Hai tuần sau đó, không biết bằng cách nào tôi vẫn tiếp tục là bạn trai của Alexia. Cứ lâu lâu tôi lại bị quấy rối bởi những đứa học sinh khác, nhưng tới giờ thì mọi thứ vẫn ở mức độ chấp nhận được.

Hơn nữa, thầy Zenon không tới dần tôi một trận hay tìm cách ‘giải quyết mọi chuyện qua hình thức bạo lực’, nên ít nhất điều đó làm tôi yên lòng.

À, về chuyện đó thì thầy ấy vẫn tiếp tục chỉ dạy tôi và Alexia tận tình mỗi buổi học. Thầy không còn tới để nói chuyện phiếm nhưng hẳn một khi đã là người lớn thì người ta có thể phân biệt giữa công việc và chuyện cá nhân.

Trái với điều đó.

“Lão đó làm ta tức chết mất. Lão đang ra vẻ như thế chẳng qua chỉ vì gã có tài một tí về kiếm thuật mà thôi.”

Trước mặt người khác thì ả ta ra vẻ lịch sự này nọ. Nhưng khi chỉ có hai đứa bọn tôi thì từng câu từng chữ của ả biến thành một cơn mưa những lời phỉ báng.

“Ừ ừ. Đúng thế.”

Tôi đã trở thành một con robot chỉ biết nói ‘đồng ý’. Tôi đã sớm học được rằng cãi lại chỉ tổ phí thời gian thôi.

“Pochi, cưng hẳn đã thấy cái nụ cười mờ ám của lão ta rồi, đúng chưa?”

“Ừm ừm. Tất nhiên.”

Đây đã trở thành một thông lệ mỗi khi tan học; chúng tôi đi về kí túc xá bằng con đường dài hơn băng qua rừng để ít khi gặp học sinh.

Vào mấy lúc này thì tôi chỉ đơn giản là đồng ý với bất kì điều gì Alexia nói. Chưa tới 10% những gì ả ta bảo là đi vào đầu tôi.

Chúng tôi tiếp tục bước chầm chậm trên đường khi mặt trời lặn. Bình thường thì đi lối này chỉ mất 10 phút nhưng hầu như lúc nào bọn tôi cũng mất tới 30 phút để tới nơi. Vài ngày tôi còn thấy cả trăng sao khi về tới kí túc xá nữa, nhưng tôi phải kiên nhẫn. Nhiều bữa tôi gần như muốn hét vô mặt ả là hãy kiếm đại bức tường nào đó mà xả rác đi, nhưng thay vào đó, tôi lại kiên nhẫn. Tôi có thể chịu được chuyện này.

Kiên nhẫn, kiên nhẫn, và kiên nhẫn hơn nữa.

Nhưng ngay cả tôi cũng có thứ để nói nữa chứ.

“Ahh, em hỏi chị một chuyện được không?”

“Gì thế Pochi của chị?”

Alexia ngồi xuống dưới gốc cây ả ta thích và khoanh chân lại.

Ả ngồi xuống làm cái méo gì, đi tiếp đi chứ - là thứ mà tôi cực kì muốn nói nhưng tôi không còn cách nào khác là ngồi kế ả.

“Cuối cùng thì điều gì ở Zenon làm chị ghét bỏ tới thế? Đứng từ quan điểm của em mà nói thì với tư cách là một hôn phu, em thấy thầy ấy cũng được chứ bộ.”

“Nhà ngươi... ngươi không bỏ lấy một lời nào ta nói vào đầu à?”

Alexia nhìn có vẻ hơi bất mãn.

“Tất cả mọi thứ về lão ta, được chứ? Ta ghét sự tồn tại của lão, và tất cả những thứ liên quan tới lão nữa.”

“Thầy ấy đẹp trai, là Giảng Viên Kiếm Thuật đại diện cho cả nước, địa vị cũng rất cao, có tiền và có thể phân biệt đâu là công việc, đâu là chuyện riêng. Tất cả mọi điều về thầy ấy đều có vẻ tốt đẹp. Thực tế còn có lời đồn rằng thầy ấy cũng khá nổi tiếng trong giới con gái nữa.”

Câu từ của tôi đi kèm với một tiếng cười khinh bỉ.

“Chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Người ta có thể giả tạo bao nhiêu cũng được. Ví dụ điển hình đây, ta nè.”

“Thấy rồi. Ví dụ đầy sức thuyết phục đấy.”

Nhân tiện, Alexia cũng rất nổi tiếng. Vì ả diễn quá sâu nên mỗi lần bắt gặp cảnh ả ra vẻ lịch sự, tôi không khỏi muốn nôn.

“Cho nên đó là lí do mà ta không đánh giá con người qua vẻ ngoài.”

“Thế thì làm cách nào để đánh giá con người?”

“Qua khiếm khuyết.”

Alexia nói bằng một cái nhìn tự mãn.

“Phương thức đánh giá tiêu cực nhỉ. Hợp với chị lắm đấy nhá!”

“Trời, cám ơn nhé. Ngẫu nhiên sao là bản thân sự tồn tại của ngươi chỉ mang toàn khiếm khuyết và không có lấy một đức tính gì tốt đẹp lại đáng được đánh giá khá cao theo như quan điểm của ta đấy.”

“Cám ơn. Lần đầu tiên em được ban cho một lời khen mà em chẳng thể toét miệng cười nổi lấy một tiếng đấy.”

Alexia cười gượng.

“Thật là tốt khi cưng là một thứ rác thải ai nhìn vào cũng nhận ra. Cho nên đó là lí do mà ta ghét lão ta tới thế.”

“Bởi vì chúng mình đang nói về chủ đề này nên kể em nghe thêm về những khiếm khuyết của thầy Zenon đi.”

“Từ những gì ta biết, lão ta không có lấy một tí khiếm khuyết.”

“Vậy chẳng phải thầy ấy hoàn hảo hay sao?”

“Chẳng ai trên đời hoàn hảo cả. Nếu thật sự có thì đó là một tên cực kì dối trá xảo quyệt, hay chỉ đơn giản là đầu óc bị tưng tưng.”

“Hiểu rồi hiểu rồi. Cám ơn vì câu trả lời ‘xàm ngôn và định kiến’ của chị. Em thực sự học được nhiều thứ vào hôm nay đấy.”

“Không có chi đâu cưng! Ôi Pochi của ta, con cún tràn đầy khuyết điểm của ta. Nhặt đi nè ~!”

Với câu nói đó, Alexia lấy ra một đồng vàng và ném nó đi. Tôi phóng hết tốc lực để bắt lấy nó.

Chết tiệt, bỗng dưng được 100.000 Zeny.

Tôi bỏ đồng vàng vào túi rồi quay lại chỗ Alexia, người đang vỗ tay trong niềm vui thích.

“Chó ngoan, chó ngoan.”

Ả ta đang xoa đầu tôi. Kiên nhẫn nào.

“Cưng ghét lắm đúng không. Ghét chuyện này lắm đúng không nè ~ “

Khi được xoa đầu, tôi một lần nữa tự nghĩ rằng ả ta đúng là một con người rác rưởi thật.

“Điều đó ghi hết trên mặt cưng rồi đó, cưng biết không?”

“Em để nó biểu thị lên mặt hết đấy ạ.”

Với tiếng cười ‘Ahihihi’, Alexia đứng dậy.

“Vậy thì, tới giờ về rồi.”

“Vâng, vâng.”

“Pochi à, ngày mai ta sẽ lấy kiếm gỗ đập bể cái bản mặt khó ưa của cưng, nên nhớ mà theo dõi tường tận cảnh đó nhé.”

Khi nghe thấy Alexia nói thế, tôi không thể ngăn mình hỏi lại.

“Điều đó... chị thật sự tính làm thật à?”

“Ám chỉ điều gì đấy?”

Alexia quay người lại lườm tôi.

Đáng ra tôi không nên hỏi. Nhưng đó là điều mà tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.

“Thầy Zenon chắc chắn mạnh hơn chị. Nhưng từ những gì mà em thấy được, khoảng cách giữa hai người không xa tới mức chị sẽ bị ăn hành toàn tập.”

Tôi thích đường kiếm của Alexia. Đó là một đường kiếm được xây dựng từ sự tích lũy ngày đêm gian khó trong một khoảng thời gian dài. Nhưng khi nói đến thực chiến thì có một thứ đã lẫn vào. Tôi không thể chịu đựng được việc đường kiếm tôi công nhận bị hoen ố bởi cái thứ đó.

“Nói dễ hơn làm. Cưng biết điều gì à, về bộ võ phục trắng sao?”

“Đúng thế. Chị đâu cần phải mặc bộ võ phục trắng đâu.”

“Được rồi, nói cưng biết nhé. Chuyện không đơn giản như cưng nghĩ đâu.”

“Wow.”

“Ta đây không có chút tài năng nào. Ta được sinh ra cùng với một luồng pháp lực to lớn, và ta nghĩ ta có thể bù đắp bằng một ít nỗ lực. Ta đã nghĩ bản thân cũng mạnh lắm. Nhưng dù gì đi nữa thì ta cũng vẫn chưa được lấy một lần đánh thắng được chị ta.”

“Chắc không đó?”

“Ta luôn bị đem ra so sánh với chị Iris. Người chung quanh kính trọng ta, và trên hết, bản thân ta cũng được chị Iris tôn trọng và ta muốn bắt kịp chị ấy. Nhưng ta không làm được những gì chị ấy làm. Khởi đầu của hai người bọn ta quá khác đi. Cho nên ta quyết định tìm cách khác để trở nên mạnh hơn. Kết quá là, cưng có biết bọn họ gọi đường kiếm của ta là gì không?”

Khi thứ được đem ra so sánh là kiếm kĩ, chắc chắn chỉ có một câu mà người ta có thể nói.

“Thứ kiếm kĩ của thường dân.”

(Chữ ‘thường’ ở đây là để chỉ bình thường, trái ngược với thiên tài. Không liên quan gì tới địa vị nhé!)

“Đúng thế. Và nhân tiện thì thứ kiếm kĩ của cưng cũng là thường dân nốt. Tệ quá ha?”

Alexia cười nhạo.

“Em không nghĩ nó tệ đến thế. Em thích đường kiếm của chị.”

Khi nghe những lời của tôi, Alexia ngưng thở trong một khoảng, rồi ả ta cau có.

“Trước đây đã có người từng nói thế với ta. Đó chính là chị Iris, trên khán đài Hội Chiến Thần, sau màn đấu thất bại khó coi của ta.”

“ ‘Chị thật sự thích đường kiếm của em đấy, Alexia.’ “

Alexia uốn cong môi và cố nhại tiếng Công Chúa Iris.

“Cá chắc là con người đó chẳng hiểu tí gì cho ta. Ta thực sự xấu hổ vào lúc đó. Kể từ đó ta đã đâm ghét kiếm kĩ của mình.”

Và rồi Alexia cười. Tôi không biết diễn tả điệu cười đó thế nào, nhưng chí ít nó không hề mang cảm giác vui vẻ.

Tôi có điều cần nói. Nếu không nói ra thì sẽ giống như tôi đang phủ nhận bản thân mình.

“Em là người cực kì khôi hài. Nhưng nếu có chuyện xảy ra dẫn đến cái chết của hàng triệu người, em sẽ chẳng mảy may quan tâm. Nếu chị có trở nên biến chất và trở thành một tên sát nhân hàng loạt ngày đêm tàn sát mọi người bất kể già trẻ lớn bé, điều đó cũng chẳng làm em bận lòng.”

“Nếu ta mà biến chất thì người đầu tiên ta tìm đến sẽ là cưng đó. Quyết định thế nhé.”

“Nhưng. Có một điều mà TÔI không khoan nhượng. Cho dù nó vô nghĩa với bất kì ai khác đi chăng nữa, đối với tôi nó là điều quan trọng nhất trên đời này và tôi sống trên đời là để gìn giữ nó. Đó là lí do tại sao, những thứ tôi nói tiếp theo đây, tôi sẽ nói bằng tất cả tấm lòng của mình.”

Chỉ một câu thôi.

“Tôi. Thích đường kiếm của Alexia.”

Sau một thoáng im lặng, Alexia đáp lại.

“Nói thế là có ý gì chứ?”

“Chẳng có ý gì cả. Tôi cảm thấy tức giận khi thứ tôi coi trọng lại bị chối bỏ bởi người khác. Chỉ thế thôi.”

“Vậy sao.”

Alexia quay lưng đi...

“Hôm nay ta sẽ một mình về kí túc xá.”

... Rồi ả ta cất bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện