*Chú ý: Chương này nói về những chuyện kiếp trước của biểu ca, độ máu chó rất cao, nếu bạn chỉ muốn tập trung vào kiếp này sủng ngọt, xin hãy bỏ qua. 

~~~~~~~~~~~♡~~~~~~~~~~~~

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia. [1]

Cô Tô đương độ tháng ba, chính là lúc đào nở rộ thắm sắc nhất. Bên bờ Thái hồ, giữa mông lung khói sóng mờ ảo, vẫn có thể trông thấy một tòa phủ đệ chăng đèn kết hoa đỏ rực.

Đó là một tràng hôn lễ náo nhiệt. 

Người ta kể rằng, ấy là hôn lễ của tân khoa Trạng Nguyên cùng Trường Bình quận chúa. Tân khoa Trạng Nguyên thi đỗ liên tiếp Tam Nguyên [2], Trường Bình quận chúa là cháu gái yêu của An Thân vương, đôi lứa thành đôi, châu liên bích hợp [3], thật là một mối lương duyên đẹp đẽ.

Vì chuyện này, không biết bao nhiêu thiếu nữ ở Cô Tô thành đã khóc thầm trong khuê các. Nam thần trong mộng của các nàng, hôm nay đã là trượng phu của người ta.

Tiếng nhạc rộn ràng vang lên khắp ngõ, đánh động cả một vùng sông nước. Cô Tô Lý thị tài lực không thiếu, An Thân vương càng không khiến cháu gái mình chịu thiệt, vì vậy, ngày Trường Bình xuất giá hôm ấy, mười dặm hồng trang, của hồi môn xếp dài một hàng, phong quang vô hạn.

Mà chính ngay lúc này, trên khuôn mặt của vị tân nương diễm phúc khiến bao nhiêu thiếu nữ ghen tị kia, lại chẳng có lấy một tia vui mừng. Nàng ngồi lặng lẽ trước gương đồng, bình thản nhìn hỉ nương giúp mình trang điểm vấn tóc, tựa hồ không mảy may bị âm thanh rộn ràng huyên náo bên ngoài tác động tới.

“Một chải, chải cho phu thê hoà thuận.”

“Hai chải, chải cho bách niên giai lão.”

“Ba chải, chải cho con cháu đầy nhà.”

Hỉ nương chầm chậm đẩy chiếc lược ngà lướt trên mái tóc dài đen nhánh của nàng, lặp lại những câu chúc tụng mà bản thân bà chắc hẳn cũng không nhớ rõ đã nói ra bao nhiêu lần.

Vương Dao Dao thầm nghĩ, nếu tất cả những lời đó đều sẽ ứng nghiệm, vậy chẳng phải người trong thiên hạ đều hạnh phúc cả sao? 

Không, hạnh phúc chỉ là chiếc chăn quá hẹp, có người được ấm, ắt phải có kẻ chịu lạnh.

Rốt cuộc cũng trang điểm chuẩn bị xong xuôi. Hạ Trúc bước tới giúp nàng đội lên mũ phượng. 

“Tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp.” Hạ Trúc cười tươi tán dương.

Vương Dao Dao cũng không để tâm mấy đến lời khen ấy, nàng tự hiểu rõ bản thân không phải hoa nhường nguyệt thẹn gì, cùng lắm chỉ là châu tròn ngọc sáng, nếu ở vào thời Đường họa may mới được xem là xinh đẹp.

“Hạ Trúc, muội nghĩ ta sẽ hạnh phúc sao?” Nàng mân mê rèm châu lòa xòa trước mặt, khẽ hỏi.

Hạ Trúc mỉm cười đáp:

“Tất nhiên rồi ạ. Biểu công tử yêu thương chiều chuộng tiểu thư như vậy, tiểu thư gả cho ngài ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc, ân ân ái ái đến bạc đầu.”

Vương Dao Dao thở dài một hơi, chống hai tay lên đôi gò má bầu bĩnh, than nhẹ:

“Nhưng ta đối với biểu ca không hề có một chút tình yêu nam nữ nào...”

“Tiểu thư có chán ghét biểu công tử không?” Hạ Trúc hỏi.

Vương Dao Dao lắc lắc đầu:

“Vậy thì không có. Biểu ca rất tốt với ta, sao ta lại chán ghét huynh ấy?”

Hạ Trúc cười, giúp nàng trùm lên khăn hỉ đỏ rực, lại nói:

“Chỉ cần không ghét là được rồi. Ở đời này làm gì có nhiều người hữu tình nên uyên ương như vậy chứ? Vả lại, hữu tình thì có ích gì chứ, tiểu thư? Cô không nhớ câu chuyện của Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như [4] sao? Hay là vị Hán Vũ Đế cùng Trần hoàng hậu [5] nổi danh thiên cổ kia? “Phượng cầu hoàng” rồi cũng thành “Bạch đầu ngâm”, “kim ốc tàng kiều” rồi cũng hóa “Trường Môn phú”. Từ đó có thể thấy, chữ tình này mỏng manh lắm thay. Chi bằng gả cho một người tốt với mình. Biểu công tử là biểu ca của cô, cho dù tình yêu không còn, cũng vẫn còn tình thân. Ngài ấy nhất định không xử bạc với cô.”

Vương Dao Dao nghe vậy, thật sự cũng phần nào bị thuyết phục, nghĩ ngợi một lúc mới giật mình, hỏi:

“Hạ Trúc, từ lúc nào mà muội lại giỏi ăn nói vậy?”

Bàn tay của Hạ Trúc đang giúp nàng chỉnh trang y phục bỗng thoáng run lên một cái, nhưng nàng ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đáp:

“Nô tỳ chẳng qua là xem kịch cùng thoại bản quá nhiều thôi ạ. Trong đó đều viết như vậy.”

Hóa ra xem kịch và tạp thư như thoại bản cũng khiến người ta thông minh lên? Vương Dao Dao gật gù, tựa hồ vừa phát hiện ra một đạo lý mới.

“Tiểu thư, giờ lành đã tới, nô tỳ giúp cô đi ra ngoài nha.” Hạ Trúc vội vàng dìu Vương Dao Dao bước ra ngoài, phảng phất không muốn tiếp tục trò chuyện linh tinh nữa.

Vương Dao Dao đứng ngoài cửa phủ, quay đầu lại, qua lớp vải đỏ mơ hồ nhìn tòa nhà đã gắn bó với cả một thời ấu thơ của mình lần cuối cùng. 

Thật ra hai phủ vốn gần nhau, nàng muốn về lúc nào cũng được. Chỉ là, nơi đây cũng không còn ai để nàng lưu luyến nữa. Có về hay không, không có gì khác biệt.

Nàng chợt quỳ sụp xuống, cúi đầu hướng về phía cửa chính lạy ba lạy.

Phụ thân, Miên nhi phải đi rồi.

Qua ngày hôm nay, sẽ không có ai còn nhớ đến cái tên Vương Dao Dao nữa. Họ vẫn sẽ gọi nàng, nhưng thay một cái tên khác: Lý phu nhân.

Nữ nhi, cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là thiệt thòi. Sau khi lấy chồng rồi, ngay cả tên họ phụ mẫu đặt cho cũng bị thay đi. Từ đó về sau, nàng đâu còn là chính mình nữa, đâu còn thuộc về nhà mẹ đẻ nữa, mà chỉ còn là một cái bóng bị trói buộc vào phu gia.

Vương Dao Dao bước lên kiệu hoa. Không hề ngoái đầu nhìn lại. Ở phía sau lưng nàng, cả một khoảng trời kí ức dần dần lùi xa.

Tuy nói hai phủ gần nhau, nhưng kiệu hoa cũng đi một vòng quanh thành Tô Châu để làm tượng trưng. Thành Tô Châu nói lớn thì rất lớn, nhưng đi mãi cũng đến tận cùng. Rốt cuộc kiệu cũng dừng.

Rèm kiệu được vén lên. Qua lớp vải đỏ, nàng lờ mờ trông thấy một bàn tay thon dài trắng muốt như ngọc. Rất quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn nàng đã trông thấy đôi bàn tay này không biết bao nhiêu lần, cũng từng ao ước bản thân có đôi tay đẹp như vậy. Chí ít ra, nàng không phải gả cho một người xa lạ. Nàng nên cảm thấy may mắn, nên lấy đó làm vui mừng, phải không? Nhưng mà, tại sao trong lòng nàng lại vẫn là một khoảng không vắng lặng? Vương Dao Dao đưa tay, nắm lấy bàn tay ấy. Vẫn là ấm áp như vậy. Vẫn là khiến người ta cảm thấy an tâm như vậy. Chỉ là, duy nhất thiếu một thứ, đó là vui sướng.

Bàn tay ấy nhẹ nhàng bao lấy tay nàng, lại còn khe khẽ vỗ vỗ mấy cái, ý như trấn an nàng đừng căng thẳng. Chàng thật cẩn trọng dìu nàng bước xuống kiệu. Mỗi người cầm một đầu dải lụa đỏ, cùng chầm chậm bước vào lễ đường, đi trong sự trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người. Tân lang tựa hồ rất để tâm đến tân nương, biết nàng bị khăn hỉ che kín, rất khó đi đường, liền cố tình bước chậm lại.

Chính giữa lễ đường là hai chiếc ghế lớn. An Thân vương ngồi bên phải, vuốt râu mỉm cười nhìn cháu rể, thấy chàng ta ngọc thụ lâm phong, nho nhã lễ độ, quan trọng nhất là tâm tư tỉ mỉ, có thể thấy là một trượng phu chu đáo, càng nhìn càng hài lòng. Mà Lý lão gia ngồi bên trái nét mặt có chút căng thẳng, hẳn là do được ngồi cạnh An Thân vương, lại còn ngồi bằng vai phải lứa như thế này, căng thẳng cũng là chuyện thường.

Giờ lành đã tới. 

Hỉ nương vui vẻ hô lớn:

“Nhất bái thiên địa.”

Tất cả đều lặng im, đổ dồn ánh mắt về phía tân nương. Nguyên do chính là, vừa rồi chỉ có một mình tân lang bái mà thôi, tân nương vẫn đứng yên bất động.

“Miên nhi.” Chàng dịu giọng gọi thật khẽ.

Bấy giờ Vương Dao Dao mới sực tỉnh.

“Thật xin lỗi, tân nương vừa rồi có chút căng thẳng. Hỉ nương, phiền bà bắt đầu làm lại.” Tân lang vẫn mỉm cười ôn hòa như gió xuân, thay nàng giải vây, khiến cả phòng quan khách đều tấm tắc khen ngợi, khí độ này thật là hiếm có.

Hỉ nương cũng phản ứng nhanh, lập tức hắng giọng, hô lại một lần nữa:

“Nhất bái thiên địa.”

Lần này tân nương rất ngoan ngoãn phối hợp, quay mặt về phía cửa cúi đầu một cái. 

“Nhị bái cao đường.”

Cả hai người lại chầm chậm quay về phía An Thân vương và Lý lão gia, cúi đầu lạy một cái nữa.

“Phu thê...”

“Khoan đã!” Hỉ nương chưa kịp nói hai chữ “giao bái”, liền bị cắt ngang. 

Ngoài cửa bước vào một thiếu niên, mặt mũi giàn giụa nước mắt, mếu máo nhìn tân nương, nói:

“Quận chúa, Thế tử gia bị người ta ám toán, hiện tại sắp không xong rồi! Cô mau đi gặp ngài lần cuối đi, chậm một chút nữa thì có thể không gặp được ngài ấy nữa đâu!”

Không ai trông thấy, ngay từ khi thiếu niên kia bước vào, bàn tay của tân lang giấu dưới hỉ bào sớm siết chặt lại. Tứa máu.

“Ngươi nói sao?” Chỉ thấy tân lương vội vàng xốc lên khăn hỉ, thảng thốt hỏi, giọng rõ ràng đầy bàng hoàng. 

Mọi người ở bên cạnh thì thầm xầm xì. Chưa hoàn thành lễ đã vén lên khăn hỉ, đây rõ ràng là điềm chẳng lành.

An Thân vương tức giận, lớn tiếng quát:

“Càn quấy! Còn không mau bắt kẻ phá rối này lại!”

Tức thời đám cận vệ binh gươm giáo sáng lòa lăm lăm tiến về phía thiếu niên kia. Thiếu niên rút ra một lệnh bài, giơ cao lên, nói lớn:

“Các ngươi dám! Nhìn cho rõ đây là gì!”

Vật sáng lòe lòe kìa lại chính là kim bài miễn tử. Năm xưa Trấn Bắc vương thuở còn sinh thời từng cùng Thái Tổ vào sinh ra tử, đánh đuổi Mông Cổ, giành lấy giang san trên lưng ngựa, được phong làm vương gia khác họ đầu tiên, ban thưởng kim bài miễn tử, truyền xuống nhiều đời. Không ngờ hôm nay Trấn Bắc vương phủ lại vì việc này mà mang ra kim bài ấy.

Tân lang sắc mặt có phần tái nhợt đi, lại vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay tân nương, vì sợ nàng đau nên ngay cả dùng lực mạnh một chút cũng không nỡ, giọng vẫn ôn nhu như nước, nói:

“Miên nhi, giờ lành sắp qua, chúng ta nhanh bái cho xong cái cuối cùng nữa thôi. Đợi bái đường xong rồi, biểu ca cùng nàng đi xem Thế tử gia, được không?”

Phu quân dịu dàng độ lượng như thế, quả thật hiếm có trên đời.

Vương Dao Dao quay đầu nhìn chàng. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy vị biểu ca nhà mình mặc trường bào màu đỏ rực như thế. Cái màu mà người ta mặc vào liền thành diễm tục, lòe loẹt, khoác lên người chàng vẫn như thanh phong minh nguyệt. Nhưng nàng nào có tâm trí quan sát chàng lúc này trông ra sao. 

Nàng âm thầm rút tay mình ra khỏi tay chàng. 

“Biểu ca, xin lỗi huynh. Muội sẽ trở về tạ tội sau.”

Câu nói ấy, cùng với bóng lưng vội vã chạy ra cửa, chính là thứ cuối cùng nàng để lại cho chàng. 

Khăn hỉ rơi xuống đất. 

Tân lang lặng lẽ cúi xuống, nhặt nó lên, cẩn thận phủi sạch bụi, rồi chậm rãi xếp lại, bỏ vào ống tay áo. Từ trong động tác ấy cũng thấy được bao nhiêu là nhu tình mật ý.

Đám đông nhìn tình cảnh ấy, đều xì xầm bàn tán. Có người thở dài, lắc đầu tiếc hận thay cho một si tình lang.

An Thân vương tức giận vỗ bàn, quát:

“Đứa cháu ngỗ nghịch này! Bản vương từ nay xem như không có!”

Nói đoạn, liền phất tay áo bỏ đi. 

Lý lão gia cũng đen mặt, bỏ vào nhà trong.

Ra đến cửa, thị vệ trong phủ toan ngăn Vương Dao Dao lại. Đúng lúc này, điều mà không ai ngờ chính là vị tân lang xấu số kia lại lên tiếng. Chàng bảo:

“Để nàng ấy đi đi.”

Ngữ khí vẫn từ tốn như trước.

“Miên nhi cứ yên tâm đi đi, ở đây đã có vi phu lo liệu. Đi sớm về sớm.” Chàng mỉm cười, ôn tồn nói.

Mọi người đều nhìn chàng, tựa hồ không thể tin được vào tai mình. Chuyện mất thể diện nhường ấy xảy ra, vị Trạng Nguyên lang này còn có thể bình tĩnh như vậy bao che cho tân nương của chàng? Chàng ta phẫn uất quá nên mất trí rồi chăng? 

Vương Dao Dao quay đầu nhìn chàng, trong mắt đầy áy náy và hổ thẹn. Nhưng rốt cuộc, cân lượng của người kia trong lòng nàng vẫn là nặng hơn. Nàng mấp máy môi, nói bốn chữ:

“Đa tạ biểu ca.”

Sau đó liền quay lưng chạy đi. Không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Trong sảnh đường lớn như thế, tất cả mọi ánh mắt bây giờ chỉ đổ dồn về phía vị tân lang kia. Thương hại có. Khinh miệt có. Chế giễu cũng có.

Chàng thản nhiên như không nhìn thấy những ánh mắt đó, chỉ lễ độ cúi đầu, chắp tay nói:

“Thật là khiến các vị ở đây chê cười rồi. Nội tử có một vị bằng hữu. Vị bằng hữu này đột ngột xảy ra chuyện, có nguy đến tính mạng. Nếu các vị ở đây trong tình thế ấy, hẳn cũng không thể vui vẻ lo hỉ sự khi bằng hữu đang “ngàn cân treo sợi tóc”, phải không? Cho nên, kính mong các vị hãy thông cảm cho tâm tình kích động của nội tử. Hỉ sự hôm này xem như đã hoàn thành, đa tạ các vị đã đến đây. Không thể tiếp đón chu đáo, tại hạ thành thật cáo lỗi. Hôm khác sẽ tạ tội cùng các vị sau.”

Nhất thời hỉ đường im lặng như tờ. Sau đó, người ta nghe vang lên mấy tiếng xì xầm tán thưởng. Ánh mắt khinh khi chế giễu ban đầu cũng dần chuyển thành kính trọng.

“Trạng Nguyên lang năm nay quả là khí độ hơn người. Thật là một bậc quân tử khoan dung rộng lượng.” Trên đường ra về, Lưu đại nhân bèn vuốt râu nói với Triệu đại nhân.

Triệu đại nhân ha ha cười hai tiếng, bảo:

“Khoan dung rộng lượng? Cái đó thì chưa chắc, nhưng ta có thể đoan chắc với ông, chàng trai này quả không là kẻ tầm thường. Mà phàm là kẻ không tầm thường, dã tâm cũng chẳng hề nhỏ đâu.”

Nếu chàng ta khăng khăng ép buộc Trường Bình quận chúa ở lại bái đường cho xong, chưa chắc đã giữ được người, mà lại còn phải tội khi quân, sau hôm nay chắc chắn sẽ trở thành trò đàm tiếu của cả Cô Tô thành này. 

Nhưng bây giờ, chàng ta chẳng những không bị cười nhạo, còn xây dựng được danh tiếng quân tử độ lượng, người người kính trọng. Mà sau chuyện này, An Thân vương nhất định cảm thấy nợ chàng ta một cái gì đó, tất nhiên sẽ để tâm nâng đỡ.

Quan trọng nhất là, tràng hôn lễ này vẫn chưa hề bị hủy bỏ. 

Nếu là người khác gặp cảnh này, một là sẽ tức giận, thẳng thừng tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt với nữ tử kia; hai là sẽ đau lòng thất chí đóng cửa đuổi khách. Bất kể là cách nào trong hai cách trên, kết quả đều chỉ có một, hôn lễ bị hủy rồi. Người người đều sẽ nghĩ rằng tân lang bị tân nương bỏ lại khi đang bái đường để chạy theo tình nhân. 

Nhưng hiện tại thì khác, theo cách nói của Lý Quân Ngọc, tràng hôn lễ này xem như đã hoàn thành. Chàng tự xưng "vi phu" với nàng, trước mặt mọi người gọi nàng là "nội tử", đó chính là ngầm khẳng định, họ đã là phu thê. Mà thê tử của chàng cũng không phải bỏ đi theo tình nhân, chẳng qua chỉ là gặp mặt "bằng hữu" đang trong cơn nguy kịch. 

Người ta muốn phá hỏng hôn lễ của chàng, nhưng kết quả thì, hôn lễ vẫn còn hiệu lực. Như vậy, người thua đâu phải chàng?

Thể diện tất nhiên quan trọng, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất. 

Trong tình huống như vậy, vẫn ung dung ứng đối khéo léo, chuyển từ thế cầm chắc thua cuộc, mở ra một sinh lộ mới. Quả là một cao thủ chơi cờ. 

Một người có thể nhẫn được cái nhục nhất thời để đạt được kết quả mình muốn, người trẻ tuổi này, tâm cơ rất sâu.

Triệu đại nhân vuốt vuốt chòm râu, khẽ thở dài một tiếng. 

Con người, nếu diễn kịch quá nhập tâm, rồi sẽ có ngày không thể thoát ra được. Diễn giả thành thật, mà thật, lại không thể quay trở về thành giả.

~~~~~~~~~♡~~~~~~~~

*Chú thích:

[1] Bài “Đào chi yêu yêu” trong “Kinh Thi”, dịch thơ:

“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, 

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong. 

Hôm nay nàng đã theo chồng, 

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.”

[2] Tam Nguyên: Đỗ đầu thi Hương gọi là Giải Nguyên, đỗ đầu thi Hội gọi là Hội Nguyên, đỗ đầu thi Đình gọi là Trạng Nguyên, đỗ đầu cả ba kỳ thi này thì gọi là trúng Tam Nguyên, trường hợp được cả Tam Nguyên vô cùng hiếm có.

[3] châu liên bích hợp: Hạt châu liền thành chuỗi, ngọc bích hợp thành đôi. Nghĩa bóng: Bạn tốt tụ họp với nhau, hay là trai gái tốt lành kết hợp. Thường dùng làm câu chúc tụng tân hôn.

[4] Tương Như nghèo khổ khảy bài “Phượng cầu hoàng” mà lấy được lòng Trác Văn Quân phú quý và cưới nàng về làm vợ, cuộc sống nghèo khổ qua ngày. Sau đó Hán Vũ Đế lên ngôi, Tương Như được làm Tư Mã. Thời gian Tương Như lên Trường An làm quan chừng đã 5, 6 năm, Trác Văn Quân nhiều lần gửi thư nhưng không được hồi đáp. Tư Mã Tương Như từ ngày phú quý quên tình vợ quê, muốn cưới người con gái ở Mậu Lăng làm thiếp. Tương Như bèn gửi cho Văn quân lá thư chỉ ghi một dãy số: "一、二、三、四、五、六、七、八、九、十、百、千、萬". Trong dãy số đếm này thiếu chứ 億, chữ này còn có nghĩa là nhớ. Ý của Tư mã như thế đã rõ, ông không muốn nhớ đến tình nghĩa vợ chồng nữa. Văn Quân hiểu được ý đó nên làm bài Bạch Đầu Ngâm gửi cho Tư Mã và kèm thêm phong thư Quyết Biệt. Điều đáng nói là bài thơ của Văn Quân có thêm chữ ức (億), tức là vẫn nhớ đến tình nghĩa vợ chồng xưa. Tương Như đọc xong cảm được tình nghĩa ấy nên mới thôi cưới thiếp, sau đó rước Văn Quân lên Trường An. 

[5] "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình, xuất phát từ truyện cổ, Tây Hán có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. 

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Theo sự tích, Trần Kiều vừa bị thất sủng, vừa bị giam giữ, lòng buồn tê tái, khóc than suốt ngày và nhớ lại những ngày hạnh phúc cùng Vũ Đế. Trần Kiều bèn nhờ Tư Mã Tương Như, nhà thơ nổi tiếng bấy giờ, sáng tác bài Trường môn phú (長門賦) với lời lẽ, ý tứ tha thiết rồi tìm cách dâng lên Vũ Đế. Đọc xong bài thơ, thấu tỏ tấm chân tình của Trần Kiều, Vũ Đế xúc động bồi hồi, định tha cho bà nhưng sau đó bà vẫn chứng nào tật nấy, gièm pha nói xấu Vệ hoàng hậu. Vũ Đế tức giận, từ đó không bao giờ gặp lại bà.

~~~~~~~~

@Tác giả lảm nhảm: Lâu lâu mình sẽ kèm một vài chương nói về kiếp trước, xem như ngoại truyện, không ảnh hưởng gì lắm tới chính văn, cứ xem như đang đọc một truyện khác vậy.:v Đã cảnh báo trước về độ máu chó của chuyện kiếp trước.:v Mới nhìn thì chắc nữ chính kiếp trước sẽ bị ném đá tơi bời, tra nữ phụ bạc blablabla... Nhưng thật ra nếu xem kiếp trước là một truyện riêng, thì trong đó hẳn Thế tử gia là nam chính thâm tình, biểu ca chính xác là vạn năm nam phụ tâm cơ bạch liên hoa. =))) Tóm lại đừng vội thấy anh đáng thương, anh cũng không cần thương hại.:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện