Những ngày cuối tuần đã tới, và theo đó vòng sơ tuyển của Hội Chiến Thần cũng chính thức bắt đầu.

Tôi hiện đang ngồi cùng Hyoro tại hàng ghế khán giả nơi đấu trường để xem các trận đánh. Trời vẫn còn cao quá đầu nên khán giả không có nhiều lắm. Chà, đây cũng chỉ là sơ tuyển thôi mà, nhiêu đây người còn có thể gọi là nhiều rồi đấy chứ.

Thực ra thì tôi đã đấu hai trận vào tối qua rồi. Không phải ở đấu trường mà tại những trảng cỏ ngẫu nhiên do ban tổ chức sắp đặt. Đúng, trận đầu và trận thứ hai của vòng sơ tuyển được tổ chức tại trảng cỏ ngoài thủ đô. Chẳng ai tới xem những trận đó cả. Bọn đấu thủ đó tệ hại hết sức. Tôi đã sút tung chảo lũ chúng nó một cách nửa vời và điều đó khiến cho tôi hoàn toàn không hài lòng.

Rồi từ trận thứ ba trở đi, chiến trường sẽ nằm tại khu vực này! Từ giờ thì chất lượng của những trận đánh sẽ đạt tiêu chuẩn khả dĩ hơn. Ít ra thì những trận này cũng có người theo dõi và điều này là một sự cải thiện lớn lắm rồi. Sau rốt, người ta chỉ thích Hội Chiến Thần ở những trận đấu đỉnh cao thôi mà.

“Phải rồi. Tên Jaga đâu?”(Jaga Imo: ghép tên của thằng này lại sẽ có từ Jagaimo, nghĩa là Khoai Tây.)

Tôi hỏi Hyoro, người đang ghi chú mấy thứ gì đó.

“Cậu ta bảo phải về nhà để lo việc đồng áng. ”

“Ra vậy.”

Hyoro tiếp tục nhiệt tình ghi chép trong lúc quan sát trận đấu. Cậu ấy đang đeo dây chuyền gắn Thánh Kiếm trên cổ. Đó là món quà lưu niệm mà tôi mua cho cậu ta tại Thánh Địa. Thật mừng khi thấy cậu ấy thích đến độ đeo nó. Chỉ có điều là tôi thấy con mắt thẩm mĩ của cậu ta hơi quái… Ai lại đi đeo cái thứ đó cơ chứ…

“Vậy cậu đang làm gì thế?”

“Mình đang thu thập số liệu của các trận đánh. Bọn gà mờ là lũ đặt cược dựa vào trực giác, nhưng mình thì khác. Mình thu thập số liệu, thống kê những dữ kiện ấy rồi suy ra xác suất chiến thắng rồi từ đó mà đặt cược.”

“Hờ ~ ”

Tôi liếc trộm cuốn sổ ghi chú của Hyoro.

‘Chắc là mạnh’, ‘Chắc là yếu’, ‘Không rõ’ là thứ mà cậu ta ghi chép nãy giờ.

“Ngoài ra, cá độ cũng chỉ là cá độ. Người chiến thắng là người nắm rõ màn cược trong tầm tay.”

Hyoro tự tin nói trong lúc tiếp tục ghi chép.

“Ra vậy.”

“Bọn gà mờ sẽ cược một trận đấu chỉ với hai lựa chọn là thắng hoặc thua. Mình thì khác. Một trận đấu duy nhất không đem lại cho mình bất kì điều gì. Mình tăng số lần cược, kết hợp với xác suất, sử dụng nhiều phương pháp thử khác nhau để thắng đa số ván cược trong từng nhóm 10 ván.”

“Ra vậy.”

“Như thế, mình sẽ là người chiến thắng trên sàn cược.”

“Tốt đấy.”

Tôi ngáp.

“Hai người có một cuộc trò chuyện thú vị nhỉ.”

Vào lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện sau lưng bọn tôi.

“Thú vị thật ư?”

“Đúng thế mà!”

Sau khi đáp lại câu hỏi của tôi, người đàn ông bảnh trai với mái tóc vàng cùng một dáng vẻ hoa mĩ mỉm cười.

“Ngài… ngài là…!”

“Cậu biết ông ta à, Hyoro?”

“Ông là Huyền Thoại Bất Khả Bại, Golden Kimmekki!!” (Golden Kinmekki: ghép lại sẽ là, Mạ Vàng. Nghĩa là chỉ có cái vẻ bên ngoài là vàng còn bên trong là thứ gì đó thì tùy anh em suy nghỉ :D)

Goldon vuốt tóc mình như để trả lời cho cái nhìn tôn kính của Hyoro.

“Cái biệt danh đó có hơi làm ta xấu hổ một chút, nên cứ tự nhiên mà gọi ta là Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki nhé!”

“V-Vâng, chắc chắn rồi. Thưa ngài Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki!”

Ờm, tôi thì thích cái tên ‘Huyền Thoại Bất Khả Bại’ hơn.

“Ngài đang thu thập dữ liệu chiến đấu để cá cược phải không?”

“Đúng thế!”

“Thật chu toàn. Cháu cũng thế. Cháu không bao giờ từ bỏ việc thu thập dữ liệu trước khi làm mọi chuyện.”

“Th-Thật vậy sao?!”

“Thật. Cháu luôn đeo đuổi lấy chiến thắng cuối cùng… ngài nhìn này.”

“QUÁ TUYỆT VỜI! Liệu cháu có thể kể cho ta thêm không?!”

“Được được. Nếu chỉ là vài chuyện nhỏ thì không thành vấn đề.”

Tôi có cảm giác cuộc nói chuyện này sẽ ngốn khá nhiều thời gian đây. Trận đấu của tôi cũng sắp bắt đầu rồi, nên tôi sẽ lấy đó làm cớ vậy.

“Mình đi vệ sinh đây.”

“Cứ đi đi.”

Tôi thay đồ trong phòng vệ sinh rồi đi thẳng tới phòng chờ dành cho những người tham dự.

Hyoro đang lắng tai nghe mớ lí thuyết Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki giảng cho với một sự tập trung cao độ.

“Lấy ví dụ là trận đấu tới nhé.”

“Vâng thưa ngài.”

Ngay lúc đó, những đấu thủ được gọi vào đấu trường.

“Vòng 3, Trận 12! Gonzales vs. Jimina Sehnen!”

Hai pháp kiếm sĩ đối mặt nhau.

“Lí thuyết của ta cho phép ta đo đạc sức mạnh chung của từng người ngay cả khi trận đấu còn chưa bắt đầu. Trước tiên, chúng ta hãy xem xét Gonzales. Sức mạnh vật lí của hắn có thể được xác định dựa trên sự cân bằng các thớ cơ bắp nằm trên người. Ánh mắt và cử chỉ của hắn cũng cho thấy đây là một chiến binh kì cựu, người đã chông gai qua biết bao trận chiến. Chỉ với một cái liếc nhìn thế thôi, ta đoán chiến lực của hắn là 1364.”

“C-Chiến lực? Cái đó là gì?”

“Sau khi thu thập và phân tích dữ liệu chiến đấu của nhiều chiến binh, ta đã định lượng mớ thông số đó. 1364 không phải là một con số thấp đâu.”

“Tuyệt vời.”

“Trái lại. Jimina Sehnen… hừm…”

Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki nhìn chằm chằm về phía Jimina với đôi mắt sắc bén. Ông ấy im lặng.

“Tên đó… Tên đó thì sao?”

“Không, không thể nào… nhưng tên này…”

“Thưa ngài Goldon?”

“Xin lỗi nhé. Ta chỉ hơi mất tập trung một chút thôi.”

“Có nghĩa là tên Jimina… đến thế sao…?!”

“Đúng thế. Tên Jimina Sehnen… hoàn toàn chỉ là hạng tôm tép!”

“Hửm…? Tôm tép?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa! Ta còn không biết làm cách nào mà tên đó có thể xoay sở được đến vòng ba! Có thể là do may mắn chăng?”

“Tên đó trông có vẻ yếu…”

“Mặt mũi yếu đuối, cơ thể yếu ớt, dáng điệu èo uột! Lực chiến của Jimina chỉ ở tầm 33! Haha, tên đó xứng đáng xếp chót trong bảng xếp hạng pháp kiếm sĩ!”

“Nghĩa là Gonzales sẽ thắng đúng không?”

“Tên đó hầu như sẽ thua ngay sau một đòn. Trận này chẳng có gì đáng xem cả.”

Rồi trận đánh bắt đầu.

Gonzales là người ra tay trước. Với tốc độ đáng kinh ngạc đối lập hoàn toàn so với cái cơ thể to lớn đó, hắn lao về phía Jimina, kiếm rút ra sẵn sàng. Chuyển động của hắn chắc cũng thuộc hàng bá trong nhóm đấu sĩ vòng ba. Việc Goldon hắn là một tên chiến binh lão luyện hoàn toàn là có cơ sở.

Jimina không phản ứng lại đòn tấn công của Gonzales. Tất cả mọi người đều tin rằng tên đó sẽ thua. Nhưng ngay lúc đó…

Gonzales… té. Hắn té sấp ngay trước mặt Jimina, đập mặt xuống đất và lăn tròn. Khi đầu hắn chạm đất, hắn bất tỉnh.

Toàn bộ đấu trường im lặng như tờ. ‘Thôi nào, hắn sẽ đứng dậy chứ, đúng không?’ là điệu mọi người nghĩ. Nhưng Gonzales không nhúc nhích. Jimina lúc này chỉ tra kiếm lại vào bao và quay gót rời đi ngay trước khi giám khảo định thần lại kịp.

“N-Người chiến thắng là, Jimina Sehnen!”

“C-CÁI, CÁI ĐÉO GÌ THẾ?!”

“TRẢ TIỀN LẠI CHO TAO!”

Tiếng la hét vang lên như mưa đổ lên đầu Gonzales.

Vì không biết phải phản ứng như thế nào nên Hyoro quay sang nhìn mặt Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki.

“Dữ liệu chiến đấu có thể giúp chúng ta dự đoán kết quả. Tuy vậy, xác suất vẫn là xác suất, không thể chắc chắn 100% được. Đây là một bài học bổ ích, đúng không?”

“Đừng…đừng bảo là, ngài đã dự đoán trước được rằng chuyện này sẽ xảy ra?”

“Hừm…”

Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki chỉ mỉm cười trả lời.

“Để ta chỉ cho cậu thứ này hay lắm.”

“Ể?”

“Có hai cách để thắng một canh bạc. Cách thứ nhất là tìm một đấu thủ mạnh và đặt cược vào kẻ đó. Cách thứ hai là tìm một đấu thủ yếu và đặt cược vào đối thủ của tên đó.”

Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki đứng dậy và xoay lưng lại.

“Ngày mai, vòng 4, trận 6. Đây là trận đấu giữa Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki và Jimina Sehnen.”

“Cá… Ý ngài là…”

Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki quay lại nhìn Hyoro và chỉ vào người cậu.

“Cậu đã… tìm ra được phương thức thắng cược rồi chứ?”

Rồi ngài ấy rời đi với những ngón tay vuốt ve mái tóc vàng óng.

“N-Ngầu, ngầu quá…!”

Hyoro nhìn Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng Golden Kimmekki với một khuôn mặt ngưỡng mộ.

“Yo! Đi ị xong rồi nè.”

Một cậu thiếu niên tóc đen đã trở lại chỗ ngồi của mình.

“Oi, Sid! Ngày mai có một trận mà mình vừa biết đích xác ai là người chiến thắng! Chuẩn bị cược hết tiền đi!”

“Ề, không thích.”

“Cứ làm đi. Giả bộ như cậu bị mình lừa ấy!”

“Không, cám ơn.”

“Chậc. Quên đi vậy. Mai đừng có khóc lóc hối tiếc trước mặt mình đấy.”

Sau đó hai người bọn họ tiếp tục theo dõi trận đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện