Hết thu, đông về.
Trong khi chờ đợi những tờ tiền giả được in xong, tôi ngắm nhìn cuộc sống hằng ngày của lũ học sinh ở trường.
Lúc bọn chúng còn đắm mình trong cuộc sống nhàm chán đến ngu ngốc này, tôi đã lên đường trở thành trùm của một tổ chức lớn điều khiển nền kinh tế thế giới trong bóng tối.
Aa, thậm chí cả cuộc sống thường ngày buồn tẻ dường như cũng lấp lánh ánh sao.
Không ai có thể tưởng tượng rằng kẻ mà họ đang nhìn là một người có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy, một kẻ nằm trong bộ ba quần chúng cùng Hyoro và Jaga.
Trong lúc tận hưởng cuộc sống bình thường này, đôi lúc tôi lẩm bẩm vài từ có nghĩa và cố gợi ý cho bọn họ.
“Những cơn gió bất thường… Những chuyển biến lớn lao đang đến…” (Nó nhảm l đó ae đừng nghĩ nhiều như các nhà văn ><).
Không một ai nhận ra tầm quan trọng ẩn trong từng câu chữ ấy.
Nhưng cũng ổn thôi. Trong thời gian này, chỉ số ít những kẻ biết tất cả mọi chuyện sẽ ngẫm lại.
Những lời của tôi…
“Tới đây nhanh nào.”
“Đau!”
Phần cổ áo sau gáy của tôi bị siết chặt bởi một lực rất lớn, và rồi tôi đang bị lôi đi bởi cô nàng tóc bạc mắt đỏ Alexia.
“Dù đang bận, nhưng liệu tôi có thể giúp gì được cho cô?”
Tôi nói trong khi bị kéo lê đi vì ngay cả việc chống lại cũng quá rắc rối.
“Tôi muốn gặp cậu trong thời gian rảnh của mình”.
“Tại sao?”
“Thanh kiếm.”
Cứ như thế, chúng tôi có mặt tại một võ đường vắng vẻ.
Một phòng tập nhỏ để luyện kiếm tại một góc của học viện.
Tôi ngồi dưới sàn còn Alexia thì đứng với tư thế sẵn sàng cùng thanh kiếm tập trong tay.
Ừ thì, trong lúc giả bộ không tập trung, tôi quan sát cách Alexia vung kiếm.
Và, tôi nhận ra một điều.
‘Huh, bộ cô ta mạnh thế này à?’
Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy thanh kiếm của Alexia. Tôi thích thanh kiếm ấy. Chỉ mỗi thanh kiếm thôi.
‘Liệu là do tâm trí thay đổi, hay do cô ta nắm được tuyệt kĩ gì à?’
Đây là điển hình của sự phát triển nhanh chóng.
“Tôi nghĩ nó ổn đấy.”
Tôi nói với Alexia, người đang dùng thanh kiếm đó.
“Vậy à.”
Cô dừng vung kiếm.
“Tôi nghĩ nó sẽ tiếp tục phát triển thôi. Dù đây chỉ là ý kiến của một tên nghiệp dư như tôi.”
“Vậy sao. Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Alexia quay mặt đi và lau mồ hôi.
“Trước kia, cậu từng nói cậu thích kiếm của tôi.”
“Ra vậy.”
“Phải đó. Vậy nên tôi nghĩ mình sẽ cho cậu xem bản thân đã tiến bộ được bao xa.”
”Tôi hiểu.”
“Nhưng thế này vẫn chưa đủ. Tôi có thể làm tốt hơn nữa.
“Oh, tuyệt đấy.”
“Tại sao?… Nghe này.”
Alexia liếc nhin tôi.
“Tôi thật sự không muốn biết…”
“Tôi không thể bảo vệ được chị Rose. Vương quốc Oriana đang trong tình thế cực kỳ nguy cấp, và senpai chắc chắn sẽ đau khổ. Đó là lý do tôi cần sức mạnh…”
“… Tôi hiểu rồi.”
Nói mới nhớ, tôi tự hỏi liệu chị Rose có trốn thoát được không. Sẽ tốt hơn nếu cô ấy bình an.
“Chị gái của tôi cũng đang cảm thấy áp lực gần đây… Quá nhiều thứ đang diễn ra và nó chẳng hay chút nào. Ở phía bên kia của cuộc sống hằng ngày này, thế giới luôn di chuyển. Nếu dừng lại, cậu sẽ sớm bị đào thải…”
Đúng vậy, ở phía bên kia của cuộc sống hằng ngày này, tôi đang di chuyển.
“Jeez, tôi không muốn bị bỏ lại phía sau nữa. Lạ thật nhỉ, phải không?… Cứ như thể đã đến lúc để mà tôi phải đi lên bằng chính nghị lực của mình rồi ấy.”
“Cuộc sống mà.”
“Cậu dường như chẳng buồn lo nghĩ gì và lúc nào cũng vui vẻ vậy nhỉ. Dù sao cũng cảm ơn vì cậu đã đến đây ngày hôm nay. Tôi mong rằng cậu vẫn sẽ mãi giữ thái độ vô tư ấy.
Alexia vừa nói vừa thở dài khi tôi rời khỏi phòng tập.
Lúc tôi rời phòng tập, mặt trời đã xuống dưới chân núi.
Đêm đông thì lạnh lắm. Tôi sớm quay về phòng mình, nguỵ trang bản thân thành John Smith và tiến đến một địa điểm vắng vẻ.
Ở đó, một người mèo màu nâu vàng đã chờ sẵn. Tên cô là Natsu, một trong hai thân tín của Yukime.
“Vậy, có vấn đề gì?”
Tôi đột ngột xuất hiện sau lưng cô ta và nói.
Natsu giật nảy mình, hoảng hốt quay người lại phía sau, và nhìn chằm chằm vào tôi hệt như một con mèo.
“Jo-John đại nhân, làm ơn đừng khiến tôi giật mình như thế nữa.”
“…Ta không cố ý làm ngươi sợ.”
Tôi chỉ muốn cho thấy một màn xuất hiện đột ngột từ phía sau mà thôi.
“Vậy, có vấn đề gì?”
Lúc tôi hỏi thế, Nastu cười tươi cứ như thể cô đã chờ câu hỏi đó vậy.
Thân tín của Yukime chỉ có hai người là Natsu và Kana. Natsu và Kana là hai chị em, nhưng thật ra thì họ chẳng giống nhau là bao.
Natsu là người phụ nữ trưởng thành với đôi tai mèo màu nâu vàng, còn Kana là một cô bé với đôi tai mèo đen sậm.
Khi vẫy vẫy đôi tai màu nâu vàng ấy(Edit: chung quy ta ko chịu nổi nữa rồi người thú muôn năm), Natsu nói:
“Hàng mẫu đã hoàn thành.“
“Vậy à…”
‘Cuối cùng cũng tới rồi!’
Tôi thực sự hào hứng với câu chuyện về John Smith sẽ bắt đầu từ bây giờ.
---------------------------------------------
Edit: ae nhớ bấm like nha vì nó miễn phí