Editor: Planktonic.

Beta: Bánh Bao.

Ngồi xổm trước bếp lò, Ân Huệ cẩn thận cho củi vào trong bếp, khống chế được độ lửa, hương gà ngào ngạt từ trong nồi từ từ bay ra.

Mặt cười bị khí nóng phả ra làm hiện lên vệt hồng nhàn nhạt, tay chống chân chậm rãi đứng dậy, Ân Huệ nâng tay áo nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán. Mấy ngày nay A Tấn đi sớm về trễ, có lúc thì xã giao, nên nàng muốn bồi bổ thật tốt cho cô ấy. Nghĩ đến người trong lòng, theo thói quen, Ân Huệ nhìn ra ngoài phòng. Sắc trời đã từ từ tối lại, người kia cũng gần về đến rồi. Ánh chiều tà chiếu xuống nụ cười ôn nhu trên dung nhan tuyệt sắc xinh đẹp. Cô ấy trở về cũng là lúc gà được nấu chín.

Con Mực vốn đang nằm ngoài cửa chợt đứng lên vội vã chạy về cửa gỗ, móng không ngừng cào vào cửa gỗ, lại quay đầu chạy đến trước người nữ chủ nhân báo tin. Được tín hiệu, Ân Huệ đi ra phòng bếp, bước nhẹ nhàng ra cửa viện. Đang muốn mở cửa cho Tần Tấn, nàng lại không ngờ người kia trước nàng một bước, đẩy cửa mà vào rồi.

Hai người sững sờ, ánh mắt giao nhau, lập tức nở nụ cười.

"Trở về vừa vặn. Người nhanh đi tắm một cái đi, một hồi có thứ tốt để ăn." Ý cười nhẹ nhàng nhìn người yêu, toàn tâm đặt vào trên người Tần Tấn, Ân Huệ hoàn toàn không có phát hiện ông lão phía sau cô.

Nở nụ cười với Ân Huệ, một tay ôm vò rượu, một tay cầm vài cái bọc giấy nhỏ, ánh mắt Tần Tấn nhìn về phía người yêu trong nháy mắt trở nên phá lệ sáng sủa. Mất một hồi mới giật mình nhớ lại phía sau còn có một vị tiền bối nữa, Tần Tấn vội hồi hồn: "Ân Huệ, nhìn xem ta mang ai tới đây."

Nghe nói như thế, Ân Huệ mới ý thức được ở đây có người thứ ba, ngẩng đầu phóng tầm mắt nhìn tới, ông lão đi theo phía sau râu tóc bạc hết, mặt mày hồng hào, thần thái sáng láng, đang nhìn mình cười. Giống như Tần Tấn chỉ cần nhìn một chút, nàng liền nhận ra vị này là đại ân nhân giúp nàng có thể đứng lên.

"Làm sao vậy, nha đầu không nhận ra lão già này rồi." Lạc Trọng nhìn người trước mắt, đã hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con, trong lòng cảm khái. Thực sự là *nữ đại thập bát biến, đứa bé nho nhỏ lúc trước đều trở thành người lớn. Lại nhìn thấy nàng đi đứng tốt, trong lòng ông càng thấy vui mừng.

*Con gái khi đến 18 tuổi sẽ thay đổi.

"Dù như thế nào thì Ân Huệ cũng không quên được sư phụ." Có thể gặp lại người ông từ ái, trong mắt Ân Huệ khó nén vui mừng. Nàng nghiêng đầu một chút nhìn Tần Tấn, trong mắt mang theo dò hỏi.

Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt nương tử, Tần Tấn cười cười không vội trả lời.

"Vào nhà trước, một hồi ta nói cho em biết."

Giật mình thấy mình còn ngăn hai người ở ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, Ân Huệ bước nhỏ tránh ra, cười mời sư phụ đi vào.

Đi vào tiểu viện, đánh giá bốn phía, hít toàn bộ hương thơm từ nhà bếp bay ra vào mũi, Lạc Trọng híp mắt, hoàn toàn không có hình tượng nuốt ngụm nước bọt: "Lão già ta hôm nay tới đúng dịp, có lộc ăn."

Lời vừa thốt ra làm hai vợ chồng trẻ đồng thời nhớ tới năm đó, dáng vẻ tham ăn này của ông, e rằng hôm nay lại làm thêm mấy món ăn nữa. Ân Huệ cười ra hiệu Tần Tấn nghênh tiếp sư phụ vào nhà, mình thì đi đến nhà bếp.

"Không vội, ta có mua trên đường về." Nhìn thấu tâm tư Ân Huệ, Tần Tấn cầm trong tay bao giấy dầu đưa cho nàng. Vị sư phụ này tính tình thích ăn ngon, cô cũng nhớ rõ. Sợ chậm trễ sư phụ, lại càng không cam lòng Ân Huệ vì vậy mà thêm bận rộn, ở trên đường cô đã mua chút đồ nhắm rượu mang về.

Tiếp nhận mấy túi đồ ăn, hiểu rõ sự quan tâm chăm sóc của người yêu, tâm Ân Huệ lại một lần nữa ấm áp: "Ừm, người đi tiếp chuyện sư phụ, em đi một chút sẽ xong ngay."

Theo Tần Tấn vào phòng, ông lão không chút khách khí, ngồi thẳng xuống bên cạnh bàn, vẫy vẫy tay với Tần Tấn đứng bên cạnh: "Đứng ngốc đó làm cái gì, còn không mau để cốc xuống, một hồi uống thật đã với ta."

Nghĩ đến mùi thơm của gà vừa nãy ngửi thấy, vốn có kinh nghiệm đối với thức ăn, nên khi ngửi mùi này ông liền biết đầu bếp có trình độ. Không nghĩ tới đứa nhỏ kia đã luyện được tay nghề tốt như vậy. Ông nhìn đứa nhỏ thành thật này một chút. Cũng thật là người ngốc có phúc của người ngốc.

Nghe lời cầm rượu trong tay để xuống, Tần Tấn nở nụ cười với sư phụ tham ăn, ánh mắt lại không tự chủ bay vào trong bếp. Một mình nàng ấy có thể giải quyết được sao? "Muốn đi trợ giúp thì đi đi." Nhìn thấu tâm tư Tần Tấn, trong mắt Lạc Trọng lộ ra sáng tỏ.

Được sư phụ cho phép, Tấn Tần mang theo áy náy gật gật đầu. "Người ngồi trước, một hồi con sẽ trở lại." Tần Tấn nhanh chóng đi vào nhà bếp.

Mở ra hồ lô, uống một ngụm cho vững bụng, kiên trì chờ mang món ăn lên, Lạc Trọng đánh giá căn phòng không lớn không nhỏ này, suy đoán trong lòng lại xác thực vài phần. Xuyên qua cửa, nhìn vào phòng bếp cách đó không xa, ông một đời phiêu bạt đây đó, tự do tự tại, chưa bao giờ muốn bị người ràng buộc. Nhưng khi ông nhìn thấy đứa nhỏ thành thật kia, lần đầu tiên ông đã xúc động thu làm đồ đệ. Chỉ là đứa nhỏ này vướng bận nhiều thứ, chung quy chỉ có thể là đồ đệ trên danh nghĩa.

Chuyện trước kia đã qua bao lâu? Kí ức của ông có chút mơ hồ, nhưng vẫn khắc sâu ấn tượng đối với hai khuôn mặt nhỏ này.

***

Có lẽ là duyên phận, Lạc Trọng tuy rằng y thuật cao minh, nhưng tính tình tản mạn, chu du tứ phương, không có chỗ ở cố định. Ông có một thói quen chỉ cần đi qua địa phương có núi thì nhất định phải đi tới. Ông cũng không phải ham muốn phong cảnh mỹ lệ gì mà vì dược liệu quý giá trong núi. Thảo dược mọc hoang có dược tính tốt hơn rất nhiều so với được trồng. Mỗi địa phương sẽ có khí hậu khác nhau, càng là núi rừng thưa thớt người ở thường càng có nhiều thảo dược quý. Ông tựa như là si y, tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội có được thuốc quý.

Ngày ấy ông ở trong núi tìm được loại thuốc quý. Chỉ là thời điểm của thuốc này chưa tới, không thể hoàn toàn trưởng thành.

Núi rừng hết sức yên tĩnh, bận bịu hơn nửa ngày, nhìn sắc trời không còn sớm, vừa đang định xuống núi tìm chỗ đặt chân, Lạc Trọng lại thấy có mùi thơm nhẹ nhàng bay tới. Vốn là có chút đói, bụng ông liền lớn tiếng kêu lên. Ăn chính là một yêu thích khác của ông. Người sống cả đời vì ăn chứ không phải mưu cầu ấm no. Dùng sức hít sâu, cá nướng. Tâm liền động, hai chân ông không tự chủ đi đến nơi có mùi hương.

Bên dòng suối nhỏ có một đống lửa, hai đứa bé khoảng chừng mười tuổi đang vui vẻ nướng cá. Xem cách ăn mặc là một nam một nữ, nhưng với ánh mắt sắc bén của thần y, chỉ cần một chút là ông có thể từ khung xương nhận ra giới tính chân thực.

Là đứa nhỏ ở thôn nhỏ bên dưới ngọn núi này chạy ra ngoài chơi. Từng đợt mùi cá thoang thoảng bay lại làm bụng ông lại sôi lên. Hai mắt nhìn chằm chằm vào cá nướng nằm trong tay đứa bé kia, tuy nói già đây có ý định ăn đồ ăn của đứa nhỏ, có chút già mà không đứng đắn, không biết thẹn, nhưng ông không phải là ăn không, chút nữa cho đứa nhỏ một ít chỗ tốt. Ông chưa bao giờ nợ ai ân tình. Người tham ăn rất nhanh tìm được cớ cho hành vi của mình. Nghĩ tới đây, ông liền hành động.

"Mấy đứa, cá nướng nhỉ?" Lạc Trọng cười hì hì đi tới, lộ ra khuôn mặt từ ái, hi vọng đừng kinh đến đứa nhỏ.

Đột nhiên phát hiện có người xa lạ, hai đứa bé dừng cười, đứa nhỏ mặc đồ nam nhanh chóng đứng lên, cố ý đứng trước người bé gái, ánh mắt trong suốt sáng ngời tràn ngập đề phòng.

Nụ cười trên mặt Lạc Trọng cứng đờ. Lẽ nào ông có bộ dạng vô cùng hung ác khiến hai đứa nhỏ sợ đến thế sao? Sẽ không a, ông xưa nay cảm giác mình hòa ái dễ gần. Vô ý thức sờ sờ râu mép, con mắt nhìn cá nướng trong tay đứa bé, ý đồ bất lương của ông hiện rõ ràng.

"Cho ông." Như nhìn thấy ý đồ của người kia, cô bé mặc đồ nam do dự chốc lát, rồi đưa conđã nướng kỹ.

Điều này làm Lạc Trọng hơi kinh ngạc. Nhìn đứa nhỏ cao gầy thanh tú một chút, đứa nhỏ này nhìn qua thành thật, đầu óc nhanh chuyển. Ông nhận lấy cá, cười hì hì: "Cô bé thật hào phóng." Thành thật không khách khí cắn một cái.

Chỉ thấy đứa bé kia cúi đầu nhìn áo mình một chút, lại tiếp tục nghi hoặc nhìn ông, hiển nhiên hết sức kinh ngạc vì ông có thể trong chốc lát nhìn thấu thân phận của cô. Lạc Trọng không khỏi nở nụ cười, thật là tâm tư đơn thuần đứa trẻ không giấu được.

Đang muốn tiếp tục ăn cá, một ánh mắt lạnh lùng bắn lại phía ông.

