Theo kinh nghiệm trước đây của Cố Lăng thì, khi gặp phải tình huống như thế này, có một câu trả lời chuẩn không cần chỉnh đó là: “Em vui là được, đáng giá.”

Thế nhưng không biết tại sao, nhìn gương mặt của Tả Thành rồi anh không thể nào mở miệng nói ra lời ngon tiếng ngọt như vậy được.

Vì vậy, anh vô cùng thẳng thắn mà trả lời: “Hôm qua mới lãnh lương.”

Tả Thành “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.

“Tôi cũng vậy.”

“???” Cố Lăng có chút mơ hồ. Anh bỗng nhiên ý thức được, mạnh suy nghĩ của Tả tiểu Thành không giống với người bình thường cho lắm. Anh suy nghĩ một hồi, rồi nỗ lực mô phỏng theo hướng suy nghĩ của người ta, thăm dò thử. “Hôm qua em cũng nhận lương à?”

“Không phải, ý tôi là, mỗi lần vừa lãnh lương xong, tôi cảm thấy mình cực kỳ giàu có.”

“… Sau đó thì sao?”

“ Sau đó tui rỗng túi.” Ánh mắt Tả Thành cực kỳ bình thản, nhìn cậu hoàn toàn không giống như một người tiêu xài phung phí gì cả. Cố Lăng thầm nghĩ trong lòng, muốn đi hỏi Tả Thành tiêu cái gì mà hết tiền, rồi lại cảm thấy không tiện mở miệng cho lắm. Đang lúc anh còn xoắn xuýt thì Tả bảo tiêu đã chỉ chỉ cửa hàng thức ăn nhanh ở bên cạnh, nói: “Tôi muốn ăn cái này.”

Từ suất ba ngàn tệ một người giảm xuống còn có ba mươi tệ một người, mức chênh lệch này có đi tàu cao tốc cũng đuổi không kịp. Cố Lăng có chút xấu hổ, nói: “Em không cần phải tiết kiệm cho tôi đâu.”

“Tôi đã ăn sushi suốt một tuần rồi! Cho nên tôi không muốn ăn hải sản nữa đâu.” Dường như Tả Thành không hề để ý đến sự thành tâm thành ý của Cố đội trưởng chút nào. “Tôi muốn ăn thịt, thịt nóng.”

“Vậy đi ăn beefsteak nhé?”

Tả Thành có chút do dự, nhìn Cố Lăng muốn nói gì đó lại thôi. Cố Lăng không hiểu ra sao, sau đó anh thấy Tả Thành đi tới, nói nhỏ: “Anh thấy tấm poster kia…. Nhìn dễ thương quá đúng không?”

Cố Lăng quay đầu lại, một tấm poster in hình đồ chơi làm quà tặng cho trẻ em được dán trên tủ kính bên cạnh cửa hàng thức ăn nhanh. Quà tặng trong đợt này có rất nhiều máy bay đủ mọi kiểu dáng, đứng ở chính giữa là một chiếc phi cơ màu đỏ, bên cạnh còn có một chiếc trực thăng màu hồng phấn và một chiếc máy bay cảnh sát màu trắng. Cố đội trưởng nỗ lực che đi sự ngạc nhiên trong lòng, thầm nghĩ, chắc đây là đồ chơi mà Kha Nhất Thần thích.

Bất quá, anh nhớ lúc trước Kha Nhất Thần vì muốn sưu tầm đủ bộ quà tặng mà gọi đến ba mươi suất. Còn đợt này…. Cố đội trưởng nhanh chóng tính tính, chắc cũng tầm mười hai suất.

Cũng được, cố gắng ăn vậy.

Cố đội trưởng âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó cười thật tươi với Tả Thành. “Được, hai ta cùng nỗ lực.”

Cố đội trưởng ôm tâm tình thấy chết không sờn bước vào cửa hàng đồ ăn nhanh, đi đến quầy chọn món, sau đó nói với cô gái đứng bên trong: “Năm mươi phần ăn dành cho trẻ em.”

“Anh thích ăn gà rán lắm hả?” Tả Thành quay đầu, không thể tin được mà hỏi.

Cố đội trưởng cười, quay lại nhìn Tả Thành: “Không phải muốn sưu tầm đủ bộ đồ chơi à…?”

Sau đó, anh thấy Tả Thành mở to hai mắt rồi cười như một đứa trẻ.

“Tôi cần nhiều như vậy làm gì? Một cái là được rồi.”

Cố Lăng hoàn toàn không nghĩ đến là Tả Thành thích mấy loại đồ chơi này.

Bất quá, vận may của Tả bảo tiêu cũng không tệ, cậu mở hộp đồ chơi, vậy mà thật sự mở được chiếc phi cơ màu đỏ trên tấm poster kia. Lúc lấy từ trong hộp ra là một cái trứng tròn vo, Tả Thành vừa ngậm thịt gà vừa chăm chú lắp ráp đồ chơi, từ một quả trứng tròn vo thành máy bay, rồi từ máy bay biến thành một người máy nhỏ.

Cố Lăng vui vẻ ngồi ở phía đối diện, vừa cắn ống hút uống nước vừa nhìn Tả Thành chơi, đồ chơi đó được làm bằng nhựa, dù cho có tinh xảo đến cỡ nào đi nữa thì cũng không có gì là khó. Thế nhưng đối với con nít ở độ tuổi 3+ thì có thể hơi phức tạp một chút.

Với mấy loại đồ chơi này thì lúc Cố Lăng học tiểu học đã không còn xa lạ gì nữa rồi.

Thế nhưng đối với chàng trai ở trước mặt thì lại đang nghiên cứu đầy say mê và nghiêm túc. Chơi được một lúc, Tả Thành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chân thành nói với Cố Lăng: “Cảm ơn anh.”

Giọng nói của Tả Thành xen lẫn với những âm thanh líu ra líu ríu của đám con nít đang í ới gọi nhau. Cố Lăng còn nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không, nhưng lúc đưa mắt nhìn lên khôn mặt đó anh lại thấy được sự vui vẻ đầy thõa mãn rất chân thành. Anh không tự chủ được nở nụ cười, không biết vì sao mình có thể dịu dàng như thế. “Đừng khách sáo.”

Sau khi hẹn hò xong thì ai về nhà nấy, nhìn chiếc Maybach chạy đi rồi Cố Lăng mới gọi điện cho Kha Minh Hiên, anh cũng không phải gọi để nói chuyện phiếm, vừa kết nối thì anh đã hỏi về Tả Thành.

“Cậu thấy tôi có thể theo đuổi Tả Thành được không?”

Kha Minh Hiên trả lời rất thong thả, nhưng cũng rất chân thực.

“Được hay không thì sao, nếu được rồi thì cậu tính thế nào?”

Cố Lăng suy tư, không nói tiếp. Kha Minh Hiên lại không nhanh không chậm mà tiếp tục nói.

“Nếu như cậu cảm thấy hứng thú với đứa nhỏ này, chỉ muốn gần gũi cậu nhóc một chút thì rất khó – Chỉ nói chuyện yêu đương mà không tính chuyện lâu dài thì không được, đừng nói đến bản thân Tả Thành, mà Biên Dĩ Thu sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”

“Tôi là người vô trách nhiệm vậy sao?” Cố đội trưởng cực kỳ bất mãn.

“Vậy lại có vấn đề mới phát sinh.” Ở đầu dây bên kia hình như là Kha Minh hiên đang cười. “Dì Lăng có thể chấp nhận cưới một người chỉ mới học tới tiểu học về làm vợ cho cậu không?”

Đúng vậy, mẹ Cố Lăng là một giáo viên, còn là giáo viên trung học giỏi nhất ở thành phố Z.

Lúc học cấp ba Cố Lăng come out cũng không phải vì bản thân anh tuổi nhỏ đã kiên định với xu hướng giới tính của mình, mà là do anh đọc thư tình dưới gầm bàn, cuối cùng, lá thư rơi vào tay mẹ.

Lúc đó mẹ Lăng cực kỳ bình tĩnh, không trách mắng con trai, cũng không giải quyết cậu bé kia. Bà chỉ nghiêm túc nói chuyện với con trai mình, nói với Cố Lăng rằng, lấy thân phận và tuổi tác của con bây giờ, bất kể đó có là ‘thích’ hay là ‘yêu’ thì con cũng không thể gánh vác được, huống chi, đối phương lại cùng giới tính với con.

Nếu muốn đi con đường này, con phải chứng minh được mình có đủ năng lực và tư cách để đảm bảo cho tương lai sau này của con và bạn con nữa.

Nói cách khác, trước tiên con hãy ngoan ngoãn mà đến trường học cho tốt cái đã.

Cố Lăng vượt qua được khảo nghiệm của mẹ mình, thi đậu vào trường đã chọn với số điểm cao nhất. Thế nhưng bạn trai của anh lại trượt, không thể đến thủ đô với anh được. Sau nửa năm xa cách, mối tình đầu của anh cũng kết thúc.

Sau này Cố Lăng cũng không quan tâm đến vấn đề yêu đương này nữa, mẹ Lăng cũng không vội vã, bà đưa ra yêu cầu đối với con trai: Con thích con trai cũng được, thích con gái cũng được, nhưng điều đầu tiên là phải biết nỗ lực vươn lên, thứ hai là phải xứng với con, không cần phải trèo cao, chọn ai hay không chọn ai con phải suy nghĩ cho kỹ, bởi vì đó là chuyện cả đời.

Tiêu chuẩn này thoạt nhìn thì rất thoải mái, thế nhưng thực chất là ‘miệng nam mô bụng bồ dao găm’. Dù sao thì chữ “xứng” này cũng rất rộng, như sợi dây thun vậy, muốn hẹp thì hẹp mà muốn rộng thì rộng cỡ nào cũng được.

“Mẹ tôi chỉ là người thích nói đạo lý mà thôi.” Qua một lúc sau Cố Lăng mới tỉnh táo mà mở miệng trả lời.

“Thế nhưng Tả Thành cũng chưa chắc đã yêu.” Lúc này Kha Minh Hiên thật sự là đang cười, không phải là cười bình thường, mà Cố Lăng còn rất chắc chắn rằng thằng bạn xấu xa của mình đang cười nhạo mình. “Nếu – tôi nói là nếu thôi nhé, người nhà cậu mà không chấp nhận cậu nhóc thì nhất định Tả Thành sẽ đánh cho cậu một trận đến mẹ cậu cũng nhận không ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện