Ngày hôm ấy, tuy biểu ca vẫn ôm Vương Dao Dao về nhà, nhưng kể từ đó, chàng trở nên lạnh nhạt, không hề mở miệng nói chuyện với nàng một câu.
Vương Dao Dao biết là chàng đang giận mình, mấy lần lên tiếng nài nỉ, chàng vẫn nhàn nhạt như thế, nàng cũng tủi thân trong lòng, cuối cùng cũng im lặng lại, đọ xem ai có thể chịu đựng lâu hơn.
Từ nhỏ đến lớn, biểu ca chưa bao giờ tức giận với nàng, nàng vẫn cứ nghĩ, chàng sẽ nhanh chóng hết giận.
Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy, theo thói quen lăn sang bên cạnh muốn ôm biểu ca làm nũng một chút, lại chạm phải giường đệm lạnh ngắt. Nàng giật mình ngồi dậy, thấy Hạ Trúc mang nước ấm vào cho nàng rửa mặt, liền hỏi cô ấy:
"Biểu ca đâu rồi?"
Hạ Trúc cười cười đáp:
"Bẩm, cô gia sáng nay có việc phải đi xa, căn dặn chúng nô tỳ chăm sóc tiểu thư. Cô gia cũng nói, từ nay về sau, cửa bên ngoài không cần khóa nữa, phu nhân muốn đi đâu thì có thể tùy ý đi."
Vương Dao Dao luôn mong đợi được tự do ra ngoài, nhưng khi ngày này đến, chẳng hiểu vì sao lòng nàng lại chẳng hề vui mừng như nàng từng nghĩ.
Nàng bần thần rửa mặt, sau đó bước xuống giường, ngồi trước gương. Hạ Trúc đi đến chải đầu cho nàng. Từ khi thành thân, lần đầu tiên, người chải đầu búi tóc cho nàng không phải là biểu ca. Trước kia, mỗi buổi sáng, cho dù bận đến thế nào, chàng cũng tỉ mẩn chải đầu vẽ mày cho nàng. Chàng nói, đó là tình thú khuê phòng, đương nhiên phải tự tay chàng làm lấy mới có ý nghĩa.
Bây giờ, Vương Dao Dao đưa mắt nhìn búi tóc trong gương, chợt cảm thấy Hạ Trúc búi thế nào cũng không sánh bằng biểu ca.
Đông Mai bước đến, mời nàng chọn xiêm y. Vương Dao Dao liếc mắt qua một lượt, cuối cùng chỉ tay vào bộ sa y màu hồng nhạt.
Đông Mai kinh ngạc, hỏi lại:
"Tiểu thư, người thật sự muốn chọn bộ này sao?"
Ai cũng biết, Lý đại nhân mặt nào cũng tốt, chỉ có khuyết điểm duy nhất là cực kỳ ghen tuông. Chàng chẳng bao giờ cho thê tử mặc loại sa y mỏng manh tha thướt này, lần nào ra ngoài cũng bắt nàng quấn như một cuộn bông.
Vương Dao Dao ấm ức thầm nghĩ, chàng cũng không quan tâm mình nữa, tại sao nàng phải vì chàng khoác lên mình mấy bộ đồ kín mít nặng nề kia, liền nhất quyết muốn mặc bộ sa y đó.
Thay y phục xong, hạ nhân dọn lên bữa sáng. Vương Dao Dao cầm đũa ăn một miếng, đã nhíu mày, nói:
"Tại sao thức ăn hôm nay lại khác như vậy? Không ngon chút nào..."
Đông Mai lắp bắp, đáp:
"Dạ... Đây là thức ăn do trù phòng nấu... Còn trước kia, tất cả thức ăn của tiểu thư đều do cô gia làm. Có lẽ vì vậy mùi vị hơi khác một chút, tiểu thư cố gắng ăn tạm vậy, đợi cô gia về sẽ đích thân vào bếp nấu cho người ăn."
Vương Dao Dao uể oải ăn xong bữa sáng như nhai sáp, tuy rằng chẳng có ai quản lý bắt nàng ăn cái này cái kia, nàng vẫn chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Cuối cùng, nàng quyết định ra ngoài dạo chơi một buổi, nghĩ rằng sẽ khiến tâm trạng mình tốt lên. Nhưng mà, đi lòng vòng một hồi ngoài đường, nàng lại thấy chán chường, lang thang vô định trên phố, chẳng biết phải đi đâu. Rõ ràng nàng từng ước ao được tự do dạo chơi như vậy, nhưng bây giờ, lại cảm thấy vô cùng vô vị, trong đầu chỉ nghĩ tới, khi nào biểu ca mới trở về, khi nào chàng mới tha thứ cho nàng...
Hạ Trúc thấy nàng buồn chán như vậy, bèn nói:
"Phía trước là Như Ý trai, hay chúng ta vào trong nghỉ chân một chút, sẵn tiện mua thêm vài món trang sức?"
Vương Dao Dao cũng đã lâu không đi bộ nhiều như vậy, có chút mệt, liền gật đầu.
Như Ý trai là hiệu trang sức nổi tiếng nhất Tô thành, chỉ bán cho mệnh phụ tiểu thư, người thường không thể chạm vào. Vương Dao Dao còn nhớ, lúc nàng vừa đến tuổi cài trâm, biểu ca đã mua tặng nàng một cây trâm trân châu ở nơi này. Về sau, nàng mới biết, để có tiền mua cây trâm ấy, chàng đã phải thức trắng ba đêm để chép sách, viết chữ vẽ tranh đem bán. Sau này hai người thành thân, tuy rằng Vương Dao Dao quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ ra ngoài, nhưng biểu ca không muốn nàng thua thiệt so với các phu nhân quan lại khác, hằng tháng đều mua cho nàng rất nhiều trang sức, căn dặn Như Ý trai mang đến tận phủ. Vì vậy, ông chủ Như Ý trai vừa nhìn đã nhận ra nàng ngay, cười tít mắt đón tiếp.
"Sao hôm nay Tuần phủ phu nhân lại đích thân đến đây? Các món trang sức Tuần phủ đại nhân đã đặt sẵn, tiểu nhân còn đang định cho người mang đến quý phủ, nếu biết phu nhân vất vả tới tận đây như vậy, đại nhân nhất định sẽ đau lòng." Ông chủ Lưu vội nịnh hót.
Vương Dao Dao kinh ngạc, hỏi lại:
"Biểu ca đã đặt sẵn sao?"
Ông chủ Lưu đáp:
"Bẩm, đúng vậy. Trước nay trang sức của phu nhân đều do đại nhân đích thân đến lựa chọn. Mỗi lần sinh thần của phu nhân, đại nhân đều tự tay vẽ sẵn mẫu cho chúng ta phỏng theo chế tạo trang sức. Đại nhân quả thực là cưng chiều phu nhân như châu như bảo, tiểu nhân làm nghề này bao năm, gặp qua vô số mệnh quan lớn nhỏ, cũng chưa từng thấy ai tận tâm chu đáo với thê tử như thế."
Vương Dao Dao chợt thấy ngọt ngào trong lòng, mím môi cười, nói:
"Biểu ca đặt làm những gì, ông lấy ra cho ta xem thử."
Ông chủ Lưu cười hề hề, nói:
"Xin phu nhân thứ lỗi, đại nhân đã nói muốn cho phu nhân một kinh hỉ, tất nhiên không thể xem trước. Nhưng ở đây còn nhiều món tinh xảo vô cùng, phu nhân có thể tùy ý thưởng lãm."
Nàng hơi thất vọng, lại đưa mắt nhìn một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trước một mảnh ngọc bội.
"Ta muốn xem ngọc bội kia." Nàng chỉ tay, nói.
Ông chủ Lưu vội đáp:
"Phu nhân thứ lỗi, ngọc bội này là do Thế tử gia ra lệnh khắc riêng cho Xuân Thúy cô nương ở Nghênh Hương lâu, không thể bán được."
"Xuân Thúy cô nương?" Vương Dao Dao hỏi lại.
Ông chủ Lưu gật gật đầu, chép miệng khẽ giọng nói:
"Gần đây cả Tô thành đều biết Thế tử gia qua lại với Xuân Thúy cô nương này, đêm đêm đều nghỉ lại Nghênh Hương lâu. Đường đường là Thế tử, vậy mà có quan hệ với kỹ nữ thanh lâu, quả thực khiến người ta gièm pha. Nhưng nam nhân quyền cao chức trọng là thế, mấy người được như Lý đại nhân, chưa từng bước chân đến chốn phong nguyệt, một lòng đều đặt trên người phu nhân. Khắp Tô thành này, biết bao nữ tử đều hâm mộ phu nhân vô cùng."
Vương Dao Dao ngước lên nhìn mảnh ngọc kia, rồi lại âm thầm cúi người nhìn nửa mảnh ngọc trong tay mình, rõ ràng là giống nhau như đúc, trong lòng chẳng rõ là cảm giác gì.
Bước ra khỏi Như Ý trai, nàng tiện tay ném mảnh ngọc kia xuống đất, đương lúc buồn bực, tất nhiên không chú ý đến Hạ Trúc cố ý đi chậm lại, quay đầu nhìn ông chủ Lưu, gật đầu một cái. Ông chủ Lưu bắt gặp ánh mắt của cô ta, liền nở một nụ cười bí hiểm.
Ngày thứ nhất biểu ca không có ở nhà đã trôi qua như thế. Vương Dao Dao cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, vô cùng nặng nề. Ban ngày thì ăn không ngon, tối đến không có chàng bên cạnh, nàng đã quen ôm chàng ngủ, bây giờ chỉ có thể lăn qua lăn lại, thức suốt một đêm.
Sáng sớm, nàng vừa gặp Thanh Thư, đã hỏi:
"Biểu ca quay về chưa?"
Thanh Thư cúi đầu đáp:
"Bẩm, lão gia lần này đi thị sát đê điều, e rằng phải dăm bữa nửa tháng mới về được."
Nàng thất vọng tràn trề, tiu nghỉu quay đi.
Ngày thứ hai biểu ca không có ở nhà, Vương Dao Dao lại dẫn Hạ Trúc dạo phố. Lần này, nàng tình cờ trông thấy Dương Húc Minh ôm ôm ấp ấp một mỹ nữ trên đường. Hạ Trúc nói, đó là Xuân Thúy cô nương ở Nghênh Hương lâu.
Vương Dao Dao bắt đầu hối hận.
Người kia đã có niềm vui mới, rốt cuộc, trên đời này, cũng chỉ có biểu ca là yêu thương nàng nhất, vĩnh viễn không bỏ rơi nàng, nàng lại vì hắn mà chọc giận biểu ca.
Vương Dao Dao thật sự hối hận đến tím ruột.
Tối hôm đó, nàng dốc hết số chữ mình biết, viết một lá thư, nhờ Thanh Thư gửi cho biểu ca.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tuần trôi qua. Vẫn chẳng có hồi âm.
Vương Dao Dao lại viết thêm một lá thư nữa, lời lẽ đã quýnh quáng muốn khóc.
Biểu ca vẫn không về, cũng không hồi âm thư của nàng.
Mấy ngày này, Vương Dao Dao chẳng thiết gì đến ra ngoài nữa, ngày ngày đều trông đứng trông ngồi, chờ mong biểu ca trở về. Nàng bắt đầu sợ hãi, sợ biểu ca thật sự bỏ rơi mình. Đêm nào nàng cũng gục đầu vào gối khóc rấm rức đến sáng, cũng chẳng còn ai đau lòng vì nước mắt của nàng.
Cứ thế, nửa tháng sau, khi nàng đang tuyệt vọng cùng cực, chợt nghe Thanh Thư nói:
"Phu nhân, lão gia đã về rồi, đang ở thư phòng..."
Nàng vui mừng quýnh quáng, chưa kịp nghe hết câu đã vội vàng chạy ào tới thư phòng. Thoáng thấy bóng hình quen thuộc, nàng đã nhào vào lòng chàng, khóc nức nở gọi:
"Biểu ca... Biểu ca..."
Lý Quân Ngọc thấy sa y trên người nàng, tức khắc nhíu mày, cầm lấy áo bào choàng lên người nàng, sau đó khẽ ho một tiếng, nói:
"Nội tử nhỏ tuổi không hiểu lễ nghi, đã để Triệu đại nhân chê cười rồi."
Triệu đại nhân ha ha cười, khoát tay bảo:
"Không sao, không sao, nghe nói phu thê Lý đại nhân ân ái vô cùng, quả là không sai. Ta cũng xin cáo từ thôi, lão già này không cản trở hai người tiểu biệt thắng tân hôn nữa."
Lý Quân Ngọc vờ như không thấy ánh mắt trêu đùa của Triệu đại nhân, cúi đầu nói:
"Thất lễ, thất lễ, Triệu đại nhân đi thong thả."
Đợi Triệu đại nhân đi rồi, chàng mới khẽ hỏi:
"Sao nàng lại đến đây?"
Vương Dao Dao nghe giọng chàng vẫn lạnh nhạt, thoáng chốc đã tủi thân òa khóc, vươn tay ôm cổ chàng, vừa khóc vừa nói:
"Biểu ca không cần Miên nhi nữa... Chàng đi lâu như vậy, cũng không nói một câu... Nửa tháng qua, ta rất sợ, sợ chàng đi luôn không về nữa..."
Lý Quân Ngọc muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, cánh tay nâng lên một nửa lại buông xuống. Chàng nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi:
"Không phải nàng rất thích ra ngoài sao, ta cho nàng tự do đi gặp tình lang của nàng, nàng nên vui mừng mới phải."
Vương Dao Dao lập tức lắc lắc đầu, cố nén tiếng nấc, kéo kéo tay áo chàng nói:
"Không phải, không phải như vậy... Miên nhi biết sai rồi, biểu ca đừng giận nữa được không?"
Lý Quân Ngọc xoa xoa mép chén trà, hỏi:
"Nàng biết mình sai ở đâu sao?"
Nàng vội nói:
"Miên nhi biết sai rồi, trên đời này chỉ có biểu ca tốt với Miên nhi nhất, Miên nhi không nên vì người khác làm chàng giận. Sau này Miên nhi sẽ ngoan ngoãn, không khiến biểu ca tức giận nữa, Miên nhi sẽ nghe lời chàng, chàng muốn gì cũng được. Biểu ca đừng bỏ đi nữa, có được không?"
Thấy nàng đáng thương như vậy, Lý Quân Ngọc đã hơi xiêu lòng. Chàng vươn tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, kề bên tai nàng, khẽ nói:
"Có thật là vi phu muốn gì cũng được không?"
Nàng vội gật đầu lia lịa, đôi mắt long lanh như con cún nhỏ.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, bàn tay cách lớp sa y miết nhẹ lên bầu ngực căng tròn của nàng, thì thầm:
"Nếu Miên nhi làm vi phu hài lòng, vi phu sẽ tha thứ cho nàng."
Chàng cúi đầu, khẽ nói gì đó bên tai nàng, chỉ thấy mặt nàng đỏ ửng lên, ngây người ra, có vẻ rất khó xử.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, nói:
"Thế nào? Miên nhi không muốn làm đúng không? Vi phu cũng không ép nàng, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi..."
Chàng chưa dứt lời, nàng đã cuống lên, vội nói:
"Không, không, ta làm, ta làm mà, chàng đừng đi!"
Khóe môi của Lý Quân Ngọc thoáng cong lên. Chàng vuốt vuốt tóc nàng, dịu dàng nói:
"Miên nhi nhanh lên một chút, vi phu sẽ dạy nàng phải làm sao."
Vương Dao Dao cắn môi, run run ngồi xuống, đưa tay cởi ra thắt lưng của chàng. Nhưng nàng quá khẩn trương, một lúc lâu vẫn không cởi được.
Biểu ca khẽ cười, thấy nàng luống cuống sắp khóc, bèn tốt bụng giúp nàng một lần, than nhẹ một tiếng:
"Tại sao ta lại thích một con mèo ngốc như vậy..."
Hai má nàng ửng hồng như quả đào chín mọng, bờ môi hé mở, cuối cùng nhắm mắt ngậm lấy vật gì đó vào miệng.
"Đúng rồi, Miên nhi ngoan lắm, thêm chút nữa, một chút nữa..." Chàng xoa xoa đầu nàng, lim dim mắt hưởng thụ, thi thoảng lên tiếng chỉ dẫn.
Một lúc lâu sau, đến khi mặt nàng đã đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, trông vô cùng tội nghiệp, chàng mới rủ lòng thương buông tha cho. Vương Dao Dao ngỡ rằng mình đã thoát nạn, đang ngồi thở hổn hển, bất thình lình bị người nào đó nhấc bổng lên, đặt lên án thư. Nàng chỉ kịp thét lên một tiếng, đã bị chàng mãnh liệt chiếm đoạt, chỉ có thể yếu ớt cầu xin:
"Biểu ca... Đau... Đừng mà..."
Biểu ca ngậm lấy một bên tuyết lê trắng muốt, khẽ cười, nói:
"Nếu không đau, làm sao Miên nhi có thể nhớ rõ."
Giọng nói của chàng vẫn êm tai như tiên nhạc, thần sắc vẫn ôn nhu như nước, dùng dáng vẻ đạo mạo nhất, làm ra chuyện xấu xa nhất.
Đêm vẫn còn rất dài.
..............
@Tác giả: Đừng nói mị có quen biết với nam chính này. =.= Hiuhiu đừng mắng Miên nhi nữa, em ấy gặp phải biến thái đã là đáng thương lắm rồi.:"(
Vương Dao Dao biết là chàng đang giận mình, mấy lần lên tiếng nài nỉ, chàng vẫn nhàn nhạt như thế, nàng cũng tủi thân trong lòng, cuối cùng cũng im lặng lại, đọ xem ai có thể chịu đựng lâu hơn.
Từ nhỏ đến lớn, biểu ca chưa bao giờ tức giận với nàng, nàng vẫn cứ nghĩ, chàng sẽ nhanh chóng hết giận.
Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy, theo thói quen lăn sang bên cạnh muốn ôm biểu ca làm nũng một chút, lại chạm phải giường đệm lạnh ngắt. Nàng giật mình ngồi dậy, thấy Hạ Trúc mang nước ấm vào cho nàng rửa mặt, liền hỏi cô ấy:
"Biểu ca đâu rồi?"
Hạ Trúc cười cười đáp:
"Bẩm, cô gia sáng nay có việc phải đi xa, căn dặn chúng nô tỳ chăm sóc tiểu thư. Cô gia cũng nói, từ nay về sau, cửa bên ngoài không cần khóa nữa, phu nhân muốn đi đâu thì có thể tùy ý đi."
Vương Dao Dao luôn mong đợi được tự do ra ngoài, nhưng khi ngày này đến, chẳng hiểu vì sao lòng nàng lại chẳng hề vui mừng như nàng từng nghĩ.
Nàng bần thần rửa mặt, sau đó bước xuống giường, ngồi trước gương. Hạ Trúc đi đến chải đầu cho nàng. Từ khi thành thân, lần đầu tiên, người chải đầu búi tóc cho nàng không phải là biểu ca. Trước kia, mỗi buổi sáng, cho dù bận đến thế nào, chàng cũng tỉ mẩn chải đầu vẽ mày cho nàng. Chàng nói, đó là tình thú khuê phòng, đương nhiên phải tự tay chàng làm lấy mới có ý nghĩa.
Bây giờ, Vương Dao Dao đưa mắt nhìn búi tóc trong gương, chợt cảm thấy Hạ Trúc búi thế nào cũng không sánh bằng biểu ca.
Đông Mai bước đến, mời nàng chọn xiêm y. Vương Dao Dao liếc mắt qua một lượt, cuối cùng chỉ tay vào bộ sa y màu hồng nhạt.
Đông Mai kinh ngạc, hỏi lại:
"Tiểu thư, người thật sự muốn chọn bộ này sao?"
Ai cũng biết, Lý đại nhân mặt nào cũng tốt, chỉ có khuyết điểm duy nhất là cực kỳ ghen tuông. Chàng chẳng bao giờ cho thê tử mặc loại sa y mỏng manh tha thướt này, lần nào ra ngoài cũng bắt nàng quấn như một cuộn bông.
Vương Dao Dao ấm ức thầm nghĩ, chàng cũng không quan tâm mình nữa, tại sao nàng phải vì chàng khoác lên mình mấy bộ đồ kín mít nặng nề kia, liền nhất quyết muốn mặc bộ sa y đó.
Thay y phục xong, hạ nhân dọn lên bữa sáng. Vương Dao Dao cầm đũa ăn một miếng, đã nhíu mày, nói:
"Tại sao thức ăn hôm nay lại khác như vậy? Không ngon chút nào..."
Đông Mai lắp bắp, đáp:
"Dạ... Đây là thức ăn do trù phòng nấu... Còn trước kia, tất cả thức ăn của tiểu thư đều do cô gia làm. Có lẽ vì vậy mùi vị hơi khác một chút, tiểu thư cố gắng ăn tạm vậy, đợi cô gia về sẽ đích thân vào bếp nấu cho người ăn."
Vương Dao Dao uể oải ăn xong bữa sáng như nhai sáp, tuy rằng chẳng có ai quản lý bắt nàng ăn cái này cái kia, nàng vẫn chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Cuối cùng, nàng quyết định ra ngoài dạo chơi một buổi, nghĩ rằng sẽ khiến tâm trạng mình tốt lên. Nhưng mà, đi lòng vòng một hồi ngoài đường, nàng lại thấy chán chường, lang thang vô định trên phố, chẳng biết phải đi đâu. Rõ ràng nàng từng ước ao được tự do dạo chơi như vậy, nhưng bây giờ, lại cảm thấy vô cùng vô vị, trong đầu chỉ nghĩ tới, khi nào biểu ca mới trở về, khi nào chàng mới tha thứ cho nàng...
Hạ Trúc thấy nàng buồn chán như vậy, bèn nói:
"Phía trước là Như Ý trai, hay chúng ta vào trong nghỉ chân một chút, sẵn tiện mua thêm vài món trang sức?"
Vương Dao Dao cũng đã lâu không đi bộ nhiều như vậy, có chút mệt, liền gật đầu.
Như Ý trai là hiệu trang sức nổi tiếng nhất Tô thành, chỉ bán cho mệnh phụ tiểu thư, người thường không thể chạm vào. Vương Dao Dao còn nhớ, lúc nàng vừa đến tuổi cài trâm, biểu ca đã mua tặng nàng một cây trâm trân châu ở nơi này. Về sau, nàng mới biết, để có tiền mua cây trâm ấy, chàng đã phải thức trắng ba đêm để chép sách, viết chữ vẽ tranh đem bán. Sau này hai người thành thân, tuy rằng Vương Dao Dao quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ ra ngoài, nhưng biểu ca không muốn nàng thua thiệt so với các phu nhân quan lại khác, hằng tháng đều mua cho nàng rất nhiều trang sức, căn dặn Như Ý trai mang đến tận phủ. Vì vậy, ông chủ Như Ý trai vừa nhìn đã nhận ra nàng ngay, cười tít mắt đón tiếp.
"Sao hôm nay Tuần phủ phu nhân lại đích thân đến đây? Các món trang sức Tuần phủ đại nhân đã đặt sẵn, tiểu nhân còn đang định cho người mang đến quý phủ, nếu biết phu nhân vất vả tới tận đây như vậy, đại nhân nhất định sẽ đau lòng." Ông chủ Lưu vội nịnh hót.
Vương Dao Dao kinh ngạc, hỏi lại:
"Biểu ca đã đặt sẵn sao?"
Ông chủ Lưu đáp:
"Bẩm, đúng vậy. Trước nay trang sức của phu nhân đều do đại nhân đích thân đến lựa chọn. Mỗi lần sinh thần của phu nhân, đại nhân đều tự tay vẽ sẵn mẫu cho chúng ta phỏng theo chế tạo trang sức. Đại nhân quả thực là cưng chiều phu nhân như châu như bảo, tiểu nhân làm nghề này bao năm, gặp qua vô số mệnh quan lớn nhỏ, cũng chưa từng thấy ai tận tâm chu đáo với thê tử như thế."
Vương Dao Dao chợt thấy ngọt ngào trong lòng, mím môi cười, nói:
"Biểu ca đặt làm những gì, ông lấy ra cho ta xem thử."
Ông chủ Lưu cười hề hề, nói:
"Xin phu nhân thứ lỗi, đại nhân đã nói muốn cho phu nhân một kinh hỉ, tất nhiên không thể xem trước. Nhưng ở đây còn nhiều món tinh xảo vô cùng, phu nhân có thể tùy ý thưởng lãm."
Nàng hơi thất vọng, lại đưa mắt nhìn một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trước một mảnh ngọc bội.
"Ta muốn xem ngọc bội kia." Nàng chỉ tay, nói.
Ông chủ Lưu vội đáp:
"Phu nhân thứ lỗi, ngọc bội này là do Thế tử gia ra lệnh khắc riêng cho Xuân Thúy cô nương ở Nghênh Hương lâu, không thể bán được."
"Xuân Thúy cô nương?" Vương Dao Dao hỏi lại.
Ông chủ Lưu gật gật đầu, chép miệng khẽ giọng nói:
"Gần đây cả Tô thành đều biết Thế tử gia qua lại với Xuân Thúy cô nương này, đêm đêm đều nghỉ lại Nghênh Hương lâu. Đường đường là Thế tử, vậy mà có quan hệ với kỹ nữ thanh lâu, quả thực khiến người ta gièm pha. Nhưng nam nhân quyền cao chức trọng là thế, mấy người được như Lý đại nhân, chưa từng bước chân đến chốn phong nguyệt, một lòng đều đặt trên người phu nhân. Khắp Tô thành này, biết bao nữ tử đều hâm mộ phu nhân vô cùng."
Vương Dao Dao ngước lên nhìn mảnh ngọc kia, rồi lại âm thầm cúi người nhìn nửa mảnh ngọc trong tay mình, rõ ràng là giống nhau như đúc, trong lòng chẳng rõ là cảm giác gì.
Bước ra khỏi Như Ý trai, nàng tiện tay ném mảnh ngọc kia xuống đất, đương lúc buồn bực, tất nhiên không chú ý đến Hạ Trúc cố ý đi chậm lại, quay đầu nhìn ông chủ Lưu, gật đầu một cái. Ông chủ Lưu bắt gặp ánh mắt của cô ta, liền nở một nụ cười bí hiểm.
Ngày thứ nhất biểu ca không có ở nhà đã trôi qua như thế. Vương Dao Dao cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, vô cùng nặng nề. Ban ngày thì ăn không ngon, tối đến không có chàng bên cạnh, nàng đã quen ôm chàng ngủ, bây giờ chỉ có thể lăn qua lăn lại, thức suốt một đêm.
Sáng sớm, nàng vừa gặp Thanh Thư, đã hỏi:
"Biểu ca quay về chưa?"
Thanh Thư cúi đầu đáp:
"Bẩm, lão gia lần này đi thị sát đê điều, e rằng phải dăm bữa nửa tháng mới về được."
Nàng thất vọng tràn trề, tiu nghỉu quay đi.
Ngày thứ hai biểu ca không có ở nhà, Vương Dao Dao lại dẫn Hạ Trúc dạo phố. Lần này, nàng tình cờ trông thấy Dương Húc Minh ôm ôm ấp ấp một mỹ nữ trên đường. Hạ Trúc nói, đó là Xuân Thúy cô nương ở Nghênh Hương lâu.
Vương Dao Dao bắt đầu hối hận.
Người kia đã có niềm vui mới, rốt cuộc, trên đời này, cũng chỉ có biểu ca là yêu thương nàng nhất, vĩnh viễn không bỏ rơi nàng, nàng lại vì hắn mà chọc giận biểu ca.
Vương Dao Dao thật sự hối hận đến tím ruột.
Tối hôm đó, nàng dốc hết số chữ mình biết, viết một lá thư, nhờ Thanh Thư gửi cho biểu ca.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tuần trôi qua. Vẫn chẳng có hồi âm.
Vương Dao Dao lại viết thêm một lá thư nữa, lời lẽ đã quýnh quáng muốn khóc.
Biểu ca vẫn không về, cũng không hồi âm thư của nàng.
Mấy ngày này, Vương Dao Dao chẳng thiết gì đến ra ngoài nữa, ngày ngày đều trông đứng trông ngồi, chờ mong biểu ca trở về. Nàng bắt đầu sợ hãi, sợ biểu ca thật sự bỏ rơi mình. Đêm nào nàng cũng gục đầu vào gối khóc rấm rức đến sáng, cũng chẳng còn ai đau lòng vì nước mắt của nàng.
Cứ thế, nửa tháng sau, khi nàng đang tuyệt vọng cùng cực, chợt nghe Thanh Thư nói:
"Phu nhân, lão gia đã về rồi, đang ở thư phòng..."
Nàng vui mừng quýnh quáng, chưa kịp nghe hết câu đã vội vàng chạy ào tới thư phòng. Thoáng thấy bóng hình quen thuộc, nàng đã nhào vào lòng chàng, khóc nức nở gọi:
"Biểu ca... Biểu ca..."
Lý Quân Ngọc thấy sa y trên người nàng, tức khắc nhíu mày, cầm lấy áo bào choàng lên người nàng, sau đó khẽ ho một tiếng, nói:
"Nội tử nhỏ tuổi không hiểu lễ nghi, đã để Triệu đại nhân chê cười rồi."
Triệu đại nhân ha ha cười, khoát tay bảo:
"Không sao, không sao, nghe nói phu thê Lý đại nhân ân ái vô cùng, quả là không sai. Ta cũng xin cáo từ thôi, lão già này không cản trở hai người tiểu biệt thắng tân hôn nữa."
Lý Quân Ngọc vờ như không thấy ánh mắt trêu đùa của Triệu đại nhân, cúi đầu nói:
"Thất lễ, thất lễ, Triệu đại nhân đi thong thả."
Đợi Triệu đại nhân đi rồi, chàng mới khẽ hỏi:
"Sao nàng lại đến đây?"
Vương Dao Dao nghe giọng chàng vẫn lạnh nhạt, thoáng chốc đã tủi thân òa khóc, vươn tay ôm cổ chàng, vừa khóc vừa nói:
"Biểu ca không cần Miên nhi nữa... Chàng đi lâu như vậy, cũng không nói một câu... Nửa tháng qua, ta rất sợ, sợ chàng đi luôn không về nữa..."
Lý Quân Ngọc muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, cánh tay nâng lên một nửa lại buông xuống. Chàng nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi:
"Không phải nàng rất thích ra ngoài sao, ta cho nàng tự do đi gặp tình lang của nàng, nàng nên vui mừng mới phải."
Vương Dao Dao lập tức lắc lắc đầu, cố nén tiếng nấc, kéo kéo tay áo chàng nói:
"Không phải, không phải như vậy... Miên nhi biết sai rồi, biểu ca đừng giận nữa được không?"
Lý Quân Ngọc xoa xoa mép chén trà, hỏi:
"Nàng biết mình sai ở đâu sao?"
Nàng vội nói:
"Miên nhi biết sai rồi, trên đời này chỉ có biểu ca tốt với Miên nhi nhất, Miên nhi không nên vì người khác làm chàng giận. Sau này Miên nhi sẽ ngoan ngoãn, không khiến biểu ca tức giận nữa, Miên nhi sẽ nghe lời chàng, chàng muốn gì cũng được. Biểu ca đừng bỏ đi nữa, có được không?"
Thấy nàng đáng thương như vậy, Lý Quân Ngọc đã hơi xiêu lòng. Chàng vươn tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, kề bên tai nàng, khẽ nói:
"Có thật là vi phu muốn gì cũng được không?"
Nàng vội gật đầu lia lịa, đôi mắt long lanh như con cún nhỏ.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, bàn tay cách lớp sa y miết nhẹ lên bầu ngực căng tròn của nàng, thì thầm:
"Nếu Miên nhi làm vi phu hài lòng, vi phu sẽ tha thứ cho nàng."
Chàng cúi đầu, khẽ nói gì đó bên tai nàng, chỉ thấy mặt nàng đỏ ửng lên, ngây người ra, có vẻ rất khó xử.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, nói:
"Thế nào? Miên nhi không muốn làm đúng không? Vi phu cũng không ép nàng, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi..."
Chàng chưa dứt lời, nàng đã cuống lên, vội nói:
"Không, không, ta làm, ta làm mà, chàng đừng đi!"
Khóe môi của Lý Quân Ngọc thoáng cong lên. Chàng vuốt vuốt tóc nàng, dịu dàng nói:
"Miên nhi nhanh lên một chút, vi phu sẽ dạy nàng phải làm sao."
Vương Dao Dao cắn môi, run run ngồi xuống, đưa tay cởi ra thắt lưng của chàng. Nhưng nàng quá khẩn trương, một lúc lâu vẫn không cởi được.
Biểu ca khẽ cười, thấy nàng luống cuống sắp khóc, bèn tốt bụng giúp nàng một lần, than nhẹ một tiếng:
"Tại sao ta lại thích một con mèo ngốc như vậy..."
Hai má nàng ửng hồng như quả đào chín mọng, bờ môi hé mở, cuối cùng nhắm mắt ngậm lấy vật gì đó vào miệng.
"Đúng rồi, Miên nhi ngoan lắm, thêm chút nữa, một chút nữa..." Chàng xoa xoa đầu nàng, lim dim mắt hưởng thụ, thi thoảng lên tiếng chỉ dẫn.
Một lúc lâu sau, đến khi mặt nàng đã đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, trông vô cùng tội nghiệp, chàng mới rủ lòng thương buông tha cho. Vương Dao Dao ngỡ rằng mình đã thoát nạn, đang ngồi thở hổn hển, bất thình lình bị người nào đó nhấc bổng lên, đặt lên án thư. Nàng chỉ kịp thét lên một tiếng, đã bị chàng mãnh liệt chiếm đoạt, chỉ có thể yếu ớt cầu xin:
"Biểu ca... Đau... Đừng mà..."
Biểu ca ngậm lấy một bên tuyết lê trắng muốt, khẽ cười, nói:
"Nếu không đau, làm sao Miên nhi có thể nhớ rõ."
Giọng nói của chàng vẫn êm tai như tiên nhạc, thần sắc vẫn ôn nhu như nước, dùng dáng vẻ đạo mạo nhất, làm ra chuyện xấu xa nhất.
Đêm vẫn còn rất dài.
..............
@Tác giả: Đừng nói mị có quen biết với nam chính này. =.= Hiuhiu đừng mắng Miên nhi nữa, em ấy gặp phải biến thái đã là đáng thương lắm rồi.:"(
Danh sách chương