Ngoài sự ngạc nhiên của Cao Lãng, tên thủ lĩnh đám cướp không những không nổi giận, mà tâm tình nổi nóng của hắn cũng cấp tốc ngưng lại. Yên lặng chờ đợi tên cướp cường tráng đó nói.
" Kẻ địch đang lợi dụng tâm tình của ngươi, hắn muốn ngươi mất kiểm soát." Tên cướp cường tráng bình tĩnh nói, cánh tay hắn chặn ngang tên thủ lĩnh nhẹ buông xuống.
Cao Lãng híp mắt, không những tên thủ lĩnh mà ngay cả đám cướp đằng sau cũng yên lặng không có kẻ nào bất mãn. Xem ra tên đó trong đám cướp địa vị còn trên cả thủ lĩnh a.
Bất động thanh sắc, Cao lãng duy trì vẻ mỉm cười:" Sao nào? Các ngươi không có kẻ nào dám chủ động đánh một trận chiến?"
Liếc mắt nhìn Cao Lãng, tên cướp cường tráng nói:" Để ta lên."
Ngay sau đó chầm chậm tiến về phía Cao Lãng, khuôn mặt nghiêm lại, khí thế trong người hắn toả ra. Linh Đan Cảnh nhất trọng.
Ngoạ tào. Cao Lãng giật mình.
Trong đám cướp có Linh Đan Cảnh cường giả. Lần này chơi lớn rồi.
May mắn tên thủ lĩnh giữ chặt tay lại, khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:" Đa tạ hảo ý, nhưng hắn chỉ đích danh ta, vẫn để ta lên thì hơn."
Sau đó tên thủ lĩnh tiến lên trước, vượt qua tên cướp cường tráng đó. Ánh mắt sắc lạnh nhìn Cao Lãng. Khí thế trên người hắn toả ra. Linh Hải Cảnh ngũ trọng.
Cao Lãng thầm thở dài một hơi, may mắn là tên kia không ra tay, nếu không hắn đúng là không có khả năng chống lại, bắt buộc phải từ bỏ nhiệm vụ. Mười ngày mất thực lực, vẫn hơn là mất mạng.
Đồng thời nhìn về phía tên thủ lĩnh ánh mắt đầy tò mò. "Trong đám cướp không phải thực lực vi tôn sao? Vậy sao tên Linh Đan Cảnh lại không phải là thủ lĩnh?"
Mặc dù tò mò thế nhưng lại không cản được quyết tâm của Cao Lãng, hắn vẫn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ cần chế trụ tên thủ lĩnh, khiến đám cướp e sợ rút lui là được. Không cần phải tiêu diệt đám cướp.
Nhìn kẻ có khuôn mặt thành thật này cũng trở thành thủ lĩnh đám cướp được, xem ra hắn đối với đám cướp kia khá quan trọng. Chế trụ được hắn thì đám cướp sẽ e sợ ném chuột vỡ bình.
" Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì nhúng tay vào chuyện này." Tên thủ lĩnh gằn giọng. Trong tay rút ra một thanh đao.
Tên thủ lĩnh híp mắt, cắn răng, trường đao trong tay giết ra, vậy mà lại có một luồng đao cương cuồng bạo vọt ra.
Cao Lãng hừ lạnh một tiếng, mũi kiếm điểm một cái, luồng đao cương cuồng mãnh kia giống như bị đâm trúng chỗ yếu hại, tản mát trong nháy mắt, mà kiếm của Cao Lãng, vẫn đâm về trước.
Một kiếm đơn giản tự nhiên, cũng không có hàn quang chói mắt, nhưng tên thủ lĩnh đám cướp lại cảm thấy được, toàn bộ khí thế của Cao Lãng đều tập trung vào một kiếm này.
" Phụt."
Một tiếng vang nhỏ vang lên, trường kiếm không bị ngăn cản mà đâm trúng bả vai tên cướp. Nhìn một kiếm đơn giản chậm chạp, kỳ thực lại nhanh như chớp.
" Cường giả hơn một cảnh giới cũng không thể ngăn lại hắn một kiếm, thật là lợi hại."
Toàn bộ mọi người đều khiếp sợ, bị thực lực của Cao Lãng làm cho khiếp sợ, quá cường đại, là Linh Hải Cảnh tứ trọng nhưng chỉ một kiếm đã phân ra thắng bại với Linh Hải Cảnh ngũ trọng.
" Thủ lĩnh."
Đám cướp biến sắc, tên cầm đầu vọt lên, nhưng trường kiếm của Cao Lãng dí sát vào cổ thủ lĩnh, khiến hắn không dám manh động.
Lộ một nụ cười đầy tự tin, Cao Lãng cảm nhận được, mặc dù có một số chuyện hơi không theo ý muốn, nhưng hắn vẫn kiểm soát được.
" Dừng tay."
Giữa lúc không khí hai bên đang đối chọi căng thẳng, một tiếng kêu sợ hãi vang lên đằng sau khiến Cao Lãng hơi sửng sốt.
Chỉ thấy vị tiểu thư kia nhanh chóng chạy vọt lên, ôm chầm lấy tên cướp, luống cuống kiểm tra thương thế cho hắn, trong mắt còn bao hàm nước mắt.
Cao Lãng mộng bức. Hắn cảm giác vị tiểu thư này có vấn đề, thế nhưng là trong đám thương nhân không có cường giả, nên vị tiểu thư đó mới cố tình giả bộ khiến Cao Lãng phải ra tay.
Ai ngờ lại có sự tình trước mắt này. Nhìn kỹ dáng vẻ của hai người, Cao Lãng thấy giống một đôi tình lữ.
" Ngươi sao có thể làm bị thương hắn. Ta không phải nói ngươi mau rời đi, ngươi không nghe thấy sao? Ai cần ngươi giúp." Vị tiểu thư tức giận, chất vấn Cao Lãng.
Hắn bỗng cảm giác tình cảnh của mình có chút xấu hổ. Đầu hơi quay sang nhìn về phía tên cướp cường tráng ở xa. Duy trì im lặng.
Không chỉ Cao Lãng, ngay cả đám thương nhân ở phía sau hắn, khuôn mặt từ vừa vui mừng vì tên thủ lĩnh bị thương, lại chuyển sang ngơ ngác.
"Ta là ai? Đây là đâu?"
" Khụ." Ho nhẹ một tiếng, tên cướp cường tráng đi dần tới phía Cao Lãng, đầu hơi cúi, hắn cũng cảm thấy tình cảnh xấu hổ này.
" Vị huynh đệ này, thực ra mọi chuyện là như vầy…" Tên cướp cường tráng cười khổ, bắt đầu giải thích cho Cao Lãng.
Sau một thời gian giải thích, Cao Lãng sơ bộ hiểu ra.
Tên thủ lĩnh đám cướp tên là Lâm Tiền, còn vị tiểu thư kia tên là Chu Ban Mai. Còn tên cướp cường tráng có thực lực mạnh nhất Linh Đan Cảnh nhất trọng đang giải thích với Cao Lãng tên là Hàn Quý.
Đám người này thực ra là một đoàn hội chuyên đi săn bắt yêu thú kiếm sống, chứ không phải là cướp thực sự, giả cướp.
Lâm Tiền và Chu Ban Mai gặp nhau đã thân. Thế nhưng Lâm Tiền lại không có thế lực, còn Chu Ban Mai lại là con gái của gia chủ, vì không được Chu gia hợp ý, đã nhiều lần ngăn chặn tình cảm hai người.
Chu gia là gia tộc thế lực của Bình Dao Thành, trong thời gian gần đây, Chu Gia gia chủ muốn gả con gái của mình cho thiếu chủ tông môn gần đây, Vạn Thanh Sơn của Thượng Thanh tông. Môn chủ có thực lực Linh Đan Cảnh ngũ trọng.
" Chúng ta Hồng Đoàn Hội, vì huynh đệ của mình, nên đã giả bộ làm cướp. Còn Chu Ban Mai, thì cố tình lấy cớ ra khỏi gia tộc, xung quanh lại không có người gia tộc đi bảo vệ. Là thời cơ tốt nhất để chúng ta xuất thủ cướp người."
" Sau khi cướp được người thì Lâm Tiền và Chu Ban Mai cùng cao chạy xa bay, chỉ cần rời khỏi khu vực này. Thì dù Chu gia có tìm cũng không biết đi đâu mà tìm."
" Kế hoạch đều rất hoàn mỹ, nhưng lại bỏ sót vị huynh đệ đây." Hàn Quý chắp tay cười khổ nói.
Cao Lãng xấu hổ, vì nhiệm vụ mà hắn đi ngăn chặn chuyện tốt của người khác. Lần này đúng là mất mặt.
Tử Văn cũng ngây người, trong lòng cảm khái.
"Người tuổi trẻ bây giờ thật biết chơi a. Đúng là còn trẻ không biết sợ là gì."
Xã hội bây giờ, thật không tin được vào mắt mình. Ai nghĩ rằng cả hai bên đều là cùng một phe đâu.
Đám thương nhân cùng thuộc hạ đằng sau, cũng còn lâu mới biết được, tiểu thư mình thế mà cũng có một chân.
" Thế còn Hồng Đoàn Hội các huynh thì sao? Chẳng lẽ không sợ Chu gia trả thù?"
Cao Lãng cố gắng đánh trống lảng, xoa đi xấu hổ trong lòng.
" Chúng ta nay đây mai đó, nếu kế hoạch thành công, cũng sẽ rời xa nơi này. Cao gia cũng không thể mọc chân mà đuổi theo chúng ta a. Ha ha~" Hàn Quý cười lớn.
Nhìn về phía đám thương nhân cùng thuộc hạ của Chu Ban Mai đằng sau Cao Lãng, Hàn Quý hạ giọng.
" Dù sao việc bây giờ cũng đã làm rồi. Chúng ta sẽ đưa Cao Ban Mai cùng Lâm Tiền đi, huynh đệ cũng chỉ muốn giúp người khác thôi, không cần phải xấu hổ."
" Đa tạ Quý huynh." Cao Lãng chắp tay, cười khổ đáp.
Hàn Quý ngập ngừng một chút, mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
" Huynh đệ đã nhúng tay vào chuyện này, nếu Chu Ban Mai mất tích, Chu gia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Để tránh phiền phức, chi bằng đi cùng chúng ta luôn."
Cao Lãng trong lòng nhất động, khuôn mặt cảm kích.
" Vậy xin đa tạ."
" Không khách khí." Hàn Quý vui vẻ nói, nếu Cao Lãng đi cùng, việc Chu gia phát hiện ra Hồng Đoàn Hội thời gian sẽ kéo dài hơn." Còn chưa biết quý tính đại danh của huynh đệ."
" Tại hạ Cao Lãng."
Cao Lãng mỉm cười đáp lại, đi cùng Hồng Đoàn Hội, hắn cũng bớt đi chút phiền phức. Huống đi Hồng Đoàn Hội lang bạt nhiều nơi như vậy, có lẽ cũng biết được sự phân bố thế lực của đại lục.
Bước vài bước theo Hàn Quý, Cao Lãng dừng bước, quay đầu nhìn đoàn thương nhân, hỏi Hàn Quý:
" Quý huynh, vậy còn đám thương nhân kia thì tính sao?"
" Mặc kệ đám đấy thôi, ta dù sao cũng chỉ đi săn giết yêu thú, coi mạng người như cỏ rác ta không làm được." Hàn Quý nhẹ nhàng, không sao cả nói ra.
Cao Lãng lắc đầu, hắn cũng không phải dạng coi mạng người như cỏ rác.
" Mặc kệ vậy." Thầm nói, Cao Lãng bước đi theo Hàn Quý.
Nhìn thấy Lâm Tiền đang vịn vào người Chu Ban Mai, còn Chu Ban Mai thì trừng mắt nhìn mình, khoé mắt còn giọt nước mắt chưa khô.
Cao Lãng cười khổ, hắn đúng là mất mặt.
Nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng 200 năng lượng.
Tích lũy 1795 điểm năng lượng.
Cao Lãng hơi ngạc nhiên, kết cục đầu voi đuôi chuột như vậy, hắn cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ sao? Kiểm tra nhiệm vụ, phần thưởng là 300 năng lượng, nhưng hắn chỉ nhận là 200 năng lượng. Xem ra là do không được hảo cảm của Chu Ban Mai.
Nhẹ lắc đầu, cho tình nhân người ta một kiếm phế luôn hoạt động, không cho sắc mặt tốt mới là lạ. Cũng may một kiếm đấy không quá nặng, Lâm Tiền nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hắn cũng sẽ hành động được trở lại.
Nhìn mình được 200 năng lượng, Cao Lãng cảm thấy, Tử Văn cũng rất biết điều đấy.
Tử Văn không biết điều không được. Nhiệm vụ là hắn ra, hắn cũng thấy mình thật mất mặt, nên từ nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, không nói câu nào với Cao Lãng. Coi như quên đi sự tồn tại của Tử Văn.
200 điểm năng lượng, coi như đền bù cho Cao Lãng.
" Tiểu… tiểu thư a." Bọn thuộc hạ tràn đầy mộng bức.
Tất cả mọi người vì thực lực của đám cướp mà giữ im lặng từ nãy giờ. Mặc dù không biết vì sao tiểu thư đi theo đám cướp, nhưng bọn họ hoảng a.
Chu Gia gia chủ nếu biết chuyện này, đám thuộc hạ sao có thể còn sống được. Không bị giết cho hả giận, đúng là cám ơn trời đất.
Tất cả mọi người chùng chân tại chỗ, tiếng oán than kêu la khắp con đường.
Đáng buồn cho đám thuộc hạ cùng thương nhân, tiểu thư của bọn họ bây giờ chỉ có tư tưởng chăm sóc cho nhân tình của mình, đâu có tâm trí quản chuyện khác.
" Kẻ địch đang lợi dụng tâm tình của ngươi, hắn muốn ngươi mất kiểm soát." Tên cướp cường tráng bình tĩnh nói, cánh tay hắn chặn ngang tên thủ lĩnh nhẹ buông xuống.
Cao Lãng híp mắt, không những tên thủ lĩnh mà ngay cả đám cướp đằng sau cũng yên lặng không có kẻ nào bất mãn. Xem ra tên đó trong đám cướp địa vị còn trên cả thủ lĩnh a.
Bất động thanh sắc, Cao lãng duy trì vẻ mỉm cười:" Sao nào? Các ngươi không có kẻ nào dám chủ động đánh một trận chiến?"
Liếc mắt nhìn Cao Lãng, tên cướp cường tráng nói:" Để ta lên."
Ngay sau đó chầm chậm tiến về phía Cao Lãng, khuôn mặt nghiêm lại, khí thế trong người hắn toả ra. Linh Đan Cảnh nhất trọng.
Ngoạ tào. Cao Lãng giật mình.
Trong đám cướp có Linh Đan Cảnh cường giả. Lần này chơi lớn rồi.
May mắn tên thủ lĩnh giữ chặt tay lại, khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:" Đa tạ hảo ý, nhưng hắn chỉ đích danh ta, vẫn để ta lên thì hơn."
Sau đó tên thủ lĩnh tiến lên trước, vượt qua tên cướp cường tráng đó. Ánh mắt sắc lạnh nhìn Cao Lãng. Khí thế trên người hắn toả ra. Linh Hải Cảnh ngũ trọng.
Cao Lãng thầm thở dài một hơi, may mắn là tên kia không ra tay, nếu không hắn đúng là không có khả năng chống lại, bắt buộc phải từ bỏ nhiệm vụ. Mười ngày mất thực lực, vẫn hơn là mất mạng.
Đồng thời nhìn về phía tên thủ lĩnh ánh mắt đầy tò mò. "Trong đám cướp không phải thực lực vi tôn sao? Vậy sao tên Linh Đan Cảnh lại không phải là thủ lĩnh?"
Mặc dù tò mò thế nhưng lại không cản được quyết tâm của Cao Lãng, hắn vẫn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ cần chế trụ tên thủ lĩnh, khiến đám cướp e sợ rút lui là được. Không cần phải tiêu diệt đám cướp.
Nhìn kẻ có khuôn mặt thành thật này cũng trở thành thủ lĩnh đám cướp được, xem ra hắn đối với đám cướp kia khá quan trọng. Chế trụ được hắn thì đám cướp sẽ e sợ ném chuột vỡ bình.
" Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì nhúng tay vào chuyện này." Tên thủ lĩnh gằn giọng. Trong tay rút ra một thanh đao.
Tên thủ lĩnh híp mắt, cắn răng, trường đao trong tay giết ra, vậy mà lại có một luồng đao cương cuồng bạo vọt ra.
Cao Lãng hừ lạnh một tiếng, mũi kiếm điểm một cái, luồng đao cương cuồng mãnh kia giống như bị đâm trúng chỗ yếu hại, tản mát trong nháy mắt, mà kiếm của Cao Lãng, vẫn đâm về trước.
Một kiếm đơn giản tự nhiên, cũng không có hàn quang chói mắt, nhưng tên thủ lĩnh đám cướp lại cảm thấy được, toàn bộ khí thế của Cao Lãng đều tập trung vào một kiếm này.
" Phụt."
Một tiếng vang nhỏ vang lên, trường kiếm không bị ngăn cản mà đâm trúng bả vai tên cướp. Nhìn một kiếm đơn giản chậm chạp, kỳ thực lại nhanh như chớp.
" Cường giả hơn một cảnh giới cũng không thể ngăn lại hắn một kiếm, thật là lợi hại."
Toàn bộ mọi người đều khiếp sợ, bị thực lực của Cao Lãng làm cho khiếp sợ, quá cường đại, là Linh Hải Cảnh tứ trọng nhưng chỉ một kiếm đã phân ra thắng bại với Linh Hải Cảnh ngũ trọng.
" Thủ lĩnh."
Đám cướp biến sắc, tên cầm đầu vọt lên, nhưng trường kiếm của Cao Lãng dí sát vào cổ thủ lĩnh, khiến hắn không dám manh động.
Lộ một nụ cười đầy tự tin, Cao Lãng cảm nhận được, mặc dù có một số chuyện hơi không theo ý muốn, nhưng hắn vẫn kiểm soát được.
" Dừng tay."
Giữa lúc không khí hai bên đang đối chọi căng thẳng, một tiếng kêu sợ hãi vang lên đằng sau khiến Cao Lãng hơi sửng sốt.
Chỉ thấy vị tiểu thư kia nhanh chóng chạy vọt lên, ôm chầm lấy tên cướp, luống cuống kiểm tra thương thế cho hắn, trong mắt còn bao hàm nước mắt.
Cao Lãng mộng bức. Hắn cảm giác vị tiểu thư này có vấn đề, thế nhưng là trong đám thương nhân không có cường giả, nên vị tiểu thư đó mới cố tình giả bộ khiến Cao Lãng phải ra tay.
Ai ngờ lại có sự tình trước mắt này. Nhìn kỹ dáng vẻ của hai người, Cao Lãng thấy giống một đôi tình lữ.
" Ngươi sao có thể làm bị thương hắn. Ta không phải nói ngươi mau rời đi, ngươi không nghe thấy sao? Ai cần ngươi giúp." Vị tiểu thư tức giận, chất vấn Cao Lãng.
Hắn bỗng cảm giác tình cảnh của mình có chút xấu hổ. Đầu hơi quay sang nhìn về phía tên cướp cường tráng ở xa. Duy trì im lặng.
Không chỉ Cao Lãng, ngay cả đám thương nhân ở phía sau hắn, khuôn mặt từ vừa vui mừng vì tên thủ lĩnh bị thương, lại chuyển sang ngơ ngác.
"Ta là ai? Đây là đâu?"
" Khụ." Ho nhẹ một tiếng, tên cướp cường tráng đi dần tới phía Cao Lãng, đầu hơi cúi, hắn cũng cảm thấy tình cảnh xấu hổ này.
" Vị huynh đệ này, thực ra mọi chuyện là như vầy…" Tên cướp cường tráng cười khổ, bắt đầu giải thích cho Cao Lãng.
Sau một thời gian giải thích, Cao Lãng sơ bộ hiểu ra.
Tên thủ lĩnh đám cướp tên là Lâm Tiền, còn vị tiểu thư kia tên là Chu Ban Mai. Còn tên cướp cường tráng có thực lực mạnh nhất Linh Đan Cảnh nhất trọng đang giải thích với Cao Lãng tên là Hàn Quý.
Đám người này thực ra là một đoàn hội chuyên đi săn bắt yêu thú kiếm sống, chứ không phải là cướp thực sự, giả cướp.
Lâm Tiền và Chu Ban Mai gặp nhau đã thân. Thế nhưng Lâm Tiền lại không có thế lực, còn Chu Ban Mai lại là con gái của gia chủ, vì không được Chu gia hợp ý, đã nhiều lần ngăn chặn tình cảm hai người.
Chu gia là gia tộc thế lực của Bình Dao Thành, trong thời gian gần đây, Chu Gia gia chủ muốn gả con gái của mình cho thiếu chủ tông môn gần đây, Vạn Thanh Sơn của Thượng Thanh tông. Môn chủ có thực lực Linh Đan Cảnh ngũ trọng.
" Chúng ta Hồng Đoàn Hội, vì huynh đệ của mình, nên đã giả bộ làm cướp. Còn Chu Ban Mai, thì cố tình lấy cớ ra khỏi gia tộc, xung quanh lại không có người gia tộc đi bảo vệ. Là thời cơ tốt nhất để chúng ta xuất thủ cướp người."
" Sau khi cướp được người thì Lâm Tiền và Chu Ban Mai cùng cao chạy xa bay, chỉ cần rời khỏi khu vực này. Thì dù Chu gia có tìm cũng không biết đi đâu mà tìm."
" Kế hoạch đều rất hoàn mỹ, nhưng lại bỏ sót vị huynh đệ đây." Hàn Quý chắp tay cười khổ nói.
Cao Lãng xấu hổ, vì nhiệm vụ mà hắn đi ngăn chặn chuyện tốt của người khác. Lần này đúng là mất mặt.
Tử Văn cũng ngây người, trong lòng cảm khái.
"Người tuổi trẻ bây giờ thật biết chơi a. Đúng là còn trẻ không biết sợ là gì."
Xã hội bây giờ, thật không tin được vào mắt mình. Ai nghĩ rằng cả hai bên đều là cùng một phe đâu.
Đám thương nhân cùng thuộc hạ đằng sau, cũng còn lâu mới biết được, tiểu thư mình thế mà cũng có một chân.
" Thế còn Hồng Đoàn Hội các huynh thì sao? Chẳng lẽ không sợ Chu gia trả thù?"
Cao Lãng cố gắng đánh trống lảng, xoa đi xấu hổ trong lòng.
" Chúng ta nay đây mai đó, nếu kế hoạch thành công, cũng sẽ rời xa nơi này. Cao gia cũng không thể mọc chân mà đuổi theo chúng ta a. Ha ha~" Hàn Quý cười lớn.
Nhìn về phía đám thương nhân cùng thuộc hạ của Chu Ban Mai đằng sau Cao Lãng, Hàn Quý hạ giọng.
" Dù sao việc bây giờ cũng đã làm rồi. Chúng ta sẽ đưa Cao Ban Mai cùng Lâm Tiền đi, huynh đệ cũng chỉ muốn giúp người khác thôi, không cần phải xấu hổ."
" Đa tạ Quý huynh." Cao Lãng chắp tay, cười khổ đáp.
Hàn Quý ngập ngừng một chút, mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
" Huynh đệ đã nhúng tay vào chuyện này, nếu Chu Ban Mai mất tích, Chu gia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Để tránh phiền phức, chi bằng đi cùng chúng ta luôn."
Cao Lãng trong lòng nhất động, khuôn mặt cảm kích.
" Vậy xin đa tạ."
" Không khách khí." Hàn Quý vui vẻ nói, nếu Cao Lãng đi cùng, việc Chu gia phát hiện ra Hồng Đoàn Hội thời gian sẽ kéo dài hơn." Còn chưa biết quý tính đại danh của huynh đệ."
" Tại hạ Cao Lãng."
Cao Lãng mỉm cười đáp lại, đi cùng Hồng Đoàn Hội, hắn cũng bớt đi chút phiền phức. Huống đi Hồng Đoàn Hội lang bạt nhiều nơi như vậy, có lẽ cũng biết được sự phân bố thế lực của đại lục.
Bước vài bước theo Hàn Quý, Cao Lãng dừng bước, quay đầu nhìn đoàn thương nhân, hỏi Hàn Quý:
" Quý huynh, vậy còn đám thương nhân kia thì tính sao?"
" Mặc kệ đám đấy thôi, ta dù sao cũng chỉ đi săn giết yêu thú, coi mạng người như cỏ rác ta không làm được." Hàn Quý nhẹ nhàng, không sao cả nói ra.
Cao Lãng lắc đầu, hắn cũng không phải dạng coi mạng người như cỏ rác.
" Mặc kệ vậy." Thầm nói, Cao Lãng bước đi theo Hàn Quý.
Nhìn thấy Lâm Tiền đang vịn vào người Chu Ban Mai, còn Chu Ban Mai thì trừng mắt nhìn mình, khoé mắt còn giọt nước mắt chưa khô.
Cao Lãng cười khổ, hắn đúng là mất mặt.
Nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng 200 năng lượng.
Tích lũy 1795 điểm năng lượng.
Cao Lãng hơi ngạc nhiên, kết cục đầu voi đuôi chuột như vậy, hắn cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ sao? Kiểm tra nhiệm vụ, phần thưởng là 300 năng lượng, nhưng hắn chỉ nhận là 200 năng lượng. Xem ra là do không được hảo cảm của Chu Ban Mai.
Nhẹ lắc đầu, cho tình nhân người ta một kiếm phế luôn hoạt động, không cho sắc mặt tốt mới là lạ. Cũng may một kiếm đấy không quá nặng, Lâm Tiền nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hắn cũng sẽ hành động được trở lại.
Nhìn mình được 200 năng lượng, Cao Lãng cảm thấy, Tử Văn cũng rất biết điều đấy.
Tử Văn không biết điều không được. Nhiệm vụ là hắn ra, hắn cũng thấy mình thật mất mặt, nên từ nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, không nói câu nào với Cao Lãng. Coi như quên đi sự tồn tại của Tử Văn.
200 điểm năng lượng, coi như đền bù cho Cao Lãng.
" Tiểu… tiểu thư a." Bọn thuộc hạ tràn đầy mộng bức.
Tất cả mọi người vì thực lực của đám cướp mà giữ im lặng từ nãy giờ. Mặc dù không biết vì sao tiểu thư đi theo đám cướp, nhưng bọn họ hoảng a.
Chu Gia gia chủ nếu biết chuyện này, đám thuộc hạ sao có thể còn sống được. Không bị giết cho hả giận, đúng là cám ơn trời đất.
Tất cả mọi người chùng chân tại chỗ, tiếng oán than kêu la khắp con đường.
Đáng buồn cho đám thuộc hạ cùng thương nhân, tiểu thư của bọn họ bây giờ chỉ có tư tưởng chăm sóc cho nhân tình của mình, đâu có tâm trí quản chuyện khác.
Danh sách chương