Nhận ra địch ý nhè nhẹ, ông tìm được nơi phát ra cái nhìn lạnh lẽo. Thì là cô bé được bảo hộ phía sau đang dùng ánh mắt long lanh hung hăng lom lom nhìn ông. Nhìn dáng dấp, bé rất là bất mãn đối với hành động ăn cá của ông. Đứa nhỏ này thật thú vị. Vốn là lòng dạ *ngoan đồng, Lạc Trọng hung dữ trừng mắt nhìn bé, từ bên hông lấy ra hồ lô rượu, ở ngay trước mặt bé, vừa ăn cá vừa uống rượu, rung đùi đắc ý: "Con cá này không tệ, thơm, ăn rất ngon a."

*Trẻ con.

Quả nhiên đứa bé kia bị hành động của ông chọc giận. Khuôn mặt nhỏ vốn xinh đẹp nay lại càng nỗ lực trợn con mắt lên. Nhìn dáng dấp kia của bé, trong lòng ông như mở nhạc, nhìn lại đứa nhỏ đứng trước người của bé, chỉ thấy cái mũi nhỏ của cô nhẹ nhàng giật giật. Lần này có thể khơi dậy hứng thú của Lạc Trọng. Chẳng lẽ đứa nhỏ này uống được rượu? Lắc lắc hồ lô rượu trong tay: "Đứa nhỏ, có muốn uống một hớp hay không?" Đem rượu thuốc tốt nhất này đổi lấy cá của hai đứa là cho hai đứa chiếm lợi ích lớn.

Nghe nói như thế, đứa bé kia sững sờ, nhưng không có lên tiếng.

"A Tấn." Cô bé cảnh giác lôi kéo vạt áo đứa nhỏ đứng trước người.

Quả nhiên khi nghe đến một tiếng kêu này, đứa nhỏ được gọi A Tấn cầm lấy giỏ trúc. Vốn tưởng rằng cô sẽ tự mình mang lên, lại không nghĩ rằng, cô lại cầm giỏ trúc đi tới phía sau cô bé nhỏ hơn, giúp bé mang lên. Này cũng kỳ lạ. Lạc Trọng nhìn đứa nhỏ này, không giống như là người ỷ lớn hiếp nhỏ a. Ông không khỏi để tâm, lẳng lặng nhìn hai người bọn họ.

Cẩn thận dò xét giỏ trúc, A Tấn đi tới trước người cô bé, ngồi xổm xuống.

Cô bé thành thục nằm sấp lên người A Tấn, tay nhỏ vây quanh ở cổ cô.

"Nắm chặt, chị đứng lên đây." Hai tay ôm thật chắc, A Tấn dặn dò một tiếng. Dường như nhận được ám chỉ không hề có một tiếng động của cô bé phía sau, cô cõng cô bé lên.

Đến lúc này, Lạc Trọng càng là hiếu kỳ không ngớt, tầm mắt không tự chủ được nhìn về cô bé được cõng. Ống quần rất dài, đem đôi bàn chân nhỏ chặt chẽ che khuất. Không nhìn ra nguyên cớ, ông không nhịn được đặt câu hỏi: "Làm sao vậy? Chân cô bé bị tổn thương à?"

Nghe nói như thế, biểu hiện hai đứa bé đồng thời thay đổi. Khuôn mặt đứa nhỏ được cõng tái nhợt, miệng nhỏ mím chặt, đứa còn lại có chút sốt sắng, còn có chút thương tiếc. "Ân Huệ, ôm chặt. Ta đi thôi." Không có đáp án, A Tấn cõng lấy cô bé nhanh chóng rời đi.

Lạc Trọng kiến thức rộng rãi, xem dáng dấp như vậy đã nhận ra kỳ hoặc trong đó. Nhìn bóng lưng hai đứa bé đi xa, ông lại cắn con cá trên tay một cái. Ân tình này, xem ra thật sự phải trả lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện