Nghe tin La Vân Khỉ đã mua nhà trên trấn, Quan Tuyết Yến tức thì siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay.
Nếu từ nay Hàn Diệp về nhà ở, nàng liền chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
Đang bực bội, Tiểu Đào bỗng từ xa chạy tới.
“Tiểu thư, đồ đã đến rồi.”
Nàng ta len lén lấy ra từ tay áo một gói thuốc, đưa cho Quan Tuyết Yến.
Quan Tuyết Yến thoáng đỏ mặt, kế đó nghiến răng một cái, thầm nghĩ: “Thuốc này tới thật đúng lúc.”
Hôm nay, nói gì cũng phải khiến gạo nấu thành cơm!
Cầm lấy thuốc, nàng ta bèn đến tìm Quan phu nhân, giở giọng nũng nịu:

“Mẫu thân, con nghe nói thê tử Hàn Diệp đã mua nhà trên trấn, từ nay chắc chắn không ở lại thư viện nữa. Phụ thân huynh ấy và phụ thân con lại là bạn nối khố, chúng ta chẳng phải nên mời huynh ấy ăn bữa cơm rồi hãy để huynh ấy đi sao?”
Quan phu nhân liếc mắt lườm nhi nữ một cái:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Ta thấy là con không nỡ để người ta đi thì có.”
Quan Tuyết Yến mặt lập tức đỏ bừng:

“Mẫu thân nói gì vậy chứ...”
Quan phu nhân thở dài, trong ánh mắt chợt lộ ra mấy phần u sầu.
“Mẫu thân cũng từng là thiếu nữ, tâm tư của con mẫu thân sao lại không đoán được. Có điều Hàn Diệp đã có thê thất danh chính ngôn thuận. Dù sau này có công danh mà cưới thêm, con cũng chỉ là thiếp, cần gì phải khổ sở như vậy?”
Quan Tuyết Yến đỏ mặt, làm bộ làm tịch nói:

“Mẫu thân đừng nói nữa, con chỉ muốn mời huynh ấy một bữa để tiễn hành thôi mà, sao lại nói thành ra nhiều chuyện thế.”
Quan phu nhân đành lắc đầu:

“Chuyện này phải hỏi phụ thân con. Nếu ông ấy đồng ý, ta tự nhiên sẽ dọn một bàn cơm đàng hoàng.”
“Vậy con đi tìm phụ thân ngay!”
Quan Tuyết Yến líu lo chạy đến thư viện, nhân lúc tan lớp liền lén báo cho phụ thân biết việc Hàn Diệp sắp rời đi.
Quan phu tử trong mắt thoáng lộ ý lạnh, song khóe môi lại khẽ nhếch, gật đầu đáp ứng.
Hàn Diệp trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn sớm trở về gặp La Vân Khỉ cùng hai đệ muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng Quan phu tử cứ tha thiết giữ lại, nếu lại chối từ e là thất lễ.
Trên bàn tiệc, Hàn Diệp là người đầu tiên chắp tay cảm tạ:

“Học trò cảm kích tiên sinh và gia đình luôn che chở, dạy bảo.”
Quan phu tử phẩy tay:

“Ngươi nói vậy khiến lão phu hổ thẹn. Ta và phụ thân ngươi tình như thủ túc, lẽ ra sớm phải đón cả nhà các ngươi về. Nào ngờ dời mãi đến nay mới gặp lại, thật thẹn với vong linh huynh ấy.”
“Thầy nói quá lời. Là Hàn Diệp không muốn nợ người, chẳng liên quan đến tiên sinh. Nay có thể gặp lại, cũng chưa phải muộn.”
Quan phu tử gật gù:

“Phải, chưa muộn. Có điều tính khí ngươi cũng nên sửa đôi chút. Nghe qua câu ‘cứng quá dễ gãy’ chưa? Sau này nếu bước lên quan trường, càng phải học cách uyển chuyển.”
Hàn Diệp liền chắp tay:

“Tạ ơn thầy dạy bảo, học trò xin khắc cốt ghi tâm.”
Nhìn thấy Hàn Diệp ăn nói khéo léo, hành xử đúng mực, Quan Tuyết Yến lại bất giác đỏ mặt.
Nàng ta bèn đứng dậy nói:

“Hàn Diệp, phụ thân ta xưa nay ít thân cận ai, hôm nay huynh chẳng mời ông uống một chén, sao coi được. Đây là rượu Trúc Diệp Thanh muội tự tay ủ, tửu tính nhẹ, hôm nay đặc biệt mang đến cho huynh nếm thử.”
Hàn Diệp hơi chau mày. Hắn không quen uống rượu, nhưng cũng chẳng tiện từ chối thẳng.
Quan phu tử giả vờ trách yêu:

“Lão phu thèm món rượu này của nha đầu cả năm nay, mà nó chẳng cho ta một giọt. Giờ Hàn Diệp đến, lại chịu mang ra.”
Quan Tuyết Yến bị nói đỏ mặt tía tai, ngồi xuống nói nhỏ:

“Đợi đến Tết, sẽ để phụ thân uống.”
Quan phu tử cười ha hả:

“Tốt! Tốt! Rượu quý như vậy mà nó còn chịu mang ra, ngươi hôm nay thế nào cũng phải uống vài chén mới được.”

 
Không thể thoái thác, Hàn Diệp đành theo Quan phu tử uống một chén rượu. Quan Tuyết Yến lập tức lại cầm lấy bình rượu, rót thêm một chén nữa cho hắn.
Quan phu tử liếc nhìn Hàn Diệp, khoé miệng thoáng hiện nụ cười nhưng sắc mặt bỗng âm trầm, chỉ trong chớp mắt lại trở về vẻ ôn hoà như cũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện