Thời khắc tổ chức Hội Chiến Thần đã tới!
Tôi hiện đang đi bộ qua những con phố nhộn nhịp của thủ đô. Vẻ mặt ai nấy đều khá khác so với bình thường. Người ở đây đến từ nhiều chủng tộc, quốc gia, ngành nghề khác nhau, nhưng tất cả đều có một mục tiêu chung và đó chính là thưởng thức lễ hội. Dù bọn họ không nói gì nhiều với nhau và có thể sẽ không còn gặp lại nhau nữa, họ vẫn khá khăng khít với nhau bởi một không khí đoàn kết kì lạ.
Thế mới là lễ hội chứ!
Và tôi, à, tôi không ghét bầu không khí này. Nếu hỏi tôi tại sao, thì tôi sẽ trả lời vì tôi thấy vậy đấy, làm gì nhau?
Thứ mọi người đang dồn hết sự chú ý vào là sàn diễn lớn nhất của lễ hội này… Hội Chiến Thần.
“Không còn cách nào khác, phải thừa nước đục thả câu, đúng chứ nhỉ?”
Cuối cùng, tôi đã có thể đánh dấu vào mục đó trong danh sách những thứ cần làm. Ý tôi là, tôi đang nói đến mục ‘Tham dự giải đấu một cách bí ẩn và khiến khán giả thốt đi từ ‘Oi, oi, thằng đó sắp chết tới nơi rồi’ đến ‘Khoan, thằng đó mạnh đến thế sao?!’ và rồi ‘Tên đó là ai thế?!?!’
Để khiến nó xảy ra, tôi sẽ cần đến sự trợ giúp của mọi người.
Tôi len lỏi giữa đám đông và đi đến một chi nhánh của Mitsugoshi Co. Với tâm lí ‘Đây là tiệm của bạn tôi, nên tôi có quyền’, tôi không xếp hàng mà đi thẳng vào bên trong.
Nơi này được bao bọc trong một bầu không khí xô bồ cực kì độc đáo vì đang là giờ cao điểm. Nhưng tôi không cảm nhận được lâu vì một nhân viên đã nhận ra tôi và tới gần.
“Nghe giống như một lời ba xạo, nhưng thật sự thì tôi quen với chủ của nơi này.”
“Chúng thần đã được thông báo.”
Tôi hơi nghi ngờ về việc cô ấy có thật sự được thông báo trước về chuyện này không, nhưng ngay lập tức nhận ra đúng là có.
Tôi được đưa đến căn phòng lúc trước, căn phòng có cái ghế trang hoàng ấy đấy. Tôi ngồi lên chiếc ghế đó. Uiii cha, chiếc ghế này làm tôi cảm thấy mình như một vị vua ấy.
Một ly nước táo 100% nguyên chất được chuẩn bị sẵn dành cho tôi ở kế bên. Chà, bọn họ biết nhiều ghê. Tôi hiện đang ngả về phe thích-nước-táo thay vì thích-nước-cam, bởi vì thứ nước ướp lạnh này để lại nhiều dư vị ngon lành xua tan cái oi bức của mùa hè.
Leng keng, leng keng,… đó là âm thanh của mùa hè.
“Ôi, chuông gió…”
Tôi nhìn ra cửa sổ chỗ chuông gió được treo. Đằng sau đó là bầu trời trong xanh và một đám mây vũ tích lớn.
“Xin hãy chờ một lát.”
Tôi gật đầu. Người phụ nữ tiếp đón tôi rời đi để gọi Gamma. Một người khác tới với cái quạt tay và bắt đầu quạt cho tôi mát. Cô ta mặc bộ đồ liền quần được thiết kế để mặc vào mùa hè và nó đang để lộ ra khá nhiều chỗ trên người.
“Ta thấy hơi đói.”
“Chúng thần sẽ mang đồ ăn tới ngay lập tức.”
Khi nhìn về phía cụm mây vũ tích, tôi đã đưa ra một quyết định để đời. Nếu mà mai mốt tôi có gặp túng thiếu về chuyện ăn uống, tôi nhất đinh sẽ tới đây ăn bám!
Khi Gamma biết chủ nhân tới viếng thăm, cô bàn giao hết mọi việc lại cho đám cấp dưới rồi nhanh chân đi đến ‘Ảnh Viện’. Cô mặc một chiếc váy đen mỏng cùng đôi giày cao gót trắng dành cho mùa hè.
Sau khi dùng một loại nước hoa có mùi thơm tươi mát, cô ta đi đến Ảnh Viện.
“Xin thứ lỗi.”
Chủ nhân của cô đang ngồi trên Ngai Bóng Tối với đôi chân bắt chéo và đang nhìn chăm chú lên trời. Ánh nhìn sắc bén của ngài ấy đang hướng về đám mây vũ tích, hay là về một thứ lớn lao hơn? Gamma không thể biết được.
“Ta có một yêu cầu.”
Vừa nói, chủ nhân của cô vừa chuyển ánh nhìn của ngài ấy về phía Gamma. Tim cô đập mạnh một nhịp vì sự uy nghi trong mắt ngài ấy, và bất giác, suy nghĩ về việc liệu ngài ấy có để ý tới kiểu tóc mới của cô chui tọt vào tâm trí cô.
“Điều gì cũng được, thưa ngài.”
“Ta muốn tham dự Hội Chiến Thần bằng một danh tính khác.”
Chủ nhân của cô nói.
Vào lúc đó, não bộ Gamma chạy hết tốc lực. Cô đã cố hết sức để đoán ra ý đồ của ngài ấy và tìm ra lí do khiến ngài ấy đi đến quyết định đó. Nhưng… cô không nghĩ ra được điều gì cả.
Tại sao ngài ấy lại nghĩ chuyện này là cần thiết? Cô không thể giải đáp được bí ẩn này dù có suy nghĩ cách mấy đi chăng nữa. Và vì thế, Gamma lên tiếng, có phần hơi lớn giọng, trong lúc cố nuốt trôi nỗi nhục nhã đó vào tận đáy lòng.
“Chuyện đó… liệu thần có thể hỏi lí do vì sao không?”
Ánh nhìn của người chủ nhân đã rời khỏi cô và giờ nó đang hướng về phía bầu trời. Giây phút đó khiến Gamma cảm thấy giống như Ảnh Nhân đã không còn muốn chú ý tới cô nữa. Đôi mắt cô bắt đầu run rẩy.
“Lí do à… xin cô có thể không hỏi, được không?”
Ánh mắt ngài ấy có vẻ như đang hướng về một nơi nào đó xa xăm. Gamma cúi đầu mình, cắn môi.
Khi Gamma nghe về trận chiến giữa ngài ấy và Phù Thủy Diệt Vong Aurora, cô đã tự hỏi mình nhiều điều. Một trong số đó là, nếu cô có mặt tại trận đánh đó, liệu cô có thể đoán ra ý định của ngài ấy? Không, cô không tự tin rằng mình có thể làm được điều đó.
Không ai trong Ảnh Viên thành công trong việc đó cả. Nhưng mà lúc nào cũng thế, mọi hành động ngài ấy làm đều mang lại kết quả tốt nhất vào những phút cuối cùng, và điều đó cũng minh chứng cho chuyện chẳng ai có thể sánh ngang với ngài ấy cả. Nhưng, nếu Gamma đã ở đó thì việc đọc được dự tính của ngài ấy là nghĩa vụ của cô. Cô chính là đầu não của Ảnh Viên. Trí tuệ là thứ đã đưa cô tới vị trí này. Nếu cô không thể làm được điều đó, cô không còn lí do gì để ở lại tổ chức cả.
Và mặc dù thế… lại một lần nữa, cô đã đi quá xa.
“Ta xin lỗi… Ta không thể nói lí do cho bất kì ai.”
Nếu Gamma không thể đọc được dự tính của ngài ấy thì chẳng ai khác có thể. Đây đúng là một sự ô nhục cô không thể quên.
Nếu có thể làm những gì dược bảo mà không cần phải suy nghĩ sâu xa thì mọi chuyện đã đơn giản quá rồi…
“Vậy thì thần sẽ không hỏi nữa. Thần sẽ ngay lập tức làm theo mong muốn của chủ nhân.”
Gamma cúi đầu quỳ xuống để che đi dòng nước mắt của sự thất vọng, thứ đang rỉ ra từ khóe mắt của cô.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Edit: CÓ THỂ BẠN ĐÃ BIẾT?
-Tiêu đề là một thành ngữ, ám chỉ việc lợi dụng tình thế mà hành động.
Cảm ơn bạn 'Vô_tình_đại_đạo' đã đề cử truyện của mình nha <3