Nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng phóng đại trước mắt, lòng La Vân Khỉ chợt hoảng loạn, vội đưa tay che miệng Hàn Diệp lại.
Nàng khẽ giọng nói:

“Chớ hồ nháo, đệ muội còn ở ngoài kia.”
Hàn Diệp khẽ bật cười, nghiêng người áp sát tai nàng mà nói:

“Giờ mới biết sợ à?”
Hơi thở nóng ấm lướt nhẹ bên tai, khiến tim La Vân Khỉ như bị mèo con cào nhẹ, tê tê ngưa ngứa, nàng vội đẩy hắn ra.
Mặt đỏ bừng, nàng vén tóc sau tai, trách yêu rằng:

“Còn tưởng chàng là bậc đứng đắn, hóa ra cũng chỉ biết trêu ghẹo thiếp!”
Hàn Diệp nheo mắt, nhìn nàng cười đáp:

“Nàng là thê tử của ta, chẳng phải người ngoài. Phu thê với nhau, lẽ nào cũng phải giữ lễ nghiêm túc sao?”
Hiếm khi thấy Hàn Diệp cười, La Vân Khỉ cũng bất giác cong khóe môi theo.
“Nói cũng phải, dù sao chàng là kẻ đọc sách, thiếp cũng chẳng đấu lời được với chàng.”
Hàn Diệp bước lại gần, ánh mắt thâm tình:

“Lời ấy sai rồi. Dù ta có học vấn bao nhiêu, từ nay về sau vẫn sẽ nghe lời nàng.”
La Vân Khỉ quay đầu lại, lập tức bắt gặp một đôi mắt chan chứa ôn tình, trong lòng bỗng nóng lên, suýt nữa thì chìm đắm vào đó.
Nàng vội nhéo một cái vào đùi mình để giữ tỉnh táo, không dám để tâm thần lung lạc. Nếu theo đạo tu hành mà nói, nàng nhiều lắm cũng chỉ là lô đỉnh cho người khác mượn tu luyện, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Hàn Diệp thì hơn.
Nàng ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Chỉ cần có lời này của chàng, thiếp đã mãn nguyện rồi. Chàng cũng mệt cả ngày rồi, sớm nghỉ ngơi đi, mai còn phải lên đường từ sớm.”
Hàn Diệp cũng thực sự mệt mỏi. Giúp Lưu Thành Vũ an táng mẫu thân xong, hắn lại lên núi chặt củi, bận rộn suốt một ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt cho La Vân Khỉ, bèn khẽ đáp một tiếng, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ nhìn Hàn Diệp đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Dạo gần đây, Hàn Diệp càng lúc càng thân mật với nàng, nàng thật sự lo hắn một khi không kiềm chế được sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nghĩ đến cảnh hắn vừa rồi định hôn nàng, không khỏi tim đập mặt đỏ, xao xuyến trong lòng.
Cùng lúc, nàng lại rơi vào do dự. Việc dọn đến trấn ở rốt cuộc là đúng hay sai? Ở lâu dưới một mái nhà, khó tránh khỏi sinh tình. Nhưng vừa nghĩ đến Hàn Mặc, tâm nàng liền kiên định trở lại.
Bồi dưỡng tâm phúc phải bắt đầu từ thuở nhỏ, giáo dưỡng là điều quan trọng nhất. Dù mai sau Hàn Diệp có trở mặt, nàng vẫn còn có tiểu đệ Hàn Mặc để trông cậy…
Sau một hồi miên man suy nghĩ, nàng mới chống cổ mỏi nhừ mà trèo lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Hàn Diệp tỉnh giấc, thấy La Vân Khỉ vẫn còn ngủ say.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Nhìn gương mặt thanh tú an tĩnh trong ánh sáng ban mai, lòng hắn khẽ lay động, liền đưa tay nhẹ nhàng vén đi sợi tóc lòa xòa trước trán nàng.
Gương mặt xinh đẹp ấy dưới ánh sáng lại càng thêm dịu dàng, từ sau lần thắt cổ được cứu sống, La Vân Khỉ không chỉ đổi tính, mà còn mang theo vài phần biến đổi nhỏ.
Ít đi sự chua ngoa, nhiều thêm nét ôn hòa. Giữa chân mày còn ẩn hiện vài phần anh khí mà nữ nhân thường khó có. Một La Vân Khỉ như vậy, dường như đã là một người hoàn toàn khác.
Hàn Diệp chăm chú nhìn nàng, trong mắt dần hiện lên một tia thâm ý khó nói thành lời.
Hồi lâu, hắn mới khẽ thở dài một hơi, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, rồi rời nhà trong sắc trời rạng sáng.
---------------
Thiên Thừa Thư Viện
Biết Hàn Diệp ngày hôm sau vẫn chưa trở lại, Quan Tuyết Yến liền thấy bực bội trong lòng, sáng sớm đã đến thư viện.
Vừa bước vào đã túm lấy tai Lý Thận mà kéo:

“Hàn Diệp hôm nay vẫn chưa về sao?”
Lý Thận bị kéo đến mức kêu oai oái, không ngừng cầu xin:

“Cô nãi nãi tha mạng, chuyện này ta thật sự không biết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện