“Một đồng hai quả, công tử muốn mấy quả?”
La Vân Khỉ vừa ngẩng đầu lên, liền nhận ra người trước mặt.
Hôm trước nàng cùng Quan Tuyết Yến đối thơ, nam nhân này đứng bên ngoài cổ vũ nàng, hình như có người từng nói hắn là người của Thiên Thừa Thư Viện.
Nàng không nhận nhầm, đúng là Lý Thận.
Hắn vừa rời khỏi thư viện liền đảo khắp phiên chợ để tìm La Vân Khỉ, nào ngờ trời không phụ lòng người, hắn thật sự đã tìm thấy nàng.
Lý Thận liếc qua một cái, mở miệng: “Cho ta mười quả.”
Dù sao nhà hắn cũng có tiền, chẳng thiếu mấy đồng cắc này.
Phụ thân hắn thường dạy, muốn tán gái thì phải biết chịu chi.
La Vân Khỉ thấy ánh mắt hắn cứ chằm chằm nhìn lên người mình, trong lòng lập tức sinh nghi – tên này rõ ràng không có ý tốt.
Nhưng bán hàng vẫn phải bán, nàng gói mười quả trứng gà lại bằng giấy dầu, đưa cho Lý Thận.
Thu tiền xong, gương mặt thanh tú của nàng chợt lạnh xuống.
“Còn muốn mua gì nữa không? Không mua thì đứng tránh ra một bên, đừng cản ta buôn bán.”
Lý Thận đưa mắt nhìn nàng, khẽ cười khẩy. Ồ, tiểu nương tử này tính tình cũng không tệ đấy.
“Sao nàng biết ta không mua nữa, chẳng phải còn đang xem sao?”
Hắn đứng trước sạp, vừa nói chuyện vừa nhìn nàng chằm chằm như thể ánh mắt hắn mọc móc câu, cứ dính chặt vào khuôn mặt La Vân Khỉ.
Nàng nhìn càng thấy ngứa mắt, bèn đi vòng ra khỏi sạp.
“Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Thật tâm mua đồ thì nhìn xuống, cứ nhìn ta chằm chằm là có ý gì?”
Lý Thận cười hì hì, nhe cái miệng rộng nói: “Tại hạ nhìn nàng, đương nhiên là vì nàng xinh đẹp.”
Mặt La Vân Khỉ lại trầm xuống vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta nói cho ngươi hay, ta đã có tướng công. Đừng có giở trò đùa cợt, bằng không ta khiến ngươi ăn không tiêu.”
Lý Thận lại cười hề hề: “Có tướng công càng tốt, nếu là gái còn trinh thì ta lại chẳng dám động. Thế nào, tiểu nương tử, theo ta đi ăn bữa cơm nhé?”
Tên này vốn dĩ chẳng ưa nữ tử chưa chồng, dính vào là phải cưới, phiền toái vô cùng. So ra thì mấy tiểu tức phụ nhanh gọn hơn, bạc đưa là xong chuyện.
La Vân Khỉ lập tức nổi giận – dám giở trò với nàng ư?
Nàng vung tay, tát một cái thật mạnh lên mặt Lý Thận.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Đồ vô liêm sỉ! Ngươi coi lão nương là hạng người gì?”
Tiếng “bốp” giòn tan khiến không ít người đi chợ giật mình, còn Lý Thận thì mặt đỏ bừng vì bị đánh, giận quá hóa xấu hổ.
Hắn giơ tay chỉ vào nàng, mắng: “Con tiện nhân kia! Đừng có cho chút mặt mũi rồi tưởng mình là bà hoàng!”
La Vân Khỉ không hề sợ, nhếch môi lạnh lùng: “Vô liêm sỉ là ngươi đó! Còn dám ăn nói bậy bạ, ta sẽ bẻ gãy hết răng ngươi!”
Lý Thận cũng nổi điên, hắn vốn lăn lộn chốn phong nguyệt đã quen, không ngờ hôm nay lại bị mất mặt giữa chợ, liền vươn tay định túm lấy La Vân Khỉ.
“Hôm nay bản công tử nhất định phải kéo ngươi đi ăn một bữa!”
La Vân Khỉ giận đến nghiến răng ken két, đang định động thủ thì chợt nghe có người trầm giọng quát:
“Buông nàng ra.”
Một nam tử khoác áo bào xanh như lá trúc từ xa bước tới, theo sau còn có một gã tiểu tư, chỉ nhìn là biết người này xuất thân bất phàm.
Lý Thận nhà cũng có chút tiền của, nên ban đầu chẳng để hắn vào mắt.
Hắn lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi là cái thá gì?”
Thấy là Phương Lộc Chi, mặt La Vân Khỉ liền hiện vẻ mừng rỡ: “Phương công tử!”
Trong đám đông đã bắt đầu có người xì xào bàn tán về thân phận Phương Lộc Chi, sắc mặt Lý Thận thoắt cái liền thay đổi — dân phụ này sao lại quen biết với công tử nhà quan huyện?
Hoảng hốt buông tay khỏi La Vân Khỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương