Alexia đang nằm trên một cái giường sạch sẽ và đang nhìn vào cái khuôn mặt nghiêm túc của chị mình.

“Hiểu rồi.”

Iris đứng bên cạnh giường bảo.

“Vậy tên cuồng sát đó không phải từ Ảnh Viên mà là từ một nhóm khác mạo danh bọn chúng.”

“Đó là những gì Ảnh Nhân nói.”

“’Ảnh Nhân’... Tới giờ chúng ta vẫn không biết gì nhiều về cái bí danh này.”

Iris suy nghĩ thêm một thoáng, đầu cúi gằm.

“Trong sự cố ở vương đô diễn vào đêm hôm đó, chị cũng bắt gặp một pháp kiếm sĩ cực kì mạnh có vẻ như là người của Ảnh Viên.”

“Chị bảo cô ta tên Alpha, phải không?”

Iris gật đầu.

“Khi xem qua nhiều bản báo cáo, bọn chị biết được tổ chức được gọi là Ảnh Viên sở hữu nhiều thành viên cực kì mạnh. Rồi, từ những gì em báo cáo cho chị, bọn chị cũng biết tới gã mang danh Ảnh Nhân và tên gọi của tổ chức đó. Nhưng chúng ta chỉ biết có đến thế mà thôi. Mọi thứ giờ vẫn còn là một ẩn số, bao gồm cả mục đích của cái tổ chức đó.”

“Em thấy Ảnh Nhân đang đối địch với Hội Diabolos. Có vẻ mục đích thành lập cái tổ chức đó là vì cái Hội đó chăng?”

“Nếu thế thì đầu mối lại quy về Hội...”

Iris thở dài.

“Chị...?”

“Chị đã nghĩ bọn chúng chỉ là một nhóm người lập dị thờ phụng quỷ Diabolos. Không ngờ rằng bọn chúng bám rễ sâu hơn những gì chị tưởng.”

“Chị đang nói về vụ hỏa hoạn đó à?”

“Một phần. Hiện tại thì ngân sách để duy trì Đội Tưu Binh không được chấp thuận. Chị phải gánh chi phí sinh hoạt của Đội trong khoảng thời gian sắp tới.”

Alexia cau mày.

“Nghĩa là chúng không chỉ trà trộn vào Binh Đoàn Hiệp Sĩ không thôi mà còn có tay trong là các quan chức cấp cao nữa?”

“Không rõ. Có thể là thế hoặc có thể là bọn cấp trên bị mấy đồng xu vàng chi phối... Vì sự thành lập của Đội Tưu Binh diễn ra hơi bị vội vàng và ép buộc cho nên chị cũng không thể đòi hỏi gì.”

“Em có thể giúp về khoản chi phí.”

“Cám ơn nhé, nhưng chị không cần đâu. Em có biết chúng ta có bao nhiêu người trong Đội Tưu Binh không?”

“Tám người.”

“Chính xác, chúng ta chỉ có vỏn vẹn tám người. Lượng tài sản chị có dư sức duy trì đội trong hơn một thập kỉ lận.”

“Nhưng nếu cứ thế này mãi thì Đội không thể lớn mạnh được.”

“Hiện tại chúng ta không cần phải mở rộng quy mô cho Đội. Chúng ta cũng không biết những người chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng.”

“Chị... ừm.”

Alexia nhìn lên bà chị của mình, cố chọn từ ngữ cho câu nói tiếp theo.

“Phe nào mới là kẻ thù của Đội Tưu Binh - Ảnh Viên hay Hội Diabolos.”

Iris cười khi trả lời cô.

“Cả hai. Chừng nào mà bọn chúng vẫn còn tồn tại ở đất nước này thì chị vẫn không cho phép bọn chúng muốn làm gì thì làm.”

“Chị... chúng ta không được giao chiến với Ảnh Nhân.”

Alexia nắm chặt miếng ga giường.

“Alexia, em cứ nói đi nói lại...”

“Chị cứ nói thế bởi vì chị chưa gặp Ảnh Nhân thôi. Chị đã thấy cái đòn đánh làm bầu trời vương đô chuyển màu rồi còn gì?!”

“Người ta đã xác nhận đó chẳng qua là do một món cổ vật vượt khỏi tầm kiểm soát.”

“Chính em thấy Ảnh Nhân tung đòn đánh đó! Em đã thấy rõ bằng chính mắt mình!”

Iris tới gần chiếc giường hơn và nhìn vào đôi mắt đỏ của Alexia.

“Con người không thể vượt qua giới hạn thể chất đó để có thứ sức mạnh đó được. Có lẽ trí nhớ của em đã trở nên lộn xộn khi bị giam ở đó quá lâu, hay có lẽ em đã gặp ảo giác vì thứ thuốc bọn nó nhét vô người em. Chị biết em không nói dối, nhưng em đã vô cùng kiệt sức vào thời điểm đó.”

“Chị à!”

Iris ôm lấy hai tay Alexia.

“Dù đó có thật sự là đòn đánh mà người được gọi là Ảnh Nhân sử dụng thì chị cũng không thể từ bỏ. Nếu chị từ bỏ thì ai sẽ đứng ra bảo vệ cho đất nước này đây?”

“Chị...”

Iris xoa đầu Alexia rồi đứng lên.

“Nghỉ ngơi đi rồi bình phục nhé.”

“... Một khi em bình phục hoàn toàn thì em sẽ quay lại để giúp chị.”

“Không cần đâu.”

“Ể?”

“Chị quên mất không dặn em rằng hiện tại em sẽ bị cấm túc trong một khoảng thời gian đấy.”

“Ểhhhh??!!”

“Tang chứng vật chứng đây.”

Iris lấy ra viên thuốc đỏ khiến cho Alexia im bặt.

“Coi chừng chị đấy.”

Cánh cửa đóng sập lại với một tiếng ‘rầm’.

Tôi đang bị ngó chăm chăm.

Giây phút tôi bước vào lớp, tôi cảm thấy người ta đang dòm tôi từ mọi hướng. Ai nấy đều nhìn về phía này, vừa nhìn vừa bàn tán xôn xao.

“Nó đó, là nó đó...”

“Vừa chạy vừa són kít...”

“Tui nghe nói nó còn cho cái đống đó ra đường nữa...”

Tôi lườm Hyoro và Jaga, những kẻ đang tránh cái lườm của tôi.

“Ê-Ê này. Hôm qua xui nhỉ?”

“C-Chào buổi sáng. Ngày hôm qua như shit ấy nhỉ?”

“Ờ, chào buổi sáng nhá. Mình đang không biết tại sao ngày hôm nay trông có vẻ cam go hơn bình thường đó.”

Nụ cười của bọn họ đông cứng. Tôi đành đánh tiếng thở dài.

“R-Rồi. Mấy ông có mang đống sô cô la ngày hôm qua tới không?”

Hyoro bảo khi lấy gói sô cô la bọc giấy bạc ra.

“Có chứ.”

Jaga bảo.

“Mình cũng có mang, chắc thế.”

Tôi bảo.

“Được rồi. Vậy chúng ta sẽ xử lí chúng vào giờ ăn trưa nhé!”

“Hihihi. Chẳng phải điều đó sẽ thú vị lắm sao?”

“.... Ờ.”

Rồi, giờ nghỉ trưa tới.

Hyoro tuyên bố sẽ cho chúng tôi thấy chúng tôi nên làm thế nào. Cho nên giờ tôi và Jaga đang đi cùng cậu ta. Bọn tôi đang ở phòng học của sinh viên năm hai. Hyoro đang chờ ở chỗ góc phòng. Trong khi đó hai đứa bọn tôi chỉ đứng từ xa nhìn.

“Một học sinh khóa trên. Đúng chất Hyoro mà!”

“.... Ờ.”

Sau một lúc chờ đợi, một cô gái xinh xắn đi ra.

“Ừm, x-xin cậu nhận nó.”

Hyoro chìa thỏi sô cô la ra cho cô ta. Nhưng ngay lúc đó.

“Oi, mày tính làm gì hôn phu của tao đấy?”

Một bàn tay nặng nề đặt lên vai cậu ta. Đằng sau cậu ấy là một gã đàn ông nam tính với cơ bắp cuồn cuộn.

“À không, đây là...”

“Ra kia nói chuyện nhé?”

Hyoro bắn tín hiệu SOS từ cái nhìn của cậu ấy, nhưng bọn tôi giả ngơ không thấy và quay bước.

“Đi thôi.”

“Ừ.”

Tiếng than khóc của Hyoro vang lên phía sau lưng bọn tôi.

Chiến trường của Jaga hẳn nhiên sẽ là thư viện. Vì chỗ này được sử dụng chung với Viện Học Giả cho nên nó khá là lớn. Và tất nhiên, những kẻ đầu to óc như trái nho cỡ tôi sẽ không tới đây. Bao gồm cả tôi luôn nhé.

“Vậy hóa ra đối phương là học sinh của Viện Học Giả.”

“Đúng. Mình sẽ không lặp lại sai lầm của Hyoro đâu. Mình đã nghiên cứu kĩ mục tiêu của mình. Mình biết những ai mà cô ấy chơi chung cũng như các mối quan hệ của cô ấy. Mình biết cả món ăn cô ấy thích, số phòng ở kí túc xá, phòng vệ sinh cô ấy hay lui tới, kích cỡ và cả mùi giày, màu đồ lót cô ấy mặc, số đo ba vòng của cô ấy, và từ cái li cô ấy xài mình...”

“Đủ rồi. Tới đi.”

Tôi đá Jaga vào thư viện rồi ngay lập tức quay gót rời khỏi đó.

“KYYAAAA!! AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU TÔI KHỎI TÊN BÁM ĐUÔI NÀY!”

Một tiếng thét chói tai âm vang đằng sau người tôi.

Rồi tôi gọi với tới người học sinh nữ đầu tiên mà tôi đi ngang qua.

“Của cậu này, sô cô la đấy.”

“Hả?”

Hóa ra đó là một cô gái tóc hồng cực kì dễ thương.

Sau khi nhét thỏi sô cô la vào tay cô ta, tôi nhanh chân chạy biến.

“Hả? Hả???”

Tôi có thể nghe thấy một giọng nói lúng túng phát ra từ phía sau.

Tôi có cảm giác mình đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi, nhưng tôi không nhớ ra nổi. Vì thế... meh.. mackeno đi, quan tâm làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện