Thẩm Thanh đang dẫn quỷ cưa điện chạy sang bên kia, âm thầm quan sát hắn trong chốc lát ở trên đường. Quỷ cưa điện này vậy mà để tóc dài, buộc lỏng ở phía sau, lay động bên cạnh khi chạy.

Trên mặt là trang dung khủng bố dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan và tướng mạo của hắn, đôi mắt đen như mực, mang theo chút sát ý, môi đỏ hơn câu lên, vẫn luôn duy trì khoảng cách hai mét với cô.

Tốc độ của cô cũng không chậm, nhưng người này còn có thể theo kịp thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ không phải người thường gì.

Trong lòng cô hơi cảnh giác, xoay người đứng im tại chỗ.

Quỷ cưa điện thấy vậy giương khoé môi lên, cầm cưa điện bổ đến chỗ cô.

[A a a chạy mau!!]

[Tình huống như thế nào vậy! Doạ choáng váng?]

[Ha ha ha người phụ này cuối cùng cũng bị đào thải rồi, thật phiền.]

Thẩm Thanh để tay lên cổ tay của hắn trong nháy mắt, mạch đạp hữu lực, hổ khẩu có kén, chắc là người biết võ.

Cô dùng một chút lực ấn hắn lên tường, tay phải nhéo gân quỷ của cổ tay hắn, cưa điện bị rơi xuống bị cô một cái.

“Anh đừng cử động, tôi sẽ thả anh rời đi.” Cô ở phía sau thấp giọng nói.

Người đàn ông gật gật đầu.

Thẩm Thanh chậm rãi buông tay ra, người đàn ông quả nhiên không động tĩnh gì nữa.

Cô cúi đầu nhìn cưa điện bên chân một cái, nghĩ gì đó lại cầm lên, lùi ra phía sau hai bước.

Cô không thể dùng vũ lực với NPC, đành phải lấy đồ vật hộ thân:)

Người đàn ông chậm rãi xoay người lại, một ánh mắt xinh đẹp thâm thúy khó lường nhìn cô chằm chằm.

[Trời ạ, thật đẹp trai, giá trị nhan sắc của NPC quá cao rồi!]

[Hai phút, tôi muốn toàn bộ tư liệu của anh ấy.]

[Tôi, đột nhiên đứng CP tương ái tương sát.]

Thẩm Thanh chỉ chỉ cưa điện trong tay: “Đừng đi theo tôi, nếu không…”

“Cứu mạng có quỷ!!”

Một tiếng rống to xuyên qua vách tường vào tai cô.

Cuối cùng Thẩm Thanh nhìn hắn rồi chạy sang bên kia.

Người đàn ông nhìn bóng dáng của cô, trong mắt càng đen thêm, cuối cùng nhẹ nhàng cong môi, lộ ra một khuôn mặt đang mỉm cười mê người dưới sự che lấp của trang dung.



Lý Từ đang an ủi Hạng Tân ngồi dưới đất bị bắt lấy cổ tay, muốn anh ta nhanh chóng đứng lên lấy chìa khoá.

Nữ quỷ phía sau của anh ta đã gấp không chờ nổi muốn chạy ra, lại chậm một chút có lẽ sẽ bị đào thải.

Mấy người dù sao cũng có cảm tình, không muốn làm anh ta đào thải nhanh như vậy, không khỏi sôi nổi khuyên bảo.

“Tránh ra.” Phía sau truyền đến một âm thanh lạnh nhạt.

Bốn người đi sang bên cạnh hai bước theo bản năng, một tiếng nổ vang bùng lên…

Hoá ra là Thẩm Thanh cầm cưa điện chém đứt xiềng xích, xích sắt rơi trên mặt đất.

Lý Từ á khẩu không nói gì được mà nhìn Thẩm Thanh ném cưa điện đi, vọt vào nắm lấy Hạng Tân chạy ra ngoài.

“Đi.” Cô ấy lạnh nhạt nhắc nhở bốn người còn lại, dẫn đầu kéo Hạng Tân và Đào Mạnh Châu đi đến bên kia.

Bốn người như mới tỉnh lại trong mơ đuổi kịp.

Lúc này Đào Mạnh Châu tìm một vòng trong phòng, chỉ tìm ra một vài manh mối không có tác dụng, thấy bọn họ quay lại lắc lắc đầu.

“Lần này tổ tiết mục quá lợi hại, còn chưa tìm được chìa khoá, manh mối cũng không có gì.” Anh ta nói.

“A, quên mất không mang cưa điện đến đây. Trực tiếp bổ ra là được.” Lý Từ nói.

Cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy tiếng cưa điện bị mở ra ở nơi xa.

“A a a làm sao bây giờ?” Hạng Tân gãi gãi đầu.

[Cho nên nói xem vì sao cô ta ném cửa điện đi? Bây giờ hay rồi.]

[Thật là chịu đủ rồi, nhanh chóng đào thải cô ta đi.]

[Mấy người phía trước não tàn à? Không có cô ấy anh trai của mấy người phỏng chừng đã sớm đào thải rồi.]

[Có cô ta không phải bây giờ cũng phải đào thải sao? Có gì khác à?]

Đang lúc bọn họ chuẩn bị đối mặt hiện thực, Thẩm Thanh lấy một cái chìa khoá ra, đúng là chìa khoá treo trên tay nữ quỷ kia. Cô đi đến phía trước mở cửa ra, lộ ra một đoạn cầu thang và một mảnh hắc ám ở phía dưới.

“Cô thuận tay cầm lấy chìa khoá? Quá lợi hại đi!” Hai mắt Lý Từ sáng lấp lánh nói.

“Xem ra lần này chúng ta đều phải dựa vào người mới.” Đào Mạnh Châu đẩy đẩy mắt kính tơ vàng trên mặt.

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không, tôi sắp bị doạ chết rồi.” Hạng Tân nhìn phía sau, sợ có người nhảy ra.

“Được. Đi mau.” Dịch Sâm gật gật đầu.

Không khí bài xích lúc mới bắt đầu mơ hồ biến mất, thay thế chính là thái độ nhu hoà và sự tiếp nhận của bọn họ, dường như bọn họ bây giờ mới là một đội chân chính.

[Có chìa khoá còn không lấy ra sớm, dong dong dài dài, vẫn phiền cô ta.]

[Lầu trên quá tanh tưởi.]

[Phỏng chừng là ghen ghét người ta vừa đẹp vừa lợi hại.]

[Tôi tuyên bố bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fans của cô ấy, quá đẹp trai!]

[Hy vọng chị gái này có thể bảo vệ anh trai nhà tôi một chút…]

[Ha ha ha ha ha]

Dựa theo vị trí vốn là Thẩm Thanh đi trước, nhưng cô lo lắng có người đuổi theo phía sau, cho nên để Đào Mạnh Châu thoạt nhìn khá trấn định đi vào trước.

Đào Mạnh Châu đẩy đẩy mắt kính, gật gật đầu đi vào.

Hạng Tân đi ở giữa, người đi gần cuối lại là nữ sinh có má lúm đồng tiền Lý Từ này, Thẩm Thanh thấy cô ấy đi vào mới theo sau, một giây đóng cửa kia, cô nhìn thấy quỷ cưa điện kia nguy hiểm cười với cô một cái, cũng hơi hơi mở miệng.

Thẩm Thanh nhìn hiểu khẩu hình của hắn, thần sắc không thay đổi mà đóng cửa lại.

Người phía trước đều đã đứng ở cửa cầu thang chờ cô, Đào Mạnh Châu cầm đầu cũng không đi nữa, chờ cô đi qua.

Cô đến đó mới phát hiện đây là WC nữ, trên mặt đất đều có tóc đen, bày đầy một tầng, dường như còn dính chút màu đỏ.

Cuối WC là một cánh cửa khác.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thanh nghi hoặc.

Lý Từ cười cười: “Không có gì, đang đợi cô đến, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Chu Hành lộ ra răng nanh: “Chị Thẩm, chị có cái gì bảo bình an hay không, tôi quá sợ hãi.” Cậu ta mới 18 tuổi, trông trắng như sữa, gọi chị cũng miễn cưỡng có thể.

Bùa của Thẩm Thanh đều đặt trong vali hành lý, còn chưa kịp mang theo đã đến đây, bây giờ chỉ có pháp ấn trong túi.

Cô nghĩ nghĩ móc ra nói: “Tôi đóng dấu cho mỗi người một cái đi.”

Lời này làm mấy nam sinh đỏ mặt, Lý Từ tiến lên vươn tay đầu tiên: “Đóng dấu lên mu bàn tay tôi, cảm ơn chị Thẩm.”

“Tôi cũng đóng trên mu bàn tay.” Chu Hành vươn mu bàn tay xinh đẹp ra.

“Còn có tôi!” Hạng Tân xông tới.

Thẩm Thanh yên lặng đóng dấu cho mỗi người bọn họ.

Cuối cùng Đào Mạnh Châu đẩy đẩy mắt kính cũng đã đi đến: “Tôi cũng muốn một dấu, cảm ơn.”

Thẩm Thanh gật gật đầu, phấp ấn được cô nuôi dưỡng bằng linh lực, đồ án trên ấn đều phiếm màu vàng nhợt nhạt, như là dùng kim sa làm thành thuốc vậy. Trên tay thon dài của sáu người cũng không khó coi, lại tăng thêm mỹ cảm nhè nhẹ.

Đang lúc sáu người nhìn đồ án thần bí trên tay, cửa phòng WC đột nhiên bị gõ vang.

“Rầm!”

“Rầm!”

Như là có người dùng đầu đập cửa ở bên trong, ngay sau đó một tia máu đỏ đen chảy từ khe hở phía dưới ra.

“A a a a!” Hạng Tân kêu thảm thiết một trận.

Những người vốn không sợ quỷ còn lại cũng ập lên chút khí lạnh ở sau lưng, nổi da gà.

“Làm, làm sao bây giờ?” Hạng Tân hỏi.

“Đừng sợ, tôi đi xem.” Lý Từ gan lớn trực tiếp đi qua.

Cô ấy nhẹ nhàng kéo cửa, không mở ra được, lập tức xoay người buồn cười nói: “Biết ngay là tổ đạo cụ, đây cũng quá lợi hại.”

Người còn lại không nói chuyện, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía sau cô ấy chằm chằm.

Cửa yên tĩnh “kẽo kẹt” vang lên trong không khí.

Tiếng “ục ục” truyền đến từ phía sau, “rầm” một cái đập vào chân của cô ấy.

Nụ cười của Lý Từ cứng đờ ở trên mặt, cổ giống như máy móc nhìn dần xuống dưới, khi nhìn thấy một gương mặt của nữ quỷ đối diện với cô ấy, khuôn mặt vặn vẹo khủng bố.

“A a a a…” cô ấy đá một cái rồi chạy như bay về phía sau Thẩm Thanh.

Từ góc độ của Thẩm Thanh có thể nhìn thấy trên bồn cầu của phòng WC có một thân thể không có đầu.

Dù vậy, cô cũng không cảm thấy sự tồn tại của quỷ, xem ra chỉ là đạo cụ thôi.

“Đi thôi.” Cô dẫn đầu đi ra cửa.

Sáu người giống như gà con vây quanh bên cạnh cô, dán vào cô đi về phía trước.

Thật vất vả run sợ đi qua phòng WC kia, sáu người nhanh chân chạy đến cửa. Vừa mới đi vào đã bị chắn ở đó, Thẩm Thanh nhìn nhìn, nơi này là một phòng học, có một con “quỷ” ngồi ở hàng cuối cùng, đang cúi đầu không biết làm gì.

Cô đi đến cửa phòng học, sáu người phía sau nhẹ nhàng bước theo cô, như chỉ có một người vậy.

Dịch Sâm đi cuối cùng khi đi đến cửa quay đầu nhìn thoáng qua, đồng tử đột nhiên co rụt lại…

Con quỷ kia không biết từ khi nào đã ngẩng đầu nhìn bọn họ chằm chằm, dưới cái nhìn chăm chú của cậu ta chậm rãi đứng lên, chạm vào ghế dựa phát ra một tiếng vang thật lớn. Sáu người cứng đờ quay đầu, nhìn thẳng vào người đó.

“A a a a…”

Phía sau truyền đến tiếng kêu mười phần đề-xi-ben, Thẩm Thanh đang xem ảnh và danh khen thưởng trong khu triển lãm, đã thấy sáu người hoảng hốt chạy về phía trước.

Bởi vì có sự tồn tại của con dấu, công thêm chỗ này cô còn chưa tra xét xong, cho nên cô rất yên tâm nghiêng người đi đến sau khu triển lãm trốn đi. Nhìn quỷ vừa vỗ cử vừa điên cuồng đuổi theo.

Thấy sau khi bọn họ biến mất, cô mới đi ra đánh giá khu triển lãm cẩn thận.

Phía trên là bảng thành tích, tên người xếp hạng đầu bị người dùng bút đỏ gạch hung hăng, chỉ chừa lại một động đen trụi lủi.

Bên trái là ba bức ảnh, hai bức phía sau theo thứ tự viết tên người đứng thứ hai và thứ ba, đối ứng với bảng thành tích. Như vậy xem ra tấm đầu tiên chính là người xếp hạng đầu tiên, cô nhìn bức ảnh tràn ngập những từ ngữ ác độc kia lâm vào trầm tư.

Giữa ảnh chụp thoạt nhìn căng phồng, cô duỗi tay lấy hai tấm thẻ từ bên trong ra.

Tấm thẻ đầu tiên: Cô ta là người đoạt bạn trai của người khác, tiện nhân bán đứng thân thể.

Tấm thẻ thứ hai: Cô ấy chính là nữ thần đại chúng có thành tích ưu tú, diện mạo xinh đẹp.

Thẩm Thanh thu chúng vào trong túi, nhìn nhìn không có manh mối gì nên đi tìm những người còn lại.

Lúc này Dịch Sâm và Tạ Chử đang giữ cửa, mà Đào Mạnh Châu và Chu Hành đứng trước một cái TV xem hình ảnh bên trên, Lý Từ và Hạng Tân đang ngồi trên chiếc giường duy nhất nhìn bọn họ.

Quỷ bên ngoài còn đang đập cửa, định phá cửa đi vào. Sức lực của hắn rất lớn, hai người sắp không chống đỡ được.

Hạng Tân nhàm chán đá đá chân, “bịch” một tiếng đá vào chân giường, sự đau đớn làm anh ta cúi đầu duỗi tay chuẩn bị xoa theo phản xạ, lại nhìn thấy trên chân bị buộc một sợi tóc đen, một bàn tay cắm trên mắt cá chân của anh ta.

Anh ta đột nhiên sợ hãi nhảy dựng lên, tay kia vậy mà giống như bị bẻ gãy kẹt ở bên trên. Chỗ đứt gãy có huyết nhục rơi xuống mặt đất.

[Ha ha ha ha ha, thật thảm nhưng tôi lại rất muốn cười.]

[Phốc, ha ha ha, bọn họ chỉ doạ anh ấy chằm chằm.]

[Mọi người đều biết lá gan của Hạng Tân nhỏ ha ha ha.]

[NPC tập này thật sự rất ưu tú!]

Cùng lúc đó, tiếng Đào Mạnh Châu truyền đến: “Tìm được rồi, chúng ta bây giờ cần đến lớp 12 (3).”

Hai người chặn cửa nghe thấy vậy trong lòng trở nên nhẹ nhàng, sức lực trên tay cũng nhỏ đi, bị quỷ phá cửa ra.

Quỷ cầm gậy gỗ thon dài ở bên ngoài chậm rì rì đi vào trong.

Con quỷ trốn ở gầm giường bên trong bò ra như con nhện.

Sáu người thảm hại bị dồn vào góc nhỏ nhìn bọn họ đến đây.

“Không sao, không sao, bọn họ sẽ không gây tổn thương cho chúng ta, cùng lắm thì đào thải toàn bộ.”

“Không đúng, chúng ta còn có Thẩm Thanh, cô ấy là hy vọng duy nhất của chúng ta.”

“Hú, Thẩm Thanh cứu mạng!!”

Thẩm Thanh đi nửa đường nghe thấy tiếng cầu cứu, tùy tay cầm đồ vật ở bên cạnh đi qua.

“Tôi nói, mấy người không muốn lưỡng bại câu thương chứ?”

Thẩm Thanh mỉm cười giơ rìu trên tay lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện