Phía bên kia cánh cửa là một khu rừng đắm chìm trong ánh sáng sớm mai. Ánh nắng từ mặt trời soi rọi từng chiếc lá và cành cây nơi đây. Sương sáng vẫn còn đọng trên lớp cỏ non.
Tôi không hề biết nơi này là đâu, thế nên, tôi nhìn ngó xung quanh.
“Chúng ta đang ở trong một hồi ức.”
Quý Bà Tím nói.
“Hồi ức của bà à?”
“Chắc thế. Kí ức về nơi này khá là mờ nhạt đối với ta.”
Vừa nói bà ta vừa rảo bước. Tôi đi theo để không bị tụt lại đằng sau.
Sau khi bước đi giữa lớp rừng già trong im lặng được một lúc, tầm nhìn của chúng tôi trở nên quang đãng. Trước mặt là một quảng trường rộng lớn được chiếu sáng bởi ánh mặt trời ban ngày. Giữa quảng trường đó là một cô bé đang ngồi bệt trên nền đất, hai tay ôm lấy đầu gối. Cô bé có mái tóc màu đen.
“Cô bé đang khóc phải không?”
“Chắc thế.”
Hai người bọn tôi tiếp cận cô bé nhỏ người ấy. Sau đó, tôi quỳ xuống để nhìn thẳng vào mặt nó và thấy hai dòng nước mắt đang tuôn ra không ngớt từ đôi mắt màu tím phớt.
“Cô bé trông y như bà vậy.”
“Con bé chỉ trông giống như ta thôi.”
“Bà có biết sao con bé lại khóc không?”
“Tè dầm chăng?”
Quý Bà Tím bảo thế nhưng tôi chắc chắn đó không phải là lí do. Cô bé ấy vẫn cứ khóc mà không phát thành tiếng. Các vết bầm tím trên cơ thể nó được phơi bày ra trước mắt tôi.
“Dù sao thì, giờ chúng ta làm gì đây?”
“Nếu chúng ta muốn đi tiếp thì chúng ta phải kết thúc hồi ức này.”
“Có nghĩa là…?”
Quý Bà Tím nâng khuôn mặt của cô bé đang khóc lên.
“Khóc lóc không giải quyết được chuyện gì cả.”
Rồi bà ta tát vào mặt cô bé đó một cái rõ to.
“Bà tồi tệ thật.”
“Chẳng sao cả. Đây là ta mà.”
“Vậy là bà thừa nhận điều đó.”
Rồi mọi thứ vỡ vụn. Giống như tấm gương bể vậy, cánh rừng ban sáng tan thành nghìn mảnh rồi biến mất vào trong bóng tối sâu thẳm, bỏ lại hai người bọn tôi chơ vơ. Tuy thế, tôi vẫn mờ mờ nhận ra dáng người của Quý Bà Tím.
“Đi tiếp thôi.”
“Đồng ý.”
Trong cái bóng tối vô định ấy, hai người bọn tôi bước về phía mà pháp lực tỏa ra từ cơ thể bị hút về.
Tôi hầu như không cảm nhận được bất kì điều gì khác. Dù chúng tôi đang cuốc bộ đấy, nhưng tôi thấy cảm nhận về mặt đất dưới chân rất là mơ hồ, và tôi không rõ chân mình có cử động lên xuống để bước đều không nữa. Để thử nghiệm, tôi thử chổng chân lên trời để bước, giống như đi kiểu trồng cây chuối ấy.
Ý, làm được nè.
Quý Bà Tím nhìn tôi chổng chân lên trời đi với hai mắt khép hờ, ra vẻ khinh bỉ.
“Đừng có nhìn vào bên trong lớp váy của ta đấy. Rõ chưa?”
“Tôi chẳng thấy gì cả, cho nên bà không cần phải lo đâu.”
Sau khi đi thêm một chút nữa, chúng tôi bị một luồng sáng màu đỏ dại bao bọc.
“Aaaaaa.”
Suýt nữa là tôi tiếp đất bằng đầu của mình rồi, nhưng tôi đã thực hiện một cú nhào lộn kịp thời.
“Đó là cái kết cho cái bọn khoái làm mấy trò lăng nhăng.”
Quý Bà Tím nhìn tôi lăn tròn trên nền đất và vươn tay về phía tôi.
“Cám ơn.”
Tôi nắm chặt cái lòng bàn tay lạnh ngắt ấy và đứng lên.
Nơi bọn tôi đứng giờ là một bãi chiến trường nhuộm trong ánh chiều tà. Ánh sáng đỏ như màu máu được rọi thẳng từ nơi chân trời xa xa.
“Ôi trời, bọn họ chết cả rồi.”
Những binh lính đã ngừng thở nằm la liệt trên vùng đất thẫm đỏ màu máu. Xác chết trải dài tới tận chân trời.
“Đi tiếp thôi.”
Quý Bà Tím tiếp tục cất bước như thể bà ta biết đích đến cuối cùng nằm tại đâu.
Xác chết chồng chất lên nhau, và chúng tôi phải giẫm đạp lên để đi tiếp về phía ánh sáng chạng vạng cuối bãi chiến trường. Sau một khoảng, chúng tôi gặp một cô bé đứng giữa chiến trường khóc thút thít, người ngợm lấm máu. Chúng tôi dừng chân trước mặt cô bé.
Cô bé ôm lấy đầu gối mình mà khóc. Nó đang ngồi trên một núi xác chết. Dù không thấy được mặt mũi cô bé, tôi vẫn dám cá đó chính là Quý Bà Tím.
“Nhóc lại khóc nữa rồi.”
“Cháu chỉ là một đứa trẻ chỉ biết khóc nhè mà thôi. Hãy cho cháu mượn thanh kiếm của bà đi.”
“Đây.”
Quý Bà Tím nâng thanh kiếm lên và đứng ra trước cô bé đó. Mặt mũi bà ta trở nên vô cảm, như thể bao xúc cảm bà ta có bị khóa chặt tại một nơi nào đó. Sau đó, bà ta vung kiếm xuống.
Ngay lập tức, tôi hành động. Tôi nắm chặt lấy eo bà ta rồi phóng ngược lại.
“Nhìn đống xác chết kìa!”
Có vẻ như bà ta cũng nhận ra rồi. Đống xác chết của bọn lính đang bắt đầu chuyển động và một trong số chúng đã vung kiếm về phía bà ta. Nếu tôi không ra tay thì bà ta sẽ bị chém ngay lập tức.
“Thánh Địa đang cố tống chúng ta ra… Phiền phức thật.”
“Như phần mềm diệt vi rút đang phản ứng lại với vi rút à?”
Tôi hỏi khi đá văng vài con zombie.
“Ta không hiểu lắm cái sự so sánh đó.”
“Xin lỗi, tôi cũng đâu có hiểu đâu. Nhân tiện, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà chết tại đây.”
“Hẳn là sẽ quay lại phòng ngục ban đầu, chỗ ta bị giam.”
“Ề, nghe là thấy phiền rồi. Bà biết sử dụng kiếm không?”
“Sơ sơ thôi. Ta nghĩ thế.”
“Vậy thì bà hãy để tôi dùng kiếm cho.”
Tôi lấy lại thanh kiếm từ Quý Bà Tím rồi bắt đầu chém về phía bọn binh lính gần kề. Tôi có thể xẻ chúng ra làm hai chỉ bằng một cú vụt, nhưng sau đó tên khác sẽ thế chỗ, cho tới khi chúng quây lấy hai người bọn tôi. Tôi nhanh chóng từ bỏ việc hạ gục hết lũ chúng nó và thay vào đó cố nghĩ ra kế hoạch để phá vòng vây. Trong lúc đó, Quý Bà Tím giẫm đạp bọn zombie nằm dưới chân bằng gót giày của mình.
“Bà thật sự ý ẹ nếu không có pháp thuật trong tay.”
“Thì ta đã bảo rồi đấy. Ta chỉ là một cô gái xinh xắn, mỏng manh. Mặt khác, cậu có vẻ di chuyển khá tốt dù không có pháp thuật hỗ trợ.”
“Thì tôi đã nói với bà rồi. Chuyện đó không thành vấn đề với tôi.”
Tôi làm một đòn quét bằng thanh kiếm của mình nhắm vào đám zombie đang cố tiến vào.
“Tôi đã có thể sử dụng pháp thuật ngay từ bé, cho nên tôi đã tái cơ cấu lại cơ thể cùng với khả năng tăng trưởng của mình. Nói cách khác, tôi đã tối ưu hóa cơ thể mình cho mục đích chiến đấu. Cơ bắp, dây thần kinh, xương, mọi thứ. Tôi đã tác động đến tất cả các bộ phận và kích thích chúng bằng pháp thuật.”
Sau khi vung kiếm chém phăng ba con zombie, tôi đá văng thêm một con nữa. Bọn zombie khá là chậm chạp. Chúng chỉ thiên về số lượng nên khi xử lí chúng tôi thấy mình thật là bất khả chiến bại.
“Áp đảo thật. Cậu giống như một người trưởng thành đang sút tung đít bọn trẻ con vậy.”
“Bà không thể nghĩ ra mấy phép so sánh nào ngầu lòi hơn sao?”
“Nếu có một cuộc so tài mà không cho phép sử dụng pháp thuật thì cậu chắc chắn sẽ giành ngôi vị quán quân.”
“Cám ơn vì đã cất nhắc địa vị của tôi.”
Nói thì thế nhưng ngay cả tôi cũng có lúc tới giới hạn của bản thân nếu phải chiến đấu không ngừng nghỉ. Không có pháp thuật thì tôi không thể xử lí nhanh gọn hết lũ zombie ở chỗ này. Thật tuyệt biết bao nếu tôi có thể sử dụng pháp thuật để tàn sát hết lũ bọn chúng.
Tôi phá vòng vây về phía trước và đâm đứa con gái nhỏ bé, người nãy giờ vẫn cứ khóc thút thít.
“Xin lỗi nhé.”
Máu trào ra từ miệng con bé, và rồi chúng tôi cùng lũ zombie bị một cơn lốc xoáy nuốt chửng. Toàn bộ nơi này vỡ vụn một lần nữa.
Sau khi khung cảnh tan thành nghìn mảnh, bóng tối lại chào đón chúng tôi.
“Bà ổn chứ?”
“Ổn. Cám ơn cậu nhé.”
Quý Bà Tím trả lời trong lúc tôi cất thanh kiếm đi. Sau đó bọn tôi tiếp tục bước trong màn đêm cho tới khi được bao phủ trong ánh sáng.
Chúng tôi đã tới được trung tâm Thánh Địa.