía sau." Cam Hiểu Đan nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Giang Tiểu Kiệt vẫn chạy đuổi theo sau xe.
"Thằng nhóc đó muốn làm gì đây? Muốn đi chung với chúng ta sao?"
"Không phải đâu, có lẽ nó chỉ muốn ăn bám theo chúng ta, nếu biết như vậy đã không chia cho nó mấy củ khoai lang."
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn ra phía sau xe, bóng dáng nho nhỏ vẫn cố chấp chạy theo chiếc xe.
Cậu nhóc đương nhiên không thể đuổi kịp tốc độ của ô tô, khoảng cách giữa cậu và chiếc xe ngày càng xa.
Bóng dáng nhỏ gầy ngã một phát trên làn đường, sau đó lại nhanh chóng bò dậy tiếp tục chạy theo.
Không bao lâu cậu lại tiếp tục ngã xuống, lần này cậu nhóc không còn đứng dậy nửa, ngã vào bụi đất, không nhúc nhích.
Cuối cùng cậu cũng bỏ cuộc.
"Thiên Tầm, chúng ta chở thằng bé một đoạn đi, nó chỉ là một đứa nhỏ, bỏ lại bên đường như này, nó cũng không sống nổi." Phùng Tuấn Lỗi không nhịn được.
"Ở cái thế giới này, rất nhiều người không thể sống sót." Sở Thiên Tầm lạnh lùng nói.
Nhưng chân cô lại đạp phanh, cài số, lùi xe lại.
Bánh xe tung bụi mù mịt vào mặt Giang Tiểu Kiệt, cậu nhóc từ trong bụi đất ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn chiếc xe thương vụ dừng lại trước mặt mình.
Kính ghế lái hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng, người phụ nữ đó vừa lạnh lùng lại mạnh mẽ, một tay là có thể dễ dàng bóp nát cổ cậu. Nhưng Giang Tiểu Kiệt thực hy vọng cô có thể mang mình đi cùng.
Cửa xe bị kéo ra, người đàn ông và cô bé nhỏ ngồi trong xe mỉm cười vươn tay về phía cậu.
Sở Thiên Tầm nhìn chỗ ngồi phía sau lại nhiều thêm một thằng nhóc đầy bụi bẫm, trong lòng không biết nên ghét bỏ thằng nhóc này hay ghét bỏ sự đồng cảm tràn lan của mình.
Bỏ đi, thêm một người cũng không sao, Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng, đưa tất cả bọn họ đến căn cứ phía trước rồi để lại đó hết là được.
Xe thương vụ chạy một mạch về phía trước, chệch khỏi đường quốc lộ, chạy vào một khu công nghiệp rộng lớn.
"Thiên tầm, có phải đi sai đường không?" Cam Hiểu Đan mở bản đồ trong điện thoại ra, nhưng cô không tải xuống trước nên không mở được con đường ở khu vực này.
"Đây là nhà máy thực phẩm, để tôi tìm thử xem ở đây có gì ăn không." Sở Thiên Tầm dừng xa, tìm một lý do cho hành vi của mình.
Cô nhảy xuống xe, dẫn mọi người vòng qua một rừng cây trong nhà xưởng, con đường phía sau rừng cây rất xấu, xây một hồ chứa nước lớn, trước đây trên ao có một cái nắp đậy, nhưng bây giờ không biết bị thứ gì phá hủy, bên trong không có nước, dưới đáy ao khô cạn có một chút phù sa khô.
Lướt qua ao nước, đi qua một con đường xi măng trong nhà xưởng, phía đối diện con đường chính là mấy căn nhà kho rất lớn được cấu tạo bằng thép.
Sở Thiên Tầm im lặng nhìn nhà kho một lát, xoay người bắt đầu thu thập vật tư.
Cô tìm thấy một chiếc xe tải đậu trong khu xưởng, mở bình rút hết xăng ra, đổ toàn bộ vào bồn chứa nước.
Sau đó, khung đỡ phía trên ao nước có mấy thanh viền nhôm, chỉ có một cột gỗ được dựng ở giữa có thể chịu đựng được trọng lượng lớn.
Cô lại phá hủy một tấm màng che nắng mỏng trong nhà xưởng, phủ nó lên mấy thanh viền nhôm, cuối cùng cô rải một ít lá khô lên tấm màng mỏng, bố trí nó thành một cái bẫy lớn.
"Trong đó không biết có quái vật gì, hay là cậu đừng đi nửa." Cam Hiểu Đan nhìn nhà xưởng im ắng, có chút sợ hãi.
Sở Thiên Tầm không nói câu nào, cô buộc chặt dây giày của mình, kiểm tra trang bị bên người, thể hiện thái độ kiên quyết của mình.
Cô đưa hai quả lựu đạn và cái bật lửa cho Phùng Tuấn Lỗi: "Nếu có quái vật đuổi theo tôi ra đây, rơi vào cái bẫy này thì anh phải nhanh chóng bật lửa rồi ném lựu đạn vào đó."
Sau đó cô đứng dậy, dặn dò một câu cuối cùng: "Nếu như tôi không quay ra thì mọi người cứ đi đi."
"Tôi.." Phùng Tuấn Lỗi muốn nói để ông đi cùng, nhưng thân làm cha, ông không yên tâm để một mình con gái lại bên ngoài.
"Chị gái, để tôi đi chung với chị." Giang Tiểu Kiệt đột nhiên mở miệng.
Sau khi Giang Tiểu Kiệt lên xe, cũng giống như Cao Yến, đặc biệt tích cực đối với Sở Thiên Tầm, bận rộn chạy trước chạy sau, không giống một đứa nhỏ mười mấy tuổi chút nào.
Sở Thiên Tầm coi thái độ này là biểu hiện của ké yếu tìm kiếm sự che chở trước kẻ mạnh.
Nhưng cô không nghĩ tới, vào lúc này Giang Tiểu Kiệt lại sẵn sàng đồng hành cùng cô vào nơi nguy hiểm này.
Sở Thiên Tầm đột nhiên nhận ra, bản thân đã dùng tư duy lối mòn để áp đặt vào đánh giá mọi người.
Cô vỗ vai Giang Tiểu Kiệt: "Em cũng ở đây chờ tôi đi, tôi đi một lát rồi về."
* * *
Sở Thiên Tầm lẻn vào nhà kho.
Trong kho hàng là một đống lộn xộn, trên mặt đất là rác rưởi vương vãi lung tung, khắp nơi đều trét đầy vết máu màu đen.
Càng đi vào sâu bên trong, càng u ám, tĩnh mịch, một chút âm thanh dù là nhỏ nhất cũng sẽ tạo thành tiếng vọng to lớn.
Sở Thiên Tầm nắm chặt khẩu súng trong tay, cẩn thận đi từng bước tiến về phía trước.
Cô loáng thoáng nghe thấy một ít âm thanh nhỏ xíu từ xa truyền tới.
Hình như có thứ gì đó đang ăn uống rồm rộp.
Lại như có tiếng rên khẽ của con người.
Cô đi tới một cánh cổng chính bị khóa lại từ bên ngoài, ngoài cửa là một vòng xích thô to, trên sợi xích đã phủ một lớp bụi, rõ ràng là mấy ngày rồi không có người động vào.
Sở Thiên Tầm nhìn qua khe hở của cánh cửa, mơ hồ nhìn thấy một vài bóng đen đang đung đưa.
Danh sách chương