“Nói tóm lại, thấy Zenon là hôn phu của Alexia, và mình chỉ là kì đà cản mũi?”
Tôi đang phải đối chất với Alexia ở phía sau lớp học khi tan trường.
“Bọn mình chưa được đính hôn. Hắn ta chỉ mới là một ứng viên thôi.”
Alexia đáp trả bằng một khuôn mặt tỉnh như ruồi.
“Sao cũng được, như nhau cả mà.”
“Không, chẳng như nhau tí nào. Hắn chưa chính thức nhưng vẫn đang cố gắng ép mọi sự diễn ra như thế. Mình đang lo đây.”
“OK, thật à, sao cũng được. Mình không có ý bị ăn miểng từ những chuyện xảy ra giữa hai người đâu.”
“Ôi trời ơi đất hỡi, sau người bạn trai của tôi lại có thể nói một điều lạnh lùng nhẫn tâm tới thế.”
“Bạn trai? Không phải cậu chỉ muốn một con kì đà cản mũi chuyện hôn nhân này thôi sao?”
“Đúng thế. Nhưng cậu cũng bỉ ổi thế mà, dám nói không đi?”
Một nụ cười khó chịu xuất hiện trên mặt Alexia.
“Bỉ ổi? Cậu nói cái gì thế?”
“Ồ, cậu tính ra vẻ ngây thơ vô tội à? Thưa Quý Ngài Sid người đã thua một trò chơi thưởng phạt?”
Nụ cười của cô ta toác đến tận mang tai.
Ooook, chờ đã. Bình tĩnh nào.
“Thật là nhẫn tâm khi chơi đùa với cảm xúc của một cô gái vô tội.”
Alexia nói thế cùng hai hàng nước mắt cá sấu. Vô tội gì cái ngữ ấy chứ.
Không sao, tôi bình tĩnh mà.
“Mình không biết cậu đang nói gì hết. Sao, cậu có chứng cứ không?”
Đúng, chứng cứ.
Không cần biết cô ta đa nghi cỡ nào, chỉ cần hai tên kia đừng phản bội tôi là được.
“Chẳng phải tên cậu ta là Jaga sao? Khi mình đến bắt chuyện, mặt cậu ta ửng đỏ và bắt đầu tuôn hết một tràng mọi chuyện, nhiều thứ mà mình còn không hỏi tới nữa. Hai người đúng là bạn tốt đấy.”
Tôi đang dần Jaga ra bã ở trong đầu tôi để đảm bảo tâm trí tôi vẫn ổn định.
“Cậu ổn chưa? Mặt cậu đang co giật như điên kìa.”
“Không thành vấn đề. Con người tôi hư thối cho nên mặt mũi tôi cũng thối nát theo thôi.”
“À, mình hiểu mà ~ ”
“Dù sao cũng vẫn tốt hơn cô đấy.”
“Ừm hửm. Mới nói gì đấy?”
“Có nói gì đâu. Vậy cuối cùng ý đồ cậu nhắm tới là gì?”
Tôi im lặng thừa nhận thất bại. Lí do tôi thua ván bài này vì tiêu chuẩn chọn bạn bè của mình.
“Để xem nào...”
Alexia khoanh tay và dựa người vào tường.
“Từ giờ, tiếp tục đóng vai tình nhân. Thời hạn là cho tới khi hắn bỏ cuộc.”
“Tôi chỉ mang một cái danh Nam Tước chả ra gì. Thật tình thì tôi được mấy chi hữu dụng cho cô khi làm kì đà cản mũi chứ.”
“Mình biết. Cho nên hiện tại chỉ cần câu giờ thôi cũng đủ rồi. Mình sẽ tự thân xử lí phần còn lại.”
“Thêm nữa, tôi không muốn đặt bản thân vào nguy hiểm. Thầy ấy là Giảng Viên Kiếm Thuật đại diện cho cả nước. Nếu có gì xảy ra thì tôi không thể xử lí được.”
“Bla bla bla, phiền nhiễu quá đấy.”
Vừa nói Alexia vừa lôi ra mấy đồng xu vàng từ túi áo ngực rồi ném xuống đất.
“Lượm lên.”
Một xu vàng bằng 100.000 Zeny. Và cô ta ném ít nhất là mười đồng xuống đất.
“Hể~. Cô nghĩ tôi là loại người sẽ vẫy đuôi làm theo lời cô chỉ vì mấy đồng tiền thôi sao?”
Tôi vừa nói vừa bò lồm cồm trên nền đất, cẩn thận nhặt từng đồng một.
“Đúng, nhà ngươi là loại người đó đấy.”
“Có con mắt tinh tường đấy.”
Đồng thứ 11, đồng thứ 12, đồng thứ 13... A, ở đây còn một đồng nữa nè!
Ngay lúc tôi vươn tay tính lượm lấy đồng cuối, Alexia giơ chân đạp xuống chỗ đồng vàng đó.
Tôi nhìn lên Alexia. Đôi mắt đỏ của Alexia nhìn xuống chỗ tôi. Tôi có thể thấy thứ bên dưới chiếc váy xếp của cô ta.
“Nhà ngươi sẽ làm chính xác theo như những gì ta bảo. Rõ chưa?”
Alexia phán với một nụ cười, lộ rõ từng phần nhân cách thối nát của mình.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi...”
Tôi trả lời bằng một nụ cười lộ rõ.
“Cún cưng Pochi ngoan lắm.”
Alexia vỗ đầu tôi như thể tôi là một con chó hay một đứa trẻ vậy. Rồi cô ta rời đi sau khi phất chiếc váy xếp của mình.
Tôi cẩn thận chùi vết giày trên đồng xu vàng cuối cùng trước khi đút nó vào túi.
Ngay cả khi tôi đi học, tôi vẫn tiếp tục ăn bớt giờ ngủ của mình để tiếp tục luyện tập. Nhưng giờ vì mấy chuyện đóng vai tình nhân này mà thời gian luyện tập của tôi lại bị rút ngắn thêm.
“Đi.”
Chỉ với một từ duy nhất, tôi bị ép đi tới lớp học Kiếm Thuật Bushin của Vương Đô dành cho Tổ 1 vào sáng hôm nay.
Từng giọt nắng sớm mai chiếu xuống, thắp sáng căn phòng yên tĩnh và rộng lớn nơi chỉ có hai bóng người tồn tại.
Buổi tập vào sáng sớm.
Alexia chỉ tập trung vào việc vung kiếm.
Tôi cũng thế, vung thanh kiếm ngay kế bên cô ta.
Alexia là người tập kiếm rất nghiêm túc. Đến nỗi tôi cảm thấy ngưỡng mộ về điểm đó của cô ta.
Bọn tôi không nói gì với nhau, chỉ đứng đó vung kiếm trong im lặng. Đối với tôi, đó là một khoảng thời gian bình yên đến bất ngờ.
“Bí ẩn thật, ý ta là đường kiếm của ngươi đấy.”
Alexia là người vừa phá vỡ sự im lặng.
“Ngươi biết hết những điều cơ bản, và đó cũng là điều duy nhất mà ngươi có thể làm. Nhưng...”
Tất nhiên, tôi đang che giấu sức mạnh, tốc độ, pháp lực, kĩ năng và tất cả những thứ khác khi tập vung kiếm cùng cô ta.
Cho nên, những gì cô ta thấy chỉ là những đường kiếm cơ bản.
“Chả hiểu sao ta khó mà rời mắt khỏi cảnh ngươi vung kiếm.”
“Ừm. Cảm ơn?”
Tiếng chim chiêm chiếp ngoài lớp học. Chúng kêu lên không phải để hót, mà là để tranh giành lãnh thổ. Tôi có thể nghe thấy tiếp mỏ va chạm nhau nữa.
“Nhưng ta vẫn cực kì không ưa nổi đường kiếm đó.”
Sau khi nói thế, cuộc nói chuyện chấm dứt. Bọn tôi lại vung kiếm trong im lặng.