Độn hành giả đang chậm rãi xoay người tiến về phía chiến sĩ chiến đội đặc biệt đang nằm trên mặt đất.
Sở Thiên Tầm lao ra đường phố, cô vừa chạy dọc theo kiến trúc các tòa nhà, vừa bắn chính xác vào mắt rốn yếu ớt của quái vật.
Độn hành giả bị đau, quả nhiên bỏ qua chiến sĩ bị thương nằm trên mặt đất, chạy vọt về phía Sở Thiên Tầm.
Trong nháy mắt khi nó cúi người tụ lực, Sở Thiên Tầm đã nằm ngang xuống lăn một vòng, lăn vào một cửa hàng phía trước đường.
Tốc độ lao tới của quái vật rất nhanh, nhưng hình thể cồng kềnh căn bản không cách nào dừng được, lao thẳng vào tòa nhà phía trước.
Sở Thiên Tầm theo đường bên hông cửa hàng chuồn ra ngoài, biến mất sâu bên trong ngõ nhỏ.
Ngô Hạo thừa cơ hội này, cõng đồng đội bị trọng thương trên mặt đất, lui vào trong ngõ nhỏ.
Dựa vào hành động của Sở Thiên Tầm, các chiến sĩ khác cũng nhanh chóng tìm được cách giải quyết, bắt đầu lợi dụng địa hình và đặc thù của quái vật, dụ dỗ Độn hành giả chạy đi chạy lại.
Sở Thiên Tầm dựa vào đầu ngõ, quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài, một tay chậm rãi xoa xoa vai.
Vai của cô đã sưng đỏ lên, đối với cơ thể của cô bây giờ, độ giật của báng súng vẫn còn quá lớn.
"Cô sao rồi?" Ngô Hạo hỏi.
"Còn lại hai băng đạn." Sở Thiên Tầm trả lời.
Vừa nói xong, cả hai đều ngẩn ra.
Ngô Hạo hỏi là tình trạng cơ thể của cô, Sở Thiên Tầm trả lời là số đạn dược còn lại của cô.
Trong thói quen của Sở Thiên Tầm, trừ khi trong trạng thái bị thương nặng sắp chết, nếu không đồng đội sẽ không quan tâm đến tình trạng cơ thể của ngươi.
Hầu hết những câu hỏi này chủ yếu là hỏi về số đạn dược dự trữ còn lại, trạng thái dị năng để phối hợp với trận chiến.
Ngô Hạo ném cho cô hai hộp đạn.
Hắn thấy Sở Thiên Tầm khép ba ngón tay chỉ về phía trước bên phải rồi cắt một đường, sau đó lại chỉ vào bản thân.
Ý của cô ấy là cô ấy sẽ canh giữ hướng ba giờ còn Ngô Hạo sẽ đánh phối hợp với cô.
Ngô Hạo nhìn bóng dáng hóp lưng chạy đi như mèo của cô, trong lòng hắn dâng lên cảm giác không hài hòa mãnh liệt như Lâm đội.
Thể chất của cô gái trẻ tuổi này vô cùng kém, chạy bộ chậm chạp, lực cánh tay yếu ớt, rõ ràng là ít vận động trong thời gian dài.
Nhưng bất kể là tài thiện xạ, phương pháp chiến đấu hay khả năng dự đoán nhạy bén, tất cả đều mạnh mẽ đến mức đáng ngạc nhiên.
Sự quen thuộc và bình tĩnh của cô đối với chiến trường, khiến Ngô Hạo cũng cảm thấy xấu hổ.
Điều này không thể ngụy trang được, chỉ có binh sĩ mài dũa hàng tháng hàng năm trên chiến trường thực sự mới có thể luyện được khả năng này.
Cô giống như là..
Giống như một cựu chiến binh đã lui khỏi chiến trường mười năm rồi lại một lần nửa cầm lấy súng.
Ngô Hạo đưa ra kết luận.
Làm sao có thể, đây chẳng qua chỉ là một nữ sinh còn chưa đến hai mươi tuổi mà thôi.
Hắn bác bỏ suy nghĩ hoang đường trong đầu mình, tập trung vào chiến trường căng thẳng trước mặt.
Cơ thể khổng lồ của Độn hành giả cuối cùng cũng ngã xuống trong tiếng gầm thống khổ, bụi đất bay lên mù mịt, tràn vào đường lớn ngõ nhỏ.
Tất cả mọi người ở đây lại không thể tìm thấy niềm vui sau chiến thắng.
Các chiến sĩ chậm rãi chui ra khỏi chỗ ẩn thân, im lặng tập trung lại một chỗ.
Trên chiến trường là một đống hỗn độn, thi thể máu thịt be bét không còn nguyên vẹn nằm rải rác khắp các góc chiến trường.
Để đối phó con ma vật này, bọn họ đã mất tổng cộng là tám người anh em sớm chiều bên nhau.
Tử trạng của tất cả đều vô cùng thê thảm, không phải bị chôn dưới xi măng cốt thép, thì cũng là không tránh kịp bị ma vật một chưởng tát chết, dường như đều không thể thu hồi xương cốt.
Sắc mặt Ngô Hạo căng cứng, đứng giữa đường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phất tay ra lệnh thu đội.
"Cô đi chung với nhóm chúng tôi đi." Hắn nói với Sở Thiên Tầm.
Ngược lại với dự đoán của Ngô Hạo, Sở Thiên Tầm lại từ chối hắn.
"Không cần đâu, chúng ta cũng không chung đường."
Sở Thiên Tầm nhớ đến tinh thạch trên người Độn hành giả, cơ thể Độn hành giả quá lớn, cô không thể lấy tinh thạch trước mặt mọi người được.
"Cô muốn đi một mình?" Ngô Hạo nhíu mày.
"Đúng vậy, nếu tôi đoán không sai, các người là muốn đi về phía bắc đúng không? Nhà tôi ở Lộ Đảo, tôi đi về phía đông."
Ngô Hạo không nói, hắn nhận ra Sở Thiên Tầm là người có chính kiến riêng. Một số anh em của hắn bị thương, hắn phải lập tức đuổi theo đội quân, vì vậy hắn ngừng thuyết phục.
Sở Thiên Tầm đưa lại khẩu súng trường tự động Type 95 cho Ngô Hạo.
"Giữ lại phòng thân đi." Ngô Hạo nói.
Trên người cô gái này có rất nhiều bí mật, nhưng trong thời khắc hỗn loạn này, hắn không có sức lực để hỏi những chuyện dư thừa, hắn chỉ còn nhớ người này là đồng đội đã cùng hắn kề vai chiến đấu.
Sở Thiên Tầm bất đắc dĩ cười nói: "Cái này nặng quá, tôi vác không nổi."
Ngô Hạo lấy ra một khẩu súng lục, cùng một số băng đạn, còn có hai quả lựu đạn, rồi đưa chúng cho Sở Thiên Tầm.
"Bảo trọng." Hắn cùng Sở Thiên Tầm bắt tay rồi quay người lên xe.
Nhìn đoàn xe đi xa, Sở Thiên Tầm nhanh chóng leo lên thân thể khổng lồ của Độn hành giả.
* * *
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống con đường mờ tối.
Thi thể ma vật to lớn nằm trên con đường rộng rãi như một ngọn đồi nhỏ.
Một cô gái trẻ tuổi ngồi trên cái bụng phệ của ma vật, dựa vào ánh trăng mà đùa nghịch hai viên tinh thạch nhỏ phát sáng trên đầu ngón tay, nở một nụ cười mừng rỡ.
Đến bây giờ cơ thể vẫn chưa có phản ứng rõ ràng, nhưng dù thế nào, có hai viên tinh thạch này, cũng có thể thăng lên cấp một.
Không biết khả năng lần này có được sẽ là gì? Sở Thiên Tầm vui mừng nghĩ.
Sở Thiên Tầm lao ra đường phố, cô vừa chạy dọc theo kiến trúc các tòa nhà, vừa bắn chính xác vào mắt rốn yếu ớt của quái vật.
Độn hành giả bị đau, quả nhiên bỏ qua chiến sĩ bị thương nằm trên mặt đất, chạy vọt về phía Sở Thiên Tầm.
Trong nháy mắt khi nó cúi người tụ lực, Sở Thiên Tầm đã nằm ngang xuống lăn một vòng, lăn vào một cửa hàng phía trước đường.
Tốc độ lao tới của quái vật rất nhanh, nhưng hình thể cồng kềnh căn bản không cách nào dừng được, lao thẳng vào tòa nhà phía trước.
Sở Thiên Tầm theo đường bên hông cửa hàng chuồn ra ngoài, biến mất sâu bên trong ngõ nhỏ.
Ngô Hạo thừa cơ hội này, cõng đồng đội bị trọng thương trên mặt đất, lui vào trong ngõ nhỏ.
Dựa vào hành động của Sở Thiên Tầm, các chiến sĩ khác cũng nhanh chóng tìm được cách giải quyết, bắt đầu lợi dụng địa hình và đặc thù của quái vật, dụ dỗ Độn hành giả chạy đi chạy lại.
Sở Thiên Tầm dựa vào đầu ngõ, quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài, một tay chậm rãi xoa xoa vai.
Vai của cô đã sưng đỏ lên, đối với cơ thể của cô bây giờ, độ giật của báng súng vẫn còn quá lớn.
"Cô sao rồi?" Ngô Hạo hỏi.
"Còn lại hai băng đạn." Sở Thiên Tầm trả lời.
Vừa nói xong, cả hai đều ngẩn ra.
Ngô Hạo hỏi là tình trạng cơ thể của cô, Sở Thiên Tầm trả lời là số đạn dược còn lại của cô.
Trong thói quen của Sở Thiên Tầm, trừ khi trong trạng thái bị thương nặng sắp chết, nếu không đồng đội sẽ không quan tâm đến tình trạng cơ thể của ngươi.
Hầu hết những câu hỏi này chủ yếu là hỏi về số đạn dược dự trữ còn lại, trạng thái dị năng để phối hợp với trận chiến.
Ngô Hạo ném cho cô hai hộp đạn.
Hắn thấy Sở Thiên Tầm khép ba ngón tay chỉ về phía trước bên phải rồi cắt một đường, sau đó lại chỉ vào bản thân.
Ý của cô ấy là cô ấy sẽ canh giữ hướng ba giờ còn Ngô Hạo sẽ đánh phối hợp với cô.
Ngô Hạo nhìn bóng dáng hóp lưng chạy đi như mèo của cô, trong lòng hắn dâng lên cảm giác không hài hòa mãnh liệt như Lâm đội.
Thể chất của cô gái trẻ tuổi này vô cùng kém, chạy bộ chậm chạp, lực cánh tay yếu ớt, rõ ràng là ít vận động trong thời gian dài.
Nhưng bất kể là tài thiện xạ, phương pháp chiến đấu hay khả năng dự đoán nhạy bén, tất cả đều mạnh mẽ đến mức đáng ngạc nhiên.
Sự quen thuộc và bình tĩnh của cô đối với chiến trường, khiến Ngô Hạo cũng cảm thấy xấu hổ.
Điều này không thể ngụy trang được, chỉ có binh sĩ mài dũa hàng tháng hàng năm trên chiến trường thực sự mới có thể luyện được khả năng này.
Cô giống như là..
Giống như một cựu chiến binh đã lui khỏi chiến trường mười năm rồi lại một lần nửa cầm lấy súng.
Ngô Hạo đưa ra kết luận.
Làm sao có thể, đây chẳng qua chỉ là một nữ sinh còn chưa đến hai mươi tuổi mà thôi.
Hắn bác bỏ suy nghĩ hoang đường trong đầu mình, tập trung vào chiến trường căng thẳng trước mặt.
Cơ thể khổng lồ của Độn hành giả cuối cùng cũng ngã xuống trong tiếng gầm thống khổ, bụi đất bay lên mù mịt, tràn vào đường lớn ngõ nhỏ.
Tất cả mọi người ở đây lại không thể tìm thấy niềm vui sau chiến thắng.
Các chiến sĩ chậm rãi chui ra khỏi chỗ ẩn thân, im lặng tập trung lại một chỗ.
Trên chiến trường là một đống hỗn độn, thi thể máu thịt be bét không còn nguyên vẹn nằm rải rác khắp các góc chiến trường.
Để đối phó con ma vật này, bọn họ đã mất tổng cộng là tám người anh em sớm chiều bên nhau.
Tử trạng của tất cả đều vô cùng thê thảm, không phải bị chôn dưới xi măng cốt thép, thì cũng là không tránh kịp bị ma vật một chưởng tát chết, dường như đều không thể thu hồi xương cốt.
Sắc mặt Ngô Hạo căng cứng, đứng giữa đường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phất tay ra lệnh thu đội.
"Cô đi chung với nhóm chúng tôi đi." Hắn nói với Sở Thiên Tầm.
Ngược lại với dự đoán của Ngô Hạo, Sở Thiên Tầm lại từ chối hắn.
"Không cần đâu, chúng ta cũng không chung đường."
Sở Thiên Tầm nhớ đến tinh thạch trên người Độn hành giả, cơ thể Độn hành giả quá lớn, cô không thể lấy tinh thạch trước mặt mọi người được.
"Cô muốn đi một mình?" Ngô Hạo nhíu mày.
"Đúng vậy, nếu tôi đoán không sai, các người là muốn đi về phía bắc đúng không? Nhà tôi ở Lộ Đảo, tôi đi về phía đông."
Ngô Hạo không nói, hắn nhận ra Sở Thiên Tầm là người có chính kiến riêng. Một số anh em của hắn bị thương, hắn phải lập tức đuổi theo đội quân, vì vậy hắn ngừng thuyết phục.
Sở Thiên Tầm đưa lại khẩu súng trường tự động Type 95 cho Ngô Hạo.
"Giữ lại phòng thân đi." Ngô Hạo nói.
Trên người cô gái này có rất nhiều bí mật, nhưng trong thời khắc hỗn loạn này, hắn không có sức lực để hỏi những chuyện dư thừa, hắn chỉ còn nhớ người này là đồng đội đã cùng hắn kề vai chiến đấu.
Sở Thiên Tầm bất đắc dĩ cười nói: "Cái này nặng quá, tôi vác không nổi."
Ngô Hạo lấy ra một khẩu súng lục, cùng một số băng đạn, còn có hai quả lựu đạn, rồi đưa chúng cho Sở Thiên Tầm.
"Bảo trọng." Hắn cùng Sở Thiên Tầm bắt tay rồi quay người lên xe.
Nhìn đoàn xe đi xa, Sở Thiên Tầm nhanh chóng leo lên thân thể khổng lồ của Độn hành giả.
* * *
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống con đường mờ tối.
Thi thể ma vật to lớn nằm trên con đường rộng rãi như một ngọn đồi nhỏ.
Một cô gái trẻ tuổi ngồi trên cái bụng phệ của ma vật, dựa vào ánh trăng mà đùa nghịch hai viên tinh thạch nhỏ phát sáng trên đầu ngón tay, nở một nụ cười mừng rỡ.
Đến bây giờ cơ thể vẫn chưa có phản ứng rõ ràng, nhưng dù thế nào, có hai viên tinh thạch này, cũng có thể thăng lên cấp một.
Không biết khả năng lần này có được sẽ là gì? Sở Thiên Tầm vui mừng nghĩ.
Danh sách chương