Sau khi xác nhận rằng không còn ai khác ở trong lớp học nữa, tôi vung nắm đấm đập mạnh vào ngực của mình.
“Đập! Đập đi!”
Tôi đập mạnh vào ngực mình hết lần này đến lần khác, cố ép nhịp thở của tôi hoạt động trở lại.
“ĐẬP ĐIIII!!”
Và rồi, cuối cùng.
“Khụ, khụ, khụ.”
Thành công rồi. Trái tim đã ngừng đập của tôi đang bắt đầu đập lại bình thường.
Đây là Phụ Nhân Bí Thuật – Thập Khắc Tức Tâm.
Một bí thuật cho phép người sử dụng khiến tim ngừng đập trong một khoảng thời gian dài mà không gây ra bất kì tác dụng phụ nào bằng cách sử dụng pháp thuật luân chuyển dòng tuần hoàn của máu lên não. Kĩ thuật này có hơi mạo hiểm, cho nên một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết.
Có những lúc mà nhân vật phụ phải ra tay cho dù cho cái mạng đang như mành treo chuông. Hôm nay là một trong những thời điểm mà bí thuật này tỏ ra hữu dụng.
“Owww...”
Tôi xem qua vết thương ở sau lưng. Khả năng cao là lần này sẽ có nhiều kẻ dòm ngó thương tật của tôi cho nên tôi đành phải để cho cơ thể mình bị chém. Tất nhiên, đòn đó không đi vào chỗ hiểm, nhưng để làm cho nó trông như thật thì tôi phải để gã đó khiến vết thương này sâu sâu một tí.
Tôi làm vài phép sơ cứu bằng pháp thuật. Có vẻ như tôi vẫn có thể sử dụng pháp thuật hoàn toàn bình thường nếu tôi cố gắng. Cho dù pháp thuật của tôi có cứng đầu đóng băng tại chỗ, tôi hoàn toàn có thể xử lí điều đó bằng cách ép pháp lực.
Sẽ mất khá nhiều thời gian nếu tôi muốn vết thương khép miệng hoàn toàn. Tuy nhiên, nếu người ngoài thấy tôi đi lại lành lặn thì sẽ rất phiền phức, cho nên tôi chỉ để cơ thể vết thương khép hờ lại để nó không cản trở chuyển động của mình. Khi mọi thứ ra đâu vào đó, tôi sẽ diễn cái trò ‘chẳng qua là do Sid may mắn chưa tới số thôi’.
“Hự.”
Ở đây là tiếng người Nhật kêu khi chống tay đứng dậy. Trans khi chống tay đứng dậy thì kêu 'Hự!', không biết mọi người có thế không.
Tôi đứng lên và xem lại cơ thể cũng như pháp lực của mình. Tôi chùi vết máu bám trên mặt đi và chỉnh lại bộ đồng phục nhàu nát đang mặc trên người.
Một làn gió tươi mát thổi vào từ cánh cửa sổ và làm tấm rèm cửa màu trắng bay phất phơ. Chúng liên tục vồ vập như muốn tóm lấy cái nắng gắt lúc xế chiều, tạo ra những cái bóng thay hình đổi dạng liên tục trên bờ cửa sổ.
Ghế đổ.
Bàn xếp lung tung.
Cửa vỡ.
Máu lênh láng trên sàn nhà.
Tất cả đều đang cho thấy sự bình dị êm ả thường ngày đã biến mất.
Tôi nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu.
“Đi thôi.”
Tôi rời khỏi lớp học và bắt đầu sải bước qua dãy hành lang.
Sherry Barnett đã mải chủ tâm vào việc giải mã món cổ vật mà không để ý tới những thứ bất thường đang diễn ra xung quanh.
“Cái này...”
Cô đưa mắt mình lại gần hơn tới chỗ món cổ vật. Đôi mắt hồng của cô nheo lại, như thể cô vừa nhận ra được điều gì đó.
“Không thể nào... sao lại...”
Mắt cô dù dán chặt vào món cổ vật nhưng bàn tay cầm bút vẫn đưa qua đưa lại không ngừng.
Cô tập tung quá mức, tới nỗi não cô không tiếp thu được cái quang cảnh xung quanh dần dần trở nên hỗn loạn. Tiếng nổ cùng tiếng bước chân vang lên không ngớt ở ngoài hành lang, nhưng cả thảy đều không đi vào tầm nhận thức của cô.
“Cái gì thế?!”
“Học viện đang bị tấn công!”
“Nếu không thể sử dụng pháp thuật thì chúng ta được di chuyển một cách bất cẩn!”
Ngay cả tiếng trò chuyện của hai người hiệp sĩ cũng không đi vào tai cô.
“Sao... sao lại thế...”
Nhiêu đó chắc là đủ để nói lên sự tập trung cao độ mà cô dành cho món cổ vật. Bình thường thì cô luôn chú tâm khi nghiên cứu thứ này thứ kia đến độ cô không để ý tới xung quanh, nhưng chưa bao giờ mà cô dồn hết toàn trí mình vào một thứ như thế này. Thứ cổ vật này quan trọng tới nỗi nó đã lấy đi hết sự chú ý của cô.
Ngòi bút lông ngỗng đi qua đi lại, phát ra những tiếng loẹt xoẹt không ngừng. Cô gần tới được chân tướng của cái món đồ này rồi.
Nhưng ngay lúc đó, cửa sổ bể toang, một người đàn ông bận đồ đen nhảy vào. Một mảnh kính đã va quẹt vào má của Sherry.
“Úi...?!”
“Ngươi là ai?!”
Hai người hiệp sĩ rút kiếm ra.
Nhờ cơn đau nơi má mà Sherry cuối cùng cũng nhận biết được tình hình hiện tại.
“Ể? Ể?”
Ôm chặt lấy món cổ vật vào lồng ngực, cô chui tọt xuống dưới gầm bàn.
“Chúng tao là, ờ, Ảnh Viên. Khoan, Viên hay Vệ nhỉ? À, sao cũng được. Ta là Lex – Đấu Thủ Bội Bạc. Gọi tao là Ngài Lex đi nhá.”
Gã đàn ông đó cười sau lớp mặt nạ.
“Nghiêm túc cái nào.”
Rồi gã ném cái mặt nạ đi. Sherry có thể thấy tóc gã có màu rượu vang xỉn trông khá trẻ trâu. Đôi mắt gã như của một con chó hoang đói ăn vậy.
“Ý!!”
Cái mặt nạ trượt về phía Sherry và làm cho cô co rúm ró lại.
“Ảnh Viên... vậy ra bọn bay là cái lũ khốn nạn mà người ta đang đồn đại...”
“Không cần biết mục đích của bọn bay là gì. Đừng nghĩ bọn bay có thể dễ dàng rời khỏi đây sau khi dám tấn công học viện!”
Lex cười sằng sặc khi nghe hai hiệp sĩ ấy nói.
“Ờ, ‘Đừng nghĩ bọn bay có thể dễ dàng rời khỏi đây’, ‘Ảnh Viên Ảnh Véo’. Ôi, nhân tiện...”
Có một khoảng ngừng giữa câu nói của Lex.
“Bố mày quên phéng mục đích của mình rồi.”
Kakakaka. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp căn phòng.
“Nhà ngươi dám đùa cợt với bọn ta sao?”
“Không, tao đâu dám. Chỉ là tao méo quan tâm tới bọn bây thôi. Tao được lệnh tới đây để thu hồi món cổ vật có hình dáng như một chiếc dây chuyền. Sau đó tao muốn quậy tưng kiểu gì cũng được. Bọn họ bảo thế đấy.”
Đôi mắt Lex nheo lại, ánh lên một cái nhìn sắc bén.
“Bọn mày biết gì về món đồ đó không?”
Gã cau có tra hỏi hai hiệp sĩ.
“K... Không biết.”
“Chưa bao giờ nghe qua.”
Câu trả lời của hai người đó làm Lex nở một nụ cười thật to.
“Mặt của bọn mày thì đang bảo điều ngược lại đấy!”
Pháp thuật làm không khí rung động lên. Lex đang dồn áp lực vào khu vực này bằng một lượng lớn pháp thuật.
“...!”
Sherry nhanh tay bịt lấy miệng lại, không cho tiếng thét phát ra. Sau đó cô bắt đầu bò lồm cồm trên sàn nhà. Cô sắp tới cửa rồi, một quãng ngắn nữa thôi...
“Tên ~ nào ~ muốn ~ ăn ~ hành ~ trước ~ nào?”
Lex lướt đôi mắt chó hoang đói ăn của mình khắp phòng.
“Cô bé kia thì sao?”
Rồi đột nhiên, gã ta xuất hiện trước mặt Sherry.
“Aaaaaaaa!!”
“Chào-“
“KHÔNG!”
Sherry nhắm tịt mắt và cuộn tròn người lại như con cuốn chiếu, hai tay ôm lấy đầu.
Nhưng...
“Đừng có mơ!”
Đòn đánh của Lex cắm thẳng xuống sàn nhà.
Khi Sherry chầm chậm mở mắt một cách lo lắng, cô thấy người hiệp sĩ với mái tóc như bờm sư tử đang đứng trước mặt cô và nâng cao thanh kiếm của mình.
“Hể~ mày có thể di chuyển nhanh đến vậy mà không cần sử dụng pháp thuật sao.”
“Pháp thuật không hề vô biên. Cách biệt về sức mạnh giữa ta và ngươi khiến cho việc chống đỡ đòn tấn công đó dễ như bỡn vậy.”
“Cách biệt về sức manh... Mày đang nói rằng mày mạnh hơn tao sao?”
Lex lườm ông hiệp sĩ bằng đôi mắt ánh lên vẻ tà độc.
“Đúng thế.”
“Chí ít thì mày cũng nên xưng danh đi.”
“Phó Tư Lệnh của Đội Tưu Binh. Glen Bờm Sư Tử.
Người hiệp sĩ còn lại cũng đi đến kề bên Glen.
“Marco. Từ Đội Tưu Binh.”
“Chẳng ai hỏi tên mày cả.”
Rồi Marco nhìn về phía Sherry.
“Chạy đi.”
Trận đánh bắt đầu.
Sherry lăn lê bò càng trên nền nhà cố tìm một lối thoát để tới được hành lang. Sau đó cô dốc toàn lực bỏ chạy.
Tiếng gào thét của cái chết đang âm vang ở phía sau khiến cho cô phải lấy tay bịt hai tai lại.