Phương Lộc Chi gật đầu, ánh mắt lại vẫn luôn dừng trên gương mặt nàng.
La Vân Khỉ vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt kia – đôi mắt chứa chan điều gì đó khó nói thành lời. Nàng lập tức cúi đầu né tránh.
“Nhà dân nữ còn có đệ muội cần chăm nom, không dám nấn ná lâu. Nếu tướng công có thể bình an thoát tội, dân nữ nhất định đích thân tới cửa bái tạ.”
Nói xong, nàng vội vã rời đi, hướng thẳng về phía chợ.
Lúc này, Tạ Tường Vi đang bán giày, thấy La Vân Khỉ thì vui mừng reo lên:
“Đại tỷ, sao hôm nay tỷ đến trễ vậy?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Xảy ra chút chuyện, muội qua đây nói chuyện riêng.”
La Vân Khỉ kéo Tạ Tường Vi đến chỗ vắng người, kể lại chuyện của Hàn Diệp.
Sắc mặt Tạ Tường Vi lập tức trắng bệch:
“Tỷ phu… Tỷ phu sẽ không sao chứ?”
Lông mày La Vân Khỉ nhíu chặt, nàng vội vàng nói:
“Lời khai của Quan phu tử vô cùng bất lợi với tướng công, nếu thật sự định tội vì ghen tuông mà g.i.ế.c người, e rằng hắn khó tránh khỏi lao ngục. Mấy ngày tới, ta sợ là phải bôn ba dò hỏi khắp nơi. Nếu muội có thời gian, xin hãy giúp ta trông nom bọn trẻ.”
Tạ Tường Vi lập tức nói:
“Đại tỷ, muội không bận gì cả. Tỷ đã báo cho nhị ca hay chưa?”
La Vân Khỉ khẽ lắc đầu:
“Chưa đâu.”
Tạ Tường Vi liền nắm lấy tay nàng:
“Vậy chúng ta mau đi tìm huynh ấy đi. Có huynh ấy ở bên, dù sao cũng hơn hai tỷ muội mình xoay xở.”
La Vân Khỉ vốn không muốn báo cho Lưu Thành Vũ, nhưng nghĩ lại, lời Tường Vi cũng có lý. Giờ không phải lúc để so đo nhỏ nhặt, thêm một người, ắt thêm một phần lực.
Đến trước võ quán, vừa nghe tin Hàn Diệp gặp chuyện, Lưu Thành Vũ không nói hai lời liền xin nghỉ, sau đó hỏi:
“Đại tỷ, tỷ bảo giờ phải làm sao? Tỷ nói sao, đệ theo vậy.”
La Vân Khỉ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ngươi đi giám sát người của Thiên Thừa thư viện, còn ta sẽ theo dõi mẫu thân của Lý Thận, xem bà ta thường lui tới với những ai.”
“Được.”
Lưu Thành Vũ dạ một tiếng, lập tức xoay người rảo bước về phía thư viện, còn La Vân Khỉ lại quay về huyện nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nào ngờ, mẫu thân của Lý Thận sớm đã rời đi.
Nàng đang đưa mắt tìm quanh thì bỗng nghe có người gọi:
“La cô nương!”
La Vân Khỉ quay đầu nhìn, hóa ra là Quan Tuyết Yến.
Sắc mặt nàng lập tức lạnh lẽo như sương:
“Ngươi còn mặt mũi gọi ta? Vì sao lại cùng phụ thân mình cấu kết hãm hại Hàn Diệp?”
Hai mắt Quan Tuyết Yến hoe đỏ, rõ ràng vừa mới khóc, giọng nói còn mang theo nghẹn ngào:
“Ta cũng không biết vì sao phụ thân đột nhiên thay đổi. Việc này, đều do ta mà ra…”
Nàng còn chưa nói hết, bỗng một học sinh của Thiên Thừa thư viện từ bên cạnh xông ra, lập tức kéo tay Quan Tuyết Yến:
“Phu tử đang tìm tiểu thư, mau trở về đi!”
Quan Tuyết Yến sức yếu, không địch nổi, bị hắn kéo đi mà không thể giãy giụa.
Nàng đi được vài bước, lại ngoái đầu trông lại, tựa hồ có điều muốn nói.
La Vân Khỉ lập tức bước lên mấy bước, lớn tiếng hô:
“Đứng lại! Ta còn chưa nói xong với Quan cô nương. Đợi ta nói xong rồi về cũng không muộn!”
Học sinh nọ nghe tiếng gọi liền càng kéo đi nhanh hơn, chớp mắt đã khuất bóng sau ngã rẽ.
Thấy hắn hấp tấp như vậy, La Vân Khỉ càng cảm thấy có điều khả nghi.
Xem ra Quan Tuyết Yến hẳn biết được điều gì, nàng có thể là đầu mối để khai thông sự việc.
Mà giờ không tìm được mẹ của Lý Thận, chi bằng trực tiếp đến gặp Quan Tuyết Yến.
Nghĩ thế rồi, La Vân Khỉ liền quay bước đến Thiên Thừa thư viện.
Dọc đường đi, tâm trạng nàng đã không còn cuống quýt như ban nãy nữa.
Trong truyện, Hàn Diệp sau này trở thành một vị tể tướng vang danh, dù trên đường đời trải qua không ít sóng gió, nhưng chưa từng rơi vào bước đường hiểm hóc đến vậy.
Nam chính mà, sao có thể thuận buồm xuôi gió từ đầu đến cuối? Chỉ cần mình cẩn thận một chút, ắt sẽ tìm ra đường sống trong hiểm cảnh.
Đang nghĩ miên man, ngẩng đầu đã thấy trước mắt là thư viện. Nhìn thấy Lưu Thành Vũ đang đường hoàng đứng trước cửa, La Vân Khỉ không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Giám sát kiểu gì mà lại đứng chình ình trước cửa thế kia? Tâm cơ thế này thật quá thật thà, chẳng biết che đậy chút nào.
Bất quá giờ cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa. La Vân Khỉ vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:
“Đi với ta một chuyến. Ta cũng muốn xem thử, cái Quan phu tử kia vì cớ gì mà đột nhiên trở mặt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương