Buổi sáng hôm sau, Lý Cẩm Thành đi phòng khám tâm lý lấy kết quả đánh giá của mình.

Trước khi đi cậu thấy những người một nhà kia từ trước đến nay vui vẻ thuận hòa hiện giờ đang ở nhà ăn khắc khẩu không ngừng.

Lúc này Lý Cẩm Thành đã hiểu được ý của Lý Gia Tuấn, đầu tiên xóa bỏ ý định ban đầu của cha mẹ, sau đó lại lừa dối bọn họ để hắn thay cậu gả vào Hà gia.

Đáng tiếc cậu còn chưa rõ lý do Hà Chấn Hiên muốn kết hôn, Lý Cẩm Thành đã nhanh chóng rời khỏi nơi mà cậu gọi là nhà.

Bác sĩ nói tâm lý của Lý Cẩm Thành trong trạng thái khỏe mạnh, vấn đề của cậu rất thường gặp, cậu thậm chí không cần phải khám bác sĩ tâm lý.

Nhớ đến trên người Lý Gia Tuấn và Tống Uyển Như có làn khói đen mặt của Lý Cẩm Thành không chút thay đổi xé nát báo cáo phân tích trong tay. Thật ra tối hôm qua Lý Cẩm Thành cũng thấy làn khói đen trên người cô của Hà Chấn Hiên. Nhưng màu sắc rất nhạt, cậu phải cố gắng hết sức nhìn mới thấy được.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng trực giác của Lý Cẩm Thành cho cậu biết cô ấy không thích cậu.

Lúc xế chiều, Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Hà Chấn Hiên hỏi cậu có đi xem kịch hay không, Lý Cẩm Thành cười, nói: “Chân anh không tiện, vẫn là tôi qua chỗ anh đi.”

Hà gia vẫn ở khu nhà cấp cao tại Vịnh Nước Cạn, nhưng lúc này là thời gian đi làm, nên trong nhà ngoài vài người giúp việ chỉ có Hà Chấn Hiên và con gái chú ba của Hà Chấn Hiên là Hà Hạo Nhân.

Lý Cẩm Thành được người giúp việc dẫn vào phòng khách, lúc đó Hà Hạo Nhân đang cúi xuống bàn vẽ tranh, Hà Chấn Hiên từ phía sau nhìn cô bé, vẻ mặt hai người đều rất chuyên chú.

Tối hôm qua trên bàn cơm Lý Cẩm Thành đã gặp qua Hà Hạo Nhân, cô bé ngồi ở bên cạnh mẹ, không nói lời nào, chỉ mở to cặp mắt không ngừng nhìn lén cậu.

Có lẽ bởi vì từng dạy học ở trường tiểu học, Lý Cẩm Thành luôn dễ dàng chiếm được hảo cảm của trẻ con.

Cậu chào Hà Chấn Hiên rồi ngồi xổm bên cạnh Hà Hạo Nhân nhẹ giọng hỏi cô bé: “Đây là vẽ cái gì?”

Nhũ danh của Hà Hạo Nhân là Tiêu Tiêu, năm nay chưa được sáu tuổi, vuốt chùm tóc đuôi ngựa cười cười, ánh mắt sáng ngời, khóe mắt hơi cong lên.

Cô bé cười có chút điềm đạm, ngay từ đầu lúc Lý Cẩm Thành nói chuyện với cô bé, cô bé luôn có vẻ có chút thẹn thùng, sau lại trò chuyện mấy câu, dù Lý Cẩm Thành nói cái gì cũng có thể làm cô bé bật cười, đáng tiếc cô bé thiếu một cái răng cửa, cười một trận mới nhớ tới phải che miệng mình.

“Anh Cẩm Thành, anh phải gả cho anh Chấn Hiên đúng không?”

Lý Cẩm Thành cười, nói: “Em cũng có thể gọi anh là chú.”

“Không đâu không đâu, gọi anh thôi.”

Khi nói chuyện, cô bé lại thân thiết ghé vào lòng Lý Cẩm Thành làm nũng.

Hà Hạo Nhân tính tình rất tốt, mang theo nét ngây thơ khờ dại của một đứa nhỏ, cảm nhận được tầm mắt của Hà Chấn Hiên bên cạnh, Lý Cẩm Thành không khỏi nhìn anh một cái.

“Cô bé lần đầu tiên như vậy…” Nghĩ một chốc, Hà Chấn Hiên do dự nói: “Đối với em rất nhiệt tình.”

“Phải không? Tiêu Tiêu, em thích anh không?”

“Dạ!”

Hà Hạo Nhân gật đầu khẳng định, sau đó hôn lên má cậu một cái.

“Cám ơn Tiêu Tiêu, anh cũng rất thích em.”

Trao đổi số điện thoại di động với nhau, rất nhanh đã đến giờ Hà Hạo Nhân luyện đàn, mắt nhìn chú Thiệu và giáo sư dạy dương cầm đứng bên cạnh, Hà Hạo Nhân lại có chút do dự nhìn về phía Hà Chấn Hiên.

“Tiêu Tiêu, nghe lời.”

Hà Chấn Hiên ngữ khí có thể nói là ôn nhu, nhưng Hà Hạo Nhân vẫn đứng dậy rất nhanh.

Ở ngôi nhà này, Hà Tông Đồng hay Hà Chấn Hiên đều đại biểu cho quyền uy tuyệt đối.

“Cô bé rất thích em.”

Lý Cẩm Thành cười nhẹ gật đầu, nói: “Anh có muốn luyện tập đi lại một chút không?”

Lúc trước Lý Cẩm Thành không có được hào phóng và trấn định như hôm nay.

Kiếp trước khi rời khỏi Hồng Kông, tính cách của cậu dịu ngoan yếu đuối, sau khi cùng với Liêu Trường Viễn trải qua thời gian bốn năm, hơn nữa cậu còn từng chết qua một lần, khiến cho nội tâm của cậu dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn.

Đối với cậu, hôn nhân giữa cậu và Hà Chấn Hiên chỉ là một cuộc giao dịch mà đối phương theo yêu cầu, chỉ cần biết rõ ràng điểm này, cậu sẽ có cách rút ra khỏi đó.

Hơn nữa từ trong bản chất mà nói, cậu không tín nhiệm những người trong Hà gia, thương nhân trọng lợi ích giống như Lý Diệu Tổ, đến lúc nào đó sẽ lợi dụng mình, hoặc khi lợi ích lớn hơn xuất hiện ở trước mặt họ, bọn họ có lẽ không hề do dự vứt bỏ mình.

Trong lòng Lý Cẩm Thành có hàng vạn hàng nghìn lần suy nghĩ nhưng nụ cười trên mặt lại có vẻ vô cùng ôn hòa chân thành.

Nghe Hà Chấn Hiên nói xong, cậu rất nhanh đứng dậy.

Lúc này là giữa hè, là mùa tệ nhất ở Hồng Kông thời tiết nóng bức, mưa nhiều, ở trên đường vài bước, sẽ cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là kiến bò trong chảo.

Cũng may Hà gia khá lớn, nhìn ngoài cửa sổ hồ bơi rất lớn có thể so với hồ nước, Lý Cẩm Thành thấy không thể hiểu được suy nghĩ của kẻ có tiền.

Tỷ như, cao khu nhà cấp cao năm tầng lầu này, bên trong kỳ thật chỉ ở hai mươi mấy người ở, lại như bể bơi bên ngoài kia, cần phải nhảy xuống bao nhiêu người mới có thể làm cho nó nhìn giống hồ bơi chân chính? Nhưng cũng chỉ là tò mò, Lý Cẩm Thành đối với chuyện này không có hâm mộ hay ghen tỵ linh tinh.

Hà Chấn Hiên bị thương ở phần eo và đùi phải, xương đùi phải từng gãy nát, không biết có phải đã để lại bóng ma tâm lý cho anh hay không, Lý Cẩm Thành phát hiện khi anh sử dụng đùi phải thì có chút do dự, chân phải cũng không dám hoàn toàn đạp trên mặt đất.

“Không cần gấp, từ từ đi.” Suy nghĩ một chút, Lý Cẩm Thành còn nói: “Đau thì mới có thể nhanh chóng khôi phục.”

Hà Chấn Hiên được Lý Cẩm Thành dìu, mặc dù trong phòng mở máy lạnh, nhưng không lâu sau trán của anh và toàn thân đều đầy mồ hôi.

Hai người cách rất gần, ở khoảng cách gần như vậy, Hà Chấn Hiên có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cậu, không biết là mùi hương dầu gội hay sữa tắm, nhưng hương vị rất dễ chịu.

Hà Chấn Hiên trở nên có chút tâm viên ý mã, bất đắc dĩ, anh chỉ biết dùng cách nói chuyện phiếm để dời đi sự chú ý của mình.

Hai người tán gẫu toàn bộ là những chuyện cơ bản bình thường, những chuyện Lý Cẩm Thành nói, có thứ trong tư liệu có, có thứ không có, nhưng trong lúc nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Hà Chấn Hiên thấy được người này dần dần có nhiều mặt sinh động, không giống hình dáng mơ hồ lúc trước.

“Nghỉ ngơi trước một chút không?”

Lý Cẩm Thành vẫn luôn nhìn đồng hồ xem giờ, đúng hai mươi phút, cậu giúp đỡ Hà Chấn Hiên ngồi xuống xe lăn.

Chú Thiệu hay lại đây nhìn bọn họ một chút, thấy bọn họ nghỉ ngơi, chú đem đến cho hai người hai ly nước ấm.

Khẩu vị của Hà Chấn Hiên giống như cậu, đều không thích uống đồ lạnh, nhưng thật ra vào ngày hôm qua chú Thiệu thấy cậu uống phải ly nước đá thì nhăn mặt nên chú ấy nhanh chóng ghi nhớ.

Lý Cẩm Thành đối với Chú Thiệu có hảo cảm nhất định, hỏi rõ mình cần chú ấy làm cái gì, lại hỏi Hà Chấn Hiên muốn khôi phục thì cần chú ý điều gì. Chú Thiệu cười đáp lại, tuy rằng đây là lần thứ hai gặp mặt, nhưng chú đã rất thích Lý Cẩm Thành.

Tính cách ôn hòa, tự nhiên hào phóng, hơn nữa nhìn ra được, cậu ấy đối với cậu chủ nhà mình có kiên nhẫn phi thường.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát lại luyện tập trong chốc lát, vậy mà thời gian cũng rất nhanh trôi qua, Hà Hạo Nhân luyện đàn cũng chấm dứt, Hà Tông Đồng cũng về nhà.

Thấy Hà Tông Đồng vẻ mặt tươi cười giữ mình lại ăn cơm, trong lòng Lý Cẩm Thành lại có cảm giác không được tự nhiên.

Nghĩ đến tình cảnh xấu hổ hiện giờ của mình, còn có người của Hà gia… Nếu cậu nhiệt tình bọn họ sẽ cảm thấy mình đũa mốc mà chòi mâm son, khẩn cấp muốn gả vào nhà bọn họ, nếu biểu hiện lãnh đạm, bọn họ lại nói mình ra vẻ thanh cao.

Đã từng chết qua một lần, nhưng đối với đánh giá của người khác Lý Cẩm Thành vẫn để ý như trước.

“Đừng lo, Cẩm Thành, bọn họ bình thường rất ít về nhà ăn cơm.”

“Đúng vậy, xem như giúp lão già này giải buồn cũng tốt.”

Nghe Hà Chấn Hiên và Hà Tông Đồng kẻ xướng người hoạ, lại nhìn Hà Hạo Nhân vẻ mặt như chờ mong, Lý Cẩm Thành cuối cùng đành phải gật đầu.

Lúc ăn cơm chiều, quả thật như họ nói, trên bàn cơm chỉ bốn người.

Không biết có phải vì mình cùng anh làm bạn cả buổi chiều hay không,nên trong bữa cơm chiều Hà Chấn Hiên đối cậu rất quan tâm, chăm sóc.

Ngoại trừ cùng cậu nói chuyện phiếm, thay cậu gắp thức ăn, còn luôn hỏi cậu bình thường thích ăn cái gì.

Lý Cẩm Thành rất ít được người khác quan tâm, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không khỏi có chút cảm động.

Ăn xong cơm chiều, Hà Chấn Hiên theo thường lệ đưa cậu về trước cửa, biết trường học cậu ngày mai khai giảng, Hà Chấn Hiên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

“Chấn Hiên, chú cảm thấy cậu Cẩm Thành là người tốt.”

Nghe chú Thiệu nói như vậy, khóe miệng của Hà Chấn Hiên cong lên, nói: “Cháu cũng cho là như thế.”

Từ trong nhà của Hà Gia ra cậu vào một quán cà phê ngồi đến đêm khuya, sau đó Lý Cẩm Thành mới đi ô-tô về nhà.

Cậu không thích vật ngoài thân, đáng giá nhất chỉ có một vòng cổ bảo thạch mẹ cậu đã để lại cho cậu.

Màu sắc của bảo thạch rất đẹp, ngay từ đầu tất cả người trong Lý gia đều không biết sự tồn tại của vòng cổ này, cho đến khi Lý Cẩm Thành trưởng thành, vòng cổ này mới được bạn tốt của mẹ cậu chuyển giao cho cậu.

Có lẽ đã sớm dự liệu kết cục của mình, dì kia đem vòng cổ giao cho cậu chỉ nói đây là mẹ cậu đưa cho cậu làm lễ vật cho con dâu tương lai.

Đáng tiếc trời sinh cậu là đồng tính luyến ái, Lý Cẩm Thành cầm hộp đựng vòng cổ ở trong phòng ngồi ngốc một lúc, sau đó mới bắt đầu thu thập đồ đạc của mình.

Có thể thu thập cũng là một ít quần áo cùng với giấy tờ tất yếu, không đến một giờ Lý Cẩm Thành kéo theo va-li, cõng một cái balo ra ngoài.

Phòng ở nhà Trâu Tuấn Khải ở gần trường học, phòng ở không lớn, một phòng khách hai phòng ngủ, nhưng Lý Cẩm Thành cũng rất thích phong cách trang trí trong nhà anh ta.

Giản dị ấm áp, chỉ liếc mắt một cái có thể tưởng tượng ra cảnh tượng người một nhà ở trong này trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Thấy Lý Cẩm Thành ngoài cửa, Trâu Tuấn Khải đang ngủ say lại bị đánh thức lộ vẻ mặt khó chịu, nói: “Cậu ngu ngốc a?! Dù thế nào cũng không nên đến khi trời còn chưa sáng chứ?!”

Lúc này đã là rạng sáng hai giờ nên Lý Cẩm Thành không ngừng lấy lòng, Trâu Tuấn Khải có ngoại hình mày rậm mắt to từ trước đến nay có chuyện nói thẳng nên anh ta trừng cậu liếc mắt một cái, nói: “Cút đi phòng khách ngủ!” Xoay người đi vài bước, anh ta lại dừng lại, vò tóc nói: “Mẹ nó! Ngày mai sáng sớm còn phải thức dậy!”

Oán giận nói xong câu này, anh ta nhanh chóng chạy vào phòng đóng cửa.

Cái phòng mà Trâu Tuấn Khải gọi là phòng khách kỳ thật là lúc trước là phòng của anh ta. Phòng này diện tích rất nhỏ, một cái giường, bàn đọc sách, tủ quần áo, giống như nhồi vào trong phòng.

Phòng lấy màu sắc đậm làm chủ đạo, nhìn qua vô cùng ấm áp.

Trâu Tuấn Khải kỳ thật cẩn thận hơn biểu hiện bên ngoài của anh ta, tắm rửa xong nằm ở trên giường Lý Cẩm Thành mới phát hiện giường có chút cứng, nhưng bên trong lại tản mát ra một mùi hương thoang thoảng của nước giặt quần áo.

Chắc là anh ta mua giường mới, lại đem nó tẩy qua một lần.

Sau nửa tháng khai giảng là thời gian trường học bận rộn nhất, họp, soạn bài, còn nghênh đón các nhân sĩ nổi danh ở Hồng Kông đến trường học thân thiết khích lệ sinh viên cùng giáo sư.

Ngày thứ ba sau khi rời nhà, Lý Cẩm Thành mới nhận được điện thoại của Lý Diệu Tổ, giống như là đến ngày hôm nay ông ta mới phát hiện chuyện mình đi ra ngoài.

Lý Diệu Tổ ở trong điện thoại đè nén giọng nói tức giận của mình, nghe Lý Cẩm Thành nói trường học bận rộn, cậu ở nhà của Trâu Tuấn Khải rất tiện, ông ta mới đáp một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận giải thích của cậu.

“Con cùng Hà Chấn Hiên thế nào?”

“Đang kết giao, cảm giác không tệ.”

Ban đầu Lý Diệu Tổ có chút bất an, nghe cậu nói như vậy, ông trở nên có chút hưng phấn, nói: “Hà Chấn Hiên điều kiện tốt, con phải nắm chắc cho tốt.”

Lý Cẩm Thành cười lạnh, lấy cớ mình có việc cậu nhanh chóng ngắt điện thoại trong tay.

Không bao lâu, cậu lại nhận được điện thoại của Lý Gia Tuấn gọi tới.

Chắc là Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như vui mừng ra mặt, lại ở trước mặt hắn lộ ra tiếng gió, nghe được Lý Gia Tuấn ở điện thoại đầu kia hổn hển tra hỏi mình có phải đã thích Hà Chấn Hiên hay không, Lý Cẩm Thành lãnh đạm hỏi một câu: “Cậu thì sao? Cậu cho rằng là có hay không có?”

“Anh!”

Hình như mỗi người trong Lý gia đều có thể tùy ý dẫm trên đầu mình, Lý Cẩm Thành nhớ tới mình trước đây vì không hiểu chuyện cậu từng cùng Lý Gia Tuấn tranh đoạt đồ chơi vài lần, đáng tiếc mỗi lần cậu đều bị Lý Diệu Tổ nghiêm khắc trừng phạt.

Ông bắt cậu xoay mặt vào tường ít nhất hơn hai giờ, không cho phép ăn cơm chiều, dần dần, ở trong hoàn cảnh như vậy trong đầu cậu hình thành sự sợ hãi và chịu đựng đối với Lý Gia Tuấn.

Đây có thể là kết quả do Lý Diệu Tổ trong lúc vô tình tạo thành, nhưng mặc kệ như thế nào, nếu có một ngày cậu cùng Lý Gia Tuấn đồng thời gặp nguy hiểm, Lý Diệu Tổ khẳng định sẽ cứu Lý Gia Tuấn trước.

Bởi vì ở trong lòng của ông Lý Gia Tuấn mới là con trai duy nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện