“Cái gì đây?”

Một cô gái tuổi teen đang tự hỏi. Cô đang ở trong phòng nghiên cứu của mình.

Cô là một cô gái xinh đẹp với mái tóc mầu hồng. Thứ mà đôi mắt dịu dàng của cô đang nhìn là một cái hộp chứa những thanh có màu nâu nâu. Dù cô có nâng nó lên mũi và ngửi thứ hương thơm ngọt ngào nó tỏa ra, cô vẫn không biết đây là thứ gì. Nếu cô nhớ không lầm, người đưa nó cho cô đã gọi thứ này là ‘sô cô la’ phải không nhỉ?

“Sherry, sao thế con?”

Một người đàn ông trung niên gọi tên cô. Ông ta có mái tóc muối tiêu được vuốt ra phía sau.

“Thầy hiệu phó Ruslan...”

“Con đã hứa sẽ gọi ta là bố khi chỉ có mỗi hai ta cơ mà.”

“Bố nuôi à!”

Cô mỉm cười ngượng ngịu.

“Vậy thì, con có thù hằn gì với thỏi sô cô la đó thế?”

“Sô cô la? Một cậu bé từ Học Viện Pháp Kiếm Sĩ đã đưa thứ này cho con đấy.”

“Hể~”

Ruslan vuốt vuốt bộ ria mép của ông ta.

“Đây là một loại kẹo khá đắt đỏ đang làm mấy đứa học sinh nữ điên đảo dạo gần đây đấy. Ba chắc chắn đây là quà mà cậu ta dành cho con.”

“Ể? Nhưng con còn không có quen cậu ta.”

“Vậy đó hẳn phải là thứ mà người ta hay gọi là ‘tình yêu sét đánh’. Thứ con đang cầm trên tay đây cực kì đắt đỏ đấy; dù con có xếp hàng chờ từ sáng tới tối, từ ngày này sang ngày khác cũng chưa chắc con mua được đâu. Có vẻ như vì con cậu ta không ngần ngại dầm mưa dãi nắng để mua tặng con thứ này đấy.”

“T-Tình yêu... sét đánh...”

Sherry lẩm bẩm, hai má cô hao hao đỏ lên.

“Con tính trả lời cậu ta như thế nào?”

“Trả lời...???”

“Cậu ta hẳn đang chờ đợi một câu trả lời từ con.”

“N-Nhưng con...”

Giờ thì hai má cô đỏ ửng và hai mắt cô đảo lia lịa.

“Sẽ thật tốt nếu con chịu ra ngoài kia và giao thiệp với những người khác. Đừng cứ mãi ở đây tập trung vào việc nghiên cứu quá. Đây là lí do mà người ta xây dựng trường học, con biết đấy.”

“... Con hiểu rồi.”

Ruslan cười dịu dàng khi Sherry cúi đầu xuống.

“Vậy rồi, việc xử lí món cổ vật tới đâu rồi.”

“Không tiến triển mấy, con e là thế. Con cũng chỉ mới bắt tay vào làm thôi mà.”

Sherry nở một nụ cười gượng, hai má cô vẫn còn đỏ.

“Hừm, được rồi.”

“Nhưng có một chuyện cứ làm con băn khoăn. Đoạn văn được viết trên món cổ vật đã được mã hóa một cách dị thường.”

“Mã hóa... dị thường...?”

Sherry bắt đầu lục tung đống tài liệu trước mặt Ruslan.

“Con nghĩ loại mã này đã từng được một vương quốc cổ đại hay một tổ chức nào đó sử dụng rồi. Con cũng tin rằng nó rất giống với loại mật mã mà mẹ đang nghiên cứu.”

“Hiểu rồi, công trình của Luclaire... bà ấy cũng là một chuyên viên nghiên cứu mẫu mực.”

Ruslan nhắm mắt như thể ông ta đang cố hồi tưởng lại quá khứ.

“Con muốn biết nội dung của thứ mà mẹ đã giải mã ngay trước khi bà ấy qua đời.”

Vào thời điểm này, hồ sơ của Sherry còn chỉ ra ngoài việc là một học sinh, cô ấy còn là một chuyên viên nghiên cứu.

“Công việc này khá ngon lành với con đấy nhỉ?”

“Đúng thế ạ.”

Ruslan xoa đầu cô, và cô mỉm cười bẽn lẽn.

“Vậy rồi món cổ vật đâu?”

“Ồ, mấy người hiệp sĩ đang canh giữ nó ở phòng kế bên.”

“Con không giữ nó trong tay sao?”

“Đôi lúc thôi. Bởi vì con còn phải suy nghĩ nữa, và con lúc nào cũng khá lúng túng khi ở gần mấy người hiệp sĩ đó.”

“Hiểu r-khụ khụ. Xin lỗi con nhé.”

Ruslan quay người sang chỗ khác và bắt đầu ho.

“Bố nuôi! Bố có sao không?”

Sherry vội xoa lấy lưng của ông. Cơ thể của Ruslan khá ốm, hai má ông ta hóp lại.

“Khụ, không sao. Ba ổn.”

Ruslan chầm chậm lấy lại nhịp thở.

“Ba đã nghĩ dạo gần đây đã đỡ hơn rồi đấy chứ. Có lẽ chẳng qua bệnh nó là thế...”

“Ba à...”

“Đừng có làm cái vẻ mặt lo âu đó nữa. Thay vào đó, con nên xem qua lời đề nghị du học mà Thành Phố Học Viện lại gửi tới đi.”

“Thành Phố Học Viện Rawagas...”

“Những con người tài trí nhất thế giới này đã công nhận kết quả công trình nghiên cứu của con. Nếu tới Rawagas, con có thể trưởng thành hơn, học được nhiều thứ hơn. Ba nghĩ đó là một ý hay.”

Sherry lắc đầu.

“Ba vẫn còn bệnh, làm sao con có thể để thế mà đi.”

“Sherry, con không cần phải lo cho ba đâu.”

“Sau khi mẹ chết, nếu ba không nhận nuôi con thì con đã chết vất vưởng ở cái xó nào đó rồi. Con... con muốn giúp ba, như ba đã từng giúp con vậy.”

Nước mắt bắt đầu trào ra từ hai bên mắt Sherry.

“Sherry... Ta đúng là có một đứa con gái ngoan đấy chứ.”

Ruslan mỉm cười dịu dàng.

“Nhớ nghiên cứu cho tốt đó. Và còn nữa, nhớ ăn cho hết sô cô la đấy.”

“... Vâng, con nhớ rồi.”

Ruslan rời khỏi phòng nghiên cứu.

Còn lại một mình, Sherry với tay lấy mấy thanh sô cô la. Hai má cô lại đỏ lên.

“Ngọt quá... ôi ngon quá...”

Và rồi cô cầm tiếp thanh thứ hai...

Tôi đang tận hưởng một ngày bình yên khi không có Hyoro, Jaga hay Alexia. Giờ là lúc quay lại kí túc xá.

Sau khi tôi rời khỏi khu vườn nhuộm trong ánh chiều tà và những đứa học sinh kề bên đã thưa thớt dần, một học sinh nữ đột nhiên tiếp cận tôi. Cô ta mặc bộ đồng phục cho sinh viên năm hai, có mái tóc màu nâu được buộc thánh các búi và đang đeo một cặp mắt kính xấu xí trên đôi mắt màu nâu.

Nhưng tôi biết được, bởi vì tôi đã có một quá khứ lâu dài với tư cách là nhân vật phụ. Cô ta thật sự rất đẹp và chỉ giả bộ là một nhân vật phụ để khỏi gây chú ý thôi.

“Thưa, ngài dành tí thời gian được không?”

Tôi nhận ra giọng nói đó.

“Nyuu.”

Tôi nói nhỏ. Cô ta gật đầu.

Tôi không thể tin một người phụ nữ sang trọng thể thay hình đổi dạng tới nhường này chỉ bằng việc mang kính, thay đổi bộ đồ mặc và kiểu tóc. Bọn tôi tiếp tục thì thầm với nhau.

“Cô học ở đây sao?”

“Thưa không. Thần chỉ mượn tạm bộ này để trà trộn vào đây thôi.”

“Hiểu rồi.”

Học viện này lớn tới nỗi gặp người quen thì khó, gặp kẻ xa lạ thì lại dễ. Chỉ cần mặc bộ đồng phục của trường này là ai cũng có thể thản nhiên vào đây.

“Chúng ta bàn chuyện ở đâu?”

“Băng ghế đằng kia thì sao?”

Không có ai xung quanh và nơi đó cũng là chỗ khá đẹp để ngắm nhìn khu vườn.

Đó cũng là vị trí mà hai chúng tôi ngồi kề bên nhau trong ánh chiều tà dần buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện