Phương huyện lệnh dĩ nhiên nhận ra nàng, khẽ gật đầu:

“Hóa ra là tiểu nương tử Hàn gia, đứng lên mà nói.”
La Vân Khỉ liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn không thương tích gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ đại nhân. Xin hỏi, khi nào đại nhân mới cho tướng công dân phụ được trở về?”
Phương huyện lệnh khẽ chau mày:

“Chuyện này e là rắc rối. Nhà họ Lý tố ngươi câu dẫn Lý Thận, lừa hắn về nhà, rồi sát hại để cướp tài vật.”
Nghe vậy, phụ nhân bên ngoài lập tức ngẩng đầu, lao thẳng vào trong công đường, định đánh La Vân Khỉ:
“Hóa ra là con yêu tinh này hại c.h.ế.t con trai ta! Mau đền mạng!”
“Vô lễ!”
Bọn nha sai lập tức áp chế bà ta sang một bên, song phụ nhân kia vẫn lớn tiếng mắng chửi không thôi.
La Vân Khỉ lúc này mới rõ, người ấy là mẫu thân của Lý Thận.
Nàng vội quỳ xuống, dập đầu nói:
“Xin đại nhân minh giám. Dân phụ xưa nay thủ phận, là Lý Thận nhiều lần đến chợ quấy nhiễu. Hôm nay hắn lại lừa dân phụ đến bờ sông, có ý đồ bất chính. Dân phụ liều mạng chạy về nhà, không ngờ hắn lại đuổi theo, còn ra tay đả thương dân phụ. Tướng công dân phụ vì bảo hộ thê tử mới ra tay. Tuy dân phụ ngu dốt, nhưng từ trước tới nay một lòng một dạ với tướng công, tuyệt không có chuyện thông gian như lời đồn.”
Người phụ nhân kia như phát cuồng, lại gào lên mắng chửi:

“Ngươi nói bậy! Rõ ràng là tiện nhân ngươi không biết xấu hổ, quyến rũ nhi tử ta Lý Thận!”
La Vân Khỉ biết rõ lý lẽ thuộc về mình, bèn cúi đầu, bình tĩnh đáp:

“Nếu đại nhân chưa tin, xin cho người đến Thiên Thừa thư viện tra xét. Chính người của thư viện hôm qua đã lừa dân phụ, nói rằng tướng công dân phụ rơi xuống sông.”
Nghe đến đây, Hàn Diệp không khỏi đưa mắt nhìn sang La Vân Khỉ, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hằn rõ.
Không ngờ Lý Thận đã nhiều lần dây dưa với La Vân Khỉ, vậy mà nàng lại không hề nói cho hắn biết.
Nghĩ đến việc tên súc sinh kia từng nhiều lần khoác lác về “tiểu cô nương ngoan ngoãn”, lúc này hắn mới giật mình nhận ra — người mà hắn ta luôn khoe khoang, chính là La Vân Khỉ.
Ánh mắt Hàn Diệp thoáng lóe lên một tia sát khí. Hạng người hạ lưu như vậy, c.h.ế.t rồi cũng đáng kiếp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương huyện lệnh nghe xong, vỗ mạnh mộc bản:
“Người đâu! Lập tức bắt hết đám người Thiên Thừa thư viện giải đến công đường!”
Bọn sai dịch lĩnh lệnh rời đi, La Vân Khỉ khẽ nghiêng người liếc nhìn Hàn Diệp, hắn cũng gật đầu đáp lại.
Chẳng bao lâu sau, hơn mười học sinh của Thiên Thừa thư viện bị áp giải tới nha môn, chen chúc đầy một gian sảnh, trong đó có cả Quan Tuyết Yến.
Phương huyện lệnh đưa mắt nhìn qua bọn họ, trầm giọng hỏi:

“Ngươi hãy nhận xem là ai đã truyền lời cho ngươi?”
La Vân Khỉ đảo mắt một vòng, chỉ vào thiếu niên đứng bên tay phải.
“Chính là hắn.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Thiếu niên kia đúng là một trong ba người ngày hôm qua. Lúc này thấy mình cũng vướng vào kiện tụng, sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:
“Lão gia tha mạng! Là Quan...”
Hắn vừa mở miệng nói được hai chữ, thì Quan phu tử đã từ ngoài công đường bước vào.
Lão lạnh lùng lườm học trò kia một cái, rồi vung tay vén áo, quỳ sụp xuống giữa sảnh đường.
“Thảo dân Quan Thành, khấu kiến thanh thiên đại lão gia. Về việc Lý Thận có hay không câu dẫn tiểu cô nương này, thảo dân không rõ. Nhưng việc Hàn Diệp và Lý Thận bất hòa, lại là chuyện ai nấy đều biết. Hơn nữa Hàn Diệp từng nhiều lần buông lời muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thận. Lão phu vốn tưởng hắn chỉ buột miệng, không ngờ cuối cùng lại thật sự ra tay sát nhân. Lão phu thực chẳng ngờ, Hàn Diệp lại là hạng người như thế. Thu nạp học trò như vậy, là thất trách của Thiên Thừa thư viện chúng ta!”
Quan phu tử một bộ dáng đau đớn bi ai, khiến Quan Tuyết Yến đứng ngây người, Hàn Diệp cũng sững sờ không thốt nên lời.
“Phu tử! Sao người lại nói vậy? Ta nào có từng xích mích gì với Lý Thận?”
Quan phu tử đã rưng rưng rơi lệ:

“Hàn Diệp, tâm tư ngươi ta sao chẳng hay? Ngươi si mê Tuyết Yến, mà Lý Thận cũng ái mộ nàng. Chữ ‘tình’ ấy, quả nhiên là tai họa khiến người mê muội lòng dạ.”
La Vân Khỉ rốt cuộc không nhịn nổi, bật thốt lớn tiếng:

“Ngươi nói năng hồ đồ! Hàn Diệp cùng ta phu thê tình thâm, sao lại đi yêu nữ nhân khác? Ngươi đường đường là phu tử của hắn, cớ sao lại nhắm mắt nói càn?”
Quan Tuyết Yến cũng hoảng hốt la lên:

“Phụ thân! Người nói gì vậy?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện