Alexia thấy mình đứng trong một hành lang trắng toát. Hành lang này dẫn đến tận phía xa, xa tới nỗi cô không thể thấy đầu kia của nó. Hai bên hành lang là những căn phòng được đóng song sắt, nhìn trông như phòng giam vậy.
Dù cô không thấy bất kì thứ gì ở đây làm nguồn sáng, nơi này vẫn ssáng trưng như ban ngày. Chỗ cô đang đứng đây tạo chô cô cảm giác nửa mơ nửa thật, khó bề phân biệt.
Olivia đi trước cả nhóm trong khi Alh theo sát đằng sau. Alexia cũng nhanh chân bước theo để không bị tụt lại. Trong lúc ấy, cô thấy cái cơ thể người lớn của Olivia càng lúc càng trẻ đi theo mỗi bước chân, cho tới khi biến thành một đứa bé nhỏ thó.
Cô bé Olivia ấy đi qua chấn song để bước vào căn phòng giam rồi cúi mình trên mặt đất.
“Từ xưa, người ta đã quy tụ những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa về một chỗ.”
Giọng Alpha âm vang khắp hành lang. Rồi cô ta tiếp tục bước.
Trẻ em bất ngờ xuất hiện ở những căn phòng giam hai bên hành lang. Có con trai lẫn con gái, cả con người, elf và thú nhân. Tất cả chúng nó đều chỉ có một điểm chung là độ tuổi còn quá non trẻ.
“Tại đây, những đứa trẻ ấy đã bị đem làm vật thí nghiệm cho một cuộc nghiên cứu có quy mô lớn.”
Alpha dừng trước một căn phòng giam. Có một cô gái nhỏ bé ở trong đó. Cô bé dường như đã mất đi lý trí vốn có của mình và đang trở nên điên cuồng. Từ cái cách cô bé tự đập đầu mình cho tới hình ảnh cô bé cào cấu vách tường và lăn lộn trên nền đất, tất cả mọi người đều nhất trí cô bé này đang cố thoát khỏi một cơn đau đớn đến cùng cực.
Alpha tiếp tục bước.
Căn phòng giam tiếp theo là nơi giam giữ một đứa bé gái với người ngợm đẫm máu. Nhưng đống máu đó không đến từ việc cô bé tự làm tổn thương mình. Có vẻ như cơ thể cô bé đang hoạt động một cách bất ổn, khiến cho máu không ngừng chảy ra từ những kẽ nứt ở trên da.
Cái bề ngoài đen thui và ung thối ấy… Alexia nhận ra ngay.
“Quỷ Vật…”
Ai đó thì thầm.
“Phần lớn bọn trẻ đã không phản ứng dương tính với ‘thứ đó’ và đã chết…”
Alpha lại tiếp tục bước đi.
Không có ai ở căn buồng giam tiếp theo. Tuy nhiên, máu in đậm khắp nơi, từ tường xuống tới tận sàn nhà. Có cả vết máu hình bàn tay trông giống như đang thét lên cầu cứu.
Rồi Alpha rảo bước tiếp. Cô ta không dừng lại.
Những cảnh tượng lặp lại liên tục từ phòng giam này sang phòng giam khác. Đứa thì giãy giụa trong đau đớn, đứa thì hấp hối chết.
“Thật kinh khủng…”
Rose rên rỉ với hai bàn tay che lấy miệng. Alexia cũng ngầm đồng ý với cô ta.
Tất cả những đứa trẻ sắp chết này đều có một điểm chung. Con gái sẽ chết, mang trong mình dấu hiệu của Quỷ Vật, trong khi con trai chết mà không để lại bất kì triệu chứng gì.
“Chỉ có một vài đứa con gái hoàn toàn tương thích với ‘thứ đó’.”
Rồi Alpha dừng chân.
Bên trong căn phòng giam này là phiên bản trưởng thành của Olivia. Cô bé không bị thương hay bị đau ở bất kì đâu cả. Những gì cô bé làm là ôm lấy đầu gối và nhìn chăm chăm căn buồng giam đối diện. Bên trong căn đối diện máu nhuốm khắp nơi. Ngay sau đó, căn phòng chớp chớp, rồi nó sạch bong. Một cô bé khác xuất hiện bên trong, để rồi đau đớn giẫy giụa và chết. Rồi một cô bé khác thế chỗ.
Cô bé Olivia đã chứng kiến tất cả.
“Sao họ lại… chuyện kinh khủng thế này…”
Rose hỏi bằng một giọng run rẩy.
“Sao vậy nhỉ, thưa ngài Tổng Giám Mục Lâm Thời Nelson?”
Alpha quay về phía Nelson. Ông ta chỉ quay mặt đi và vuốt tóc. Cuối cùng ông ta cũng thì thầm trả lời.
“Sức mạnh cần để chống lại con quỷ Diabolos…”
“Đó là lập trường của Hội. Bất kể lý do là gì, Olivia đã thật sự xoay sở và chặt bỏ được cánh tay phải của Diabolos. Olivia là một trong những đứa trẻ tương thích với ‘thứ đó’.”
Sau câu nói đó, Alpha lại cất bước.
“Cô dùng cụm từ ‘thứ’ nãy giờ không biết bao nhiêu lần… Vậy, ‘thứ đó’ là thứ gì?”
Câu hỏi của Alexia khiến Alpha dừng chân khoảng một lúc.
“Tế bào của Diabolos. Để có thể đánh bại con quỷ Diabolos, chúng đã chọn con đường vay mượn sức mạnh của chính con quỷ ấy.”
“Sức mạnh của Diabolos…? Chẳng phải Diabolos chỉ là con quỷ trong truyền thuyết thôi sao?”
“Sự thật thì chính bọn tôi cũng đã bao giờ được diện kiến nó đâu. Tất cả những gì phe bọn tôi biết đều là từ những văn tự cổ mà ra. Nếu cô tin rằng con quỷ đó đơn thuần chỉ nằm trong truyện cổ tích thì… tùy cô thôi.”
Quá nhiều buồng giam tại đây đến nỗi Alexia không đếm xuể, nhưng những buồng giam về sau càng lúc càng ít người ở, cho tới khi chỉ còn mỗi Olivia. Cô bé giờ đã trở thành một cô gái tuổi teen và có vẻ ngoài giống Alpha như đúc.
“Sau khi trưởng thành và có được sức mạnh của Diabolos, Olivia được giao một nhiệm vụ đặc biệt.”
“Giết Diabolos…?”
Alpha lắc đầu để trả lời cho câu hỏi của Rose.
“Đó là điều bọn họ nói trong sử sách, nhưng bọn tôi đã chứng minh được đó hoàn toàn là bịa đặt. Nhiều khả năng nhiệm vụ mà cô ta được giao là thu thập thêm nhiều tế bào Diabolos hơn.”
“Vớ vẩn!”
Nelson hét lên. Với khuôn mặt đỏ bừng bừng, gã ta lườm Alpha. Người phụ nữ bận đồ đen thắt chặt bàn tay mình lên đằng sau cổ của gã, khiến cho gã ho sù sụ như một con cóc.
“Dù có trong tay bao nhiêu là sức mạnh, Olivia vẫn rất mực trung thành với Hội. Lý do thì bọn tôi không rõ nhưng bọn tôi đã suy đoán rằng đó là vì cô ấy đã tin tưởng từ tận đáy lòng mình rằng nếu cô tiêu diệt được Diabolos, hòa bình sẽ trở lại. Cho nên cô ấy đã hợp tác với bọn chúng.”
Olivia bước ra khỏi căn phòng giam của cô ấy với giáp trụ giờ đã được nai nịt đầy đủ trên người. Cô ấy giắt một thanh kiếm bên hông rồi rời đi. Khi thấy biểu hiện trên mặt của Olivia, Alexia đồng tình với suy đoán của Alpha.
Olivia hẳn đã hi vọng một tương lai hòa bình cho thế giới từ tận đáy lòng mình. Thứ xuất hiện trên mặt cô ấy chính là lòng quyết tâm và niềm hy vọng mãnh liệt.
Khi cô ấy đi dọc trên hành lang trải dài như vô tận này, hướng cô ấy đi bất ngờ phát ra một luồng ánh sáng chói lóa.
“Nhưng mục tiêu của Hội hoàn toàn khác…”
Ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi.
“Mục tiêu của Hội chính là… độc chiếm thứ sức mạnh đấy!”
Khung cảnh trắng chói lóa nứt ra như một tấm gương vỡ. Sau đó mọi thứ vụn ra thành từng mảnh cho tới khi không còn gì ở xung quanh.
Một khung cảnh hoàn toàn khác đã mở ra trước mắt bọn họ.