Rose nhắm mắt lại và tập trung vào giai điệu đẹp tuyệt vời ấy.
Bản Sonata ánh trăng mà Ảnh Nhân đang chơi khác hoàn toàn với mọi tiết mục mà cô biết. Bản nhạc có lẽ vẫn vậy, nhưng cảm xúc thì lại mỗi người một khác, tùy theo người chơi.
Tác phẩm của Ảnh Nhân là bóng đêm, một bóng tối trải dài bất tận mà ở đó, chỉ có duy nhất một tia sáng lẻ loi chiếu vào.
Phải chăng đó là ánh sáng từ mặt trăng?
Hay có lẽ...
Trước khi đưa ra được lời giải, phần trình diễn đã đến hồi kết.
Chỉ sau khi đã cảm nhận được hết nét đẹp của từng nốt nhạc, từng thanh âm vang lên trong nhà thờ, Rose mới vỗ tay.
Tiếng vỗ tay của duy nhất một người vang vọng trong không gian.
Ảnh Nhân nghe thấy nó, và anh đứng lên, cúi đầu chào một cách thanh lịch thay cho lời cảm ơn.
"Ảnh Nhân, anh..."
Một cách rời rạc, Rose nhận ra cô không biết bản thân nên nói gì. Tuy nhiên, cô cảm thấy Ảnh Nhân sẽ cứ thế rời đi nếu cô không lên tiếng.
"Trong tất cả các bản sonata, phần trình diễn của anh chắc chắn là xuất sắc nhất. Umm..."
Bản thân không biết mình đang nói gì, nhưng chắc chắn có một điều mà cô phải hỏi Ảnh Nhân.
"Nó là gì.... Khát vọng mà ngươi ao ước đạt được..."
Ảnh Nhân nói với một giọng như vang dội từ vực thẳm...
"Eh....."
Sau một lúc suy nghĩ, Rose nhận ra Shadow đang đề cập đến vụ việc đó.
"Tôi chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ tất cả mọi người.... Muốn nắm lấy tương lai tốt đẹp nhất.... Nhưng tôi không thể làm được điều đó....!"
Cô cố nói ra từng lời, từng lời một…
"Và nó đã kết thúc...?"
"Eh.....?"
"Cuộc chiến của ngươi, liệu nó đã kết thúc...?"
"Thậm chí là chính bản thân tôi... cũng không muốn nó kết thúc như thế này...!"
Rose cúi xuống, nhưng lại siết chặt nắm đấm.
Cô vẫn muốn biến nó thành hiện thực. Kể cả lúc này, cô vẫn nghĩ như vậy. Tuy nhiên, không còn điều gì Rose có thể làm lúc này nữa rồi.
"Nếu ngươi vẫn còn khao khát được chiến đấu... Vậy thì ta sẽ trao nó cho ngươi..."
Đúng như những gì đã nói, duỗi cánh tay ra, Ảnh Nhân tập trung pháp thuật, ánh sáng màu tím trên đầu ngón tay
"...........Sức mạnh"
"Sức mạnh...?"
Ánh sáng màu tím đó trở nên ngày một sáng, tỏa ánh sáng rực rỡ khắp nhà thờ, lượng ma thuật dày đặc khiến cho không khí như rung chuyển.
"Nếu tôi có thứ sức mạnh đó, liệu tôi có thể thay đổi tương lai...?"
"Điều đó phụ thuộc vào ngươi."
Rose nhận ra, bản thân đang bị mê hoặc bởi ma thuật màu tím ấy.
Nếu như cô có được sức mạnh của Shadow thì sẽ như thế nào?
Nếu vậy, chắc chắn mọi thứ đã khác.
Nếu cô có sức mạnh.... Sẽ có những thứ mà cô vẫn có thể làm được. Với tư cách là công chúa của vương quốc Oriana, có những việc mà cô cần phải làm.
Hi vọng giờ đã trở lại trong mắt Rose.
"Tôi....muốn nó. Tôi...muốn thứ sức mạnh đó....!"
"Hỏi, và rồi ngươi sẽ nhận được nó...."
Sau đó, ánh sáng màu tím rời khỏi tay Shadow, bay thẳng vào lồng ngực Rose, và từ đó trong tôi(Rose) bừng nắng hạ mặt trời chân lý chói qua tim.
Sức mạnh đấy,một cách ấm áp, làm dịu đi thứ pháp thuật đang khuấy động bên trong cô.
Ma thuật, trước đó cảm thấy thật nặng nề và khó có thể cảm nhận được,giờ đây, một cách thầm lặng, trào ra như thác lũ.
"Thật tuyệt vời...."
Rose nghĩ từ sâu thẳm trong trái tim.
Vậy đây là ma thuật của Ảnh Nhân…
Vậy đây là thế giới mà Ảnh Nhân thấy…
“Chống lại thế giới này… và chứng minh rằng ngươi xứng đáng để chiến đấu bên cạnh ta.”
Trước khi cô nhận ra điều đó, Ảnh Nhân đã biến mất, chỉ còn lại giọng nói của anh, như một âm vang còn sót lại.
“Quên nó hay không… sức mạnh thật sự không nằm ở năng lực, mà nằm ở cách ngươi sống…”
Cùng với lời đó, sự hiện diện của Shadow biến mất hoàn toàn.
Giờ đây, chỉ còn mình Rose, bị bỏ mặc một mình bên trong nhà thờ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân từ những kẻ truy đuổi. Cô cảm thấy sự rung động trong không khí.
Ma thuật nhiều hơn bất cứ thứ gì mà cô từng cảm thấy trong cuộc đời giờ tràn đầy trong cơ thể cô.
Rose đã từng xem xét việc từ bỏ, và bị bắt. Nhưng giờ đây, với thứ sức mạnh này… vẫn có quá nhiều điều cô cần phải làm.
Rose rút thanh kiếm ra, nhìn vào cánh cửa hỏng hóc. Khoảnh khắc tiếp theo, một nhóm người mặc toàn đồ đen xuất hiện từ đằng sau cánh cửa…. và máu tuôn ra.
Tất cả bọn chúng, thậm chí không biết điều gì đã xảy ra, gục ngã dưới lưỡi kiếm của Rose.
Sau khi nhấn chìm nhà thờ trong bể máu, Rose thu kiếm lại và nhắm mắt.
Vậy đây là cách mà Shadow đã chiến đấu chống lại Hội Diablos suốt thời gian qua. Ở một nơi vượt xa tầm mắt mọi người, tiếp tục cuộc chiến không ngừng nghỉ.
Bản nhạc của Ảnh Nhân vang vọng lại trong tâm trí Rose. Cô cảm thấy rằng mình đã hiểu ánh sáng lẻ loi trong màn đêm đó có ý nghĩa gì.
Ánh sáng đó có lẽ chính là Ảnh Nhân. Anh ta không phải là bóng tối, mà là một tia sáng chống lại màn đêm.
Và đó là điều mà Rose tin tưởng…