Hiện tại tôi đang đứng trên sân thượng, nhìn xuống toàn thể học viện.
Tôi có thể thấy nhiều học sinh đang bị lùa vào khán phòng, nơi rộng lớn tới nỗi người ta có thể nhét tất cả học sinh của học viện vào đó. Khán phòng thường được dùng để tổ chức lễ khai giảng và đôi lúc cũng được dùng làm nơi thi đấu thể thao hoặc diễn thuyết. Tôi có thể thấy nhiều hiệp sĩ đang nhốn nháo bên ngoài, nhưng bọn họ chỉ dám giữ khoảng cách với học viện bởi vì có một thứ gì đó đang phong ấn toàn bộ pháp thuật ở nơi này.
Dần dần, sân trường không còn một bóng người nữa, chỉ còn lại mấy gã mặc đồ đen đi tới đi lui để tìm bắt lũ học sinh đang nấp đây đó thôi.
Khi đánh giá tình hình của học viện, tôi phát ra một tiếng cười trên môi. Tôi đã luôn muốn làm cái việc này từ lâu lắm rồi!!
Trường bị tấn công, học sinh bị bắt làm con tin, tổ chức khủng bố bí ẩn xuất hiện, và tôi, đứng ở trên sân thượng này nhìn xuống với nụ cười ngạo nghễ.
Tôi cần phải đánh dấu hoàn thành mấy thứ ở trong cái danh sách việc cần làm của mình.
“Đứng trên sân thượng nhìn xuống nè.”
Đã ở đó, đã hoàn thành, check!
“Trường bị tấn công nè.”
Xong luôn, check!
Và giờ, tôi nên chơi trò gì cho tới tối đây?
Thật sự thì tôi đã nghĩ về bọn áo đen từ lúc chúng xông vô lớp tới giờ rồi. Tôi cho rằng bọn chúng chẳng hề có một tí khiếu thẩm mĩ nào. Giờ là xế trưa. Mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, mây trời quang đãng và gió thổi vi vu. Thế mà cái lũ đó lại bận đồ đen. Buồn cười thật. Bọn nó đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
Bọn chúng đánh giá TPO quá thấp. Quả thật, việc ăn mặc là tùy theo sở thích, nhưng nếu người ta không quan tâm tới vấn đề TPO thì họ sẽ biến bản thân mình thành thảm họa thời trang mất. Như bọn này này, trông có ngu độn không. Áo choàng đen thì chỉ nên mặc lúc trời tối thôi chứ.
(TPO: ngày, giờ, địa điểm. Hình như cái này có trong TV luôn thì phải...)
Nhưng chà, tôi muốn tận hưởng quãng thời gian này lâu hơn, cho nên tôi không phiền để cho bọn chúng thong thả một tí. Dứt điểm chuyện này sớm sẽ chán lắm. Cho nên tôi đặt tên cho chiến dịch này là Nhơi-Nhơi-Tới-Tối.
Khi nghĩ vừa nghĩ vẩn vơ vừa quan sát học viện, tôi bắt gặp hai gã bận đồ đen đang đi từ trên hành lang lớp học xuống.
Thấy chưa, bận đồ đen giữa trời nắng có phải là ngu không.
Này, hay là tôi nên chơi trò Tập-Làm-Xạ-Thủ nhỉ.
Tôi cắt một mẩu slime nhỏ ra từ bộ đồ Ảnh Nhân của tôi, vo nó lại thành một viên bi rồi ép pháp thuật vào đó. Tôi nằm xuống đất và rồi cong ngón tay lên, nhắm vào gã mặc đồ đen gần nhất.
“Đồ ngu, đứng làm bia tập bắn cho ta nhé.”
Tôi lẩm bẩm rồi búng một phát.
Vút.
Tiếng lao xé gió rít lên trong không khí, và viên bi đâm thủng sọ của gã.
“Ố...”
Viên bi đâm xuyên qua tim của một tên khác luôn. Trời, tôi không ngờ là mình sẽ ‘Một Viên Bi Bắn Trúng Hai Con Tờ Rim’ luôn đó. Làm ơn đi mà, đừng có tạch lẹ thế chứ. Tôi vẫn còn muốn bắn thêm phát nữa.
“Thôi kệ. Tìm mục tiêu khác nào.”
Tôi làm một viên bi khác rồi nhắm một mắt. Tôi cong ngón tay còn lại lên rồi đặt lên mắt kia, ra vẻ như tôi đang dòm qua một cái ống nhòm. Từ đó tôi thấy được một tên ngốc không phòng bị đang sải bước ở tòa nhà đối diện.
“Xác nhận mục tiêu, tóc hồng,... ể?”
Chẳng phải Sherry đó sao? Bả đang làm cái quái gì thế?
Bả vừa đi ngó nghiêng, không biết rằng mình đã bị phát hiện.
“Sherry à, bọn nó thấy bà rồi kia kìa.”
Tôi thấy một tên áo đen đang nhanh nhen tiến tới đằng sau Sherry. Do đó, tôi nhắm rồi buông ngón tay.
Vút. Và thế là đầu tên ấy nổ tung.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Sherry tiếp tục di chuyển mà không hay biết chuyện gì vừa diễn ra. Sau đó bả quẹo ở một khúc quanh và rời khỏi tầm nhìn của tôi.
Hừm, bả bị dính vô chuyện này rồi. Cái ra đa của nhân vật phụ đang cam đoan với tôi rằng cốt truyện chính đang diễn ra ngay bây giờ. Một khi cốt truyện chính lên đến cực điểm, tôi sẽ ga lăng lộ diện với tư cách là thế lực bóng tối... Một tràng pháo tay nào.
Được rồi.
Tôi dồn pháp thuật vào chân, và sau khi xác nhận rằng không có ai gần đây trông thấy, tôi nhảy.
“Hây da!”
Tôi đáp xuống sân thượng của tòa nhà đối diện rồi tôi lỉnh vào đó thông qua một cửa sổ ở tần trên cùng. Xong rồi tôi đi xuống dưới và ... tìm ra rồi.
Cô gái tóc hồng đang mông lung ngó xung quanh trông có vẻ đáng ngờ.
“Biết ngay mà, bọn nó thấy bà nữa rồi kìa.”
Có một gã đứng sau Sherry. Thế nên, ngay trước khi gã đó tóm được cô ta, tôi dùng hết tốc lực để chạy tới.
“Ể?”
Khi thấy có gì đó diễn ra đằng sau lưng Sherry, cô quay người lại. Cô nghĩ rằng cô vừa nghe thấy tiếng một vật xé gió lao đi, nhưng đằng sau cô đâu có ai? Hành lang cô đang đứng trống rỗng, nhìn như thể nó kéo dài vô tận.
“Chắc mình tưởng tượng...?”
Cô cẩn trọng kiểm tra xung quanh, sau đó cô tiếp tục đi bằng đôi dép lê của mình, hai tay ép chặt lấy món cổ vật vào lồng ngực.
Mấy người hiệp sĩ đó đã bảo rằng họ không sử dụng pháp thuật được. Nếu đó là sự thật thì Sherry tin là cô biết chuyện gì đang diễn ra. Tất cả là tại cô. Và rồi, món cổ vật này cũng...
Sherry ôm nó chặt hơn.
“Mình phải làm cái gì đó...!”
Hình ảnh hai người hiệp sĩ chiến đấu để cho cô chạy thoát cứ nổi lềnh bềnh trong tâm trí, thế nên cô không thể để cái chết của họ trở nên vô nghĩa.
Cô vừa nghĩ thế vừa quẹo ở khúc quanh.
“Á!”
Có một tên bận đồ đen ở phía đó! Cô nhanh chân nấp. Cô phải làm gì đây? Cô nghĩ họ chạm mặt nhau rồi!!
Tiếng rít xé gió đó lại vang lên.
“Ổn rồi. Mình không bị phát hiện... Mình không bị phát hiện...”
Cô cầu nguyện, rồi ló mắt ra từ cái ngã rẽ đó.
“Phù. Gã không thấy mình.”
Gã ta biến mất rồi.
Sherry quyết tâm tập trung hơn nữa rồi loẹt xoẹt đi tiếp, vừa đi vừa nhìn ngó.
“Á!”
Có một tên bận đồ đen đang đứng trong lớp học và nhìn ra phía hành lang. Sherry ngay lập tức trốn đi, nhưng quá trễ rồi. Cửa phòng học mở toang và gã bước ra ngoài.
“Yyyyy.”
Sherry ôm đầu và nhắm tịt mắt lại.
...
................
Và rồi lại cái tiếng rít đó nữa.
“Ể?”
Sherry lo lắng mở mắt ra và nhận thấy rằng gã đã biến mất.
“Trờiiiiii, hên quá chưa bị bắt gặp.”
Sherry tập trung và tiếp tục loẹt xoẹt bước. Lần này cô kiểm tra hết mọi ngã rẽ, mọi lớp học, vừa đi vừa ngoái nhìn ra sau. Cô nhìn hướng này, ngó hướng kia, mở rộng tầm quan sát ra 360 độ.
Sherry cần phải chắc chắn rằng chung quanh không có ai nên cô đi khá là chậm.
“Á!”
Cô chụp ếch. Khi nằm đo đất, cô thấy món cổ vật văng lên không trung. Nó rơi xuống đ-... à không. Trước khi nó chạm đất thì có người đã bắt được nó.
Khi ngước nhìn lên, cô thấy người bạn cô vừa quen đang đứng trước mắt cô.
“Sid...!”
Tuy thế, người ngợm cậu ta dính đầy máu.
“Ể, ông có sao không vậy?! Ông có đau ở...”
“Không sao. Do may mắn mà tôi còn sống, cho nên đừng lo lắng.”
Không hiểu sao cô thấy cậu ấy trông khá chán nản. Cậu ta đang nhìn Sherry bằng nửa con mắt.
“Có nhiều điều tôi muốn nói với bà. Trước hết, đừng có vừa đi vừa để não trên mây. Thứ hai, nghĩ trong đầu thì đừng có lầm bầm thành tiếng. Thứ ba, mở to mắt ra mà nhìn đường, trời ạ.”
Rồi cậu ta thở dài.
“Trên hết, làm ơn thay cái đôi dép lê cậu loẹt xoẹt nãy giờ giùm cái, được chứ?”
Sherry chỉ biết gật đầu lia lịa.
----------------
Edit: ở bên bản Raw khi bọn con gái giới thiệu bản thân, bọn nó nói rằng 'Bọn ta thuộc Ảnh Viên'. Cho nên, các bạn có thể thấy hơi kì kì lúc bọn đồ đen bảo rằng 'Ta là Ảnh Viên', bởi vì bọn con gái chưa bao giờ tự cho mình là Cái Bóng cả (k biết trước giờ nhìn eng không thì tên trans có dịch theo eng không, nhưng bên raw là thế), nghĩa là trong cái tổ chức Ảnh Viên này, bọn con gái vẫn chưa thể là Cái Bóng, chỉ có một Cái Bóng duy nhất và đó chính là Ảnh Nhân. Cho nên bây giờ phải ngồi ném gạch cho cái câu 'We are Shadow Garden' đây, méo hiểu tại sao ngày xưa có thể dịch cái câu này là 'Bọn ta là Ảnh Viên được', như thể ra ngoài đường gặp con nhân viên kêu 'Ta là Coop Mart ấy', nghe ngu vl.
Trans: túm cái váy lại, cái vườn đó chỉ có một thằng Sid làm vườn, và nó đang chăn 150 loại rau khác nhau. Sid có đủ loại rau, bao gồm common: elf, thú nhân, etc. cho tới rare: mắm Sherry, mắm Nyuu cho tới legendary: con công chúa bị điên. Con số đang ngày càng tăng lên một cách đáng báo động!)