"Thấy chưa, nếu cứ tiếp tục thả cuộn chỉ ra, chúng ta sẽ không cần phải lo về việc tìm đường về."
Alexia nói và tiếp tục tiến tới bên trong lối đi con hầm.
"Yay"
Beta trả lời từ đằng sau trong khi ngáp.
"Cô vừa mới ngáp đấy à?"
"Không. Nhưng chúng ta đã ở đây hơn nửa ngày rồi, vậy nên về nhà thôi nhỉ? Cô ấy có lẽ không ở mê cung dưới lòng đất đâu."
"Quả thật cần xem xét lại, nhưng tôi kiếm được thông tin này từ một nguồn rất đáng tin cậy mà."
"Vậy thì quay về và xác nhận lại thông tin thì sao?"
Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong đường hầm được chiếu sáng bởi phép thuật của Alexia.
Đột nhiên, Beta cảm nhận được một lượng lớn dấu hiệu của ma thuật và dừng bước. Sau chút khoảng lặng, Alexia cũng dừng bước và quay lại.
"Mới nãy... Ai đó đã sử dụng ma thuật. Và đó là lượng được dùng nữa là đằng khác...."
"Có khả năng đó là ngài Rose"
"Tiện thể, có phải cô nhận ra nó còn nhanh hơn cả tôi?"
"Chỉ là tình cờ thôi, tôi đủ giỏi để bảo vệ bản thân."
"Nah, mặc kệ đi, chúng ta cần phải nhanh lên."
Cả hai bắt đầu chạy về hướng mà ma thuật phát ra. Sau đó họ đi qua một cánh cửa lớn, hỏng hóc, và thấy một nhà thờ cũ.
"Rose..."
Ở đó, là Rose, với đôi mắt nhắm chặt. Dưới chân là những xác chết, không còn chút sinh khí. Cảm thấy sự khác biệt ở Rose so với ngày thường, Alexia không tiếp cận gần hơn nữa.
"Là Alexia đó à?"
Rose chậm rãi mở mắt.
"Ma thuật đó, điều gì đã xảy ra vậy..."
"Tôi đã được trao sức mạnh... Và tôi sẽ bước trên con đường mà tôi tin tưởng."
Sau đó, Rose bước qua Alexia
“Đ..., đợi đã! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tại sao chị lại đâm chính vị hôn phu của mình?
Rose quay đầu lại về phía Alexia.
“Alexia-san… xin lỗi, nhưng chị không muốn kéo em vào những vấn đề của chị.”
Sau đó, Rose nhìn chằm chằm vào Alexia.
Alexia trừng mắt nhìn Rose
“Nói em lý do! Em không thể giúp nếu chị cứ giấu kín mọi thứ như vậy!”
“Nói cho em sẽ lôi em vào vấn đề này.”
“Bên trong Thánh Đường…. Chúng ta đã không thể làm gì. Không biết ai là bạn ai là thù, chúng ta chỉ là người ngoài. Em có cảm giác rất mạnh mẽ rằng nếu cứ thế ẩn trong bóng tối, một ngày nào đó những thứ quan trọng của bản thân sẽ bị cướp mất. Chúng ta đã nói về điều này, phải không?! Đó là lý do tại sao, chúng ta cần phải bảo vệ những điều quý giá của bản thân, cả ba chúng ta, cùng nhau !!”
Nghe những lời Alexia nói, Rose có vẻ như đang nhìn vào một nơi xa vời.
“Em rất muốn tin vào những câu nói của ngày hôm đó. Nhưng mặc dù vậy, tại sao chị lai nhìn em với ánh mắt như vậy? Chả lẽ chị cũng đối xử với em như một người ngoài cuộc khác sao?!"
“Chị xin lỗi…”
“Trả lời em!”
Nụ cười của Rose tràn ngập nỗi buồn trong đó.
“Chị… không thể nào quay lại. Đó là lý do vì sao mà chị cảm thấy ghen tị”
“Em không hiểu. Chả lẽ ý chị là chị ghen tị với những người ngoài, người mà không biết bất cứ thứ gì?!”
“Đó không phải là thứ chị muốn nói, chị đã mất rất nhiều thứ, và chắc chắn sẽ mất nhiều hơn nữa kể từ bây giờ. Mọi người sẽ chối bỏ và nguyền rủa chị như quỷ dữ.”
“Kế hoạch mà chị định làm, nó là gì…?”
“Chị xin lỗi…. Chị phải đi ngay bây giờ.”
Rose bắt đầu sải bước, nhưng Alexia chặn cô lại với một cái tạch lưỡi: “Dừng lại ngay đó.”
Sau đó, Alexia rút thanh kiếm của mình ra.
“Em đã chịu đủ rồi. Em sẽ dừng chị lại kể cả khi phải dùng vũ lực. Em không phải người ngoài cuộc”
Và như thế, Rose cũng rút thanh kiếm của cô ra.
Alexia và Rose nhìn lẫn nhau. Phản chiếu trong đôi mắt màu đỏ của Alexia là sự giận dữ, và trong đôi mắt màu mật ong của Rose, đó là nỗi buồn vô tận.
Thanh kiếm của Rose vung ra, khoảnh khắc tiếp theo, cả hai người họ di chuyển cùng một lúc. Tất cả xảy ra cùng thời điểm, tốc độ sử dụng kiếm của họ là ngang nhau, và trinh độ cũng vậy.
Trong một khoảnh khắc ngắn, sự bất ngờ hiện lên trong mắt Rose.
Là người mạnh nhất của học viện ma pháp kiếm sư, đáng lẽ phải có một khoảng cách chênh lệch về kĩ năng giữa cô và Alexia. Ít nhất, đó là những gì xảy ra khi họ gia nhập học viện. Tuy nhiên, thanh kiếm của Alexia đã trưởng thành trong một quãng thời gian ngắn ngủi.
Và hơn thế nữa, kiếm thuật của Alexia có sự tương đồng với Anh ta.
Hay nói chính xác hơn, kiếm thuật của Alexia… là của Ảnh Nhân.
Hai thanh kiếm va chạm.
Ma thuật phóng ra và phá hủy nhà thờ.
Dẫu có ngang sức, kết quả đã rõ.
Thanh kiếm của Alexia bay trên không trung, trong khi đó lưỡi kiếm của Rose nằm ngay sát trên cằm của Alexia, và đầu gối cô sụp xuống.
Yếu tố quyết định trận đấu đơn giản chỉ là sự chênh lệch trong mana. Nếu Alexia có lượng mana ngang Rose… Không ai biết kể quả sẽ ra sao.
“Chị rất, rất xin lỗi.”
Với lời nói cuối cùng, Rose bước đi.
Và đó là khi cô nhận ra Natsume.
Ngạc nhiên thay, cô không thể nào cảm nhận được sự hiện diện của Natsume.
“Natsume…. Xin lỗi, em phải đi”
“Tôi sẽ không dừng cô lại. Tôi không có quyền làm điều đó.” Natsume nói với giọng điệu không thể đoán được. Natsume trong kí ức của Rose vẫn luôn là hình tượng của một nhà văn thanh lịch.
“Chỉ là… Có chút bất ngờ, ta cho là vậy. Có vẻ như con ngốc đó đã nghĩ mọi thứ theo một cách ngu ngốc. Ba người chúng ta có nguồn gốc khác nhau, tổ chức khác nhau, danh tính khác nhau, và có niềm tin khác nhau. Tuy nhiên, chúng ta đều hướng tới một mục tiêu. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta lại hợp nhau đến vậy…”
“Cô Natsume…?”
“Ta cá rằng ta và cô sẽ còn gặp lại. Cho tới lúc đó, ta sẽ trông trẻ thêm ,một lúc nữa.”
Sau đó, Natsume quỳ xuống và đỡ Alexia dậy.
“Cô Natsume, cô là ai…?”
“Ngươi nên đi ngay từ bây giờ. Cô ta đang bất tỉnh, nhưng chỉ một lúc mà thôi.”
Natsume nở ra nụ cười tinh quái.
Có quá nhiều điều cần phải hỏi. Tuy nhiên, cả hai đều hiểu rằng không ai trong họ có hứng thú để trả lời.
“Vậy thì…”
Rose quay lại, và biến mất.
Natsume để đầu của Alexia trên đầu gối và thở dài: “ Vậy đây là quyết định của ngài sao…?”
Hình ảnh của ba vị anh hùng và con quỷ trên những tấm kính dường như có ẩn ý nào đó…